Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 33

Đó là một nụ hôn khá trong sáng, hai người chỉ chạm nhẹ môi vào nhau.

Nhưng vì cả hai đều đang bị thương, nên cũng chỉ có thể dừng ở mức trong sáng này một lúc.

Cảm giác này thật kỳ diệu. Mặc dù bình thường Lương Nguyện Tỉnh vẫn hay áp sát, cọ cọ người vào Đoàn Thanh Thâm; bàn tay, vai, cánh tay, lồng ng.ực chạm vào nhau khi ôm; quàng tay qua cổ Đoàn Thanh Thâm, hoặc là đùa nghịch đè anh xuống cát.

Nhưng môi thì lại rất khác biệt. Lương Nguyện Tỉnh ngây ngốc nhìn anh, như thể vừa nếm thử một món ăn mới lạ. Sau đó cậu... khẽ li.ếm môi mình.

Cậu đang cố gắng xác nhận lại mùi vị, đó không phải vị thuốc sát trùng mà là mùi vị của riêng Đoàn Thanh Thâm, nồng hơn một chút so với khi ngửi. Tuy nhiên, cậu không hề biết rằng hành động này khiến cho Đoàn Thanh Thâm vốn đã không bình tĩnh lại càng không thể kiềm chế được. Anh áp sát lại lần nữa, khẽ mở miệng, nuốt trọn lấy đầu lưỡi và môi của Lương Nguyện Tỉnh.

Lương Nguyện Tỉnh theo phản xạ nắm lấy vai anh, nhưng cậu vẫn lo lắng không biết vai anh có bị thương hay không. Thế là cậu từ nắm chuyển sang đỡ, rồi từ đỡ lại chuyển thành vòng tay ôm lấy người kia. Lương Nguyện Tỉnh có hơi không biết cách điều chỉnh nhịp thở, nửa luồng hơi nghẹn lại trong cổ họng cậu, không thoát ra được. Bản năng sinh tồn khiến cậu muốn nghiêng mặt để tìm không khí, nhưng hành động đó lại làm người đang ôm hôn cậu cảm thấy không hài lòng. Đoàn Thanh Thâm hoàn toàn không để cậu trốn thoát, anh giữ chặt cậu trong vòng tay, d.ục v.ọng chiếm hữu lấn át lý trí. Cho đến khi...

"Ưm—— Đau!"

Cho đến khi anh đè Lương Nguyện Tỉnh xuống giường... Phần lưng vốn bị căng cơ của Lương Nguyện Tỉnh bỗng phải chịu thêm áp lực, đau đến mức khiến cậu suýt bật khóc.

Đoàn Thanh Thâm lập tức tỉnh táo lại, chống tay ngồi dậy: "Xin lỗi em."

Lương Nguyện Tỉnh mỉm cười: "Không sao, không sao, em vẫn ổn. Thật ra lúc nãy có hơi... ừm, hơi khó thở."

"Tôi..." Đoàn Thanh Thâm lúng túng không biết nên làm thế nào,

"Để tôi đỡ em dậy."

Anh do dự không biết nên đỡ vai hay đỡ eo cậu, trong đầu anh trống rỗng, thậm chí anh còn thoáng nghĩ đến cách đưa bệnh nhân lên cáng. Chịu luôn đấy, Đoàn Thanh Thâm cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, lại nói một lần nữa: "Xin lỗi."

"Thật sự không sao mà." Lương Nguyện Tỉnh cười thêm lần nữa: "Anh đừng... đừng câu nệ thế."

"Ừm."

"Chúng ta đều... đều thân thiết cả rồi."

"Phải."

Cuộc trò chuyện này... Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Lúc cười, Lương Nguyện Tỉnh lại động vào vết thương, cậu đau điếng kêu lên một tiếng "Ái ui". Thấy Đoàn Thanh Thâm lộ vẻ lo lắng cho mình, cậu nói ngay: "Không sao, em không có yếu ớt như vậy đâu, chỉ là em hơi hay kêu đau thôi."

Không rõ đã là mấy giờ, chỉ biết rằng hôm nay thật sự quá dài. Cả thể xác lẫn tinh thần của hai người đều mệt mỏi đến cực hạn. Cuối cùng, chẳng nhớ rõ họ chui vào chăn ngủ thiếp đi bằng cách nào.

