Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 32

Anh nhắm mắt lại rồi. Có nên hôn trộm một cái không nhỉ?

Ý nghĩ bất chợt này làm Lương Nguyện Tỉnh giật mình. Cậu nuốt nước bọt, môi đã tiến gần đến mức chỉ cách anh một ngón tay. Cậu nín thở, sợ bị Đoàn Thanh Thâm phát hiện.

Ngay lập tức, cậu rụt người về lại ghế. Đoàn Thanh Thâm mở mắt ra, nhìn cậu. Người kia nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích.

Đoàn Thanh Thâm: "Em... gan cũng lớn đấy, trạng thái này trông ổn hơn tôi nhiều rồi."

"Không phải vậy đâu." Lương Nguyện Tỉnh lắc đầu, "Em sợ lắm, lần đầu tiên trong đời gặp phải bọn tội phạm thực sự. Nhưng em biết, nếu em sợ hãi quá, anh sẽ càng trở nên đáng sợ hơn."

Điều này đúng là sự thật, Đoàn Thanh Thâm không thể phản bác.

Phải thừa nhận rằng sự bình tĩnh của Lương Nguyện Tỉnh trong suốt sự việc vừa rồi thực sự đã ngăn anh khỏi việc hành động quá mức.

Adrenaline của con người rất đáng sợ. Là người học y, dĩ nhiên Đoàn Thanh Thâm hiểu rõ điều này.

Thế là anh mỉm cười, điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Tỉnh Tỉnh, đưa máy ảnh dưới đất cho tôi."

Đoàn Thanh Thâm cầm lấy chiếc Hasselblad rồi xuống xe. Tuyết vẫn rơi không ngớt, anh chụp chiếc lốp xe bỏ hoang trên nền tuyết và hai cái cưa. Sau khi thu máy ảnh, anh nhặt hai chiếc cưa về xe rồi tự mình trở lại.

Đây là bức ảnh thứ ba.

Đoạn đường sau đó họ đi rất chậm. Vì đã thay lốp dự phòng, mà lốp dự phòng nhỏ hơn các lốp khác, nên tốc độ xe không thể nhanh được.

Khi hai người đến đồn cảnh sát của trạm bảo vệ, trời đã tối đen. Điều khiến hai người ngạc nhiên là, ông chú ở trạm xăng cũng đang đợi ở đồn cảnh sát này. Thấy họ đến, ông lập tức nói với cảnh sát: "Ấy ấy đồng chí cảnh sát, chính là hai cậu này!"

Viên cảnh sát rót cho họ hai ly trà nóng, rồi trích xuất dữ liệu từ camera hành trình của xe. Một cảnh sát quan sát vết thương trên mặt họ, đều là những vết xước. Ngoài ra còn có vài vết cắt trên cơ thể, may mà quần áo dày, nhưng để chắc chắn vẫn nên đi tiêm phòng uốn ván.

"Xã hội của chúng ta lấy con người làm trọng tâm!" Viên cảnh sát nhìn họ, nghiêm nghị nói: "Tôi rất hiểu tinh thần nghĩa hiệp của người trẻ tuổi khi máu nóng dồn lên, chúng tôi cũng rất cảm kích lòng chính nghĩa của các cậu. Nhưng bất luận thế nào, nếu gặp phải chuyện như vậy một lần nữa, nhất định phải chạy trước để đảm bảo an toàn cho bản thân."

Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh ngồi trong văn phòng, tay bưng cốc trà, đồng loạt gật đầu.

Cảnh sát nói tiếp: "Bọn chúng không thường xuyên xuất hiện gần đường cái, lần này chắc là muốn nhân lúc tuyết lớn mà liều lĩnh làm càn. Lần sau nhớ kỹ, tuyệt đối không được lại gần. Đừng nói là cừu Argali, dù có là gấu trúc thì cũng phải ưu tiên an toàn của bản thân. Cả hai còn trẻ thế này, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!"

"Vâng." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Tôi nhớ rồi ạ."

Đoàn Thanh Thâm cũng gật đầu theo, sau đó anh nhìn thấy trên bàn làm việc của cảnh sát có một chiếc đèn pin nhỏ, bèn hỏi: "Xin lỗi, cho tôi mượn cái này dùng một lát được không?"

