Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 89

Sau khi Giang Tĩnh Uyên chuyển đến thị trấn nhỏ, hàng xóm xung quanh cũng từng tò mò không biết gia đình họ là người ở đâu, sao lại chọn nơi này định cư.

Chị Ngu giải thích với bên ngoài rằng là một người họ hàng xa của bà, con cái của ông cụ có điều kiện nên mua nhà cho bố xuống Giang Nam tĩnh dưỡng.

Người ông cụ mà bà nói chính là quản gia Lưu, còn Giang Tĩnh Uyên chính là một trong những “người con” của ông.

Hàng xóm nghe vậy đều khen người con trai này hiếu thảo, cách ba hôm lại ghé thăm một lần.

“Người con út nhà họ hàng chị làm gì vậy?” Hàng xóm tò mò.

Chị Ngu đáp: “Tự mình làm chủ, ở trong thành phố có rất nhiều cửa hàng, bán buôn hoa quả, hải sản, ở quê còn có mấy xưởng sản xuất. Cái gì kiếm được tiền đềi làm hết.”

“Bảo sao.”

Bảo sao lại có nhiều tiền vậy.

Bảo sao lúc nào cũng rảnh đến thăm bố.

Hàng xóm rất ít khi nhìn thấy Giang Tĩnh Uyên, nhưng chiếc xe của anh thì thường đỗ bên đường.

Thời đó, cả thị trấn cũng chỉ lác đác vài nhà có xe riêng.

Từ sau khi chị Ngu nói Giang Tĩnh Uyên buôn hoa quả, hải sản, xe riêng cũng ít xuất hiện, thay vào đó là những chiếc xe thùng, thỉnh thoảng còn chở cho hàng xóm ít hoa quả, hải sản.

Chị Ngu nói: “Chỉ có như vậy, mọi người mới dần hết tò mò.”

Lâu dần, hàng xóm cũng coi họ như dân trong trấn.

Mỗi lần Chung Chước Hoa đến thăm con gái đều là sau mười rưỡi tối. Lúc đó, nhà nhà đã tắt đèn, đường xá tối yên tĩnh, không một bóng người.

Lúc Chung Ức hai tuổi rưỡi, sân vườn nhà đã thành hình, mùa xuân trăm hoa đua nở.

Khi Chung Chước Hoa về đến nhà, con gái đã ngủ say.

Giường phòng con trống không, nhìn kỹ mới thấy  không biết con đã lăn lên tận đầu giường từ lúc nào, cả người nằm ngang trên gối.

Cô nhẹ nhàng bế con dậy, mùi sữa thơm thơm, mềm mại, không nỡ đặt xuống, hôn mãi không thôi.

Hai năm rưỡi trước, lần đầu nhìn thấy con ở bệnh viện, con bé nhỏ xíu, chỉ một bàn tay cô đã có thể che được cho con, nhỏ đến mức cô không dám bế, sợ làm đau con.

Xuất viện rồi, con lại hay ốm, nửa đêm đi cấp cứu thành chuyện thường.

Cô từng lo lắng con không thể lớn lên khỏe mạnh.

Không ngờ hai năm rưỡi sau, đã thành một cô bé trắng tròn, bướng bỉnh.

Giang Tĩnh Uyên khẽ nói: “Đặt con xuống đi, để con ngủ ngon.”

Chung Chước Hoa đặt con xuống, vừa kéo chăn đắp cho con xong đã bị Giang Tĩnh Uyên bế bổng lên kiểu công chúa.

Gần một tháng không gặp, hai người như lửa bén rơm.

Về đến phòng ngủ của mình, Giang Tĩnh Uyên dùng khuỷu tay tắt đèn, đặt cô xuống giường. Chung Chước Hoa định đẩy anh ra, nhưng anh chống tay hai bên người cô, cúi xuống phủ lên.

“Đẩy anh làm gì?” Anh hôn chặt lấy môi cô.

Chung Chước Hoa mơ hồ nói: “Ghét anh.”

