Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 76

Ngày Chu Thời Diệc biết tin mình sắp làm bố, anh gần như đã thức trắng cả đêm.

Năm ấy ở thị trấn Giáng Sinh, anh chưa từng nghĩ tới việc dùng đứa trẻ để giữ chân cuộc tình của hai người. Tháng kế tiếp, khi kỳ kinh của cô đến đúng ngày, theo lý thì anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại thấy lòng hụt hẫng khó tả.

Rõ ràng anh không muốn dùng con cái để giải quyết vấn đề giữa hai người.

Vậy mà vẫn mong đứa trẻ đến với mình.

Tâm lý mâu thuẫn ấy, có lẽ chẳng ai thấu hiểu được.

Ba giờ sáng, Chu Thời Diệc vẫn không hề buồn ngủ.

Chung Ức nằm trong vòng tay anh ngủ rất ngon, mấy ngày gần đây cô bắt đầu ngủ nhiều hơn.

Cuối tuần trước, anh đưa Chung Ức về nhà ăn cơm. Trong bữa ăn, anh hỏi bố cảm giác lần đầu làm cha thế nào. Bố suy nghĩ một hồi rồi bảo rằng không còn nhớ rõ nữa.

Có lẽ vì sinh anh quá dễ dàng, nên cả bố và mẹ đều không nhớ nổi cảm giác lúc mang thai anh ra sao.

Khoảnh khắc đó, chắc hẳn bố mẹ đã nhẹ nhõm vô cùng, cuối cùng cũng coi như hoàn thành trách nhiệm với gia đình.

Bốn giờ rưỡi sáng, Chu Thời Diệc không gắng nổi nữa, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Trong cơn mơ, anh trở về trấn Giáng Sinh. Có hai đứa trẻ ôm lấy chân anh mè nheo không chịu đi.

“Bố ơi, cõng con đi!”

“Bố ơi, con đi không nổi nữa!”

“Bố! Mệt quá!”

Nhưng hai đứa trẻ thì anh biết cõng thế nào?

Anh không nhìn rõ mặt chúng, cũng chẳng biết là trai hay gái.

Chỉ biết rằng là hai đứa, thế là anh đã mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao, cùng với sự mãn nguyện ấy là một cảm giác bất lực sâu sắc, vì hai tổ tông nhỏ này nhất quyết không chịu tự đi, cứ bắt anh phải cõng bằng được.

“Chồng à?”

Khi anh đang định bế hai tổ tông nhỏ kia lên, lại cảm thấy có người khẽ đẩy mình.

“Chồng à?”

“Bảy giờ rưỡi rồi, hôm nay anh không đến công ty à?”

Chu Thời Diệc còn chưa kịp ôm hai đứa nhỏ vừa gọi mình là bố vào lòng, đã bị Chung Ức lay tỉnh.

Chung Ức đã rửa mặt xong xuôi, thay đồ công sở tươm tất, ai ngờ từ phòng thay đồ bước ra, người trên giường vẫn chưa dậy.

Tối qua cô ngủ từ lúc chín rưỡi, không biết anh bận đến tận mấy giờ.

“Hôm nay chẳng phải anh còn có cuộc họp sao?” Cô không chắc cuộc họp có bị hủy hay không nên mới gọi anh dậy.

Chu Thời Diệc ngẩn người vài giây mới hiểu ra, hai đứa nhỏ vừa ôm chân mình nhõng nhẽo kia hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cảm giác trong mơ ấy lại chân thật vô cùng, nhất là những tiếng “bố ơi” vẫn còn vọng mãi bên tai.

Khoảnh khắc mở mắt ra, sự hụt hẫng không khác gì năm ấy, khi kỳ kinh của cô tới đúng ngày.

Chu Thời Diệc ngồi dậy: “Mấy giờ rồi em?”

“Bảy giờ ba mươi lăm rồi.”

Chung Ức ngồi bên mép giường hỏi: “Anh gặp ác mộng à?”

“Không phải ác mộng.”

Mà là một giấc mơ xa vời không với tới.

Đây là lần đầu tiên, kể từ sau khi chia tay, anh lại nằm mơ về cô rồi tỉnh dậy mà mãi không sao nguôi ngoai được.

Chung Ức ôm anh: “Có phải anh bị ám ảnh tâm lý rồi không, lại mơ thấy em chưa mang thai à?”

