Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 53

Trước đây, Đoàn Thanh Thâm chỉ nghe Lương Nguyện Tỉnh kể về dì út của cậu. Trong lời kể của Lương Nguyện Tỉnh, dì cũng giống như hàng vạn hàng ngàn bậc cha mẹ khác, lo lắng không hết chuyện. Bất kể con đã bao nhiêu tuổi, trong mắt dì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Rõ ràng là gia đình có điều kiện rất tốt, áo rách thì thay áo mới, nếu dì có vá áo mình thì cũng chẳng sao, vá vài đường rồi mặc tiếp cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng trẻ con mà phải mặc áo vá thì quá là thiệt thòi.

-- Hơn nữa cái gì mà "Là cháu vá" chứ?!

Ghê gớm lắm sao?

Lý Tri Diệp dù sao cũng là người ra mặt trong hội đồng quản trị, bà chỉ cần ngồi xuống thôi là Hà Trác Vũ bên trái và Lương Nguyện Tỉnh bên phải hoàn toàn như thể không tồn tại. Thế là Lương Nguyện Tỉnh đành gọi hai tiếng: "Dì... dì ơi?"

"Sao thế?" Lý Tri Diệp nhíu mày.

"Là cái áo này ạ." Cậu vội kéo khóa xuống, mở áo ra.

"...Ồ, là cái này à." Lý Tri Diệp giãn lông mày, giọng điệu cũng dịu lại: "Thảo nào, được rồi, kéo khóa lên đi."

Cái áo phông này, dĩ nhiên Lý Tri Diệp nhận ra. Bà đã mua nó cho cậu hồi cậu học cấp hai. Size áo của hãng này khác với size tiêu chuẩn, mua về rồi mới phát hiện rộng hơn tận hai số. Nhưng vì mặc ngủ thoải mái nên cậu cứ mặc mãi, cuối cùng nó trở thành chiếc áo mặc bên trong vừa vặn nhất.

Vì vậy, nó bị rách thì quả thực không thể vứt đi. Lý Tri Diệp thở dài, lại tỉ mỉ quan sát cháu mình, trong lòng thầm nghĩ: Cũng ổn, không gầy đi, sắc mặt cũng tốt, mắt vẫn sáng long lanh, không có quầng thâm mắt... Bà gần như muốn cầm kính lúp kiểm tra từng chút một. Cho đến khi ánh mắt bà chợt dừng lại, hỏi: "Chỗ này là sao vậy? Chỗ cổ này, có phải là sẹo không?"

"Đâu cơ ạ?" Lương Nguyện Tỉnh sờ vào chỗ mà dì chỉ.

"Ngay đây này." Dì nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cổ cậu, rồi lấy ngón tay chà xát hai cái, nói: "Cái vệt trắng này, không phải là sẹo để lại sau khi bị thương sao? Chỗ này không dễ bị ngã hay va quệt đâu, có phải là do cậu ta đánh con không?!"

"Cái..." Lương Nguyện Tỉnh ngớ người ra, nhất thời không xử lý nổi thông tin đầy bất ngờ này.

Người đối diện thì gần như hóa đá, hoàn toàn không còn khả năng biện hộ, đầu óc anh trống rỗng như thể bị người ta rút mất thẻ nhớ.

Giờ thì Đoàn Thanh Thâm đã trở thành "kẻ vũ phu khâu vá vụng về định đưa Tỉnh Tỉnh đi hứng bão cát". Áp lực như một ngọn núi đ.è xuống, ép anh thành người 2D.

"Mẹ!" Hà Trác Vũ lập tức ôm lấy tay mẹ mình, kéo bà về phía mình. "Bình tĩnh đi mẹ... Chuyện còn chưa rõ ràng, mẹ để anh con giải thích đã!"

Lương Nguyện Tỉnh giải thích một hồi, cậu kể về lần gặp phải bọn săn trộm, càng kể càng nhớ lại chuyện sau đó hai người đã hôn nhau ở trạm bảo vệ, nụ hôn đầu tiên. Vậy nên kể xong, cậu có hơi ngượng ngùng.