Miệng nói vậy nhưng đôi chân dài lại quấn lấy hông anh.

“Lần sau không được để lâu thế mới về!”

“Em không đóng phim nữa!”

“Vậy anh đến tìm em.” Giang Tĩnh Uyên không chịu nổi việc lâu vậy mới gặp một lần.

May mà anh đã phẫu thuật, không phải lo lắng chuyện gia đình có sẵn dụng cụ phòng tránh hay không.

Anh hôn người dưới thân, vội vàng tiến vào.

Chung Chước Hoa hít sâu một hơi, thích ứng rồi mới hỏi: “Anh đi đâu tìm em?”

Đến đoàn phim sao?

Không sợ bị chụp à?

Giang Tĩnh Uyên: “Đến nhà ở Thượng Hải đợi em. Có nhà nào mà vợ chồng một tháng chỉ gặp một lần không?”

“Em với anh không phải vợ chồng.”

“Gọi anh là chồng bao lâu nay, chẳng phải vợ chồng thì là gì?”

“Không phải.”

Anh bất ngờ dùng sức, khiến cô không kịp phản ứng.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Vậy thì chúng ta đi đăng ký, ngày mai đi.”

Chung Chước Hoa chỉ hôn anh, không trả lời.

Nhắc đến kết hôn, cô không còn bài xích như trước, nhưng chưa sẵn sàng để ngày mai đi ngay.

“Em còn phải cân nhắc đã.”

“Cân nhắc cái gì?”

Thật ra cô chỉ thuận miệng nói, không định cân nhắc gì cả.

Về việc làm bố, anh không có gì để chê.

Hai năm qua đều do anh chăm con, không để con chịu chút ấm ức nào.

Phương diện kia, hai người cũng chưa từng có vấn đề không hòa hợp.

Cô chỉ nghĩ chọn một ngày thích hợp để đi đăng ký.

“Ngày kia anh phải về Bắc Thành một chuyến, công ty còn vài việc cần xử lý.”

Thấy cô phân tâm, Giang Tĩnh Uyên lại đâm mạnh kéo cô trở về thực tại.

Chung Chước Hoa cắn vai anh: “Anh nhẹ thôi!”

Sau khi kết thúc, cô mới bình ổn lại, hỏi có cần đưa con gái cùng đi không.

“Không đưa, anh ở Bắc Thành nhiều nhất hai ngày rồi về.”

Con gái không thích ngồi xe, thích chơi nước ngồi thuyền hơn, trong nhà có đội ngũ chăm sóc trẻ và chị Ngu trông nom, trời ấm nên để con ở nhà nghịch nước.

Chung Chước Hoa nói: “Vậy anh bận việc đi, em ở nhà thêm vài ngày chơi với con.”

Giang Tĩnh Uyên sợ cô ảnh hưởng đến công việc: “Anh vậy thì ngày mai đi, cố gắng sớm trở lại.”

Sáng hôm sau, anh gọi thư ký Lý đổi vé.

Thư ký hỏi: “Giang Tổng, đổi sang chuyến trưa nhé?”

Giang Tĩnh Uyên nhìn đồng hồ, nếu đổi sang chuyến trưa thì giờ phải ra sân bay ngay, mà con gái còn chưa dậy.

Con gái đã quen mở mắt ra là thấy anh, nếu không thấy sẽ chạy khắp nơi tìm.

“Đổi sang chuyến chiều.”

Chung Ức ngủ đến tám giờ mới tỉnh, mở mắt đã thấy mẹ ngồi cạnh giường.

Cô bé dụi mắt, thấy mẹ vẫn ở đó, không phải ảo giác.

“Mẹ!” Cô bé hét lớn, lăn một vòng xuống giường.

“Bảo bối của mẹ dậy rồi à!” Chung Chước Hoa vội đặt kịch bản xuống, đón con vào lòng.

Tiểu Chung Ức ôm cổ mẹ, hôn chụt lên mặt mẹ, vui mừng vặn vẹo trong lòng mẹ.

