Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 39

Ngọn tóc của Lương Nguyện Tỉnh bị làn gió từ hồ thổi lay động.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đó, hơn cả ngỡ ngàng, Lương Nguyện Tỉnh càng cảm thấy bội phục.

Ba mươi tuổi đầu rồi có khác, tâm lý vững vàng ghê.

Được rồi, tuy rằng Đoàn Thanh Thâm trông có vẻ đã vật lộn giãy chết một phen, nhưng anh vẫn bằng lòng lấy thứ bên trong túi ra trong tình huống này... Lương Nguyện Tỉnh bội phục.

"Cái này..." Lương Nguyện Tỉnh ngập ngừng đưa tay ra, hơi cứng nhắc nhận lấy chiếc hộp kia, cố gắng giữ bình tĩnh, "Cái này... cũng được."

Vô cùng kỳ quặc. Cầm bao cao su trên tay, Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy vô cùng, vô cùng kỳ quặc. Việc dùng bao cao su để bọc điện thoại chụp ảnh cũng như việc ép buộc hai thứ không nên ở cạnh nhau vào với nhau, ví dụ như một loại nước hoa có mùi thuốc Bắc chẳng hạn.

Nhưng bạn không thể kỳ thị nước hoa mùi thuốc Bắc được!

Nó cũng đâu muốn thế!

Lần này đến lượt Lương Nguyện Tỉnh tỏ ra mạnh mẽ can đảm... Cậu hơi nghiêng người, hành động bóc vỏ bao cao su này, vẫn nên tránh ánh mắt của người qua đường thì hơn. May mà những người gần đó đã vượt ngàn dặm xa xôi đến Kanas, nên cũng chẳng muốn quan sát người khác đang làm gì.

Lương Nguyện Tỉnh mở vỏ hộp, lấy một cái ra, nhét phần còn lại vào túi. Cậu tiếp tục xé lớp vỏ, rồi cũng cất nó vào túi.

Tay lạnh, nhưng không được run, tuyệt đối không được run. Nếu chẳng may không cầm chắc để gió thổi bay cái vỏ này đi, thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối ——

Nói không chừng vài tiếng sau, thuật toán dữ liệu lớn sẽ đẩy cho cậu một bài viết kiểu: "Trời ơi, nhìn xem thứ gì đang trôi trên sông kìa. Bây giờ người ta phóng túng đến mức này rồi sao, giữa mùa đông ở Kanas... outdoor?

Thậm chí cậu còn không thể trách người ta "suy diễn từ một bức ảnh".

Ai nhìn vào mà chẳng nghĩ tới những chuyện như thế cơ chứ.

Lương Nguyện Tỉnh hít thở, để bản thân bình tĩnh lại, rồi cậu căng bao cao su ra, vuốt dọc theo đỉnh điện thoại.

Được đấy chứ. Độ dẻo dai, co giãn và độ bền của nó rất tốt, thậm chí còn là loại siêu mỏng, gần như không có sự chênh lệch màu sắc.

Đoàn Thanh Thâm cũng không nói một lời. Cả hai đều không nói gì, chẳng có bất kỳ thảo luận nào về chiếc bao cao su này.

Trên mặt hồ, làn sương trắng nhè nhẹ bốc lên, dòng nước không ngừng cuộn trào chảy về hạ lưu, ào ạt ào ạt. Xung quanh, tiếng cười nói rôm rả của các du khách vang lên. Mọi người chụp ảnh cho nhau, tạo dáng, ngồi xổm xuống chạm vào nước hồ, rồi lại cảm thán nơi này thật đẹp.

Chỉ có hai người họ là im lặng.

Lương Nguyện Tỉnh đã bọc xong điện thoại, cậu quay sang nhìn Đoàn Thanh Thâm. Anh tiến lên vài bước. Cái hay của sự ăn ý chính là thế này, trong những tình huống khó xử, họ có thể bỏ qua giao tiếp bằng lời nói.

Đoàn Thanh Thâm bước tới, nắm lấy cổ tay của Lương Nguyện Tỉnh, giúp cậu có thêm lực để vươn phần thân trên ra ngoài nhiều hơn. Trọng tâm dồn ra ngoài cũng không sao, vì Đoàn Thanh Thâm đủ khỏe để giữ cậu lại.

