Còn chưa ra khỏi bệnh viện, Chu Thời Diệc đã lập tức chia sẻ tin vui cho mẹ.
Thời Phạn Âm lúc đầu còn không dám quá mừng, sợ rằng có khi bác sĩ chẩn đoán nhầm.
Bà từng xem phiếu siêu âm lần trước của Chung Ức, rõ ràng ghi là thai đơn.
Chu Thời Diệc nói: “Không nhầm đâu mẹ.”
Anh chụp lại báo cáo kiểm tra lần này gửi cho mẹ.
Ban đầu còn định chuyển tiếp vào nhóm gia đình, cuối cùng lại nhịn xuống.
Thời Phạn Âm xem xong tất cả phiếu xét nghiệm, liền cao giọng gọi về phía thư phòng: “Chu Vân Liêm!”
Hôm nay là thứ Bảy, Chu Vân Liêm không đến công ty, đang chuẩn bị họp với đội ngũ văn phòng của gia tộc thì ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng gọi lớn.
Bình thường mỗi lần vợ gọi đầy đủ cả họ và tên ông, chẳng lần nào là không kèm theo cơn giận dữ, vậy mà hôm nay trong giọng nói hiếm hoi có cả sự phấn khởi và vui mừng.
Ông còn chưa kịp đáp lại, bóng dáng bà đã đi nhanh đến cửa.
“Chung Ức mang thai đôi! Mấy tuần trước còn là thai đơn, bây giờ tách ra thành thai đôi rồi! Hai đứa vẫn đang ở bệnh viện.”
Bà khó giấu được niềm vui, vừa cười rạng rỡ vừa nói với chồng.
“Con trai mình cuối cùng cũng toại nguyện rồi, mấy tháng nay nó cứ mong sinh đôi đến phát điên. Đến cả trong mơ chắc cũng toàn nghĩ đến chuyện đó.”
Chu Vân Liêm sững người mất bốn, năm giây, khó tin mình sắp có hai đứa cháu sinh đôi.
Một lúc sau vẫn chưa biết nên diễn tả cảm xúc hiện giờ ra sao: “Hai bé phát triển tốt cả chứ?”
“Đã kiểm tra rồi, tất cả đều bình thường.”
Làm vợ chồng với nhau hơn ba mươi năm, đây là lần đầu họ nói chuyện nhẹ nhàng hòa thuận đến vậy.
Chu Vân Liêm nghĩ tới cảnh sắp tới sẽ có hai đứa bé giống hệt nhau làm loạn nhà, bất kể là trai hay gái, cảm giác hạnh phúc ấy không thể nào diễn tả thành lời.
Ông cố gắng kiềm chế nét mặt, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười che miệng.
Năm xưa lúc biết tin mình sắp làm bố, ông cũng chưa từng vui đến thế.
Đợi thêm vài hôm, ông định sẽ gọi điện cho bố của Mẫn Đình.
Còn nói gì thì tạm thời chưa nghĩ ra.
Nhà họ Mẫn có cặp cháu trai cháu gái sinh đôi, nhà mình cũng có thai đôi, đâu có thua kém gì.
Cùng lúc đó, tại nhà Giang Tĩnh Uyên, Chung Chước Hoa cũng nhận được cuộc gọi từ con gái.
Giang Tĩnh Uyên đang ở dưới lầu, vừa tưới hoa tưới cỏ cho vợ xong thì chợt nghe tiếng bước chân dội xuống cầu thang.
“Giang Tĩnh Uyên? Anh đâu rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Ức mang thai đôi!”
Chung Chước Hoa bước xuống bậc cầu thang như bay, lao thẳng tới chỗ chồng, ôm chầm lấy ông.
Con gái không ở bên cạnh, bà chỉ biết ôm thật chặt chồng để san sẻ niềm vui.
Giang Tĩnh Uyên đón lấy vợ, trong lòng thầm nghĩ: cuối cùng ông và Chu Vân Liêm cũng có đất dụng võ rồi.
Ngoài thông báo cho bố mẹ hai bên, Chu Thời Diệc và Chung Ức dự định tạm thời không công khai chuyện mang thai đôi, đợi khi hai bé lớn hơn một chút sẽ thông báo sau.