Trên chiếc giường xếp nhỏ hẹp, hai người nằm sát cạnh nhau. Trong căn phòng được sưởi ấm thực ra chẳng lạnh chút nào, nhưng họ vẫn cứ ôm chặt lấy người kia. Giống như những con thú chui rúc trong hang động giữa đêm tuyết rơi, trao đổi hơi ấm với đối phương.

Tuyết đã ngừng rơi tự lúc nào chẳng hay, lặng lẽ không một tiếng động.

Sáng sớm, các nhân viên tuần tra khoác trên mình những chiếc áo bông dày cộm, rồi họ bắt đầu đẩy những chiếc xẻng xúc tuyết. Bên ngoài hàng rào sắt, xe dọn tuyết từ từ mở ra một con đường hình vòng cung trên cánh đồng trắng xóa, hướng về phía đường cái.

Khi Lương Nguyện Tỉnh ra ngoài và nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu bỗng nhiên quên mất cả cái lạnh. Cậu quay đầu lại, thấy Đoàn Thanh Thâm đang cầm chiếc áo phao đưa cho mình: "Mặc vào đi."

"Máy ảnh." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Con đường được xẻ ra từ trong tuyết, nhanh lên."

"Dùng máy ảnh hay drone?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

"Drone!"

Trong nhóm nhân viên tuần tra có người nhìn thấy họ. Một chị lớn chỉ tay về phía sau sân nói: "Đi vào cổng đó là nhà ăn, hai đứa qua đó ăn sáng đi!"

"Dạ! Tụi em đi ngay!" Lương Nguyện Tỉnh đáp.

"Ơ hay." Chị ấy ngẩn người, rồi lại bật cười, quay sang nói với đồng nghiệp bên cạnh, "Thằng bé này, nhìn chẳng giống đứa hôm qua vừa đánh nhau với bọn săn trộm gì cả."

Đồng nghiệp cũng gật đầu: "Tâm lý tốt thật đấy."

Lương Nguyện Tỉnh trèo vào ghế sau xe, lôi túi đựng drone ra. Cậu đứng bên cạnh xe lắp pin, kết nối điều khiển từ xa và điện thoại. Đoàn Thanh Thâm đội mũ áo phao cho cậu, cài hai cúc áo hai bên che kín mặt.

"Như này phải không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Ừ, đặt máy xuống đất đi." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Nhấn nút cất cánh trên điện thoại, đúng rồi, đợi nó lơ lửng một chút là có thể dùng cần điều khiển rồi."

Sau khi drone bay lên, Lương Nguyện Tỉnh ngước đầu nhìn theo nó, ngước lên cao. Rồi Đoàn Thanh Thâm ấn nhẹ cậu cúi xuống, nói: "Nhìn màn hình, đừng nhìn máy."

"À."

Đúng nhỉ, ai lại nhìn chằm chằm vào máy bay chứ.

Việc điều khiển không quá khó. Chiếc máy bay từ từ bay lên cao, ổn định rồi hướng ra phía ngoài hàng rào sắt.

"Hơi bị cháy sáng, tuyết trắng quá mà." Lương Nguyện Tỉnh vừa nói vừa điều chỉnh độ cao, "Thấp xuống một chút thì có ổn hơn không?"

"Thử xem, nhưng cháy sáng thì cũng chịu thôi, nắng đẹp quá, tuyết lại phản quang." Đoàn Thanh Thâm nói, "Em đổi góc khác đi, thử từ bên này xem."

"Cũng không được..."

"Vậy thì về hậu kỳ sửa." Đoàn Thanh Thâm vỗ nhẹ vai cậu, an ủi: "Cảnh tượng này rất hiếm gặp, trời quang sau bão tuyết."

"Được rồi."

Bức ảnh thứ tư, tuy không phải là "con đường", nhưng lại là một lối đi được mở ra từ trong nền tuyết trắng xóa. Sau khi cất drone, hai người vừa ăn sáng ở nhà ăn vừa bàn luận xem lát nữa sẽ xử lý bức ảnh đó thế nào.

"Lát nữa chúng ta qua chỗ cảnh sát hỏi xem có được phép chụp ảnh xe dọn tuyết ở trạm bảo vệ không, nếu không được thì thôi bỏ bức này vậy." Đoàn Thanh Thâm nói, tiện tay đưa khăn giấy cho cậu, "Nhai chậm thôi, miệng em hết đau chưa?"

Nhắc đến miệng, cả hai đồng thời im lặng một lúc.

