Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 90

Giang Tĩnh Uyên còn muốn nói với con gái vài câu, nhưng Chung Chước Hoa đã cúp máy.

Anh nhận ra tâm trạng cô không tốt, nên không gọi lại nữa mà chuyển sang hỏi quản gia tình hình.

Quản gia là chú Lưu đang tỉa cây ngoài sân: “Để tôi vào xem.” Hai cô giúp việc đang bận rộn trong bếp, phòng khách và phòng ăn đều vắng vẻ.

Quản gia tìm đến phòng vẽ của bé Chung Ức, chỉ thấy bảo mẫu đang dọn đồ chơi và sách.

Bảo mẫu nói: “Phu nhân đã đưa bé về phòng rồi.”

Giang Tĩnh Uyên dặn: “Giúp tôi bật máy tính lên, tôi muốn gọi video với Tiểu Ức.”

Video vừa kết nối, đầu dây bên kia chỉ có con gái anh.

Bé Chung Ức chống cằm trên bàn, nhìn thấy anh liền vui sướng dí sát vào màn hình: “Bố! Bố ơi!”

Trên màn hình của Giang Tĩnh Uyên tràn ngập gương mặt của con, anh cười: “Bảo bối, con lùi ra một chút nào.”

“Không! Con nhớ bố!” Bé Chung Ức như muốn chui luôn vào máy tính.

“Thế mẹ đâu?”

“Mẹ…” Cô bé bỗng ngập ngừng, đầu nghiêng sang một bên, cố gắng nhớ lại. 

Trước khi ra khỏi thư phòng, Chung Chước Hoa đã nói: “Mẹ phải đọc kịch bản, con tự gọi video với bố nhé?”

“Mẹ đang đọc kịch bản ạ.”

Giang Tĩnh Uyên hiểu rõ, lý do “đọc kịch bản” chỉ là cái cớ, cô không muốn gặp anh.

Bé Chung Ức giọng sụt sùi: “Bố, bố nhanh về nhé.”

“Tối nay bố sẽ về.”

“Lâu thế! Con muốn bố về ngay cơ!”

Anh dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, bố sẽ ra sân bay ngay, con ngoan ăn cơm đi nhé.” Anh thực sự nóng lòng trở về, nhưng vẫn còn việc chưa xử lý xong, chỉ có thể về bằng chuyến bay tối.

Kết thúc cuộc gọi, anh hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần rồi tiếp tục làm việc.

Bước vào những năm 2000, công nghệ Internet phát triển như vũ bão, các công ty mọc lên như nấm sau mưa, đối thủ của Tập đoàn Kinh Hoà tăng nhanh, anh không dám lơ là.

Đây cũng là thời điểm vàng để đầu tư các công ty khởi nghiệp, anh vừa phải giữ định hướng chiến lược của Kinh Hoà, vừa phải bận rộn với kế hoạch đầu tư của Quỹ Đồng Tâm, cảm giác như muốn chẻ đôi người mình ra để làm việc.

Năm xưa, anh chưa tốt nghiệp đại học đã thành lập Kinh Hoà, chỉ để thoát khỏi sự kiểm soát của bố mình. Khi đó, anh chưa từng nghĩ công ty sẽ lớn mạnh đến quy mô hiện tại. Ngày Kinh Hoà niêm yết tại Hồng Kông, anh còn chưa quen biết Chung Chước Hoa.

Tiền khởi nghiệp ban đầu, anh đều đi vay bạn bè.

Vì không chịu sống theo con đường gia đình sắp đặt, bố con bất hòa gay gắt, đến tiền của gia đình cũng không chạm vào.

Chu Vân Liêm mang tiền định mua xe thể thao cho anh vay, thầy Ngu đưa hết toàn bộ thu nhập từ tác phẩm của mình, chỉ giữ lại hai trăm tệ để phòng thân.

Vài năm đầu công ty vô cùng khó khăn về tài chính, Lộ Kiếm Ba từng hỏi: “Cậu thiếu bao nhiêu?” Anh không nói gì, chỉ giơ một bàn tay.

Lộ Kiếm Ba ngạc nhiên: “Năm triệu à?”

“Không phải.”

“Năm chục triệu? Cậu định bán cả tôi đi chắc?”

Lộ Kiếm Ba cũng không có nhiều tiền, cuối cùng phải về xin bố mẹ, nghe nói còn bị mắng một trận nên thân.

Vì anh, em gái Giang Nhuế bán luôn căn nhà bố mẹ mua cho, gom cả tiền lì xì tích góp từ nhỏ, tất cả đều đưa cho anh.