Giang Tĩnh Uyên đứng cạnh nãy giờ, con gái chẳng buồn nhìn anh.

Đúng hơn là coi như không thấy.

“Bảo bối, nhìn bố này.”

“Ồ!” Chung Ức liếc bố một cái, lại quay sang tiếp tục hôn mẹ: “Mẹ, có nhớ con không?”

“Mẹ nhớ bảo bối của mẹ lắm chứ.”

Tiểu Chung Ức cười nũng nịu: “Mẹ, con cũng nhớ mẹ.”

Giang Tĩnh Uyên bế thốc con lên: “Đi đánh răng rửa mặt trước nào.”

“Mẹ bế! Mẹ bế!”

Đôi tay bé xíu của con bé vùng vẫy tìm đến Chung Chước Hoa.

Chung Chước Hoa đón lấy con gái, ôm vào lòng rồi đưa đến bồn rửa mặt.

Tiểu Chung Ức lo sợ bố sẽ lại bế mình khỏi vòng tay mẹ, vội vàng giơ tay vẫy: “Bố, tạm biệt nhé!”

Giang Tĩnh Uyên chỉ biết cười khổ, đành cầm máy quay ghi lại khoảnh khắc con gái đánh răng, rửa mặt mỗi ngày.

Từ khi chuyển đến thị trấn nhỏ, từng phút trưởng thành của con bé, anh đều lưu giữ qua ống kính.

Chung Ức mới hai tuổi rưỡi, dưới sự chăm sóc của bảo mẫu đã biết tự ăn, nhưng hễ Giang Tĩnh Uyên ở nhà thì đừng nói để nhóc con cầm thìa dĩa, ngay cả bón ăn cũng phải dỗ dành mãi.

Chung Chước Hoa nhắc nhở: “Để con tự ăn, luyện khả năng cầm nắm đi.”

Giang Tĩnh Uyên xót con, bế ngay con bé từ ghế ăn vào lòng mình: “Con còn nhỏ lắm.”

“Hai tuổi rưỡi đâu có nhỏ nữa.”

“Sao lại không nhỏ? Em xem Chu Thời Diệc, ba tuổi rưỡi vẫn phải bế ru ngủ kia kìa.”

“…”

Chung Chước Hoa từ bỏ việc cãi nhau với anh, có cãi cũng vô ích.

Bảo mẫu đã không ít lần than phiền với cô rằng Giang Tĩnh Uyên chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên của ai.

Chung Ức dựa vào lòng bố, vừa chơi vừa ăn: “Bố, ăn xong mình đi ngồi thuyền nhé. Mẹ cũng đi nhé!”

Giang Tĩnh Uyên nói: “Hôm nay không đi thuyền được, bố phải đi công tác.”

“Không! Không đi công tác! Bố đừng đi công tác!” Gương mặt con trẻ đổi sắc trong chớp mắt, vừa vui cười đấy mà đã ướt đẫm nước mắt.

Giang Tĩnh Uyên lau giọt lệ long lanh trên má con: “Đừng khóc, khóc là không xinh đâu. Hôm nay có mẹ ở nhà với con, mai bố về ngay, được không nào?”

Anh cố đặt vé chuyến muộn nhất để tối mai về, không nỡ để con gái không gặp bố đến hai ngày.

Tiểu Chung Ức vẫn không chịu, lắc đầu liên tục: “Không được! Không được!”

“Nếu bố không đi công tác thì sẽ không có tiền đưa con đi ngồi thuyền nữa.”

Chung Chước Hoa: “…”

Chung Ức òa khóc  to hơn.

Chung Chước Hoa không thể nhìn nổi cảnh ấy, đá nhẹ vào chân Giang Tĩnh Uyên dưới gầm bàn.

Cô bế con sang dỗ dành, mãi mới dỗ nín được.

Gần mười một giờ, Giang Tĩnh Uyên chuẩn bị ra sân bay.

Tiểu Chung Ức mắt đỏ hoe, vẫy tay: “Bố, tạm biệt.”