Trở về nhà từ bệnh viện, tâm trạng Chu Thời Diệc vẫn chưa thể bình ổn lại.
Chung Ức thay đồ mặc nhà, rót một ly nước nóng rồi uể oải ngả người trên ghế sofa ngoài ban công.
Cô vừa uống nước, vừa đắm mình trong ánh nắng dịu dàng của mùa đông, yên lặng tận hưởng niềm vui mới mẻ ấy.
Chu Thời Diệc vào thư phòng xử lý email, vừa mở hộp thư, đầu óc vẫn còn phấn khích, phải ngồi yên mấy phút mới ổn định lại được.
Anh cài báo thức năm phút sau rồi ngả người vào lưng ghế.
Nắng trưa rực rỡ len qua ô cửa sổ vuông, rọi lên món đồ trang trí đầu tiên anh tặng cho Chung Ức.
Khi ấy còn trẻ, chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, chỉ nghĩ rằng sẽ đi cùng cô đến hết con đường.
Sau này đi công tác, sẽ phải chuẩn bị ba phần quà.
Nghĩ lại, phải chuẩn bị bốn phần – Chung Ức phải được hai phần.
Giấc mơ về ngôi làng Giáng Sinh ấy, dường như ngày một gần hơn.
“Brumm—brumm—”
Điện thoại rung, báo thức đã điểm.
Chu Thời Diệc cảm thấy mới vừa tựa lưng vào ghế, năm phút đã trôi qua.
Anh thu lại dòng suy nghĩ, gắng gượng ép mình quay lại làm việc.
Khi trả lời email của Đỗ tổng, anh viết thêm một câu ở cuối: “Tất cả tiệc rượu cuối năm, anh thay tôi đi.”
Đỗ tổng đang ngồi trước máy tính, lập tức thấy email.
Ông hiểu lúc chuẩn bị có ocn thì không muốn tham dự các buổi tiệc xã giao bởi khó tránh khỏi chuyện uống rượu, không uống lại phải giải thích.
Nhưng giờ đã là “ông bố tương lai” rồi, sao vẫn không muốn đi?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng duy nhất: Chu Thời Diệc vẫn còn thất vọng vì không có thai đôi.
Đỗ tổng trả lời: [Được.]
Chu Thời Diệc liền sửa lại: “Tiệc của Tập đoàn Kinh Hòa, tôi sẽ đến.”
Xử lý xong toàn bộ email, đã nửa tiếng trôi qua.
Chu Thời Diệc quay về phòng tìm Chung Ức, thấy cô đang dựa trên ghế sofa, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào dưới ánh nắng ấm.
Anh lấy gối đặt xuống, nhẹ nhàng bế cô cùng nằm xuống sofa.
Chung Ức hé mắt mơ màng nhìn anh, thấy là anh thì lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Chu Thời Diệc ngồi ở đầu bên kia sofa, đặt hai chân cô lên đùi mình.
Chung Ức trở mình quay lưng lại phía nắng: “Chồng ơi, thứ Ba tới là ngày ba mươi rồi.”
Chu Thời Diệc khẽ cười: “Buồn ngủ vậy mà em vẫn còn nhớ à?”
Ngày 30 tháng 12 là sinh nhật anh.
Bố mẹ anh kết hôn ngày 28 tháng 2, anh chào đời cuối năm ấy.
Sau đó đúng một hôm là Tết Dương lịch, không dễ gì mà quên được.
Chung Ức nói: “Dù buồn ngủ cũng nhớ. Em đã hứa năm nay sẽ tổ chức sinh nhật thật đàng hoàng cho anh.”
Chu Thời Diệc đáp: “Bất ngờ có rồi, không cần tặng thêm gì cho anh nữa.”
Bây giờ cô đang trong tình trạng đặc biệt, anh không muốn cô phải bận tâm chuyện quà cáp nữa.
Nhưng Chung Ức đã chuẩn bị quà từ lâu rồi.
“Em còn chưa chúc mừng anh chính thức trở thành bố của hai bé sinh đôi nữa đấy.”
Cô chuyển chủ đề khỏi chuyện sinh nhật.
Chu Thời Diệc bật cười: “Cảm ơn em.”
