Đoàn Thanh Thâm nhận ra, càng đi về phía Tây Bắc, Lương Nguyện Tỉnh càng ngủ ngon hơn.
Anh không chắc đây là do năng lượng đặc thù của vùng đất này hay là do sự kỳ diệu của thiên nhiên. Nhưng rõ ràng là, Lương Nguyện Tỉnh đã có thể nằm xuống là ngủ, giấc ngủ cũng yên ổn hơn rất nhiều.
Có lẽ là do những ngày qua lái xe và đi bộ đường dài tiêu hao quá nhiều thể lực, cộng thêm việc tìm góc chụp cho đúng chủ đề cũng tiêu tốn tinh thần. Lệnh cấm giao thông kéo dài hai ngày, đến khoảng 11 giờ trưa ngày thứ ba, những chiếc xe dã ngoại ở khu vực đỗ xe gần khách sạn lần lượt khởi động, mọi người tiếp tục hành trình của mình.
Hôm nay, Thanh Sơn Tỉnh cập nhật một video dài hơn 30 phút. Mở đầu video là cảnh quay khi xe đang chạy, được ghi hình từ camera cố định ở ghế sau, không có nhạc nền cũng không xử lý âm thanh. Lương Nguyện Tỉnh nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ lúc đó, cậu quyết định cắt ghép lại rồi để nguyên âm thanh gốc.
Hai phút đầu tiên của video là cảnh xe chạy, không có ai lộ mặt.
Chàng trai ngồi ghế phụ nói khi nghiêng đầu tựa vào ghế: "Không biết có bị đổ không nữa."
Giọng của chàng trai lái xe: "Không dám chắc, anh sẽ cố gắng lái cho vững."
"Ừm."
Tiếp đó, người lái xe nói: "Giúp anh gõ gõ lớp băng trên gương chiếu hậu bên em đi."
"Ồ, được."
Cùng với tiếng cửa kính xe hạ xuống, gió ùa vào trong, người ngồi ghế phụ nói: "Thật là... Mẹ ơi, gió này tí nữa thì thổi bay em lên vô lăng ngồi lái luôn rồi."
"Không đến mức ấy đâu." Người lái xe nói, "Không phải còn có dây an toàn giữ lại sao."
Một loạt bình luận trôi qua: "Chuẩn luôn."
Hình ảnh thay đổi, hiển nhiên phía trước đã không còn là khu vực thành thị, đèn xe cũng chuyển sang đèn pha. Mặt tuyết được đèn xe chiếu sáng lấp lánh.
Người ngồi ghế phụ nói: "Lái thêm chút nữa là đến đoạn đường bị kiểm soát rồi đúng không?"
"Sắp đến rồi, chắc là gần đây thôi." Người lái xe nghiêng đầu, để lộ một chút góc nghiêng của khuôn mặt. Đèn xi nhan "tách tách tách" vang lên, cảnh quay lái xe kết thúc.
Toàn bộ video đều là những nội dung không lộ mặt, chỉ có tiếng trò chuyện. Dựng lều trại, chụp ảnh đường, nói chuyện về "Đạo pháp tự nhiên", đoạn "Câu này để dành nói với Giang Ý" và "miệng lưỡi trơn tru" đã bị cắt bỏ. Tiếp theo là cảnh bình minh, trong khung hình của drone là cảnh mặt trời mọc trên cánh đồng tuyết bao la, và hai bóng người nhỏ bé đứng sát nhau.
Phía sau là cảnh quay đường phố trong huyện Burqin, có một đoạn nói về "hiệu ứng quýt chua". Trong nhà hàng có trái cây miễn phí, tay Lương Nguyện Tỉnh quá "nhọ", cậu lấy phải quả quýt chua nhất. Góc máy đặt bên cạnh bàn, cậu tự ăn một miếng rồi sau đó đưa cho Đoàn Thanh Thâm phía đối diện với vẻ mặt vô cảm. Nhìn anh ăn xong, Lương Nguyện Tỉnh mới dừng việc kiểm soát nét mặt: "Hahahaha!!"