Giang Tĩnh Uyên hôn lên trán con: “Đừng khóc nhé, bố về nhanh thôi.”

Ngoài cửa, tài xế đã nổ máy xe tải nhỏ.

Anh cứ nghĩ hôm nay tài xế sẽ lái xe con, không ngờ vẫn là xe tải đến đón.

Giang Tĩnh Uyên ngồi lên ghế phụ, kính xe trong suốt nên chẳng cần hạ kính cũng có thể vẫy chào.

Anh vẫy tay với mẹ con, khẽ ra hiệu vào nhà đi.

Chung Chước Hoa nhìn dáng vẻ anh mặc âu phục chỉnh tề ngồi trên chiếc xe như vậy, không nhịn được mà bật cười.

Tiếc là máy ảnh không ở bên, lần sau nhất định phải chụp lại để kỷ niệm.

Tiễn xe đi xa, cô mới quay người vào sân, quản gia đóng then cổng lại.

Xe tải chầm chậm lách qua con hẻm hẹp, trong xe hơi ngột ngạt, Giang Tĩnh Uyên hạ kính lấy chút không khí.

Mấy người hàng xóm đang chuyện trò ở đầu ngõ, vốn thường nhận trái cây hải sản anh gửi biếu nên ấn tượng về cậu con út nhà bác Lưu rất tốt, thấy anh trên xe liền hồ hởi chào: “Lại đến thăm bố à?”

“…Vâng.”

“Bố cậu có phúc ghê.”

Giang Tĩnh Uyên chỉ cười, không đáp.

May mà xe nhanh chóng rời khỏi đầu ngõ.

Trên đường ra sân bay, Giang Tĩnh Uyên nhận cuộc gọi từ Chu Vân Liêm hỏi anh đang ở đâu.

“Ở Giang Thành.”

“Sao lại về Giang Thành nữa?”

“Đi thăm thầy Ngu.” Giờ đây nói dối đã thành thạo.

Tiếng ồn bên kia khiến Chu Vân Liêm nhăn mặt: “Bây giờ cậu đang ở đâu thế?”

“Trên xe.”

“Xe gì mà ồn thế?”

“Siêu xe mui trần.”

Chu Vân Liêm gắt: “Đóng mui lại ngay! Ồn chết mất!”

Giang Tĩnh Uyên mặt không đổi sắc: “Xe này không có mui. Có chuyện thì nói nhanh đi.”

“…” 

Còn giấu cả anh mua xe mui trần không mui!

Bị tiếng ồn làm phiền, Chu Vân Liêm vào thẳng vấn đề: “Bao giờ về Bắc Thành? Có ký hợp đồng hay không?”

“Tối nay ký.”

“Cậu nói đấy nhé!” Chu Vân Liêm từng bị cho leo cây hai lần nên ám ảnh hẳn, mỗi lần hẹn ngày về là đến phút cuối anh lại viện cớ bận.

Có việc gì quan trọng hơn cả làm ăn?

Chắc chắn vì Dương Gia Nguyện kết hôn sinh con định cư ở Bắc Thành nên anh mới không muốn về, sợ chạm mặt mà đau lòng.

Dương Gia Nguyện là giảng viên Học viện Âm nhạc, ngôi trường cách Tập đoàn Kinh Hoà không xa.

“Tôi nói cho cậu tin này, có thể với cậu không hẳn là tin vui.”

Giang Tĩnh Uyên: “Tin gì?”

“Tôi quen một giáo sư, đồng nghiệp của chồng Dương Gia Nguyện, nghe nói anh ta sắp đi du học tiến sĩ nước ngoài, cả gia đình sẽ theo sang đó. Sau này cậu khỏi phải tránh mặt rồi.”

“Tôi tránh gì chứ?”

“Tránh Dương Gia Nguyện, chứ còn gì nữa?”

“Tôi cần gì phải tránh cô ấy? Tôi ở Thượng Hải là vì có dự án bận, đừng nghĩ linh tinh!”