Tuy nhiên vết sẹo đó gần như không thể nhìn thấy, chỉ là một dấu vết mờ mờ trên da, nhưng Lý Tri Diệp vẫn phát hiện ra bằng ánh mắt tinh tường. Cuối cùng, bà hỏi ra vấn đề quan trọng của chuyến về nước lần này. Bà nhấc cốc nước trên bàn trà lên uống một ngụm, Hà Trác Vũ vội vàng vỗ vỗ lưng giúp mẹ, đồng thời liếc nhìn Lương Nguyện Tỉnh. Lương Nguyện Tỉnh hiểu ý, cũng điều chỉnh lại nhịp thở, ngồi ngay ngắn.

"Tỉnh Tỉnh, dạo gần đây dì xem bình luận dưới video của hai đứa thấy có nhiều người nói rằng hai đứa..."

Đúng lúc này, một chiếc xe máy điện dừng trước cửa studio. Người giao hàng mặc đồng phục giao hàng nhanh nhẹn xuống xe, lấy từ trong thùng xe ra một bó hoa thật lớn, sải bước đi vào: "Xin chào, tôi đến giao hoa của anh Đoàn đặt ạ, ai là anh Đoàn vậy?"

Vì ngày mai là Lễ Tình Nhân, mà sáng mai họ còn có kế hoạch chụp ngoại cảnh, đến Ôn Châu chụp cảnh bình minh trên cầu Kim Môn, nên anh đã đặt hoa trước một ngày.

Đoàn Thanh Thâm cứng đờ người đứng dậy: "Là... là tôi."

"... Hoa của anh đây." Nhân viên giao hàng cảm nhận được bầu không khí không ổn, nhưng vẫn nói: "Phiền anh đánh giá 5 sao giúp."

"Được." Đoàn Thanh Thâm nhận lấy bó hoa rồi ngồi xuống lại, nhân viên giao hàng nhanh chóng chuồn mất dạng.

Đó không phải là một bó hoa lớn. Những bông hồng được xếp thành vòng ngoài, bên trong là sô cô la, bánh quế, những thứ Lương Nguyện Tỉnh thích ăn. Thậm chí bó hoa còn được quấn thêm dây đèn nháy, những bóng đèn nhỏ nhiều màu sắc nhấp nháy luân phiên. Không gian trong studio lặng như tờ, không ai lên tiếng. Lý Tri Diệp vẫn ôm chút hy vọng rằng bó hoa này là để tặng người khác. Nhưng rồi bà nhìn thấy giữa bó hoa lòe loẹt kia còn có một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh được chụp ở Alxa, trong ảnh có máy ảnh, hoàng hôn và Lương Nguyện Tỉnh đang quay đầu vén tóc.

Lương Nguyện Tỉnh có hơi buồn cười. Cậu nhìn khuôn mặt của người kia, rồi lại nhìn bó hoa trong lòng anh. Cuối cùng cậu không nhịn được nữa mà phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, "phụt" một tiếng bật cười.

Tiếng cười tiếp theo là của Hà Trác Vũ, cô cũng không thể nhịn được nữa. Hai anh em cùng cười đến nỗi ch.ảy nước mắt. Lý Tri Diệp duy trì khí thế của người lớn được một lúc, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu cười theo.

Lương Nguyện Tỉnh vừa cười vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Đoàn Thanh Thâm, cậu nhìn vào bên trong, hỏi: "Ảnh này anh in ra khi nào vậy? Sao em không có ấn tượng gì nhỉ?"

"Không phải in ở studio."

"Trời ạ, anh còn tốn tiền ra ngoài in ảnh nữa." Lương Nguyện Tỉnh lấy tấm ảnh ra, "Ồ, là ảnh này à..."

"Đưa dì xem nào." Lý Tri Diệp nói. Cậu đưa tấm ảnh qua cho dì, rồi lấy từ trong bó hoa hai thanh sô cô la, mình ăn một thanh, một thanh đưa cho Hà Trác Vũ.

Bên ngoài, trời dần tối. Hà Trác Vũ đã bắt đầu đói bụng, Lương Nguyện Tỉnh đề nghị đưa hai mẹ con họ đi ăn, nhưng bị Lý Tri Diệp từ chối. Bà nói rằng lần này Hà Trác Vũ về nước là để làm những chiếc trâm cài tóc cầu kỳ cho bạn bè ở trong nước, vì gửi qua đường bưu điện quốc tế có thể làm trâm bị hỏng nên cô nhóc đã mang theo nguyên liệu sang đây. Cô muốn tranh thủ mấy ngày này làm xong trâm rồi gửi đi, nên bây giờ hai mẹ con họ sẽ về khách sạn để làm việc cho kịp tiến độ và gọi đồ ăn ngoài.