Cuối cùng, họ lên xe. Máy quay đặt ở ghế sau. Lương Nguyện Tỉnh mua một chai nước ngọt thủy tinh, cậu nói với Đoàn Thanh Thâm rằng đồ uống có ga đóng chai thủy tinh là nhiều ga nhất, rồi sau đó cậu phát hiện ra mình không có đồ khui.
Lúc cậu định dùng răng cắn mở nắp chai thì bỗng nhìn thấy chốt cài dây an toàn trên tay, ướm thử... "Ê, mở được thật này." Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc.
"Đôi khi anh thật sự rất bội phục em." Đoàn Thanh Thâm nhận xét.
Lương Nguyện Tỉnh nhìn dây an toàn, rồi lại nhìn chai nước ngọt, nói: "Anh nói xem, cấm lái xe khi uống rượu bia, nhưng chốt cài dây an toàn lại vừa khéo có thể mở nắp chai bia, thiết kế này..."
Một bàn tay không nói không rằng che miệng cậu lại: "Người ta cũng không ngờ có người sẽ dùng dây an toàn để mở nắp chai đấy."
Hai người nhìn nhau, bỗng bật cười cùng lúc. Lương Nguyện Tỉnh cười ngay trong lòng bàn tay anh. Bởi vì cả hai đều nhớ đến một video mà họ xem tối qua, quay cảnh một tài xế về quê thăm nhà. Trong video quay vào mùa hè, bà nội của người tài xế đưa cho anh ta hai lon bia lạnh, bảo rằng trên đường nếu khát thì uống.
Bình luận lập tức xuất hiện: "Video không hướng dẫn thực hiện hành vi xấu!"
Còn có một dòng khác: "Trời ơi, hẳn là che miệng lại cho lịch sự."
Thời buổi này người xem video dài ngày càng ít. Nhịp sống và áp lực công việc ngày càng tăng, tan làm tan học rồi chỉ muốn xem cái gì đó nhẹ nhàng vui vẻ, không còn muốn đào sâu vào "ý nghĩa" của mọi thứ nữa. Cho dù người khác có nói móc mỉa kiểu "Tôi đọc câu dài câu khó, còn cậu thì xem video ngắn", thì cũng chỉ cười cho qua —— "Cậu thì biết cái quái gì chứ, câu dài câu khó mà tôi viết cho khách hàng cho lãnh đạo một buổi chiều còn nhiều hơn cậu đọc cả tuần ấy."
Các video của Thanh Sơn Tỉnh hiện tại đều theo hướng nhẹ nhàng, có dài có ngắn, dần dần đến nay, số người theo dõi họ đã gần hai nghìn. Sau khi video mới nhất được đăng tải, có thêm rất nhiều bình luận kiểu như "Chốn healing của sĩ tử ôn thi cao học" hay "Nơi làm biếng của dân công sở". Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy thế này là đủ rồi, họ không cần phải làm quá lên với thông điệp tự do, bỏ việc, hay những chuyến đi nói đi là đi. Trên mạng chẳng phải người ta hay nói đó sao, có người nghỉ việc là vì nhà có mỏ vàng, có người nghỉ việc là vì cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Con người vẫn phải biết nhìn thời thế, hiểu rõ nặng nhẹ. Cậu nghĩ rằng những gì đăng tải lên mạng, cứ nhẹ nhàng vui vẻ là được rồi.
Buổi trưa sau khi trả phòng, hai người tìm được một cửa hàng thiết bị trong huyện, họ định mua một cái chân máy mới.
"Vãi!" Lương Nguyện Tỉnh thử một cái chân máy trong cửa hàng, "Chúng ta đang mua thiết bị chụp ảnh hay thiết bị tập gym vậy?"
"Đưa anh xem nào." Đoàn Thanh Thâm cầm lấy, "Thật ra cái này cũng tốt đấy chứ."
"Thật sao? Đủ nặng, không sợ gió to thổi đổ đúng không... Đờ mờ, sếp ơi, để lại chỗ cũ đi."
"Hả?"
"Ba vạn."
"Hả?!"
"Vâng, để lại đi." Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào bảng giá, "Nhanh lên, chân máy gì mà dám lấy giá bằng nội tạng của em thế, mỗi chân một vạn à?"