Quá trình quay chụp diễn ra rất nhanh. Lương Nguyện Tỉnh quay chụp hai lần, lần đầu dùng chế độ quay video, sau đó cậu lấy điện thoại về run rẩy chuyển sang chế độ chụp ảnh thường. Cậu cố gắng không để điện thoại bị rơi xuống nước, giữ chặt nút âm lượng bên cạnh không buông tay. Tuy tốc độ chụp liên tiếp của điện thoại không thể so với máy ảnh, nhưng có ảnh còn hơn không. Về nhà chọn lựa rồi chỉnh sửa hậu kỳ, kiểu gì cũng có ảnh dùng được.

Cả hai vẫn không nói gì, nhưng lại rất ăn ý.

Đoàn Thanh Thâm lấy khăn giấy từ túi áo khác, rút hai tờ đưa cho cậu lau tay, rồi anh lấy điện thoại từ tay Lương Nguyện Tỉnh, tháo chiếc bao ra... Sau đó hai người đổi cho nhau, tờ khăn giấy mà Lương Nguyện Tỉnh vừa dùng để lau tay bị Đoàn Thanh Thâm lấy đi, bọc lại chiếc bao đã dùng... Ừm, đúng là chiếc bao đã dùng. Lương Nguyện Tỉnh rụt tay vào túi áo, nắm lấy túi sưởi để làm ấm tay.

Đoàn Thanh Thâm cầm điện thoại của cậu, hỏi: "Anh giữ hộ em nhé?"

"Ừm." Lúc này Lương Nguyện Tỉnh đã sờ thấy chiếc hộp trong túi, bên trong vẫn còn, "Cái này là... hộp sáu cái, còn năm cái."

Đoàn Thanh Thâm gật đầu.

Ánh mắt của Lương Nguyện Tỉnh phức tạp: "Anh... còn đủ dùng không?"

"Anh... mua hai hộp." Đoàn Thanh Thâm thành thật khai báo, "Chắc là đủ."

Xung quanh ngày càng đông người. Hai người đứng sát vào nhau, giả vờ ngắm cảnh. Lương Nguyện Tỉnh vốn không phải người hay xấu hổ hoặc da mặt mỏng, nói là ngại thì thật ra cũng không ngại lắm. Trong túi, ngón tay cậu nắm lấy cái hộp kia, nắm chặt rồi lại thả lỏng. Lần đầu tiên thực sự trải qua chuyện này, cậu chỉ thấy hơi bối rối, không biết phải diễn tả thế nào.

"Đủ dùng là được rồi." Lương Nguyện Tỉnh kiên định gật đầu.

Nơi họ chụp ảnh cách bãi đậu xe hơn năm cây số. Lúc đến, họ đã đi bộ tới, dọc đường chụp không ít ảnh. Giờ thì phải đi bộ quay về.

Trên đường về, họ gặp nhiều người đang đi ngược chiều lên phía thượng nguồn. Người ta dùng camera hành trình và điện thoại để quay chụp, cùng lắm là trên trời có thêm chiếc drone bay. Lương Nguyện Tỉnh nhìn lại hai chiếc máy ảnh trên người mình, rồi đến ống kính máy ảnh và chân máy trên người Đoàn Thanh Thâm, thở dài: "Người ta nhẹ nhàng ghi lại cuộc sống, còn chúng ta thì vũ trang tận răng để mưu sinh."

"Sao lại nói vậy, đây gọi là công tác kết hợp du lịch."

"...Wow, góc chụp này đẹp đấy."

Sau khi về tới xe, cả hai bật máy sưởi, cởi áo khoác. Lương Nguyện Tỉnh ngồi ở ghế phụ, Đoàn Thanh Thâm khởi động xe nhưng chưa chạy đi ngay, mà làm nóng máy trước.

Lương Nguyện Tỉnh cởi áo phao, cài dây an toàn, rồi cậu rút từ trong túi áo khoác ra chiếc hộp đã bóc dở đưa cho anh: "Trả anh."

"Ừm." Đoàn Thanh Thâm thản nhiên nhận lấy, nghĩ ngợi một lúc rồi tạm thời cất vào hộp đựng găng tay.