Chu Thời Diệc bật cười: “Chưa mang thai thì chưa tới mức ám ảnh tâm lý đâu em.”

Có lẽ do dạo này xem nhiều thông tin về sinh đôi quá, vô thức đã khắc sâu trong đầu, cứ cảm giác mình chắc chắn sẽ có hai đứa trẻ vậy.

Anh đưa tay vò nhẹ mái tóc ngắn của cô, lo cô đói: “Em xuống ăn trước đi, không cần đợi anh đâu.”

Chung Ức xuống tầng trước, bữa sáng rất phong phú, cả món Á món Âu đều có cả.

Nhưng nhìn cả bàn thức ăn cô lại chẳng thấy chút thèm ăn nào, bỗng dưng chỉ muốn ăn mì tương.

Cô vào bếp lấy tạp dề buộc vào, định tự tay nấu mì.

Dì giúp việc rất hiểu tâm lý bà bầu, khẩu vị hay trở nên kỳ lạ: “Cháu muốn ăn gì, để dì làm cho.” Chung Ức đáp: “Chỉ là mì tương thôi ạ, cháu tự làm được rồi.”

Chưa đầy hai mươi phút sau, một bát mì tương nóng hổi đã ra lò.

Chẳng rõ hương vị thế nào, nhưng cô lại ăn ngon lành một cách thích thú.

Đang ăn, Chu Thời Diệc cũng xuống nhà.

Hôm nay anh không đeo khuy măng sét, chỉ tùy ý xắn cao tay áo vài lần.

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, dù mới ngủ có ba tiếng nhưng anh chẳng thấy chút mệt mỏi nào.

Bác Khương và các dì giúp việc lần lượt chúc mừng chuyện anh sắp làm bố.

“Cảm ơn mọi người.”

Chu Thời Diệc dặn dò bác Khương, tháng này tất cả mọi người trong nhà đều được phát lương gấp đôi.

Anh ngồi vào bàn ăn rồi mới để ý thấy Chung Ức đang ăn mì tương.

“Bữa sáng không hợp khẩu vị em à?”

Chung Ức nói không phải, chỉ là đột nhiên thèm ăn mì.

Cô nhắc tới đứa bé trong bụng: “Chắc là em bé ngoan, không kén ăn.”

Chu Thời Diệc vừa mới nguôi ngoai sau giấc mơ ban nãy, nghe cô nói vậy lại nhớ tới hai đứa nhỏ nhõng nhẽo trong mơ.

Quả nhiên, giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực.

“Bao giờ thì em định tới bệnh viện khám thai?” Anh xúc một thìa trứng hấp tôm đưa lên miệng cô: “Anh đặt lịch hẹn trước nhé.”

Chung Ức đáp: “Không vội đâu anh, tuần sau đi.”

Vừa tròn sáu tuần, đúng thời điểm thích hợp nhất để siêu âm.

“Lúc nãy anh mơ thấy gì thế? Bây giờ kể lại được chưa?” Cô vẫn không quên hỏi.

Chu Thời Diệc tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Anh mơ thấy thị trấn Giáng Sinh thôi.”

Chung Ức tưởng rằng anh còn bận lòng về nơi ấy, bởi lễ Giáng Sinh năm đó hai người trải qua không được vui vẻ.

“Chờ em bé ra đời, nhà mình cùng quay lại đó nhé.”

Chu Thời Diệc tưởng tượng ra cảnh đó: Nếu là con gái, anh sẽ để bé ngồi trên vai, cùng cảm nhận không khí lễ hội náo nhiệt của trấn nhỏ.

Rồi lại bế con bé, chụp ảnh lưu niệm ngay tại nơi anh và Chung Ức từng chụp ảnh cưới.

Quay đầu lại là núi tuyết trắng xóa, chắc chắn con anh sẽ rất thích.

Sáng thứ bảy tuần kế tiếp, Chu Thời Diệc đã đặt lịch khám thai xong.

Chung Chước Hoa vốn định đi cùng con gái, nhưng được Giang Tĩnh Uyên khuyên nhủ: “Em mà đi cùng, chẳng khác nào tuyên bố với mọi người là con gái mình đang có thai.”

Chung Chước Hoa cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đành thôi.

Chín rưỡi sáng, Chung Chước Hoa nhận được điện thoại của con gái: “Mẹ ơi, con khám xong rồi, mọi chỉ số đều bình thường. Thai đơn ạ.”