Chân máy ảnh giá ba vạn tệ đúng là hơi quá rồi. Đoàn Thanh Thâm bỗng dưng không biết anh nên phản ứng với việc "ba vạn tệ" lại được ví như "giá nội tạng" trong mắt họ trước, hay là nên phụ họa chê bai cái chân máy ba vạn tệ này trước...
Nhìn kỹ lại thương hiệu, anh đã hiểu ra. Đoàn Thanh Thâm do dự một lúc, rồi vẫn để nó lại chỗ cũ: "Đổi cái khác đi, mua cái vừa đủ dùng là được."
Tuy rằng họ đã kiếm được chút ít tiền, nhưng chân máy giá ba vạn tệ thật sự không cần thiết. Công việc chụp ảnh của họ cũng chưa đến mức phải dùng loại đó. Thế là họ mua một cái chân máy chất lượng ổn, giá vừa phải trong cửa hàng.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa hàng, đang bước lên vỉa hè, họ gặp ngay người quen.
"Ơ?" Lương Nguyện Tỉnh nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, "Tiểu Khải! Trùng hợp thế!"
Người đó chính là Trình Khải, bạn thân của chị Mao Mao. Họ đã từng cùng nhau chơi cờ tỷ phú vào đêm cắm trại chụp bình minh ở sa mạc Badain Jaran.
Hôm nay Trình Khải ăn mặc khá chỉnh tề, mấy người bên cạnh cậu ta cũng giống cậu ta, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, khoác bên ngoài là áo phao màu đen. Nghe Lương Nguyện Tỉnh gọi một tiếng "Tiểu Khải", cậu ta lập tức cười rạng rỡ, bước nhanh tới: "Là hai người à, trùng hợp ghê!"
Đoàn Thanh Thâm cũng tiến lên một bước bắt tay Trình Khải: "Đang bận gì à? Bọn tôi vừa mua đồ xong."
"Đúng đúng." Trình Khải gật đầu, bắt tay cả hai, giới thiệu: "Mấy vị này là quản lý công trình của công ty chúng tôi. Chúng tôi có một dự án bảo trì điện gió ở khu vực Kanas. Mấy ngày qua đường bị kiểm soát, sáng nay mới gỡ lệnh nên chúng tôi phải nhanh chóng đi qua đó."
Lúc này Lương Nguyện Tỉnh mới nhận ra, có lẽ vừa rồi cậu không nên gọi là Tiểu Khải, người ta đang bận công chuyện mà. Cậu dịch sang bên cạnh Đoàn Thanh Thâm, nói: "Kanas à, hôm nay chúng tôi cũng đến Kanas."
"Thật sao!" Trình Khải có vẻ rất vui, "Vậy thì trùng hợp quá, đi cùng nhau đi, hai người định xuất phát lúc mấy giờ?"
"Bây giờ." Đoàn Thanh Thâm trả lời, "Bọn tôi phải tranh thủ lúc ánh sáng đẹp để chụp hình."
Nghe vậy, Trình Khải có vẻ thất vọng ngay lập tức. Người quản lý bên cạnh vỗ vai cậu ta, nói: "Ôi dào, có gì đâu mà vội, tối đến nơi rồi cậu hẹn gặp họ cũng được mà."
"Vậy..." Trình Khải quay sang nhìn Đoàn Thanh Thâm. Hai người đã từng trao đổi ảnh qua WeChat trước đây. "Vậy thì tối nay liên lạc qua WeChat nhé?"
"Được, không vấn đề gì." Đoàn Thanh Thâm cười, "Bọn tôi đi trước đây."
Tình cờ gặp được Trình Khải cũng thật kỳ diệu. Lần này Lương Nguyện Tỉnh cầm lái, cậu điều chỉnh vị trí ghế ngồi, nói: "Không ngờ lại gặp Tiểu Khải, nhưng mà vừa nãy lẽ ra em nên gọi anh ta là "anh Trình" thì hơn nhỉ?"