“Được, được, tôi nghĩ linh tinh, được chưa?”

Cứ cứng miệng vậy thôi!

Con gái người ta đã ba tuổi rồi, còn anh thì sao?

Từ khi chia tay Dương Gia Nguyện, ngoài một lần dính tin đồn với Chung Chước Hoa nhưng chẳng đi đến đâu, cũng chẳng thấy anh có bạn gái nào.

Bốn năm nay, ngoài công việc ra, anh gần như thanh tâm quả dục.

Nói xong tin ấy, Chu Vân Liêm không nhắc đến Dương Gia Nguyện nữa mà hỏi: “Mấy giờ đến Bắc Thành? Tôi đích thân ra đón! Lần này mà còn cho tôi leo cây nữa thì biết tay!”

Giang Tĩnh Uyên: “Năm rưỡi.”

Lần này, Chu Vân Liêm cuối cùng cũng gặp được người.

Tối hôm đó, hợp đồng cũng được ký xong.

“Con trai cậu giờ ngủ vẫn phải bế ru à?”

“Bế ru cái gì chứ?” Chu Vân Liêm không thừa nhận, đóng nắp bút rồi rời đi.

Giang Tĩnh Uyên khóa trái cửa văn phòng, tối mai lại phải quay về Giang Thành, chỉ còn cách tăng ca xử lý công việc.

Hai giờ sáng mới xong việc, anh không về nơi ở, nghỉ luôn tại phòng nghỉ bên trong.

Ngày hôm sau, chưa đến tám giờ, Giang Tĩnh Uyên đã bị điện thoại của thư ký Lý đánh thức.

“Giang Tổng, cô Dương Gia Nguyện gọi cho tôi, hỏi sáng nay anh có rảnh không, muốn bàn chuyện về những bệnh nhi bị tim bẩm sinh.”

Giang Tĩnh Uyên tỉnh hẳn, tưởng mình nghe nhầm: “Dương Gia Nguyện tìm tôi?”

“Vâng, cô ấy muốn hẹn trước với anh. Cô ấy vừa đi khảo sát ở vùng sâu vùng xa, gặp vài đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh, gia đình khó khăn, không có tiền chữa trị, bệnh tình của các cháu không thể kéo dài thêm được nữa.”

Cuộc điện thoại của Dương Gia Nguyện thật đúng lúc, vốn dĩ ông chủ đã lâu không về Bắc Thành, vừa hay hôm nay lại có mặt.

Chuyện liên quan đến bệnh nhi tim bẩm sinh, Giang Tĩnh Uyên không thể từ chối.

Chính anh từng nếm trải nỗi tuyệt vọng của bậc cha mẹ khi con cái bệnh nặng mà hy vọng mong manh, nên hôm nay bất kể ai tìm đến anh, anh cũng sẽ giúp.

“Chín giờ tôi sẽ ở văn phòng chờ cô ấy.”

“Vâng.”

Cúp máy xong, Giang Tĩnh Uyên đứng dậy rửa mặt.

Đêm qua ngủ quá muộn, người vẫn còn mệt mỏi.

Nếu không có Chung Chước Hoa và con gái, anh không chắc mình có gặp Dương Gia Nguyện hay không.

Có lẽ anh vẫn sẽ chưa buông bỏ được, không muốn đối diện với mối tình đầu đã có chồng, có con.

Nhưng giờ đã khác.

Bạn bè trong giới đều nghĩ anh tránh mặt Dương Gia Nguyện.

Anh có gì phải tránh?

Bốn năm xa cách, gặp lại chỉ còn là người xưa chuyện cũ.

Dương Gia Nguyện chưa từng nghe tin anh yêu hay kết hôn với ai, cứ nghĩ rằng anh vẫn độc thân.

Song không hiểu vì sao, khi gặp lại, cô luôn cảm thấy ở anh có một sự trầm ổn khó diễn tả.

“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Dương Gia Nguyện lên tiếng với vẻ áy náy.

