Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 37

Đêm đó họ không ngủ tại khách sạn, nhưng vẫn thuê phòng để tắm rửa, vệ sinh cá nhân, sạc pin cho đủ loại thiết bị và giặt quần áo nữa. Chờ thêm một lát, họ sẽ đi ra ngoài huyện dựng lều đợi bình minh.

Mặc dù bão tuyết khiến đường đóng băng và giao thông bị phong tỏa, nhưng khu vực xung quanh vẫn có thể đi lại được. Theo dự báo thời tiết, ngày mai trời sẽ nắng to, tầm nhìn cực tốt, và cảnh mặt trời mọc trên nền tuyết chắc chắn sẽ rất đẹp.

Hiện tại, họ vẫn còn ở trong khách sạn.

Lương Nguyện Tỉnh nhìn đống thiết bị đang sạc của họ, pin máy ảnh, pin dự phòng, điện thoại, sạc dự phòng, laptop, drone, nguồn điện ngoài trời...

"Em cảm thấy tiền điện chúng ta dùng chắc cũng đủ cho hai đứa mình kiếm lại một nửa tiền phòng rồi." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Đoàn Thanh Thâm đang chuẩn bị đồ cắm trại, anh ngồi xổm dưới đất lục lọi trong vali, thuận miệng đáp: "Hai đứa mình nên lái xe điện đến, nối dây sạc vào khách sạn, kiếm luôn tiền phòng ngày mai."

"...?" Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn anh, "Sạc xe điện cả đêm cũng chỉ tốn mười mấy đồng thôi mà? Cùng lắm hai chục?"

"Ừ đấy." Đoàn Thanh Thâm cũng nhìn cậu, "Thế nên đống đồ này làm sao mà đủ kiếm lại được nửa tiền phòng từ chỗ người ta?"

"Chậc." Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày. Nghe cũng có lý.

Đoàn Thanh Thâm ngồi xổm dưới đất cười: "Nhiều lúc anh thấy em rất thông minh, có lúc lại phản ứng hơi chậm, nhưng ngay sau đó em lại có thể nhận ra luôn. Sao mà đáng yêu thế chứ."

"Anh đang cầm gì đấy?" Lương Nguyện Tỉnh không đáp lại lời kia của anh.

"Cái này á?" Đoàn Thanh Thâm giơ lên, "Dây kéo xe."

"Anh để dây kéo xe trong vali hành lý?" Lương Nguyện Tỉnh không hiểu, thứ này không phải hay được để trong cốp xe sao.

"Ờ thì..." Đoàn Thanh Thâm đứng dậy, cuộn sợi dây lại, "Trước đây lúc thuê nhà anh dùng nó để phơi quần áo."

Món đồ cũ kỹ gợi lại kỷ niệm, hai người thoáng nhìn nhau rồi bật cười. Lương Nguyện Tỉnh nói: "Cứ mang theo đi, dùng để buộc giá ba chân."

"Ừ."

Trong lúc chờ các thiết bị sạc pin, hai người ngồi tựa vào ghế sofa vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện. Đoàn Thanh Thâm kéo một chiếc chăn lông qua, mỗi người đắp một nửa.

Anh kể về thời gian thuê nhà trước đây.

"Anh từng thuê một căn chung cư kiểu cũ, cũng khá lâu đời. Nhà ở tầng dưới có một học sinh cấp ba, tối nào khoảng hơn 11 giờ mẹ cậu ta cũng làm đồ ăn khuya cho con. Mùi thơm đồ ăn xào nấu cứ theo đường ống bay thẳng lên chỗ anh, sức sát thương còn mạnh hơn cả việc xem video ẩm thực lúc nửa đêm nữa."

Lương Nguyện Tỉnh bèn nói: "Thế thì anh cũng gọi đồ ăn ngoài đi chứ."

Anh lắc đầu: "Lúc đó anh đang thực tập, mệt đến mức "đói nhưng chẳng buồn ăn" luôn."

Lương Nguyện Tỉnh thở dài, kể về những ngày tháng cậu luyện đàn với cường độ cao nhất.

"Trước kia có lần... từ cổ tay đến cẳng tay em đều bị sưng phù, thêm cả hội chứng ống cổ tay* nữa. Em tiêm thuốc giảm đau xong rồi lại tiếp tục tập luyện." Cậu tựa đầu vào vai Đoàn Thanh Thâm, chỉ tay vào đoạn từ cổ tay đến cẳng tay của mình, "Chính là đoạn này nè."

(*) Hội chứng ống cổ tay là tình trạng dây thần kinh giữa bị chèn ép khi đi ngang qua ống cổ tay, hậu quả là gây viêm, đau, tê, giảm hoặc mất cảm giác, thậm chí gây teo cơ, yếu cơ, giảm chức năng vận động của vùng bàn tay thuộc chi phối của dây thần kinh giữa.