Hai người lái xe đưa mẹ con họ đến trước khách sạn. Trên đường đi, Lương Nguyện Tỉnh hỏi em họ ở New Zealand có món gì ngon, Hà Trác Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Mì bò Lan Châu."

Lương Nguyện Tỉnh cười nói: "Mì bò Lan Châu ở New Zealand à?"

"Đúng vậy, New Zealand từ lâu đã là một phần không thể tách rời của Cam Túc."

"Giỏi đấy, cuối cùng cũng biết thủ phủ của tỉnh Cam Túc là nơi nào rồi." Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại nhìn cô, vừa cười vừa nói: "Không uổng công ăn vào bụng."

"Rồi cũng có một ngày em được ăn mì bò Lan Châu chính hiệu cho mà xem." Hà Trác Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trên đường trở về studio, cuối cùng Đoàn Thanh Thâm cuối cùng cũng thở phào một hơi thật mạnh, cảm giác như trút được tảng đá đè nặng trên người.

Lương Nguyện Tỉnh sờ vào cánh tay anh: "Sợ chết khiếp rồi phải không?"

"Cũng tạm... Quá, quá đột ngột, anh nói không nên lời luôn."

"Cũng hiếm có đấy, ít khi nào thấy được cảnh anh không biết nói gì."

Không khí Lễ Tình Nhân ngoài đường phố khá đậm nét, trên vỉa hè có người bán bóng bay hình trái tim, có người bày sạp bán hoa, ngay cả cà chua bi cũng được cắt thành hình trái tim. Lúc kẹt xe, hai người nhìn nhau một lát, rồi bật cười đầy thấu hiểu.

Vào cuối tháng Ba, Giang Ý dự định làm thêm một số đặc biệt về Tây Bắc, cả hai lại tiếp tục lên đường.

Nhưng lần này có nhiệm vụ chụp ảnh nghiêm ngặt. Giang Ý đích thân đi công tác, cô đưa theo một người viết bài và một vị lãnh đạo khác, cùng với nhân viên đội khảo sát của viện nghiên cứu tiến vào dãy núi Kỳ Liên.

Gió mùa Đông Nam từ Thái Bình Dương bay đến sườn núi phía Đông của dãy Kỳ Liên tạo thành mưa, lượng mưa dồi dào nuôi dưỡng dải rừng và đồng cỏ. Xe dừng bên vệ đường núi, mọi người nghỉ ngơi một lát. Sau khi drone cất cánh, Lương Nguyện Tỉnh nhìn màn hình, hỏi: "Chỗ đó là khu du lịch sao?"

"Công viên rừng Yên Chi Sơn." Giang Ý đáp, "Khu vực đó được coi là nơi có lượng mưa khá tốt ở Tây Bắc. Phần lớn nước ở Tây Bắc dựa vào sông băng và lượng mưa từ dãy Kỳ Liên. Số báo đặc biệt về Tây Bắc kỳ trước có nội dung chính là ốc đảo sa mạc, lần này chúng tôi muốn làm về dãy Kỳ Liên và nguồn nước."

Lương Nguyện Tỉnh điều khiển drone, lại hỏi: "Vậy lần tới sẽ làm gì?"

"Có vẻ cậu rất thích nơi này nhỉ." Giang Ý chỉnh lại khẩu trang, đùa: "Lần tới bảo cậu leo lên độ cao 5000 mét để chụp ảnh sông băng Thất Nhất*, cậu có đi không?"

(*) Sông băng Thất Nhất nằm ở vùng sâu trong dãy núi Kỳ Liên, thuộc địa phận Trương Dịch, Cam Túc. Đây là sông băng có thể tham quan gần thành phố nhất trong toàn khu vực châu Á.

"Đương nhiên là đi rồi!" Lương Nguyện Tỉnh nhìn cô, "Khi nào thế?"

"Để rồi cậu chết cóng." Giang Ý cười nói.

"Tôi là người từng đến Bắc Cực vào tháng Một đấy, hoàn toàn không sợ lạnh." Lương Nguyện Tỉnh tự hào nói.