Chung Chước Hoa dặn dò thêm vài câu rồi mới yên tâm cúp máy.

Bà quay sang nói với chồng: “Sau này phải tranh nhau chăm cháu rồi. Em với Thời Phạn Âm một đội, anh với Chu Vân Liêm một đội, xem đội nào nhanh tay hơn.”

Giang Tĩnh Uyên: “…”

Tay chân có nhanh tới mấy, ông với Chu Vân Liêm cũng chẳng dám ra tay tranh đoạt.

Cùng lúc đó, Thời Phạn Âm cũng nhận được điện thoại của con trai.

Trong điện thoại, Chu Thời Diệc báo với mẹ rằng kết quả kiểm tra cho thấy thai nhi phát triển rất tốt.

Thời Phạn Âm không nhịn được hỏi: “Là thai đơn hay là…?”

“Mẹ à, chẳng lẽ mẹ thực sự nghĩ con có thể sinh thai long phụng sao?”

Thời Phạn Âm cười bảo: “Chẳng phải tại con cứ hay nhắc đến sinh đôi long phụng sao, bố con lại còn bảo con tích cực chuẩn bị mang thai nữa. Nói nhiều quá, mẹ cũng tự nhiên cảm thấy con thật sự có hy vọng sinh thai đôi.”

Sinh đôi long phụng thì chẳng dám mơ xa, bởi xác suất có tự nhiên quá thấp.

Việc Chu Thời Diệc tích cực chuẩn bị có con, cả tập đoàn Khôn Thần chẳng ai là không biết.

Mấy tháng gần đây, anh cai thuốc cai rượu, đến cả tiệc tùng xã giao cũng tuyệt đối không động đến một giọt rượu nào.

Từ ăn uống đến tập luyện đều cực kỳ nghiêm túc.

Thời Phạn Âm: “Gần đây bố con cũng học tập theo con, cai thuốc cai rượu, tập thể dục rèn luyện thân thể để chăm cháu giúp con đấy. Mẹ với bà thông gia vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên để hai ông ấy trông cháu không đây.”

Con trẻ do hai ông ấy chăm sóc, ngoài tính tình cứng đầu bướng bỉnh thì chẳng có điểm nào chê được.

Chu Thời Diệc: “Con của con, bố mẹ băn khoăn cái gì chứ?”

Thời Phạn Âm bật cười mắng yêu con trai: “Thằng nhóc này thật là!”

Về đến nhà, Chu Thời Diệc lại xem kỹ báo cáo kiểm tra một lần nữa.

Con khoẻ mạnh, lòng anh mới yên tâm phần nào.

Chung Ức cầm một đĩa nho vừa ăn vừa đi vào phòng làm việc.

Thấy Chu Thời Diệc vẫn còn đang ngắm phiếu siêu âm, cô trêu anh: “Xem nữa cũng không biến thành song thai được đâu.”

Chu Thời Diệc mỉm cười giải thích: “Anh đang xem tim thai với mầm thai thôi.” Anh lấy ra một cái kẹp tài liệu, chuyên dùng để lưu trữ các kết quả khám thai.

Một đĩa nho to, chẳng bao lâu Chung Ức đã ăn hết một nửa.

Chu Thời Diệc bảo cô ăn ít thôi: “Ăn thế này lát nữa lại chẳng ăn được cơm trưa.”

Chung Ức nói: “Em thèm mà, chẳng kiểm soát nổi.”

Mang thai rồi, muốn ăn gì là phải lập tức ăn ngay, sức tự chủ hoàn toàn mất sạch.

Đến tuần thứ tám thai kỳ, thói quen ăn uống của cô cũng thay đổi hoàn toàn. Có lần đang họp, cô đột ngột rời khỏi phòng họp.

Lúc đó cả đội mới biết, hóa ra Chung tổng đã có thai.

Để chúc mừng cô lên chức mẹ, buổi trưa Diêm Đình Lâm đã bao trọn một nhà hàng Tây, mời cả hai đội cùng dùng bữa.

Ninh Khuyết trêu anh: “Ai không biết còn tưởng cậu sắp làm bố ấy chứ.”

Diêm Đình Lâm cười sảng khoái: “Con của Chu Thời Diệc thì chẳng phải cũng như con tôi à.”