"Ừ, anh biết."

"Chưa kể em còn bị viêm gân ngón cái và ngón út, không cầm nổi đũa. Khi đó dì, dượng và bà ngoại thay phiên nhau đút cơm cho em ăn. Nhất là bà ngoại, mỗi khi cầm thìa xúc từng miếng cơm miếng thức ăn đút cho em, bà lại khen em như hồi em còn bé: "Ôi chao, Tỉnh Tỉnh ăn giỏi quá, há miệng một cái là hết rồi!"... Hahaha..."

Đoàn Thanh Thâm cụp mắt nghe cậu nói, vừa nghe vừa chậm rãi nắm lấy cổ tay cậu: "Bé con đáng thương."

"À đúng rồi, em họ em cũng từng đút cho em ăn." Lương Nguyện Tỉnh tiếp lời, "Khác hẳn với bà ngoại, nó để bát cơm trên bàn, tay trái nghịch điện thoại, tay phải giữ nguyên tần suất xúc một thìa cơm với thức ăn nhét vào miệng em. Cực kỳ vô tình."

Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, hỏi: "Em họ kém em bao nhiêu tuổi?"

"Ba tháng."

"Thế thì chẳng có gì lạ." Đoàn Thanh Thâm nói, "Nghe nói anh chị em cách nhau ít tuổi thường sống với nhau như người xa lạ."

"Ơ?" Lương Nguyện Tỉnh ngẫm lại, "Hahaha... đúng là có hơi giống thế thật."

Trong lúc trò chuyện, Đoàn Thanh Thâm vu.ốt ve cổ tay và các ngón tay của Lương Nguyện Tỉnh, sự tiếp xúc da thịt đem lại cảm giác xoa dịu rất rõ rệt. Giọng cậu dần nhỏ lại, nói chuyện cũng ngày càng không mạch lạc.

Vài tháng trước, Lương Nguyện Tỉnh còn nghĩ: "Tại sao con người nhất định phải ngủ?", vậy mà giờ mới có 9 giờ tối, cậu đã bắt đầu thiếp đi. Cuốn tạp chí trên tay cậu cũng sắp sửa trượt xuống.

Đoàn Thanh Thâm kịp thời giữ lấy, cầm cuốn tạp chí lên. Việc một lần nữa được lên bìa tạp chí khiến anh ngạc nhiên không kém gì Lương Nguyện Tỉnh. Lúc ở hiệu sách, Lương Nguyện Tỉnh phải đứng trước giá sách xác nhận hai lần, bản thân anh cũng ngẩn người ra một lúc.

Anh cầm cuốn tạp chí, một tay anh ôm lấy Lương Nguyện Tỉnh, nghiêng người về phía cậu rồi lật giở từng trang. Có hơi bất tiện một chút, nhưng anh thấy không sao cả.

Anh nhớ rằng bức ảnh chụp chim ưng của Lương Nguyện Tỉnh hình như cũng được đăng trong số này. Lật từng trang một... chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy. Bức ảnh được đăng trong chuyên mục "Những kẻ săn mồi trên không", ngay trang đầu tiên.

Đoàn Thanh Thâm cảm thấy như đang mơ, thậm chí là một giấc mơ mà anh chưa bao giờ dám mơ tới. Vốn tưởng rằng ngày nghỉ việc rời khỏi bệnh viện đã là khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời mình rồi, nhưng khi cúi xuống nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lương Nguyện Tỉnh, anh biết đây mới thực sự là khởi đầu của tất cả.

Lúc họ lái xe đến ngoại ô huyện đã là hơn 11 giờ đêm. Hai người chuẩn bị hai chiếc túi rồi lên đường.

Lương Nguyện Tỉnh dựng chiếc chân máy ảnh ở hàng ghế sau, bật chế độ quay phim, ghi lại khung cảnh qua kính chắn gió phía trước từ khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ. Đồng thời, cậu thu cả âm thanh chỉ đường, tiếng nhạc và cuộc trò chuyện của hai người vào video.

"Xong rồi." Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn máy ảnh, "Không biết có bị đổ không nữa."

"Không dám chắc, anh sẽ cố gắng lái xe cho vững."

"Ừm."

Khởi hành thôi.

Chiếc máy ảnh kiên cường ở hàng ghế sau không hề bị đổ. Với ánh sáng từ đèn xe, nó đã ghi lại toàn bộ hành trình này. Nội dung trò chuyện dọc đường cũng không có gì không thể phát sóng được: hai người nói về độ dày của tuyết, vị trí cắm trại sắp tới, và cả việc đặt báo thức lúc mấy giờ.