Sau khi chắc chắn là thai đôi, đầu óc anh không ngừng nghĩ tới: nếu là hai bé trai thì phải nuôi thế nào để không nghịch phá, nếu là hai bé gái thì phải cưng chiều ra sao mà không bị nói là nuông chiều quá mức.
Nhưng nếu là con gái… thì làm sao có thể không chiều được?
Giống như Thần Thần, gần ba tuổi rồi mà vẫn phải để Chu Túc Tấn bế dỗ mới chịu ngủ trưa và tối.
Còn Nhu Nhu, Mẫn Đình chẳng nỡ để bé khóc lấy một tiếng.
Anh nắm tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay: “Ngủ đi.”
Chu Thời Diệc khoanh chân, dựa vào lưng ghế, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới tận giây phút này, cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn bình lặng.
Giấc mơ về ngôi làng Giáng Sinh, lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
Không rõ đã thiếp đi từ khi nào.
Nhưng lần này, anh không mơ gì nữa.
–
Tối thứ Hai, Chu Thời Diệc nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi rằng ngày mai có cần tổ chức sinh nhật cho anh hay không.
Năm ngoái Chung Ức bận bịu nên cũng quên khuấy mất chuyện này.
Chu Thời Diệc nói: “Không cần đâu mẹ. Chung Ức nhớ mà, mấy hôm trước còn nhắc đến sinh nhật của con nữa.”
Khi anh từ thư phòng trở về phòng ngủ, Chung Ức đã ngủ say từ lâu.
Anh liếc đồng hồ, mới chỉ tám giờ năm mươi.
Gần đây cô sinh hoạt điều độ như một đứa trẻ, ngủ sớm dậy sớm.
Chung Ức tỉnh giấc giữa căn phòng tối om.
Cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường, vừa hơn năm rưỡi.
Sau khi có thai, cô và Chu Thời Diệc mỗi người đắp một chăn, dù trở mình hay dậy sớm cũng không ảnh hưởng đến nhau.
Cô khẽ chống người dậy, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhung.
Bên trong là một cặp nhẫn đôi.
Chiếc nhẫn cô từng mua cho anh trước đám cưới chỉ miễn cưỡng ghép được với nhẫn kim cương của cô, không thực sự được xem là nhẫn đôi.
Những chiếc nhẫn trước kia đều gắn với bao sóng gió, ít nhiều mang theo ý nghĩa chưa trọn vẹn.
Cặp nhẫn đơn giản này cô mua khi đi hưởng tuần trăng mật ở Boston, vừa nhìn đã ưng ý.
Đóng lại hộp nhung, Chung Ức dịch người nằm sát bên Chu Thời Diệc, nhưng chưa vội đeo cho anh.
Anh thường đặt chuông báo thức lúc sáu giờ, cô định đợi đến vài phút trước khi chuông reo mới đeo cho anh.
Cô tựa vào vai anh nằm xuống, chỉ mới hơn một tháng không ngủ trong lòng anh mà đã thấy nhớ nhung da diết.
Mùi hương quen thuộc phảng phất bên mũi, hai mươi phút trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Chung Ức chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trái của anh.
Vừa tháo chiếc nhẫn cũ khỏi tay anh, người đàn ông đã cảm nhận được động tĩnh, mơ màng mở mắt, giọng khàn khàn chưa tỉnh hẳn: “Sao thế? Em không ngủ được à?”
Anh theo phản xạ định kéo cô vào lòng.
Chung Ức vẫn nắm lấy tay anh không buông: “Chúc mừng sinh nhật. Ba năm xa nhau, em chưa từng quên sinh nhật anh.” Vừa nói, cô vừa đeo chiếc nhẫn mới vào ngón áp út của anh.
Chu Thời Diệc lập tức tỉnh táo, tay còn lại bật sáng chiếc đèn tường cạnh giường.
Dưới ánh đèn, anh nhìn rõ một chiếc nhẫn mới tinh đang đeo trên ngón tay mình.
“Cảm ơn em.” Anh hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô. “Nhẫn em mua từ bao giờ vậy?”
“Lâu lắm rồi.”
Chung Ức cất chiếc nhẫn cũ vào hộp, “Mua ở Boston. Lúc anh tới công ty xử lý công việc, em ra ngoài dạo một vòng.” Rồi cô nói thêm, “Chiếc nhẫn đó khắc tên em, trùng với tên công ty của anh, cũng xem như chúc mừng công ty tròn bảy năm thành lập.”