Cất xong, anh liếc nhìn Lương Nguyện Tỉnh. Hai người nhìn nhau, cái sự ăn ý chết tiệt kia lại xuất hiện.

Đoàn Thanh Thâm giải thích: "Anh để vào đây không phải là định dùng trong xe đâu... chỉ là tạm thời cất thôi."

"Anh đừng căng thẳng thế." Lương Nguyện Tỉnh thật sự nhịn không được, cậu phì cười, "Ầy, anh thật là... hahahahaha, anh Thâm sao anh vừa nhát gan vừa gan dạ vậy hả?"

Bản thân anh cũng không rõ nữa. Anh đã yêu ai bao giờ đâu, nhưng không hiểu sao khi mua thứ này, trong đầu anh lại chẳng hề có câu nào là "Không sao cả, mua thì cứ mua thôi, mình là bạn trai của em ấy mà."

Đúng... không nhỉ.

Đoàn Thanh Thâm vào số cho xe chạy, bật chế độ gạt sương, hơi nước trên kính chắn gió nhanh chóng tan đi, sau đó anh lái xe ra khỏi chỗ đậu.

Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, thấy anh không nói gì: "Em đùa quá trớn rồi à?"

"Không." Đoàn Thanh Thâm mím môi, cố nặn ra một nụ cười, "Không sao đâu, đừng nghĩ lung tung."

Lương Nguyện Tỉnh cố tình thở dài: "Ài..."

"Sao thế?"

"Không." Lương Nguyện Tỉnh bắt chước anh, "Không sao đâu, đừng nghĩ lung tung."

"?"

Đoàn Thanh Thâm đổi sang tay trái cầm vô lăng, tay phải vươn ra muốn véo má cậu. Nhưng vì phải nhìn đường khi lái xe, nên tay anh bị Lương Nguyện Tỉnh giơ tay lên đỡ, sau đó cậu nắm lấy cổ tay anh, kéo đến bên miệng hôn một cái vào lòng bàn tay.

"... Em." Đoàn Thanh Thâm bỗng dưng không biết nên cười hay nên giận.

"Làm sao?" Lương Nguyện Tỉnh buông tay anh ra, hai tay cậu mân mê dây an toàn, vẻ mặt vô cùng đắc chí.

"Anh đang lái xe."

"Thế thì tấp vào lề đi, để em lái cho."

Tất nhiên Lương Nguyện Tỉnh biết anh đang nghĩ gì. Từ khi hộp bao cao su kia xuất hiện thì anh cứ làm sao ấy, hình như đúng là ngại thật. Nhưng Lương Nguyện Tỉnh ngâm mình ở Học viện Âm nhạc nhiều năm, giác quan về cảm xúc của cậu vô cùng nhạy bén. Cậu ngẫm nghĩ một lúc là hiểu ra ngay— Còn có thể là chuyện gì khác nữa, chẳng qua là lúc mua bao cao su đã đấu tranh giằng xé, không biết nên dùng thân phận gì để mua.

Đôi khi hai người quá đồng điệu sẽ dẫn đến tình huống như thế này: Anh biết em biết, không cần phải nói nhiều.

Nhưng những chuyện kiểu này cần một thứ gì đó giống như dấu hiệu để đánh dấu sự chuyển biến. Ví dụ như tấm biển dựng bên sạn đạo* lúc nãy: "Ngọn gió nhớ em vẫn đang thổi đến Kanas."

(*) Sạn đạo (栈道): Đường đi trên các vùng núi non hiểm trở, dùng cây và gỗ gác lên, treo mà đi. (Theo Hán Việt tân từ điển - Nguyễn Quốc Hùng)

Vậy thì có thể kết luận, nơi này chính là Kanas.

Đường đến khách sạn còn khoảng hai tiếng nữa. Lương Nguyện Tỉnh chọn vài tấm ảnh có thể làm chủ đề "Con đường", đồng thời cũng suy nghĩ về vấn đề này.

Ban đầu cậu cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Đoàn Thanh Thâm thuộc kiểu "yêu không cần nói nhiều", nhưng bây giờ xem ra hình như không phải vậy, vẫn cần phải nói một chút.