"Hả? À, cậu cứ lấy dùng đi."

Đoàn Thanh Thâm vừa nói cảm ơn vừa cầm lấy đèn pin. Anh đứng trước mặt Lương Nguyện Tỉnh, cúi người, giữ lấy đầu cậu, nói: "Đừng động đậy, để tôi kiểm tra phản xạ đồng tử."

Anh dùng đèn pin rọi từ khóe mắt vào đồng tử, nhanh chóng kiểm tra cả hai mắt, để chắc chắn rằng dây thần kinh sọ não của cậu không bị tổn thương.

Cảnh sát nhìn bọn họ: "Hai người làm nghề gì?"

"Nhiếp ảnh gia." Đoàn Thanh Thâm đáp.

"Thế vừa nãy cậu..."

"Trước đây tôi là bác sĩ phẫu thuật, nhưng đã nghỉ việc rồi."

"Ồ." Cảnh sát gật đầu.

Sau đó hai người viết biên bản, rồi có cảnh sát khác dẫn họ đến nhà ăn dùng cơm. Lúc ăn cơm Lương Nguyện Tỉnh mới cảm thấy má mình đau, cậu vừa xuýt xoa vừa chan món cà chua xào trứng lên cơm. Đoàn Thanh Thâm cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu bèn xúc một thìa cơm ngấm nước sốt bỏ vào bát anh: "Anh thèm hả?"

"Không." Đoàn Thanh Thâm lắc đầu, anh cúi xuống tiếp tục ăn cơm.

"Lần sau gặp chuyện như thế, vẫn phải chạy trước." Anh nói.

"Tất nhiên rồi." Lương Nguyện Tỉnh nuốt miếng cơm, "Thật ra lần này bọn mình cũng chạy rồi, chỉ là không thoát được thôi. Mẹ nó, xe của bọn kia kinh khủng quá, phóng trên tuyết cứ như lướt sóng ấy."

Đoàn Thanh Thâm bị cậu chọc cười, anh uống một ngụm nước để bình tĩnh lại: "Ừ, đúng thật."

May mắn mọi chuyện chỉ là một phen hú vía. Đêm đó, họ nghỉ lại ở một phòng ký túc trống trong trạm bảo vệ.

Nhân viên nói rằng ngày mai trời quang mây tạnh thì các tiệm sửa xe trong thị trấn mới mở cửa. Cũng phải chờ xe dọn tuyết làm sạch đường vào buổi sáng, ít nhất là đến trưa mới có thể đi được. Ký túc xá đương nhiên không thể so với khách sạn. Ở đây chỉ có hai chiếc giường xếp ghép lại với nhau, một tấm đệm một tấm chăn bông, che mưa chắn gió, đủ ấm áp rồi.

Trước khi rời đi, nhân viên để lại cho họ cồn i-ốt, tăm bông và một bình nước nóng đầy. Cả hai cảm ơn rối rít.

Phòng ký túc xá rất nhỏ, chỉ có một chiếc bàn học đơn sơ, giường, và một chiếc tủ thấp. Trên tủ đặt một chiếc tivi kiểu dáng khá cũ.

Đèn cũng không còn sáng lắm, ánh sáng vàng ấm áp le lói. Tường và sàn nhà đều bằng xi măng, nhưng nhờ có hệ thống sưởi nên ở đây rất thoải mái.

Hai người thay quần áo sạch sẽ, ngồi cạnh nhau trên mép giường một lúc. Mọi thứ giờ đã tạm lắng, nhưng vẫn còn hơi khó tin. Sau đó, cả hai đồng thời nghiêng đầu nhìn đối phương, mỉm cười.

"Này." Lương Nguyện Tỉnh lên tiếng trước, "Ngày mai... ngày mai đến bệnh viện tiêm phòng, sửa xe, rồi... chúng ta vẫn đi Burqin. Cứ... ngoan ngoãn đi đường cao tốc vậy."

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm gật đầu. Anh đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu, hỏi: "Có đau không?"

"Đau chứ, làm sao mà không đau được? Căn bản là vũ khí không thuận tay. Nếu ở quán bar của bọn em, kiểu gì em cũng vớ lấy chai rượu đập xuống bàn rồi đâm tới luôn."