“Nhẫn không đắt, còn chẳng bằng một phần lẻ của chiếc nhẫn kim cương anh tặng em.” Cô bổ sung.
Chu Thời Diệc ôm cô vào lòng: “Với anh, đó là chiếc nhẫn quý giá nhất rồi.”
Chung Ức khẽ nói: “Chiếc của em cũng khắc tên anh.”
Chuyện nhẫn khiến Chu Thời Diệc nhớ đến một chiếc nhẫn bạch kim mảnh mà cô từng đeo.
Đó là chuyện của chín năm trước, khi ấy cô đang có bạn trai.
Còn bây giờ, anh cũng có một chiếc nhẫn không phải vì hôn lễ mà phải mua.
Chỉ đơn thuần vì yêu thích, vì có ý nghĩa với nhau nên mới chọn mua.
Giây phút này, anh quên bẵng cả chuyện hai đứa trẻ.
Trước đây, anh từng lo lắng, liệu một ngày nào đó, vì con cái mà họ sẽ quên mất nhau.
Sau ngày sinh nhật, Bắc Thành đón một trận tuyết lớn.
Năm ngoái, cũng vào thời điểm này, anh tỉnh dậy giữa đêm, thấy bên cạnh trống không, cô đã quay lại trung tâm điều chỉnh ở toà nhà thí nghiệm giữa đêm khuya.
Còn bây giờ, họ đã có con.
Tuyết rơi lác đác suốt hai ngày, đến ngày trời quang, cũng là ngày diễn ra tiệc cuối năm của Tập đoàn Kinh Hoà.
Chu Thời Diệc đến muộn, đợi Chung Ức ngủ say mới rời nhà đến khách sạn nơi tổ chức tiệc.
Vừa đặt ly rượu xuống, Mẫn Đình đã chuẩn bị về: “Tưởng cậu không tới.”
Chu Thời Diệc cười: “Còn phải học hỏi kinh nghiệm từ anh, sao không đến cho được.”
Mọi người xung quanh thi nhau trêu chọc.
“Không đẻ được sinh đôi, nói thật đi, thời gian này ở nhà khóc bao nhiêu lần rồi?”
“…”
Chu Thời Diệc cầm ly rượu vang từ khay của phục vụ, cố nhịn không nói thật.
“Trông cậu tiều tuỵ thế kia, chắc khóc cũng không ít đâu.”
“…”
“Cậu nên học theo Thẩm Trì đấy.”
Năm ngoái, Mẫn Đình khoe trong nhóm chuyện sinh đôi long phụng, Thẩm Trì nghiêm túc phản hồi: Tiếp nhận vận may sinh đôi long phụng.
Tuy cuối cùng không nhận được thật, nhưng thái độ thì vô cùng thành tâm.
Có người lên tiếng an ủi Chu Thời Diệc: “Cứ coi như Diêm Đình Lâm là một bào thai khác, tự sinh ra, tự lo cho mình, chẳng cần cậu bận tâm.” Mọi người xung quanh bật cười.
Chu Thời Diệc cũng nhấp môi uống rượu, không nhanh không chậm, chỉ cười theo.
Ai cũng nghĩ anh đang gượng cười.
Anh nuốt một ngụm rượu xuống, quay sang hỏi Mẫn Đình hôm nào có thời gian rảnh: “Đến nhà anh ngồi chơi một lúc.”
Mẫn Đình hỏi: “Đến thăm Thời Thời với Nhu Nhu à?”
Chu Thời Diệc khẽ gật đầu: “Tiện thể xem anh làm thế nào để trông hai đứa nhỏ cùng lúc.”
Mẫn Đình suýt nữa đã buột miệng: Cậu thì cần gì trông hai đứa cùng lúc đâu.
Nhưng cuối cùng lại nuốt lời định nói xuống, không nỡ dội gáo nước lạnh vào giấc mơ của anh.
Không sinh được một cặp song sinh là chuyện khác.
Nhưng giấc mơ ấy, thì cứ để anh tiếp tục mơ.