Về sau, khi công ty lên sàn, tất cả những người từng giúp anh vay tiền đều được chia cổ phần, duy chỉ có em gái là không muốn nhận. Cô nói cổ phần công ty không thể quá phân tán, sẽ bất lợi cho sự quản lý về sau.

Giang Tĩnh Uyên thu lại suy nghĩ, tiếp tục xem bản dự án.

Điện thoại reo, anh vội vàng cầm lên, cứ nghĩ là Chung Chước Hoa, nhưng hiện lên số máy cố định ở nhà cũ, anh lập tức tắt máy.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa văn phòng.

Chưa kịp nói “Vào đi”, ngoài cửa đã vang lên giọng của Mẫn Đình: “Chú ba, cháu đây!”

Anh không nghe điện thoại của bố, nên ông phái Mẫn Đình đến giảng hòa.

Mấy năm nay mỗi lần về Bắc Thành, anh chỉ ghé qua nhà em gái, không bước chân vào nhà cũ.

Mẫn Đình chạy vào ôm chầm lấy anh: “Chú ba, sao chú không đến nhà cháu!”

“Tối qua chú tăng ca đến nửa đêm.” Giang Tĩnh Uyên đã gần hai tháng chưa gặp cháu trai, thấy nó lại lớn hơn trước, “Xem nào, còn bế nổi không nhé.” Nói rồi, anh khom lưng, cố hết sức bế cháu lên: “Sang năm chắc chú không bế nổi nữa rồi.”

Mẫn Đình cười: “Năm sau cháu cõng chú nhé.”

Anh đặt cháu xuống: “Hôm nay sao không đi học?”

“Hôm nay là thứ Bảy mà.”

Giang Tĩnh Uyên luống cuống, cứ nghĩ hôm nay là thứ Sáu.

“Ông ngoại bảo cháu đến à?”

“Vâng ạ, ông ngoại gọi chú về ăn cơm.”

“Không kịp đâu, chú còn phải về xem em gái nhỏ.”

Cậu bé Mẫn Đình chỉ từng xem ảnh: “Em gái bây giờ nặng bao nhiêu rồi ạ?” Cậu bé từng nghe mẹ kể, bé Chung Ức khi mới sinh chỉ hơn hai cân.

“Gần hai mươi cân rồi.” Giang Tĩnh Uyên dặn dò cháu trai: “Nhớ đừng kể với các bạn là cháu còn có một em gái nữa nhé.”

“Cháu biết rồi, chú ba.” Mẫn Đình thành thật: “Hôm trước cháu mải chơi nên quên mất, sau này sẽ không nói nữa.”

Giang Tĩnh Uyên dĩ nhiên không trách một đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi: “Không sao.” Anh thuận miệng hỏi: “Cháu đã nói với ai rồi?”

“Cháu chỉ nói với Chu Túc Tấn và Chu Thời Diệc, rằng cháu có hai em gái, nhưng bọn họ không tin, bảo phải đưa đến xem tận mắt mới chịu tin.”

Giang Tĩnh Uyên bật cười, xoa đầu cháu trai: “Để chú lái xe đưa cháu về ăn cơm nhé. Nói với ông ngoại là chú bận lắm.”

“Chú ba, ông ngoại muốn gặp em gái.”

“Em gái cũng bận, ngày nào cũng ngồi thuyền vẽ tranh.”

Bốn giờ rưỡi, Giang Tĩnh Uyên xử lý xong công việc ở công ty, mang theo quà đã mua cho con gái rồi vội vàng đến sân bay. Trên đường đi, anh vẫn tranh thủ giải quyết email. Lúc ăn trưa, anh đã nhắn tin cho Chung Chước Hoa nhưng mãi không thấy hồi âm.

Mười giờ tối, máy bay hạ cánh xuống Giang Thành.

Mưa rơi suốt cả buổi chiều, đến tối vẫn chưa dứt.

Chung Chước Hoa ôm con gái, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn vào xa xăm. Bé con đã ngủ say trong vòng tay mẹ, còn cô thì chẳng chút buồn ngủ.

Suốt cả buổi chiều, cô giằng co trong suy nghĩ: muốn giành quyền nuôi con, tự mình chăm sóc để từ nay khỏi phải dựa vào anh, nhưng lại không đành lòng để con mất đi tình thương của bố.

Khi đang ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, cô nghe loáng thoáng giọng quản gia và Giang Tĩnh Uyên ngoài sân, vội khép mắt lại.