Bữa trưa, anh nâng ly kính Chung Ức: “Sinh đôi à?”

Chung Ức cười: “Ai cũng biết Chu Thời Diệc chuẩn bị có con hả?”

Diêm Đình Lâm đáp: “Đừng nói tôi, đến đầu bếp ở mấy nhà hàng riêng cậu ấy hay lui tới cũng đều biết cả.”

“…”

Chung Ức chậm rãi đáp lại, nụ cười vẫn chưa tắt: “Thai một thôi, làm gì dễ sinh đôi đến thế.”

Diêm Đình Lâm thở dài: “Uổng công tôi cố gắng thế, cậu ấy lại không sinh nổi thai long phụng.”

Lời vừa dứt, cả bàn đều đổ dồn ánh mắt về phía ông chủ.

Chu Thời Diệc sinh con, anh ta cố gắng cái gì chứ?

Diêm Đình Lâm đúng là rất tận tâm, đổi cả danh sách phát nhạc thành nhạc thai giáo, còn đặc biệt xin người ta một chữ “Hỉ” trên quả trứng đỏ, dán lên cạnh nút tầng phòng Chu Thời Diệc, để ghép thành một cặp với chữ “Hỉ” trước đó.

Ninh Khuyết nói: “Cậu nghe nhạc thai giáo à? Thế là cậu tự biến mình thành thai nhi rồi. Thảo nào Chu Thời Diệc chỉ sinh được một đứa, suất kia bị cậu chiếm mất rồi còn đâu.”

Cả bàn cười vang.

Diêm Đình Lâm bị sặc rượu, cười đến mức phải đặt ly xuống.

Đang ăn thì Chu Thời Diệc cũng tới.

Nhân viên phục vụ lập tức bổ sung thêm bộ bát đũa.

Chu Thời Diệc nhìn người bạn thân: “Không phải ăn mừng tôi có con à, sao không gọi tôi?”

Đại sảnh vừa yên tĩnh được một lúc, lại tiếp tục vang lên tiếng cười rộ.

Lúc này Đường Nặc Doãn mới hiểu tại sao ông chủ lại bao cả nhà hàng. Cứ như thế này thì khách khác làm sao ăn nổi.

Dự án đã đi được hơn một nửa, mọi chuyện tiến triển thuận lợi, nên bữa ăn hôm nay mới thoải mái đến vậy.

Trong thời gian thực hiện dự án, Chung Ức đã tổ chức hôn lễ, giờ còn lên chức mẹ.

Còn cô ấy cũng vừa đăng ký kết hôn với bạn trai, hôn lễ dự định tổ chức vào tháng sáu sang năm.

Nghe nói gia đình còn giới thiệu cho cả Ninh Khuyết vốn chẳng muốn yêu đương một đối tượng nữa.

Chỉ có Diêm Đình Lâm là vẫn độc thân, anh ta đối với chuyện tình cảm hình như thực sự rất lãnh đạm.

Trạng thái được ghim lên đầu tài khoản suốt mấy năm trời: “Cô ấy chưa cho tôi WeChat. Bây giờ vẫn chưa cho.”, đã bị gỡ xuống kể từ khi anh ta về nước.

Nhiều người vẫn đoán già đoán non, “cô ấy” rốt cuộc là ai.

Đường Nặc Doãn cảm thấy, hẳn là Chung Ức.

Trước kia khi chưa hiểu rõ về ông chủ, tưởng anh ta tình trường trắc trở. Nhưng làm việc chung lâu như vậy, ít nhiều cô cũng hiểu ra, người khiến ông chủ nhớ nhung lâu đến thế, tuyệt nhiên không chỉ là chút chuyện tình yêu nam nữ đơn thuần.

“Lại đây nào, chúc mừng Chu tổng của chúng ta lên chức bố!” Diêm Đình Lâm đặc biệt nâng ly kính Chu Thời Diệc, rồi đổi giọng: “Cũng tự chúc mừng cho tôi nữa.”

Chu Thời Diệc đáp: “Cậu đổi nhạc thai giáo đi, không thì Mẫn Đình sẽ hối hận đấy. Dẫu sao thì cũng chẳng ai muốn mời một em bé chưa ra đời về nhà cả.”

Diêm Đình Lâm phá lên cười, hất cằm về phía Ninh Khuyết: “Hai người hồi đại học ăn cơm chung nhiều quá phải không, sao tư duy giống nhau thế?”