Họ liên tục quay phim trong nhiều ngày. Thể lực của đội khảo sát không cần bàn cãi, Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm cũng là những người có kinh nghiệm đi bộ đường dài ngoài trời, chỉ khổ cho người viết bài và vị lãnh đạo mà Giang Ý dẫn theo. Khi cắm trại trong rừng, buổi tối hai người ra ngoài để chụp ảnh bầu trời đầy sao. Cơ hội đi sâu vào vùng lõi dãy Kỳ Liên không nhiều, nhưng tín hiệu không được tốt lắm, mạng quá chậm, ứng dụng quan sát mây trong điện thoại của họ mãi mới tải được.

Đoàn Thanh Thâm cất điện thoại, anh quay người lại thì thấy Lương Nguyện Tỉnh đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

"Tỉnh Tỉnh?" Anh gọi một tiếng.

Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại, cằm cậu quấn trong khăn quàng cổ, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng: "Tuyết rơi rồi."

"Tuyết rơi?" Đoàn Thanh Thâm cũng ngẩng đầu theo. Bầu trời giữa núi rừng đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả.

Sau đó Lương Nguyện Tỉnh đi đến gần anh: "Nhìn khăn quàng cổ của em này."

Anh cúi đầu xuống, trên khăn quàng cổ của Lương Nguyện Tỉnh quả thực có vài bông tuyết nhỏ. Tiếp theo, sau vài bông tuyết báo hiệu đầu tiên, tuyết bắt đầu rơi trắng trời.

Khi Đoàn Thanh Thâm lắp áo mưa bảo vệ cho máy ảnh, Lương Nguyện Tỉnh đã đi đến cào cào vào lều của Giang Ý. Giang Ý vẫn chưa ngủ, cô đang nói chuyện với người viết bài. Cô kéo khóa lều, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Nguyện Tỉnh ngồi xổm xuống nói: "Biên tập viên Giang, tuyết rơi rồi."

"Ồ."

"Tuyết rơi rồi đó!"

Giang Ý bật cười: "Tháng Tư ở Túc Nam có tuyết rơi cũng chẳng lạ gì."

"... Thật à."

"Được rồi, cậu giỏi lắm, cậu phát hiện ra tuyết rơi rồi. Chụp vài bức ảnh rồi đi ngủ đi."

Ngày hôm sau, drone ghi lại hình ảnh từ trên cao nhìn xuống những tán cây bạch dương phủ đầy tuyết trắng. Trận tuyết này không rơi đến tận sáng, và tại đây, họ phải chia tay với đội khảo sát. Đội khảo sát sẽ tiếp tục đi khảo sát tình trạng sông băng và chất lượng nguồn nước, trong khi nhóm của Giang Ý cũng đã nắm được tình hình cơ bản về địa chất và chất lượng nước của dãy Kỳ Liên năm nay, chuẩn bị quay về.

Ra khỏi vùng núi, thành phố gần nhất là Trương Dịch. Lúc sắp đi, bên vệ đường, Giang Ý đưa thuốc lá cho hai người. Kết quả là cả hai đều nói không hút, nên cô tự châm cho mình một điếu.

"À đúng rồi, còn chưa chúc mừng hai người đã đạt một trăm nghìn lượt theo dõi." Giang Ý nói, "Lần này có quay video không?"

Lương Nguyện Tỉnh lắc đầu: "Không có thời gian, không sao, sau này còn đi tiếp."

"Sau này hai cậu định đi đâu?"

"Dãy núi Alps." Lương Nguyện Tỉnh cười nói.

Giang Ý suy nghĩ một lát: "Được đấy, cứ đi đi, nhưng đừng có mà nhằm vào lúc trời đông giá rét chạy đến Bắc Cực làm gì nữa, đừng tự tìm khổ."

"Nhưng mà cực quang trên biển băng thực sự rất tuyệt vời." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Nói xong, cậu quay đầu lại. Đoàn Thanh Thâm đã đi hơi xa, anh đang cầm máy ảnh đối diện dãy núi để chụp. Sau trận tuyết, núi non lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lương Nguyện Tỉnh gọi anh: "Anh Thâm."

"Ơi?" Đoàn Thanh Thâm quay lại, anh nhìn thấy Lương Nguyện Tỉnh đang giơ điện thoại lên chụp mình. Bức ảnh đó lưu lại núi tuyết, máy ảnh, và cả anh.

Tháng Tư, hai người nghỉ ngơi một thời gian ở studio. Thanh Sơn Tỉnh đã hai tháng chưa cập nhật video, phần bình luận tích tụ hàng ngàn lời thúc giục. Đến cuối cùng thì đã chẳng ai cầu xin họ đăng video nữa rồi, khán giả chỉ mong họ đăng một dòng trạng thái thôi cũng được, nhưng vẫn không có gì.