Khi gần đến khu vực đường bị phong tỏa, thấy chốt giao thông với các cọc hình nón và biển báo hiệu quay đầu xe, hai người dừng xe lại. Khu vực này hoang vu, tĩnh lặng, dãy núi tuyết xa xa đã chìm vào màn đêm từ lâu. Cả hai dựng lều, mang đèn cắm trại, túi ngủ các thứ vào trong, sau đó vô cùng ăn ý cùng cầm máy ảnh bước về hướng đã đi qua, trong lúc bước đi còn liếc nhìn đối phương.

Hai người đi ra khoảng ba bốn mươi mét thì quay lại. Đèn cắm trại bên trong lều chiếu sáng, tốc độ màn trập 6 giây, nguồn sáng đến từ chiếc lều và bầu trời đầy sao. Nền trời màu xám xanh thẫm, trên mặt tuyết còn có hai hàng dấu chân.

"Được tính là "đường" không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Chắc là... được." Đoàn Thanh Thâm mím môi, không chắc lắm.

Nhìn nhau thêm một lúc, Lương Nguyện Tỉnh quả quyết: "Được, mặc kệ nó đi, cứ gom góp trước đã, không được thì tính sau. Trên đời vốn làm gì có đường, Lỗ Tấn nói rồi đấy."

"Thế cũng được à?" Đoàn Thanh Thâm kinh ngạc, "Vậy bản chất chủ đề của chúng ta là gì?"

"Là hư vô." Lương Nguyện Tỉnh bắt đầu nói nhảm, "Đạo pháp tự nhiên, đạo thường vô vi nhi vô bất vi*."

(*) Vô vi là tư tưởng của triết gia Lão Tử trong Đạo giáo. Ông nói: "Vô vi nhi vô bất vi" (無為而無不為). Tạm dịch là: Thoạt nhìn có vẻ như không làm gì mà thực ra cái gì cũng làm hết.

"Câu này để dành nói với Giang Ý ấy."

"Thôi, anh truyền đạt lại hộ đi."

Đoàn Thanh Thâm thu chân máy lại: "Thôi đi, anh chừng này tuổi rồi mà còn không lanh mồm lanh miệng bằng em đâu."

"Anh khiêm tốn quá đấy, rõ ràng là miệng lưỡi anh trơn tru hơn mà." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Động tác trên tay Đoàn Thanh Thâm bỗng khựng lại, anh quay sang nhìn, muốn nói lại thôi.

Vì sự ăn ý với nhau nên Đoàn Thanh Thâm hiểu cậu đang ám chỉ "miệng lưỡi trơn tru" theo nghĩa đen, đây là đang trêu chọc anh chứ còn gì nữa. Anh chỉ có thể nhìn Lương Nguyện Tỉnh với vẻ mặt không nói nên lời, thở dài một câu: "Hôm nay ngủ ở ngoài, em đừng có chọc ghẹo anh nữa đấy."

Lương Nguyện Tỉnh "ừm ừm" gật đầu: "Anh Thâm, anh cứ yên tâm về cách em làm việc."

"Thật là..." Đoàn Thanh Thâm không nhịn được cười, "Đi thôi. Em lại không đeo khăn quàng cổ rồi, cứ phải để anh nhắc thì em mới chịu quàng à?"

"Vướng cổ." Lương Nguyện Tỉnh đi theo anh.

"Thế à, sao không nói sớm, mai về huyện anh mua cho em cái mềm hơn."

Đêm nay, hai người thu mình trong lều. Dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ xuống tới âm 9 độ, nhưng cảm giác thực tế còn lạnh hơn.

Khó mà tưởng tượng được hai người này trước đây đều là những người ít nói. Sau khi tốt nghiệp Lương Nguyện Tỉnh đã khá hơn một chút, nhưng thời còn đi học, việc luyện đàn như hút cạn linh hồn cậu, khiến cậu không hẳn là "không thích nói" mà giống "lười nói" hơn. Còn Đoàn Thanh Thâm thì càng kiệm lời, chỉ có những người hoạt bát và cởi mở như Tăng Hiểu Dương hay Hà Văn Băng mới có thể kéo anh nói chuyện được.

Nhưng khi họ ở cùng nhau, những câu chuyện dường như luôn không có hồi kết. Nói về quá khứ, cả hai sẽ chăm chú lắng nghe những tháng ngày đã bỏ lỡ của nhau. Nói về tương lai, Đoàn Thanh Thâm sẽ cười hỏi:"Thật không đó? Sếp Lương không vẽ bánh vẽ cho anh đấy chứ?" Và rồi họ dần dần ngủ thiếp đi, Lương Nguyện Tỉnh không trêu anh nữa, chỉ hôn nhẹ một cái trước khi ngủ.

Khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc có lẽ là thời điểm lạnh nhất. Đoàn Thanh Thâm không định gọi cậu dậy cùng, anh một mình kiên cường kéo khóa lều ra.

Sau khi đứng run cầm cập trong gió lạnh, Lương Nguyện Tỉnh rút ra một kết luận từ chính trải nghiệm của bản thân: "Anh Thâm, chẳng trách gì mà chim nhạn lại bay về phương Nam."

"... À, ừ." Đoàn Thanh Thâm hơi ngơ ngác, "Em về lều đi, anh tự chụp là được rồi."

"Không được." Lương Nguyện Tỉnh áp sát lại, "Em ở cùng anh, tuổi ba mươi là cái tuổi cần có người bầu bạn mà."

Đoàn Thanh Thâm hết cách với cậu.

Bình minh trên vùng đất tuyết mênh mông thật lộng lẫy. Các tinh thể băng ngưng tụ lại trong không khí lạnh, dưới điều kiện nhất định đã tạo thành hiện tượng bụi kim cương lấp lánh, giống như vô số viên kim cương nhảy nhót trong một cột sáng.

Lương Nguyện Tỉnh ngẩn người hồi lâu mới lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn vài giây rồi đăng lên tài khoản Thanh Sơn Tỉnh.

Cư dân mạng: Đang trên đường đi làm thì rớt nước mắt.

Cư dân mạng: Xin vía chủ kênh.

Cư dân mạng: Thanh Sơn Tỉnh có định lộ mặt không? Tò mò về hai người quá!

Trên đường trở về huyện Burqin, Lương Nguyện Tỉnh suy nghĩ về việc có nên lộ mặt hay không. Trong số những blogger nhiếp ảnh có người lộ mặt, có người thì không. Cậu vẫn chưa đưa ra quyết định, ảnh đại diện cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng là hai người đàn ông mà thôi.

Nhưng cậu quá buồn ngủ, nghĩ ngợi một lúc là thiếp đi luôn.

Đến khi về tới khách sạn, Đoàn Thanh Thâm dừng xe, hỏi: "Có mang theo thẻ phòng không?"

"Có."

"Vậy em lên phòng trước đi, anh mua ít đồ ăn sáng, ăn xong rồi ngủ bù luôn."

Vào buổi sáng sớm trên phố không có nhiều người, vài quán bán đồ ăn sáng dán giờ mở cửa là 10 giờ sáng, nhưng cửa hàng tiện lợi thì đã mở. Đoàn Thanh Thâm đi vào xem một lượt, trong cửa hàng tiện lợi cũng có bánh bao hấp các loại, anh mua ít bánh bao và bánh khoai tây thịt bò.

Lúc đến quầy thu ngân tính tiền... trên kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân có bày bán bao cao su.

Anh đang lấy điện thoại ra, nhân viên thu ngân bên kia quét qua hộp sữa Narat mà anh mua, máy kêu "bíp bíp". Tiếp đó có khách hàng bước vào cửa hàng, cảm biến ở cửa kêu "tinh tinh" hai tiếng.

Lấy không? Lấy đi, phòng khi cần dùng.

Có phải hơi cầm thú quá không? Em ấy mới hai mươi tư tuổi... Không không, nghĩ như vậy mới là có vấn đề, cả hai đều là người trưởng thành cả rồi. Hai luồng suy nghĩ trong đầu đang giao chiến kịch liệt, cuối cùng anh chỉ có thể - Mua rồi cũng đâu nhất thiết phải dùng ngay. Giống như chức năng tự động lấy nét của máy ảnh ấy - Tôi có thể không dùng, nhưng bạn không thể không có.

"Thưa quý khách?" Nhân viên thu ngân thấy lạ, "Anh còn cần gì nữa không ạ?"

"...Ừm." Đoàn Thanh Thâm gật đầu.

Nhân viên thu ngân càng thấy lạ hơn: "Ờ... Anh còn cần gì nữa ạ?" Thầm nghĩ người này làm sao vậy, nhớ ra có đồ chưa mua thì cứ ra kệ hàng mà tìm chứ.

Đoàn Thanh Thâm điều chỉnh lại trạng thái, bình tĩnh lấy mấy hộp bao cao su trên kệ bên cạnh, lật ra xem giới thiệu sản phẩm và ký hiệu kích thước. Sau đó anh lấy thêm mấy lọ nhỏ được bày cạnh đó, mỗi loại hai cái.

Nhân viên thu ngân quét mã: "Anh có cần túi không ạ?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Đoàn Thanh Thâm nhét đống kia vào túi áo phao, rồi cầm đồ ăn sáng rời đi.  

Bình Luận (0)
Comment