Chu Thời Diệc đem đĩa cá áp chảo đã cắt sẵn đặt trước mặt Chung Ức. Sau khi mang thai, thói quen duy nhất mà cô không thay đổi đó là vẫn thích ăn cá.

Cũng như trước đây, mỗi lần ăn đều phải hai suất.

Chung Ức quay đầu gọi phục vụ: “Phiền anh mang cho tôi thêm một chén nước cốt chanh, để rưới lên cá.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nhẹ nhàng đáp, cá trước khi ra khỏi bếp đã được tưới nước cốt chanh rồi.

Chung Ức bảo: “Tôi biết, nhưng vị chua đó với tôi vẫn không đủ.”

“Vâng, chị chờ chút ạ.”

Chung Ức rưới thêm nửa chén nước cốt chanh nữa, lúc này mới miễn cưỡng cảm thấy thịt cá có chút hương vị. Những người khác trên bàn nhìn cô trực tiếp đổ nước cốt chanh tươi lên cá áp chảo, không khỏi quay mặt đi, chỉ nhìn thôi đã thấy chua rồi.

Khẩu vị của Chung Ức ngày càng lớn, cô cũng ngày càng ngủ nhiều hơn.

Bước sang tuần thai thứ chín, lại đến kỳ kiểm tra định kỳ ở bệnh viện.

Bác sĩ siêu âm nhìn vào màn hình nói: “Tốt lắm, cả hai phôi thai đều phát triển rất tốt.”

Ban đầu, Chu Thời Diệc và Chung Ức đều không chú ý đến câu nói này, chỉ nghe thấy từ “phát triển rất tốt”. Cho đến khi Chu Thời Diệc cầm tờ kết quả siêu âm trên tay, bên trên ghi rõ:

“Thai trong t* c*ng, song thai sống (có thể là song thai một bánh nhau hai túi ối).

*Song thai một bánh nhau hai túi ối (tiếng Anh là monochorionic diamniotic twins – MCDA twins) là trường hợp mang thai đôi, trong đó hai thai nhi dùng chung một bánh nhau nhưng có hai túi ối riêng biệt. Đây là hiện tượng xảy ra khi một trứng đã thụ tinh ban đầu (hợp tử) tách đôi trong khoảng từ 4 đến 8 ngày đầu sau khi thụ tinh.

Đặc điểm và lưu ý y khoa:

Đây là dạng song thai một trứng, nên hai thai nhi luôn cùng giới tính, có đặc điểm di truyền giống nhau hoàn toàn.
Cần kiểm tra, siêu âm định kỳ thường xuyên để theo dõi sát tình trạng phát triển của hai thai, nhằm phát hiện và can thiệp kịp thời các biến chứng nếu có.

Do vậy, khi xác định thai kỳ là dạng song thai một bánh nhau hai túi ối, các bác sĩ thường khuyên sản phụ nên theo dõi và khám thai định kỳ nghiêm ngặt hơn so với các trường hợp thai đôi thông thường.

Đề nghị tái khám định kỳ.”

Chung Ức ngây người: “Làm sao có thể!”

Chu Thời Diệc tưởng mình cầm nhầm giấy, nhìn lại tên trên đó, đúng thật là Chung Ức. Anh không dám tin, quay người vội vàng bước trở lại phòng siêu âm, hỏi bác sĩ liệu có nhầm lẫn gì không.

“Lần trước siêu âm chỉ có một thai thôi.” Chu Thời Diệc lấy điện thoại ra, tìm kết quả lần khám thai trước đưa cho bác sĩ.

Vị bác sĩ vừa kiểm tra xong, mỉm cười xác nhận chắc chắn không nhầm. Một thai ban đầu đã tách thành song thai rồi.

Một bánh nhau hai túi ối, hai em bé cùng giới tính.

Ra khỏi phòng siêu âm, Chung Ức lập tức nắm lấy tay Chu Thời Diệc: “Anh đừng kích động quá đấy!”

Chu Thời Diệc bật cười, đáng lẽ phải là anh nhắc nhở cô mới đúng. Nhưng, làm sao mà không kích động cho được chứ.

Anh kéo Chung Ức vào lòng, muốn ôm thật chặt, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng ghì lấy cô.

Bình Luận (0)
Comment