"Không sao đâu." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Trình Khải không để ý đâu. Hơn nữa gặp được em, cậu ấy cũng rất vui mà. Em uống loại nào? Để anh cắm ống hút cho."
"Uống sữa chua." Lương Nguyện Tỉnh đáp.
Trình Khải đúng là rất vui. Nhìn cậu ta không lớn tuổi lắm, có lẽ chỉ mới đi làm được vài năm. Làm dự án công trình cũng khó mà kết thêm bạn mới, hơn nữa lại ở tận Bắc Tân Cương xa xôi này, cho nên gặp được bọn họ cậu ta thực sự rất mừng.
Đoàn Thanh Thâm có một chút linh cảm, có lẽ bởi vì ý nghĩ "khi nào rảnh thì làm bữa cơm" của Trình Khải quá mãnh liệt, nên anh đoán chắc là cậu ta muốn tâm sự chuyện tình cảm với họ.
Dạng vấn đề này thường thích hợp để trút bầu tâm sự với những người bạn nửa quen nửa lạ như bọn họ. Họ và Trình Khải không có nhiều mối quan hệ chung, và họ cũng sẽ không đi khắp nơi kể lể lung tung.
Đoàn Thanh Thâm ngồi ở ghế phụ thay ống kính 35mm cho máy Nikon, tranh thủ chụp vài bức dọc đường qua cửa sổ xe. Quãng đường hơn một trăm cây số, kiểu gì cũng có thể chụp được vài bức ảnh đẹp.
Đi được nửa đường thì họ dừng lại, cho drone bay lên. Sau đó hai người lên xe, Đoàn Thanh Thâm ngồi ở ghế phụ điều khiển drone quay video từ trên cao. Lương Nguyện Tỉnh vừa lái xe vừa nói chuyện với anh: "May mà có drone. Nếu không sẽ phải đặt máy ảnh ven đường để quay một đoạn video lái xe, xong rồi còn phải quay lại nhặt máy."
"Nhưng góc thấp đó lại có hiệu ứng rất đẹp. Cẩn thận phía trước có băng trên đường."
"Ồ." Lương Nguyện Tỉnh đạp phanh nhẹ, ngay sau đó mắt cậu sáng lên, "Mặt đường đóng băng rồi á? Vậy chẳng phải là..."
"Hiểu rồi, chụp phản chiếu trên mặt băng." Đoàn Thanh Thâm gật đầu. Anh cúi xuống chỉnh thông số Nikon, hỏi: "Cứ dùng ống kính này chụp thôi à? Anh đang dùng 35 đấy."
"Được, không cần thay đâu, 35 là loại vạn năng mà."
"Ok sếp Lương."
Xe tấp vào lề dừng lại, Đoàn Thanh Thâm xuống xe. Trước khi xuống, anh lấy từ trong hộp đựng găng tay ra chiếc bộ đàm đã mua từ trước, nói: "Dùng cái này để liên lạc nhé."
"Ừm."
Lương Nguyện Tỉnh nhìn bộ đàm trong tay, đột nhiên cảm thấy xúc động. Hóa ra họ đã đi được một đoạn đường dài như vậy rồi.
"Tít tít—"
"Tỉnh Tỉnh, lái xe ra giữa đường đi."
"Được."
Từ gương chiếu hậu, cậu có thể thấy Đoàn Thanh Thâm đang quỳ một gối trên mặt đất, tay anh cầm máy ảnh, ống kính hướng về phía đoạn đường đóng băng. Anh định chụp cảnh phản chiếu của lốp xe trên mặt băng. Tranh thủ lúc đường không có xe, anh nhanh chóng sử dụng chế độ chụp liên tục tốc độ cao.
Ống kính 35mm được mệnh danh là gần với mắt người nhất. Đoàn Thanh Thâm nói qua bộ đàm: "Tỉnh Tỉnh, lái từ từ về phía trước, đúng rồi... Dừng, lùi lại làm thêm lần nữa."
Ở góc độ này của anh sẽ không chụp được rõ dòng xe mà chỉ thấy được lốp xe đi tuyết với những đường rãnh rất sâu và gầm xe địa hình cao, cách mặt băng một khoảng. Chiếc máy ảnh Nikon với khả năng tạo ảnh rất tốt đã chụp được hình ảnh phản chiếu của đường quốc lộ, lốp xe, và một số bộ phận cơ khí dưới gầm xe.