"..." Đoàn Thanh Thâm đổi sang vẻ mặt bất lực.

"Đùa thôi mà, em là công dân gương mẫu." Lương Nguyện Tỉnh cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lúc này cậu vừa cười là miệng lại đau, "Shhhh..."

Khóe miệng và bên trái cằm của cậu cũng bị thương, vết máu đóng vảy trông khá ngầu. Cậu quay đầu lấy điện thoại ra, dùng màn hình tối đen soi mặt mình: "Anh nhìn này, trông cũng đẹp trai đấy chứ."

"Chụp cho em một bức nhé?" Đoàn Thanh Thâm đứng dậy đi lấy máy ảnh.

Lương Nguyện Tỉnh cũng đứng dậy theo, nói: "Dựng chân máy lên, hẹn giờ chụp chung đi, mặt anh bị thương trông cũng ngầu đấy."

"À, chân máy bị em dùng để đánh người nên hỏng mất rồi."

Có hai cái chân máy, cái còn lại để trong xe, nhưng bên ngoài đang bão tuyết.

"Để lên bàn đi, rồi cắt ảnh sau." Đoàn Thanh Thâm đề nghị.

Anh bật máy ảnh, đặt nó nằm ngang trên bàn học đối diện giường. Cả hai lùi lại, ngồi lên giường. Lương Nguyện Tỉnh ngồi xếp bằng, cậu ra hiệu cho anh cũng ngồi như vậy. Máy hẹn giờ 10 giây. Hai khuôn mặt đầy vết thương ghé sát nhau, mỉm cười. Chụp xong.

Lương Nguyện Tỉnh nhảy xuống lấy máy ảnh trước. Nhìn cậu di chuyển thoải mái, có vẻ như không bị thương nặng. Cậu cầm lấy máy ảnh xem ảnh ngay, rồi quay đầu lại: "Em sẽ lấy tấm này làm ảnh đại diện cho Thanh Sơn Tỉnh!"

"Được thôi."

Ba phút sau, ảnh đại diện không được duyệt.

Thông báo lý do: "Hình ảnh chứa nội dung bạo lực, máu me, hoặc khiêu dâm nên không được duyệt. Vui lòng chọn ảnh khác."

"..." Lương Nguyện Tỉnh nhìn điện thoại, "Máu me chỗ nào, bạo lực chỗ nào, khiêu dâm chỗ nào!?"

Cậu tức giận nhấn nút khiếu nại.

Vẫn bị bác bỏ.

Đoàn Thanh Thâm khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi. Đừng cứng đầu nữa. Để tôi bôi thuốc cho em."

Anh đi đến bàn lấy lọ cồn i-ốt rồi quay lại, ngồi đối diện cậu trên giường. Anh kéo thùng rác lại gần, rồi còn bê cả cái ghế cạnh bàn học lại đây để làm tủ đầu giường tạm thời. Sau đó, anh lấy một que tăm bông, chấm vào lọ thuốc.

Đoàn Thanh Thâm nói: "Đừng cử động, sẽ hơi đau đấy."

"Ừm."

Vết thương ở đỉnh lông mày của Lương Nguyện Tỉnh là sâu nhất. Anh chấm xung quanh vết thương trước, để dung dịch tự thấm vào bên trong. Cậu khẽ run mí mắt, cố chịu đau mà không động đậy.

Đoàn Thanh Thâm hơi cúi xuống thổi thổi, anh cụp mắt xuống, tiếp tục giúp cậu xử lý vết thương.

"Trên người em còn chỗ nào đau không?" Anh hỏi.

"Chỗ bụng này." Lương Nguyện Tỉnh chỉ chỉ qua lớp áo len.

"Kéo áo lên để tôi xem nào."

Lương Nguyện Tỉnh kéo áo len lên trên bụng, cúi đầu nhìn: "Bị cứa một đường."

"Cơ thẳng bụng à." Đoàn Thanh Thâm vứt que tăm bông trong tay đi, lấy một cái mới, nhúng vào dung dịch rồi hỏi: "Đau lắm không?"

"Bình thường."