Từ sau hôm đó, mỗi tháng Chu Thời Diệc đều ghé nhà Mẫn Đình một đến hai lần. Có khi chỉ ở lại một hai tiếng, nhưng nếu nhà Mẫn Đình tổ chức tiệc, người đông vui, anh sẽ cùng Chung Ức đến từ sáng sớm cho đến tối muộn mới về.
Về sau, bụng Chung Ức ngày một lớn, đi lại cũng khó khăn hơn, Chu Thời Diệc cũng không đến nữa.
Lúc này, bụng cô bỗng chuyển động mạnh, hai bé con trong bụng cứ nô đùa không ngừng.
Bên này bụng vừa lắng xuống, bên kia lại gồ lên.
Bé này tung một cú đấm, bé kia đáp lại bằng một cú đá.
Chu Thời Diệc nhìn bụng vợ nhô lên, chỉ muốn đưa tay ấn nhẹ xuống, bảo hai đứa đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn chút đi.
May mà hai bé đều thuộc chòm sao Bạch Dương, mỗi đứa một “lãnh địa” riêng, nếu không anh thật sự lo hai đứa mà nằm cạnh nhau thì không chừng lại đánh nhau trong bụng mẹ.
Mẹ anh từng kể, khi mang thai anh bà đã rất vất vả.
Mẹ vợ anh cũng nói, lúc mang thai Chung Ức, cô ở trong bụng quậy phá suốt, đấm đá không ngừng.
Vậy nên chẳng biết hai đứa bé này giống ai.
Có khi là giống cả hai.
Khi thai được năm tháng, kết quả phát triển của hai bé đều rất tốt. Chu Thời Diệc lúc ấy mới báo cho hai bên gia đình biết Chung Ức đang mang song thai.
Anh phát hiện Mẫn Đình dường như không hề ngạc nhiên, liền nhắn riêng hỏi:
[Anh biết từ trước rồi à?]
Mẫn Đình: [Ừ.]
Chu Thời Diệc: [Bố vợ tôi nói với anh?]
Mẫn Đình: [Không phải, là bố tôi. Bố cậu gọi cho bố tôi, rồi cả nhà tôi đều biết.]
Chu Thời Diệc: “…”
Vậy rốt cuộc mấy tháng nay anh giấu giếm cái gì chứ?
Không ngờ bố anh tuổi tác vậy rồi mà còn không giữ được bình tĩnh.
Mẫn Đình: [Cho dù bố cậu không nói, thì với tần suất cậu đến nhà tôi dạo gần đây, chỉ cần không ngốc cũng đoán ra.]
Chu Thời Diệc: “…”
Anh chợt bật cười thành tiếng.
Giữa tháng Sáu, hai đứa nhỏ nôn nóng chào đời.
Tưởng chừng có thể đợi đến đủ tháng, nhưng do tình trạng nước ối không tốt, bác sĩ chỉ định phải mổ sinh sớm.
Ngoài phòng phẫu thuật, người lo lắng nhất lúc này chính là Giang Tĩnh Uyên. Ông từng một lần trải qua cảm giác con gái sinh non, nỗi sợ vẫn hằn trong tim, không phải ai cũng thấu hiểu được.
Chung Chước Hoa ngồi bên cạnh chồng, bàn tay bị ông siết đến nhói đau.
Mãi đến khi y tá bước ra thông báo: “Cả mẹ và hai bé đều bình an.”
Chung Chước Hoa mới cảm nhận rõ lực đạo nơi bàn tay đang bị nắm bỗng thả lỏng ra.
Chu Thời Diệc nghe thấy câu “Mẹ con bình an” mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời Phạn Âm ngoảnh đầu lại, chỉ thấy vành mắt con trai đã hoe đỏ.
Bà vỗ nhẹ lên lưng anh: “Tên gọi ở nhà của hai đứa nhỏ, mẹ chọn giúp rồi.”
Chu Thời Diệc hỏi: “Gọi là gì ạ?”
“Tả Tả với Hữu Hữu, hay không?” (trái trái – phải phải)
“…Mẹ vừa nghĩ ra đấy à?”
Thời Phạn Âm: “Làm gì có! Mẹ với mẹ vợ con đã chọn ra rất nhiều cái tên nhưng chỉ có hai cái này là đáng yêu nhất.”