Giang Tĩnh Uyên đẩy cửa phòng ngủ, trên giường không có ai. Ở cạnh cửa sổ dựa tường là chiếc vali màu nâu, bên trên đặt chiếc túi xách quen thuộc của cô. Tối hôm trước cô về chỉ mang theo túi xách, hoàn toàn không có vali.

Anh cởi áo vest, vứt xuống chiếc ghế ở cuối giường rồi đi sang phòng con tìm cô. Ở bên nhau nhiều năm, chỉ cần liếc qua anh đã biết cô có thật sự ngủ hay không.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi người con gái, bế ngang người cô lên.

Chung Chước Hoa không còn giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra, hơi thở đã đầy ắp mùi hương quen thuộc của anh.

Cô khẽ đập vào người anh: “Thả em xuống, em tự đi được.”

Giang Tĩnh Uyên coi như không nghe thấy, vẫn bế cô về phòng ngủ chính.

Chung Chước Hoa tắt đèn, không muốn để anh thấy đôi mắt sưng đỏ của mình, sợ rằng sẽ trông như cô vẫn còn rất để tâm. Giang Tĩnh Uyên đợi quen với bóng tối một lát rồi mới nhìn rõ dáng người cô.

Cô không chất vấn, căn phòng chìm vào im lặng.

“Anh và Dương Gia Nguyện chỉ nói chuyện công việc.” Giang Tĩnh Uyên lên tiếng phá tan không khí trầm mặc.

Chung Chước Hoa chỉ khẽ gật đầu.

Anh ngồi xuống mép giường, nắm tay cô: “Em nói với anh một câu có được không?”

Chung Chước Hoa gối đầu trên gối, mắt nhìn anh: “Anh muốn em nói gì? Em hiếm khi về một chuyến, anh chẳng buồn ở bên em lấy một ngày, lòng anh từ lâu đã bay đi tận nơi nào. Em và con, chẳng thể giữ nổi bước chân anh.”

“Anh về là để ký hợp đồng với Chu Vân Liêm, không liên quan đến cô ấy, chỉ là sáng nay tình cờ cô ấy liên hệ đến.” Giang Tĩnh Uyên áp trán mình vào trán cô, giọng bất lực: “Em tin anh một lần được không?”

Chung Chước Hoa không trả lời mà hỏi ngược: “Dương Gia Nguyện biết anh có con chưa?”

“Chưa biết, bọn anh không nói đến chuyện này.”

“Cô ấy cũng không biết anh có…” Chung Chước Hoa dừng lại, đẩy mặt anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thực ra ngay cả em cũng không rõ chúng ta là gì của nhau. Người yêu ư? Em chẳng cảm thấy vậy.”

Cô không tiếp tục xoáy sâu vào mối quan hệ đó: “Từ nay, anh hãy chăm sóc Tiểu Ức thật tốt.”

Lời của cô khiến anh thấy bất an, nắm chặt tay cô hơn: “Em nói vậy là sao?”

Chung Chước Hoa bình thản: “Sau này em sẽ không quay lại đây nữa.” Có thể anh không sai, nhưng cô vẫn thấy đau lòng, chẳng biết phải trách ai.

Người cô yêu từng nồng nhiệt lại yêu một người khác, chỉ một cuộc gọi của đối phương, anh đã không chút do dự đi gặp gỡ, chẳng màng đến cảm giác của cô.

Cô nắm lấy tay anh: “Đừng giữ em lại nữa, em vốn không ở lại được. Con em sẽ để anh nuôi, khi nào nhớ con, em sẽ nhờ người đưa bé đến chỗ em một thời gian. Còn em và anh… coi như không gặp lại nữa.”

Nói xong, cô buông tay anh ra.

Giang Tĩnh Uyên ôm chặt cô: “Chúng ta có thể cãi nhau, nhưng không được chia tay.”

Chung Chước Hoa không đẩy anh ra. Cô đã quyết định rời đi, thì cứ để anh ôm một lúc cũng được.

Trước kia, chưa bao giờ cô thật sự nghĩ đến việc chia tay, nên mỗi lần đều cãi vã, rồi lại làm lành. Nhưng lần này, cô không còn sức để tranh cãi nữa.

Giang Tĩnh Uyên giải thích: “Anh gặp Dương Gia Nguyện là vì chuyện đã qua. Nếu không gặp, sau này em biết, lại bảo anh có điều giấu giếm.”

“Giang Tĩnh Uyên, anh không phải em, làm sao biết em mong anh gặp cô ấy? Là anh đã buông bỏ thật sự, hay là trong vô thức, anh vẫn muốn gặp lại cô ấy?”

Chung Chước Hoa dừng lại, không tranh luận thêm: “Mấy tiếng cuối cùng này, đừng cãi nhau nữa được không?”