Khi thời tiết dần ấm lên, các thành phố ven biển cũng bắt đầu chào đón du khách. Dù tháng Tư còn hơi lạnh, nhưng đến kỳ nghỉ lễ tháng Năm bất kể lạnh hay không, thì mọi người vẫn đổ ra đường.

Vào một ngày cuối tháng tư, Đinh Tiệp cuối cùng cũng không chịu được nữa, gã gọi điện thoại tới hỏi khi nào thì bọn họ có thể sắp xếp quay video cho kem dưỡng da tay. Lương Nguyện Tỉnh đang phơi nắng trong sân xưởng dệt, cậu lười biếng đáp: "Anh đừng sốt ruột mà, làm video cũng cần phải có cảm hứng... Đầu tiên là phải chọn địa điểm, rồi tìm hiểu về nơi đó, sau đó mới nghĩ ra chủ đề... Anh Thâm, cái này chua quá, trước khi đút cho em ăn thì anh có thể tự mình nếm thử được không... Không có không có! Tôi nào có hưởng thụ gì! Sếp Đinh, anh vu oan tôi rồi, tôi đang làm việc, đợi cảm hứng! Cúp máy đây, bye bye!"

Đoàn Thanh Thâm im lặng rũ mắt nhìn cậu. Người này đang nằm vật trên ghế dựa, nhưng bây giờ cậu đã ngồi dậy rồi, bởi vì mặt trời đã di chuyển, cậu phải đứng dậy dịch ghế dựa đến chỗ có ánh nắng, rồi lại nằm xuống.

"Chua á?" Anh tự mình ăn thử một quả, "Chẳng phải quả mọng nào cũng đều có vị chua như này sao."

"Em không ăn nữa."

"Đúng là không dễ gì nghe được câu đó từ miệng em." Đoàn Thanh Thâm cười, rồi quay lại studio làm việc.

Dù sao thì cũng phải giúp Đinh Tiệp quay một đoạn video về kem dưỡng da tay, nhưng tháng Năm họ đã nhận được visa, chuẩn bị đến Thụy Sĩ. Mọi chuyện dường như bắt đầu giống với những gì Lương Nguyện Tỉnh từng nói đùa trước đó. Khi bọn họ lần đầu tiên đến Đôn Hoàng, Lương Nguyện Tỉnh đã bạo gan lên kế hoạch đi từ hành lang Hà Tây đến dãy Alps. Kết quả là năm nay, họ thật sự đã đi hành lang Hà Tây vào tháng Ba. Đến tháng Năm, họ cũng đã qua cửa kiểm tra an ninh ở sân bay thủ đô, đi đến cửa lên máy bay, chuẩn bị bay đến Geneva.

Trên máy bay, Lương Nguyện Tỉnh có hơi khó ngủ, cậu nói: "Thật sự là từ hành lang Hà Tây đến dãy Alps rồi. Vậy tiếp theo có khi nào cũng thật sự đến Disneyland và Universal Studios để quay chụp không nhỉ?"

Đoàn Thanh Thâm khẽ nhún vai: "Ai mà biết được."

"Thế cũng hay."

"Hửm?" Đoàn Thanh Thâm ngạc nhiên, "Thật sao?"

"Thật mà. Ít nhất chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, có thể từ từ dành dụm tiền, trước tiên đến những nơi rẻ hơn, sau đó tiếp tục để dành. Rồi một ngày nào đó, chúng ta vẫn sẽ đến Tây Bắc, Greenland và dãy Alps."

Đoàn Thanh Thâm nghiêng người qua hôn cậu. Lương Nguyện Tỉnh giống như một ngôi sao may mắn, ngay cả khi ở điểm Nemo cô độc và tuyệt vọng nhất trên Thái Bình Dương, chỉ cần cậu tỏa sáng, là có thể đợi được một con tàu cứu hộ.

Hơn mười tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Geneva. Thời tiết tháng Năm vừa đẹp, không lạnh không nóng. Ngày đầu tiên, họ nghỉ ngơi tại Geneva. Mặc dù trước khi đến đã biết rằng Thụy Sĩ là nơi có mức sống cao, nhưng khi thật sự phải trả khoảng 200 tệ cho một chiếc hamburger, Lương Nguyện Tỉnh vẫn không kìm nén được mà buột miệng chửi thề.