Sau khi chọn ảnh xong, cậu ngồi ở ghế phụ vò đầu bứt tai.

Nói thế nào nhỉ, kiểu gì cũng thấy kỳ cục. Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ... ờ, ngủ chung giường rồi, nhưng cả hai vẫn rề rà chưa chịu nghiêm túc thay đổi mối quan hệ hiện tại. Tuy rằng đúng là rất thuận lợi...

Lương Nguyện Tỉnh phát hiện ra ở điểm này, người đàn ông ba mươi tuổi kia đúng là có hơi truyền thống, cũng khá thú vị đấy.

Bỗng nhiên, trong xe vang lên tiếng chuông WeChat.

"Điện thoại của anh kìa." Lương Nguyện Tỉnh nói.

"Giúp anh nghe máy với."

Hệ thống trong xe đang kết nối với điện thoại của Lương Nguyện Tỉnh để phát danh sách nhạc của cậu, nên Đoàn Thanh Thâm không thể dùng bảng điều khiển trung tâm trong xe để nhận cuộc gọi.

"Ơ, là Trình Khải." Lương Nguyện Tỉnh vừa nói vừa mở khóa điện thoại của Đoàn Thanh Thâm rồi bắt máy. "Trình Khải à? Tôi đây, Tỉnh Tỉnh đây. Ồ —— đúng vậy, tối nay bọn tôi ở Hòa Mộc. Ừm. Không, bọn tôi không đi chơi mấy chỗ tham quan đâu. Tối còn phải leo núi chụp sao trời nữa. A haha, anh cũng đến đây rồi à? Được, vậy tối nay gặp nhé. Ừm bái bai."

"Anh ta nói giờ đang trên đường đến đây, họp xong là có thể đến gặp bọn mình ăn tối." Sau khi cúp điện thoại, Lương Nguyện Tỉnh nói, "Anh ta thậm chí còn sẵn sàng chạy đến tận làng Hòa Mộc này luôn."

Xem ra là muốn tâm sự lắm rồi, Đoàn Thanh Thâm mỉm cười: "Được, tối nay ăn với cậu ta một bữa, hiếm khi gặp được bạn bè mà."

Vào mùa thấp điểm, khu du lịch cho phép xe ô tô đi vào trong.

Hiện tại, lượng du khách chưa đông lắm. Rất may mắn là khách sạn họ đặt có chỗ đỗ xe ngay ven đường. Hai người dỡ lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ từ trên xe xuống, mang vào phòng khách sạn, rồi bắt đầu một vòng sạc điện cho tất cả các thiết bị.

Trong lúc chờ Trình Khải đến, cả hai chuẩn bị đồ đạc, kiểm tra thiết bị, lấy lều, và tắm rửa. Bầu trời đêm nay rất trong, trên núi tuyết gần làng có cả rừng bạch dương. Rừng cây, nhà gỗ, bầu trời đầy sao, tuyết phủ trắng xóa, quả thực là một bức ảnh đẹp trời ban.

"Ăn một ít cái này đi." Đoàn Thanh Thâm lấy từ trong túi ra mấy gói đồ ăn vặt, "Tối nay đường tuyết trơn nên lái xe chậm, không biết Trình Khải đến đây lúc mấy giờ."

"Một trong những cái lợi của việc trưởng thành là có thể ăn đồ ăn vặt trước bữa ăn." Lương Nguyện Tỉnh ngồi khoanh chân trên sàn, đưa tay lấy một gói.

Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu: "Không phải vì em trưởng thành, mà là vì anh biết em ăn được cả đồ ăn vặt lẫn bữa chính."

"..." Lương Nguyện Tỉnh xé gói sữa chua bọc hạnh nhân trong tay.

Quả nhiên, khi Trình Khải gọi điện đến thì đã mười giờ tối. Cậu ta vội vàng chạy đến, vừa ngồi xuống đã xin lỗi: "Xin lỗi nhé, bên kia họp hành mà cứ như diễn thuyết ấy. Đói lắm rồi đúng không? Xin lỗi hai người nhiều."