Vì con gái, cô muốn kết thúc một cách êm đẹp.

Nếu được làm lại từ đầu, có lẽ cô thà không quen biết anh.

Năm ấy, trong một sự kiện thương mại, Tổng giám đốc Quý giới thiệu họ làm quen. Khoảnh khắc bắt tay anh, giữa hội trường ồn ào, cô chỉ nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Rời đi, cô không kìm được ngoái đầu tìm anh.

Trong đại sảnh ngập tràn hương nước hoa và ánh đèn, anh cùng Lộ Kiếm Ba bị mọi người vây quanh. Khoảnh khắc ấy, cô biết, mình và anh là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.

Không ngờ sau đó anh lại chủ động theo đuổi cô, thỉnh thoảng còn mang đến những bất ngờ.

Mấy tháng đầu yêu nhau ngọt ngào bao nhiêu, những năm sau trong lòng cô lại chua xót bấy nhiêu.

Chung Chước Hoa khẽ vỗ vào anh: “Anh ôm chặt quá, em khó chịu.”

Giang Tĩnh Uyên không buông, càng siết cô chặt hơn.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi.

Ba giờ sáng, chuông báo thức reo.

Chung Chước Hoa vốn chưa ngủ, mò lấy điện thoại tắt chuông.

Giang Tĩnh Uyên mở mắt: “Mấy giờ rồi?”

“Ba giờ. Anh ngủ tiếp đi.”

Cô vén chăn, dựa vào ánh đèn pin trên điện thoại mà dậy.

Mỗi lần đến thăm con, cô luôn đến trong đêm và rời đi trước khi trời sáng.

Hôm nay muốn ở bên con lâu hơn nên cô dậy sớm hơn nửa tiếng.

Chung Chước Hoa rửa mặt qua loa, thay quần áo rồi đến phòng con gái.

Cả đêm, cô bé đã xoay đủ một vòng trên giường, giờ hai bàn chân nhỏ gác hẳn lên gối.

Cô nhẹ nhàng bế con đặt ngay ngắn trở lại, hôn lên trán con thì nước mắt đã lã chã rơi xuống.

May mắn thay, cô là diễn viên, cho dù không quay lại, con cũng chỉ nghĩ mẹ đi đóng phim.

Ba giờ năm mươi, tiếng ô tô vang lên ngoài cổng, xe đón cô đã đến.

Chung Chước Hoa lại hôn con thêm một cái, nhẹ nhàng khép cửa rời đi.

Giang Tĩnh Uyên ngồi trên sofa phòng khách gần một tiếng, thấy cô bước ra thì lập tức đứng dậy.

“Không cần tiễn em. Em không thích cảnh chia tay.” Cô nói.

Anh nắm lấy tay cầm vali của cô: “Cổ phần Tập đoàn Kinh Hoà đứng tên anh đều thuộc sở hữu chung với em, đừng giận nữa được không?”

Chung Chước Hoa mỉm cười nhạt: “Nếu anh nói những lời này sớm hơn, em sẽ rất vui, thậm chí có thể đồng ý đi đăng ký kết hôn ngay. Nhưng bây giờ, tiền chẳng thể khiến em vui nổi nữa.”

“Em sợ mình cứ đau khổ thế này sẽ chẳng sống nổi đến ngày con trưởng thành. Vất vả lắm mới sinh được Tiểu Ức, em còn muốn nhìn con lớn lên khỏe mạnh, sống tự do, tìm thấy hạnh phúc của riêng nó.”

“Cũng đừng về căn nhà ở Thượng Hải đợi em, nhỡ bị chụp được thì khó xử lắm. Em không muốn đã chia tay rồi còn phải mang tiếng phá hoại tình cảm giữa anh và Dương Gia Nguyện.”

“Không đến đợi em, thì anh làm sao…” gặp em đây? Giang Tĩnh Uyên chưa nói hết câu đã bị cô cắt ngang: “Xin anh hãy tôn trọng em một lần. Anh từng tôn trọng mọi suy nghĩ của Dương Gia Nguyện, đến giờ cô ấy muốn gặp, anh vẫn đồng ý, nhưng chưa từng để ý đến cảm xúc của em.”

Cô rút vali khỏi tay anh, trước khi đi còn chủ động ôm anh một cái: “Em từng rất hạnh phúc khi ở bên anh. Chỉ là… sau này tất cả sẽ khác.”

Khi chiếc xe rời khỏi thị trấn, mưa vẫn rơi lất phất.

Nhà nhà còn đang chìm trong giấc ngủ.

Bình Luận (0)
Comment