"Kiếm tiền ở Thụy Sĩ, tiêu tiền ở Thụy Sĩ, không mang một xu nào về nhà." Lương Nguyện Tỉnh cắn mạnh một miếng bánh hamburger bò, "Cũng ngon thật."

Đoàn Thanh Thâm dở khóc dở cười đưa khăn giấy cho cậu, nói: "Video này để sếp Đinh trả tiền nhé?"

"Được, không đòi anh ta giá cao, chỉ lấy phí đi lại thôi." Lương Nguyện Tỉnh đưa chiếc hamburger của mình đến trước miệng Đoàn Thanh Thâm: "Cho anh cắn một miếng nè."

"Ngon thật."

Lương Nguyện Tỉnh khịt mũi: "Hamburger 200 tệ mà nó dám không ngon á?"

Ngày hôm sau, họ đi tàu từ Geneva đến Grindelwald, phải đổi tàu hai lần. Trên đường đi, họ quay lại cảnh dãy Alps bị bao phủ bởi những tầng mây. Lương Nguyện Tỉnh bắt đầu quay video, ống kính hướng ra ngoài cửa sổ, hai người nhỏ giọng trò chuyện.

Trong toa tàu, các du khách không ngừng trầm trồ trước cảnh sắc bên ngoài. Lương Nguyện Tỉnh dùng tay che tai Đoàn Thanh Thâm lại rồi thì thầm với anh: "Thung lũng Ili cũng trông gần giống như này."

Những ngày ở Thụy Sĩ trôi qua với cuộc sống bị ép phải "tiêu tiền như nước". Ban ngày, cả hai cầm máy ảnh đi dạo quanh thị trấn, vừa quay video vừa trò chuyện. Có vài lần Lương Nguyện Tỉnh lỡ miệng gọi "Grindelwald" thành "Grindelwo", khiến cuộc trò chuyện của họ chuyển sang những chủ đề hoàn toàn ngoài lề. Cuối cùng, không biết bằng cách nào, hai người lại thảo luận về lực chiến đấu của Belial* và Father of Ultra*.

(*) Nhân vật trong phim Siêu nhân điện quang.

Đi đến lưng chừng núi, hoàng hôn buông xuống, toàn cảnh thị trấn hiện ra trong tầm mắt họ. Những ngôi nhà nhỏ như nhà gỗ trong rừng sáng đèn, tuyết phủ trên các đỉnh núi cao vút. Họ chụp ảnh, rồi quay về khách sạn.

Đêm cuối cùng trước khi về nước, ống kính máy ảnh hướng ra ngoài cửa sổ, cửa sổ khách sạn họ ở giống như một khung tranh sơn dầu. Sau khi bắt đầu quay, Lương Nguyện Tỉnh cuối cùng cũng đưa lọ kem dưỡng da tay mà sếp Đinh đã dặn dò đến trước máy quay: "Suýt nữa quên quay cho bên tài trợ một đoạn."

Lương Nguyện Tỉnh mở nắp, nặn một ít vào lòng bàn tay, cậu vừa xoa vừa nói: "Thật ra bình thường tôi không hay dùng kem dưỡng da lắm. Phải tả thế nào nhỉ, thơm thơm, trơn trơn..."

Đoàn Thanh Thâm ở ngoài khung hình bỗng bật cười. Cậu bất mãn, quay đầu giận dỗi nói: "Anh cười gì? Anh vào mà quay đi!"

"Anh xin lỗi, không phải cười nhạo đâu, em đừng hiểu lầm."

"Lại đây, lại đây, anh quay đi." Căn phòng này không lớn, trên sàn lại còn để hành lý. Lương Nguyện Tỉnh vừa với tay kéo Đoàn Thanh Thâm lại, vừa đưa tay anh vào khung hình: "Bôi vào, để nhà tài trợ nằm trên tay anh."

Đoàn Thanh Thâm hết cách, anh đành nặn một ít, hỏi: "Nếu giờ em bôi hộ anh, liệu có câu được thêm bình luận không?"

"Chắc là được, nhưng mà hơi sến súa, thôi bỏ đi."

Trong những video trước có người để lại bình luận bảo họ "bán nhiều hơn đi". Ban đầu hai người không hiểu bán cái gì, còn tưởng là bảo nhận thêm tài trợ, quảng bá sản phẩm cho nhãn hàng. Sau này mới biết, ý là "bán hint couple".