"Không sao, chuyện nhỏ thôi." Đoàn Thanh Thâm nói, "Chúng tôi vốn đi chụp ảnh khắp nơi, cũng chẳng có giờ giấc ăn uống cố định."

Tuy nói vậy, nhưng cậu bạn Lương đây thì chưa từng phải chịu đói.

Tuổi tác của Đoàn Thanh Thâm và Trình Khải cũng gần bằng nhau, nên cả hai trò chuyện rất tự nhiên. Nhân viên phục vụ mang lên các món như sữa hạnh nhân nướng, sườn cừu nướng, thịt nướng kèm mì vàng. Trình Khải còn cật lực đề cử món ớt xào thịt khô. Cùng với sự ám ảnh của người miền Nam khi gọi món, dù một đĩa rau cải xào có giá 48 tệ, họ vẫn nghiến răng gọi.

Trình Khải cười nói: "Chi phí vận chuyển rau cao. Cho nên hai người xem này, ở đây thịt bò thịt cừu chỉ tầm sáu bảy mươi tệ một món vì đây là vùng sản xuất, nhưng rau cải thì lại đắt hơn hẳn."

"Có thể hiểu được." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, rồi hỏi: "Cậu làm công tác bảo trì công trình ở đây à?"

"Bảo dưỡng và bảo trì." Trình Khải đáp, "À tôi là người phụ trách được đơn vị tổng thầu cử đến đây để ghi chép và viết báo cáo thôi. Dạo này hai người thế nào rồi? Lần trước ảnh anh sửa giúp tôi thực sự rất tuyệt, đến giờ tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn đàng hoàng."

Nghe vậy, Đoàn Thanh Thâm lập tức đoán được Trình Khải đang muốn mời khách, anh lắc đầu: "Chuyện nhỏ thôi, không cần bận tâm. Ăn trước đã. Bữa này chúng ta chia đều. Mọi người đều xa nhà cả, cậu có tới hay không thì tôi và Tỉnh Tỉnh cũng phải ăn, đừng khách sáo quá."

Ánh mắt Trình Khải thoáng thay đổi, cậu ta li.ếm môi một cái rồi nói:

"Ừm... dù sao cũng cảm ơn hai người."

Đoàn Thanh Thâm hơi khó hiểu, anh quay đầu nhìn Lương Nguyện Tỉnh đang uống sữa hạnh nhân.

Lương Nguyện Tỉnh hiểu ý, cậu đặt cốc sữa xuống, rút một tờ giấy lau miệng, hỏi: "Có phải anh đã dùng bức ảnh đó để nói rõ mọi chuyện với Trân Trân rồi không?"

"Ừ." Trình Khải cười khổ, chuyển chủ đề, "Thôi! Uống ít rượu đi, rượu tôi mời!"

"Sếp Đoàn không uống rượu đâu." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Để tôi uống với anh, nhưng tôi phải ăn chút gì đó trước đã."

Cậu bạn Lương đúng là tửu lượng cao, cả sức uống lẫn sức ăn đều như không có giới hạn.

Hơn nữa cậu còn rất biết cách an ủi người khác.

Lúc họ uống đến két bia thứ hai, Trình Khải đã mờ cả mắt, không phân biệt được người ngồi bên trái bên phải mình là Lương Nguyện Tỉnh hay Đoàn Thanh Thâm, cậu ta nói: "Thực ra Trân Trân là người rất tốt, nhưng cậu ấy quá chậm hiểu. Lúc nào cậu ấy cũng nghĩ rằng chúng tôi là kiểu anh em tốt như thời trung học, ngồi lên đùi nhau, bế nhau xoay vài vòng ấy."

Nhưng ánh mắt Lương Nguyện Tỉnh vẫn sáng rõ, cậu giống như đang uống nước lọc, nói: "Nhưng anh cũng chưa từng dám thẳng thắn, cứ dây dưa kéo dài mãi mới thành ra như vậy."

"Phải." Trình Khải cúi đầu, nhìn ly bia trong tay, "Tôi không dám, nhỡ đâu cậu ấy kỳ thị đồng tính thì sao? Ít nhất nếu giữ nguyên tình trạng này, thì tôi vẫn có thể thỉnh thoảng trò chuyện và gặp cậu ấy."