Giang Tĩnh Uyên đứng dậy rời máy tính: “Không sao, mời ngồi.”

Thư ký hành chính mang vào hai tách trà, cô nhớ lời dặn của thư ký Lý, lúc ra ngoài, không đóng cửa.

Giang Tĩnh Uyên bước đến khu tiếp khách, ngồi xuống đối diện với Dương Gia Nguyện.

Dương Gia Nguyện không để bản thân có cơ hội do dự, lập tức vào thẳng vấn đề.

Nếu không phải không còn cách nào khác, cô sẽ không đến tìm anh.

Danh sách bệnh nhi cùng địa chỉ gia đình đã được cô chuẩn bị sẵn, lấy từ trong túi ra đưa cho anh: “Cả làng đó không có số điện thoại.”

Giang Tĩnh Uyên nói: “Không sao, tôi sẽ bảo người của Quỹ Đồng Tâm trực tiếp đến đó.”

“Cảm ơn.”

Anh cất tờ danh sách: “Khách sáo rồi.”

Đã từng có một thời nồng nhiệt như thế, mà giờ chỉ còn lại sự khách sáo.

Xong chuyện, Dương Gia Nguyện hỏi thêm một câu: “Dạo này công ty vẫn ổn chứ?”

Cô không tiện hỏi anh sống thế nào, chỉ đành hỏi công ty.

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Vẫn ổn.”

Dù bận chăm con, tiền vẫn phải kiếm, nếu không nhỡ đâu lại có ngày Chung Chước Hoa lại chê bai ghét bỏ anh.

Dương Gia Nguyện gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Chỉ nói thêm vài câu ngoài lề, uống hết tách trà, cô liền ra về.

Giang Tĩnh Uyên lập tức giao việc xuống dưới, tự thấy mình không hề khuất tất nên không muốn giấu Chung Chước Hoa, lỡ một ngày cô biết được, lúc đó dù cho có lý cũng khó nói rõ.

Vì vậy đến trưa khi gọi điện cho Chung Chước Hoa, anh thẳng thắn kể lại mọi chuyện, nói rõ ngọn ngành.

Chung Chước Hoa nhàn nhạt đáp: “Nên làm như vậy.”

Ngoài ra, cô không nói thêm câu nào nữa.

Trước kia nếu gặp chuyện như thế này, cô nhất định sẽ mỉa mai châm chọc, rồi gây chuyện một trận, nhân cơ hội đòi thêm tài sản từ anh.

Nhưng giờ phút này, cô không muốn nói gì.

Thì ra anh gấp gáp quay lại Bắc Thành là vì chuyện này.

Cô từng nghĩ rằng sau ba bốn năm, trong lòng anh chỉ còn cô và con gái, không còn vấn vương quá khứ.

Giờ đây mới nhận ra, cho dù là lúc nào, dù cho Dương Gia Nguyện đã kết hôn, có con, trong lòng anh, cô ấy vẫn luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

Chung Chước Hoa khẽ điều chỉnh hơi thở: “Không sao, anh bận đi, em đang vẽ với Tiểu Ức.”

Giang Tĩnh Uyên còn tưởng cô sẽ cãi nhau hoặc làm ầm lên, thậm chí đã nghĩ sẵn phải dỗ cô thế nào.

Nhưng lần này, cô không cãi nhau cũng chẳng làm ầm lên.

Cúp máy xong, Chung Chước Hoa cầm điện thoại, bỗng nhiên chẳng biết nên làm gì.

Con gái vội đưa hai bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho cô: “Mẹ, đừng khóc.”

“Mẹ, không khóc.”

Chung Chước Hoa ôm chặt con gái vào lòng.

Trên bàn là cuốn lịch để bàn, trước khi nhận điện thoại, cô vừa lật đến tháng năm, đang xem ngày nào tốt để đăng ký kết hôn.

Cô đặt điện thoại xuống, lật lịch trở lại trang tháng tư.

Bình Luận (0)
Comment