Họ tiếp tục lái xe dọc theo sông Kanas, hướng về trạm xăng trong khu thắng cảnh. Hiện tại chưa phải lúc lạnh nhất ở Bắc Tân Cương, nghe nói dù âm ba mươi mấy độ thì sông Kanas cũng không đóng băng. Drone là thứ đầu tiên hết pin. Sau khi quay về, nó được cất vào trong cốp xe. Đoàn Thanh Thâm tháo thẻ nhớ ra, xử lý video ngay tại ghế phụ.
"Trình Khải nhắn WeChat tới, hỏi chúng ta đã đến nơi chưa." Đoàn Thanh Thâm nói, "Trông cậu ấy có vẻ rất muốn nói chuyện với hai chúng ta."
"Anh nghĩ anh ta và Trân Trân... có hy vọng không?"
"Khó đấy."
Lương Nguyện Tỉnh chỉ cười, không nói gì thêm. Không lâu sau, họ đến được hồ Kanas. Hai người đỗ xe ở bãi đỗ gần bến tàu, sau đó đi bộ vào.
Dòng nước mạnh mẽ đổ từ hồ Kanas tạo thành một con sông với dòng chảy siết. Ven hồ là những tảng đá lớn, gần như không có chỗ nào để đặt chân máy, nên cả hai đành phải cầm tay quay chụp.
"Mẹ kiếp, lạnh quá." Lương Nguyện Tỉnh đeo máy ảnh vào cổ, rụt tay vào trong ống tay áo, quay sang nhìn Đoàn Thanh Thâm.
Đằng kia, Đoàn Thanh Thâm đang quỳ một gối trên mặt đất, chụp ngược dòng nước. Vị trí của anh khá nguy hiểm, phần thân trên nghiêng sâu về phía mặt nước, cố gắng thu vào trong khung hình cảnh sóng nước cuồn cuộn.
Lương Nguyện Tỉnh cũng rất muốn có được góc ảnh này, nhưng drone hết pin rồi, điều kiện bị hạn chế. Cậu hơi hối hận, biết thế đã không để drone bay lâu như vậy trên đường đi.
Cậu chạy tới: "Anh Thâm, anh quay lại đây đi."
"Ơi?" Đoàn Thanh Thâm đứng dậy đi tới, "Sao thế?"
"Chúng ta còn cái kia không, cái túi chống nước cho điện thoại ấy?" Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào đoạn nước cuộn trào bọt trắng, "Em muốn đưa camera điện thoại xuống dưới nước, chụp ngược lên chỗ sóng đó."
Đoàn Thanh Thâm nhìn thử: "Cũng được, nhưng túi chống nước dùng hết ở Đôn Hoàng rồi, chưa mua cái mới."
"Thế còn của máy ảnh thì sao?"
"Ở bãi đỗ xe." Đoàn Thanh Thâm đáp.
Nghĩ cũng phải, Lương Nguyện Tỉnh cắn cắn môi, lẩm bẩm: "Đi tới đi lui xa quá, bây giờ ánh sáng lại đang đẹp thế này, phải làm sao đây... Phải nghĩ cách mới được."
Xung quanh cũng khá đông người đang chụp ảnh. Lương Nguyện Tỉnh nghĩ hay là mình qua hỏi thử xem có ai có không, mượn dùng tạm. Cậu vừa nhấc chân định đi hỏi mấy vị khách du lịch đang chụp ảnh ở đằng kia thì Đoàn Thanh Thâm đằng hắng một tiếng...
"Ờ thì..."
"Sao?"
Đoàn Thanh Thâm hít một hơi lấy can đảm, như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó.
Sau đó, anh thò tay vào túi áo phao, một cách kiên cường và dũng cảm, nhưng lại với vẻ mặt như đưa đám... Anh lấy ra một chiếc hộp giấy nhỏ màu bạc, đưa qua chỗ cậu: "Anh có cái này... em, em có muốn dùng không?"