Sáng nay lúc tỉnh dậy, vì tiếng xúc tuyết bên ngoài quá ồn nên hai người đều không nhắc đến chuyện tối qua ngay. Lại thêm vừa ngồi dậy đã nhìn thấy khung cảnh nguyên sơ một màu trắng xóa của tuyết ngoài cửa sổ, Lương Nguyện Tỉnh lập tức lao ngay xuống giường, mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài.

Thế nên...

"Miệng em ổn rồi." Lương Nguyện Tỉnh cũng không biết mình đang nói gì nữa.

"Tôi biết rồi."

"..." Lương Nguyện Tỉnh bật cười, tiếp tục ăn bánh trứng của mình.

Cảnh sát ở trạm bảo vệ sau khi xem nội dung họ quay chụp thì nói cảnh này không có vấn đề gì, rất nhiều nhiếp ảnh gia cũng đã từng ghi lại. Sau đó, tại văn phòng, cảnh sát thử vài lần, cuối cùng cũng kết nối thành công với GPS trên xe của Đoàn Thanh Thâm.

"Trời tuyết lớn thường như vậy đấy, dễ làm hỏng tháp thông tin lắm." Viên cảnh sát nhấp một ngụm trà nóng, nói: "Chờ thêm chút nữa nhé, tôi cần sao chép tọa độ và thông tin từ chỗ các cậu."

"Vâng, không vấn đề gì." Đoàn Thanh Thâm gật đầu.

Hai người ngồi cạnh nhau trên dãy ghế liền trong văn phòng. Lương Nguyện Tỉnh không ngồi yên được, cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoàn Thanh Thâm biết cảnh sát đang đọc dữ liệu đám mây, mạng ở đây đúng là không có cách nào khác. Trong lúc truyền dữ liệu, viên cảnh sát thi thoảng lại xem điện thoại, rồi cười gượng gạo với hai người.

Lúc này người lớn phải ra tay giải cứu trẻ con thôi. Đoàn Thanh Thâm khẽ hắng giọng, nói: "Hay là, Tỉnh Tỉnh, em ra ngoài chụp thêm ảnh tuyết đi, kiếm thêm chút tư liệu."

"Ơ?" Lương Nguyện Tỉnh hiếm khi ngồi trước mặt cảnh sát, cảm giác giống như lúc nhỏ bị gọi vào phòng giáo viên vậy. Cậu nhìn viên cảnh sát, hỏi: "Tôi có thể ra ngoài ạ?"

Viên cảnh sát cười: "Tất nhiên rồi, cậu có phải tội phạm đâu. Bảo cậu ngồi trong này là vì ấm thôi, cậu nhóc này."

Lương Nguyện Tỉnh vui vẻ ôm máy ảnh chạy ra ngoài, Đoàn Thanh Thâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc chờ truyền dữ liệu, anh trò chuyện với cảnh sát về những kẻ săn trộm. Anh nói rằng bọn chúng có vẻ là một gia đình, trong đó có một người trẻ hơn gọi người già là "ba".

Viên cảnh sát gật đầu đồng tình: "Bọn đó là khó tóm nhất, chúng được trang bị rất tốt, cơ động cao. Bọn chúng không dùng súng săn tự chế vì muốn giữ nguyên bộ da động vật để bán giá cao. Chưa kể, thuốc mê của chúng rất đầy đủ, chúng tôi nghi ngờ có người mua cố định đứng sau hỗ trợ."

Nghe vậy, Đoàn Thanh Thâm suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Trên người chúng đúng là có rất nhiều dao lọc xương và dao lột da. Vậy thì đây đúng là vụ án lớn rồi. Thảo nào bọn chúng không mang súng, chắc là để lỡ bị bắt thì may ra được hưởng án treo giữ lại mạng."

"Đúng vậy. Có người chỉ điểm đấy." Viên cảnh sát châm một điếu thuốc, tiện tay đưa cho anh một điếu, "Nhưng chiều nay lực lượng chi viện của chúng tôi sẽ tới, sẽ dốc toàn lực truy bắt. Cậu hút thuốc không?"

"Không, cảm ơn."

"Ài, tuyết lớn thế này, dấu vết đều bị xóa hết rồi." Viên cảnh sát búng tàn thuốc, "Còn mấy cậu nữa, còn trẻ, sau này gặp bọn săn trộm thì phải chạy trước đã, nhất định phải nhớ lấy đấy."

"Dạ, nhất định rồi." Đoàn Thanh Thâm gật đầu.