Dạo này Lương Nguyện Tỉnh thường phải khuân vác đồ đạc, thỉnh thoảng còn đi bộ đường dài nên cơ thể cậu đã săn chắc hơn trước. Dung dịch i-ốt lạnh lẽo lướt trên bụng khiến cậu hơi căng thẳng, mà cậu vừa căng lên, cơ bắp cũng theo đó cử động. Đoàn Thanh Thâm bèn đưa tay đỡ lấy eo cậu.

Ngay sau đó cậu lại rùng mình một cái. Lương Nguyện Tỉnh cắn chặt răng, cậu cần phải chuyển hướng sự chú ý: "Cái, cái chú kia, thực ra chú ấy cũng tốt phết."

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm không rời mắt, "Chú ấy chỉ muốn đưa con gái mình lén xem Ngũ Thải Thành một lần. Nhưng lần này có lẽ cũng từ bỏ rồi."

"Shhh." Thuốc sát trùng rơi vào vết thương.

"Xin lỗi, tôi trượt tay." Đoàn Thanh Thâm nói.

"Không sao."

"Thuốc hối hận hết hạn rồi à?" Anh hỏi.

"Cái gì... À, hình xăm dán trôi mất rồi." Lương Nguyện Tỉnh cười, "Em còn định mua thêm một cái hình bánh hamburger nữa."

Đoàn Thanh Thâm ngồi trên giường, một chân co lên, chân kia thả lỏng chạm đất. Anh cúi đầu chăm chú xử lý vết thương ở bụng cậu. Từ góc nhìn của Lương Nguyện Tỉnh, cậu chỉ thấy mái tóc anh.

"Xong rồi." Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.

Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, trong trạm bảo hộ hình như có thứ gì đó bằng gỗ bị lỏng ra, va đập vào nhau kêu rầm rầm trong gió.

Ngay lúc hai người nhìn nhau, âm thanh của những sợi xích sắt leng keng vang lên. Lương Nguyện Tỉnh buông áo len xuống, dời mắt đi chỗ khác, nói: "Hình như ở cửa có một cái lồng sắt trống, gió to thật đấy."

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm vứt tăm bông đi, rồi lại lấy một cái khác, "Chờ chút, chỗ cổ em cũng có vết trầy nhỏ."

"Có à?"

"Ừm, ngay dưới yết hầu một chút."

Cậu nuốt khan, yết hầu chuyển động lướt qua ngón tay cái của Đoàn Thanh Thâm.

"Trên mặt anh cũng... có mấy vết xước. Ở đây không có gương." Lương Nguyện Tỉnh với tay lấy một chiếc tăm bông, chấm vào cồn i-ốt. Cậu nâng cằm Đoàn Thanh Thâm lên, nhẹ nhàng chấm vào chỗ gần thái dương ngoài khóe mắt anh.

Không có gương nên việc xử lý vết thương trên mặt trở nên bất tiện, hai người cứ thế ngồi đối diện nhau như vậy. Lương Nguyện Tỉnh chấm vào vết thương dưới khóe môi bên phải của anh, cẩn thận sát trùng theo đường da. Ánh đèn trong phòng không đủ sáng, cậu phải nghiêng người đến gần hơn để nhìn rõ.

Lương Nguyện Tỉnh nhận ra khoảng cách này có lẽ hơi gần, lông mi cậu khẽ run lên, nhưng nhịp tim vẫn bình thường, tâm trạng rất bình tĩnh. Cậu biết rõ mình đang làm gì.

Cậu hiểu rằng nhịp tim tăng nhanh trong thời khắc sinh tử sẽ khiến người ta lầm tưởng mình đang rung động, từ đó bắt đầu một tình yêu mang tính ngụy biện.

Nhưng ngay lúc này, cậu có thể nhìn sâu vào đôi mắt của Đoàn Thanh Thâm, xuyên qua đồng tử đến tận đáy lòng. Hai con người, hai trái tim giống hệt nhau.

Cảm nhận được bàn tay anh đang đặt ở cổ mình dần dịch ra sau, Lương Nguyện Tỉnh chủ động nghiêng người về phía trước, đôi môi khô khốc của cả hai chạm vào nhau.

Trong đêm bão tuyết cuồng phong, trên những tầng mây đen dày đặc, thực ra ánh trăng vẫn đang rọi sáng.

Bình Luận (0)
Comment