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi, cứ để tài khoản giữ nguyên phong cách ban đầu là được.

Tháng Năm, họ về nước, video được đăng lên. Sếp Đinh ở tiệm rửa xe nước mắt lưng tròng gọi điện thoại cho bọn họ, nói mình cũng muốn nghỉ việc đi du lịch. Lương Nguyện Tỉnh bảo gã bình tĩnh lại, rồi hỏi tình hình kinh doanh của gã trong ngành rửa xe thế nào. Sếp Đinh tự tin nói rằng mình đã rửa xe đến mức có tình cảm tốt đẹp với vài khách hàng sở hữu xe sang rồi, gã đang chuẩn bị chuyển sang làm dịch vụ dưỡng lão. Gã còn hứa rằng nếu thật sự phát triển được thì sẽ giữ chỗ VIP cho hai vợ chồng họ.

Lương Nguyện Tỉnh nói không cần, sau này cậu với anh Thâm của cậu mà trút hơi thở cuối cùng ở đâu thì sẽ chôn luôn ở đó.

Tháng Sáu họ tiếp tục nghỉ ngơi. Mỗi buổi hoàng hôn, Lương Nguyện Tỉnh thường lái xe máy chở Đoàn Thanh Thâm ra bờ biển tản bộ. Khi thời tiết ấm lên, thỉnh thoảng lại có người đốt pháo hoa trên bờ biển, khách du lịch cũng đông hơn, khung cảnh rất náo nhiệt.

Tháng Bảy, họ lại đến Đôn Hoàng. Cũng không biết vì sao, nơi này dường như có một sức hút kỳ diệu. Mỗi khi cả hai không chắc chắn về hành trình tiếp theo, thì câu trả lời luôn là Tây Bắc.

Lần này, họ bay nối chuyến từ Lan Châu đến Đôn Hoàng. Sau khi hạ cánh, họ thuê một chiếc xe. Cũng không biết nên nói là "may mắn" hay không, cơn bão cát mà họ không gặp được vào mùa xuân lại tình cờ xuất hiện vào tháng Bảy.

Ngày hôm sau, sau khi quay xong, trên đường từ hồ chứa Đảng Hà trở về khu vực thành phố, lúc đang lái xe thì điện thoại của cả hai đồng thời nhận được cảnh báo của đài khí tượng. Cảnh báo cho biết sẽ có bão cát cấp độ màu vàng kèm gió cấp 6.

Không lâu sau, bầu trời chuyển sang màu cam rực, một bức tường cát khổng lồ như thảm họa tự nhiên ập đến, ít nhất nó cũng phải cao cả trăm mét. Tất cả mọi người bật đèn cảnh báo nguy hiểm, dừng xe ở làn khẩn cấp.

Trên điện thoại cũng nhanh chóng hiện ra cảnh báo của đài khí tượng khu vực, yêu cầu mọi người vào trong các tòa nhà hoặc ở yên trong xe để tránh trú.

Vậy khi bão cát ở ngay trước mắt, bạn sẽ chọn ở lại trong xe, hay là ra ngoài chụp một bức ảnh?

Quyết định của Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm là, bọc máy quay trong áo mưa, cùng nhau mở cửa bước xuống xe.

Trước mặt họ là một màn cát khổng lồ màu xám vàng, cuồn cuộn như muốn nuốt chửng tất cả. Ba chữ "Tây Đôn Hoàng" màu đỏ tươi trên đỉnh trạm thu phí hiện lên giữa cơn bão cát dữ dội, được thu trọn vào trong ống kính.

Ngồi lại vào xe, xung quanh đã không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ bị che khuất bởi lớp cát vàng. Ngay cả lan can đường cao tốc ở ngay sát xe cũng sắp biến mất.

Thế giới dường như tạm thời rơi vào trạng thái tải lại. Hai người ngồi trong xe, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt tay, yên tĩnh chờ đợi bão cát qua đi.

Sau này, cuối năm họ lại đến Đôn Hoàng lần nữa, đôi tay cóng buốt chụp ảnh đồi cát Minh Sa phủ đầy tuyết. Trên những đụn cát trắng xóa, họ sưởi ấm cho nhau, trán kề trán, giữa gió tuyết nói với đối phương: "Anh yêu em" và "Em yêu anh".

- Hết chính truyện -

Bình Luận (0)
Comment