"Ồ, cuối cùng cũng truyền xong." Viên cảnh sát dụi tắt thuốc, xoa xoa mặt, "Được rồi, chúng tôi sẽ giữ lại dữ liệu này làm manh mối. Hai cậu đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng, cảm ơn anh." Đoàn Thanh Thâm bắt tay với cảnh sát.

Lương Nguyện Tỉnh đang chụp ảnh trong sân trạm bảo vệ. Lúc Đoàn Thanh Thâm vừa bước ra thì từ một căn phòng nhỏ trong góc sân, nhân viên tuần tra thả ra rất nhiều chó, ít nhất cũng phải mười con.

Thấy cảnh tượng đó, Lương Nguyện Tỉnh vừa hít một hơi lạnh vừa giơ máy ảnh lên, bắt đầu chụp liên tiếp cảnh tượng một đàn chó lao ra với tốc độ màn trập cao.

Đoàn Thanh Thâm mới bước được vài bước về phía cậu thì Lương Nguyện Tỉnh đã đeo máy ảnh chạy về phía anh, vừa chạy vừa kêu: "Anh Thâm ơi có chó kìa!"

"..." Đoàn Thanh Thâm nắm lấy cánh tay cậu kéo ra sau lưng mình, phía sau là bức tường, anh quay đầu lại nhìn cậu, "Vừa nãy em bình tĩnh thế, tôi cứ tưởng em không sợ chó."

"Em sợ chứ, nhưng mà bọn nó chạy ra ngầu quá."

Mùa đông đến, chó ở trạm bảo vệ phải ngủ trong nhà vào ban đêm, vì vậy những chiếc lồng bên ngoài đều trống không. Sáng ra lại phải thả chúng ra, một đàn chó như được tự do, chạy nhảy trên tuyết và sủa vang trời, từng đám sương trắng phả ra từ miệng chúng. Lương Nguyện Tỉnh sợ, nhưng cậu không thể không nhìn.

Chó ở đây có đủ giống loại, lớn nhỏ khác nhau. Chúng vẫy đuôi theo sau nhân viên tuần tra, chuẩn bị ăn sáng.

Trên mặt tuyết in đầy dấu chân chó, Lương Nguyện Tỉnh bám vào vai Đoàn Thanh Thâm, nhìn đàn chó chúi đầu ăn cơm. Chúng gần như không cần nhai, chỉ trong chốc lát đã li.ếm sạch những chiếc bát sắt làm bát kêu loảng xoảng.

Chó ở trạm không cần xích vì hiếm khi có người lạ tới. Chẳng mấy chốc, chúng đã phát hiện hai người lạ mặt này, cả bầy lao tới. Lương Nguyện Tỉnh suýt chút nữa muốn trèo lên tường.

"Không sao đâu." Đoàn Thanh Thâm nghiêng người, nói: "Chó của người ta làm việc ở đây, chỉ tới ngửi thử thôi."

Hai con chó becgie Đức, mỗi con một bên đang ngửi ống quần của hai người. Lương Nguyện Tỉnh tuy sợ, nhưng cậu không đến mức la hét ầm ĩ, chỉ đứng yên ở đó với vẻ mặt đáng thương, cũng không dám nhúc nhích.

Nhân viên tuần tra đi theo quát chúng: "Tiểu Hoàn Tử (Cục thịt viên) về đây! To xác thế kia dọa người ta sợ bây giờ!"

"Wow, mày tên là Tiểu Hoàn Tử à." Lương Nguyện Tỉnh cúi đầu nhìn con becgie, bốn mắt nhìn nhau, cậu vừa kéo tay áo của Đoàn Thanh Thâm vừa nói với chú chó: "Mày đúng là đáng yêu trái ngược đấy."

Đoàn Thanh Thâm ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Hoàn Tử, rồi hỏi nhân viên tuần tra: "Cằm nó bị trầy đúng không?"

"Đúng thế, tôi đang định bôi thuốc cho nó đây." Nhân viên tuần tra giơ tuýp thuốc mỡ trong tay lên, "Nó không chịu để bôi thuốc, lần nào cũng phiền chết đi được."

Lương Nguyện Tỉnh cũng ngồi xổm xuống, "Sao cằm nó lại bị trầy thế?"

"Sáng hôm qua Tiểu Hoàn Tử nhảy từ thùng xe xuống, không đứng vững, cằm đập xuống đất rồi trượt về phía trước một đoạn." Nhân viên tuần tra giải thích.

Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn Đoàn Thanh Thâm: "Nó dùng cằm để phanh lại."

"Phải, đúng là biết làm trò." Đoàn Thanh Thâm vừa nói vừa v.uốt ve bộ lông ng.ực của Tiểu Hoàn Tử, khiến nó cảm thấy rất thoải mái. Tiếp đó... Lương Nguyện Tỉnh nảy ra một ý, cậu đưa tay xin nhân viên tuần tra tuýp thuốc mỡ, rồi mở nắp đưa cho Đoàn Thanh Thâm.

Đoàn Thanh Thâm nhìn vào mắt cậu, bỗng nhiên hiểu ra. Dù là giống loài nào thì cũng phải cảnh giác với sự dịu dàng, đúng không Tiểu Hoàn Tử?

Thế là một tay Đoàn Thanh Thâm tiếp tục gãi ngứa cho Tiểu Hoàn Tử, tay kia của anh cầm lấy tuýp thuốc mỡ. Chỉ trong chớp mắt, anh bóp một cái rồi bôi lên, Tiểu Hoàn Tử ngỡ ngàng trước sự phối hợp ăn ý của hai con người này.

"Ôi chao, tay cậu nhanh thật đấy!" Nhân viên tuần tra ngạc nhiên, "Bình thường chúng tôi toàn phải đè nó xuống!"

Tiểu Hoàn Tử lùi lại mấy bước, không thèm gãi ngứa nữa, trông nó như thể đang thề rằng sẽ không bao giờ lại gần những con người này thêm một lần nào. Lương Nguyện Tỉnh hỏi tiếp: "Nó có cần đeo vòng cổ không? Để tránh li.ếm phải thuốc vào miệng ấy."

Đoàn Thanh Thâm lắc đầu: "Chó không thể li.ếm tới cằm của nó đâu."

"Ê—?" Lương Nguyện Tỉnh mở to mắt, "Chó không li.ếm tới... Ê?!"

Cậu bắt đầu chìm vào một luồng suy nghĩ sâu xa.

Mãi cho đến khi ngồi vào xe, Lương Nguyện Tỉnh vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện "chó không li.ếm được cằm của mình".

Chiếc xe vẫn chạy rất chậm. Lương Nguyện Tỉnh ngồi ở ghế phụ ôm laptop chỉnh sửa ảnh. Sau khi xe chạy lên đường quốc lộ, thỉnh thoảng họ lại thấy xe cứu hộ đang xử lý các sự cố như xe bị mắc kẹt hay tai nạn. Sau một đêm tuyết rơi, trời sáng, mọi người cuối cùng cũng có thể ra ngoài xử lý hậu quả.

Mà hậu quả, dù muốn hay không, thì cũng phải xử lý. Lương Nguyện Tỉnh gập máy tính lại, để ra ghế sau. Cậu vừa khéo chạm mắt với Đoàn Thanh Thâm đang nhìn qua gương chiếu hậu.

Lúc này bên cạnh không còn ai khác, cũng chẳng còn con chó nào.

Thật ra họ nên nói chuyện rõ ràng. Người trưởng thành hôn nhau trong trạng thái tỉnh táo không phải là chuyện có thể lờ đi được, ít nhất là trong quan niệm của hai người họ thì không thể.

Lương Nguyện Tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó cậu đưa tay sờ sờ vết thương dưới yết hầu.

Qua một đêm, vết thương đã lành lại. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie lót lông bên trong áo khoác, để lộ phần cổ. Sờ được hai lần thì tay cậu bỗng nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy, kéo xuống: "Đừng gãi."

Đoàn Thanh Thâm chỉ muốn ngăn cậu lại, anh định rút tay về.

Nhưng một khi đã chạm vào rồi, anh lại không nỡ rời đi. Đầu ngón tay anh theo động tác kéo xuống trượt đến lòng bàn tay Lương Nguyện Tỉnh, ma sát với làn da trên tay cậu, cảm giác cả trái tim như được bao bọc bởi một món đồ chơi nhồi bông.

Cứ như thế, Đoàn Thanh Thâm đan tay mình vào tay Lương Nguyện Tỉnh giữa hai ghế. Sau đó, anh cảm nhận được cậu cũng khép các ngón tay lại, nắm lấy tay anh.

Lương Nguyện Tỉnh dùng ngón cái cọ cọ mu bàn tay anh, nói: "Em có gãi đâu."  

Bình Luận (0)
Comment