"Nhưng như vậy chẳng ích gì cả." Lương Nguyện Tỉnh lại cụng ly với cậu ta, "Không chừng tập cuối sẽ là anh làm phù rể cho anh ta, rồi còn phải giành hoa cưới trong hôn lễ của người ta nữa."

Đoàn Thanh Thâm ngạc nhiên nhìn cậu, dùng ánh mắt hỏi: Có phải hơi cực đoan quá rồi không?

Lương Nguyện Tỉnh đáp lại anh bằng ánh mắt "Cứ giao cho em": Vẫn ổn.

Đối diện bàn ăn, Trình Khải im lặng một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên: "Đúng thế. Dạo trước khi chúng tôi gặp nhau ở sa mạc, có mấy hôm liền, tôi cứ nằm mơ thấy Trân Trân kết hôn, còn tôi thì đứng dưới sân khấu vỗ tay cho họ."

Lương Nguyện Tỉnh lắc lắc ly rượu: "Bây giờ thì sao?"

"Gì cơ?" Trình Khải rõ ràng đã hơi đờ người vì rượu, "À bây giờ, bây giờ thì... cậu ấy nói cậu ấy cần thời gian để tiêu hóa chuyện này."

"Anh ta tiêu hóa bao lâu rồi?"

"Một... sắp một tháng rồi." Trình Khải tự cảm thấy xấu hổ, "Thực ra đám Mao Mao đã khuyên tôi từ lâu, nói đủ lời hay lẽ dở, nhưng tôi vẫn cố chấp. Sau đó họ cũng mặc kệ tôi."

Trình Khải nói tiếp: "Bức ảnh đó... thực sự rất đẹp. Trân Trân không thích chụp ảnh, nhưng sau khi xem bức ảnh đó cậu ấy rất vui. Cậu ấy nói bức ảnh rất có cảm xúc, rồi bảo tôi... "Tiểu Khải tớ yêu cậu nhiều lắm". À, cậu ấy biết không phải tôi chụp, ý cậu ấy là cảm ơn tôi đã nhờ hai người chụp giúp."

Lương Nguyện Tỉnh vừa nghe vừa tự rót rượu uống một mình, hành động này khiến Đoàn Thanh Thâm kinh ngạc. Trước đây anh khen cậu "thiếu hiệp tửu lượng cao" lúc uống nước, hóa ra lại là sự thật.

"Em đừng uống nhiều thế." Đoàn Thanh Thâm nhắc nhở.

"Em không sao." Lương Nguyện Tỉnh cười rất thoải mái, "Mới nhiêu đây mà, hồi trước em làm ở quán bar toàn dùng brandy pha coca giải khát đấy."

"..." Đoàn Thanh Thâm gắp cho cậu một miếng rau cải, "Sau này đừng uống như vậy nữa."

"Được thôi." Lương Nguyện Tỉnh ghé sát vào tai anh, "Em nhớ rồi, sau này không uống như vậy nữa."

Thấy hai người gần gũi như thế, Trình Khải lại cười, cậu ta dùng tay đỡ cằm: "Không nói chuyện buồn nữa, nói về hai người đi. Hồi ở sa mạc Badain Jaran, hai người đã yêu nhau rồi à?"

"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh nhìn sang, cậu nghĩ ngợi một lúc, rồi lại nhìn Đoàn Thanh Thâm.

Đoàn Thanh Thâm không uống rượu, Lương Nguyện Tỉnh thì ngàn chén không say. Lúc này đầu óc cả hai vẫn tỉnh táo. Cậu đưa tay xuống dưới bàn vỗ vỗ vào đùi Đoàn Thanh Thâm, Đoàn Thanh Thâm cũng đưa tay xuống, nắm chặt tay cậu.

Tiếp đó, Lương Nguyện Tỉnh trả lời: "Lúc đó thì chưa, nhưng gần đây thì rồi."

"Wow." Trình Khải càng cười hạnh phúc hơn, cậu ta ôm khuôn mặt ửng đỏ vì uống rượu của mình, "Tuyệt quá, một cặp đôi thực sự."

"Ừ, một cặp đôi thực sự." Lương Nguyện Tỉnh đáp.  

Bình Luận (0)
Comment