Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 54

"Mấy giờ buổi phỏng vấn nhiếp ảnh gia bắt đầu?"

"Mười phút trước rồi." Đoàn Thanh Thâm đáp.

"Chết tiệt!"

Hai người chạy như bay trên cầu vượt dành cho người đi bộ, vừa tránh người qua lại vừa liên tục nói "Xin lỗi". Mới chớm đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, mọi người đều kéo chặt cổ áo khoác, còn hai người họ thì lại đang chạy hối hả giống như hai quả cầu lửa lao đi với tốc độ cao. Dưới ánh mặt trời lúc 3 giờ rưỡi chiều, từng sợi tóc của Lương Nguyện Tỉnh trông cũng như đang nóng rực lên.

Xuống khỏi cầu vượt rẽ phải, tiếp tục chạy dọc theo vỉa hè. Nồi trứng luộc bên cạnh sạp báo ven đường tỏa ra mùi hương thơm nức, nhưng lần này hiếm khi Lương Nguyện Tỉnh không bị thu hút bởi nồi trứng mà lại chú ý đến số mới nhất của tạp chí "Khám phá - Địa lý" được bày ở vị trí nổi bật nhất trên sạp báo. Bìa tạp chí là cảnh mặt trời mọc. Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ rẽ sóng giữa hồ, rẽ cả ánh vàng lấp lánh, bóng bình minh phản chiếu trên mặt hồ bị khuấy động thành hình đuôi cá khổng lồ phía sau con thuyền nhỏ.

Đoàn Thanh Thâm nắm lấy cổ tay cậu tiếp tục chạy: "Nhanh lên nào!"

Khi họ lao vào tòa nhà trụ sở chính thì đã có người đang đợi họ, giúp họ quẹt thẻ qua cửa rồi quẹt thẻ vào thang máy. Nhân viên thấy họ thở hổn hển: "Không sao, không sao, đã có hai nhiếp ảnh gia đang livestream rồi, hai người còn mười lăm phút để nghỉ ngơi và trang điểm."

"Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi." Đoàn Thanh Thâm cầm áo khoác, anh liếc nhìn Lương Nguyện Tỉnh, rồi vươn tay phía cậu, "Cổ áo bị lệch rồi."

"Ừm." Lương Nguyện Tỉnh không nhúc nhích, để mặc anh chỉnh lại cổ áo cho mình, đồng thời hỏi: "Biên tập viên Giang cũng đang ở trong phòng thu hình sao?"

Người dẫn họ lên trả lời: "Tổng biên tập Giang đang đợi hai anh trong phòng trang điểm. Thời gian hơi gấp, hai anh phải vừa trang điểm vừa xem qua nội dung câu hỏi một lần đấy."

Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra. Nhân viên giữ cửa lại rồi nói: "Đi hết hành lang này rồi rẽ qua, phòng 407 chính là phòng trang điểm. Tổng biên tập Giang đang ở đó. Tôi phải lên lầu tiếp đây."

Hai người gật đầu cảm ơn.

"Cô ấy bây giờ đã là Tổng biên tập Giang rồi." Lương Nguyện Tỉnh bật cười, "Vẫn thấy chưa quen lắm."

"Em cũng đã là sếp Lương rồi còn gì." Đoàn Thanh Thâm đáp.

Cửa phòng 407 khép hờ. Đoàn Thanh Thâm bước tới gõ cửa, cánh cửa hé mở thêm một chút. Giang Ý ở bên trong trông có vẻ hơi tiều tụy, cô đeo kính gọng đen nhìn qua, thấy là họ thì vẻ mặt vốn bình tĩnh thản nhiên lập tức thay đổi: "Còn có thời gian mà gõ cửa à?! Mau vào đây ngồi xuống trang điểm đi! Tiểu Hạ và Kỷ Diên bên kia chỉ còn 10 phút nữa thôi!"

"Ồ ồ..." Lương Nguyện Tỉnh vội vàng đẩy cửa ra, "Nhanh lên anh Thâm."

Cũng may trang điểm cho nam giới không quá lâu, chỉ cần tỉa lại lông mày một chút, làm sạch da mặt rồi dưỡng ẩm nhẹ, rồi sau đó dùng kem che khuyết điểm và kem nền để làm đều màu da.

Cùng lúc đó, Giang Ý ngồi bên cạnh dặn dò: "Đây là buổi phỏng vấn trực tiếp trên kênh livestream của chúng tôi, hiện tại kênh đang có hơn sáu nghìn người xem, hai cậu sẽ không nhìn thấy bình luận đâu, đừng căng thẳng quá. Xem qua mấy câu hỏi này đi, chủ yếu là xoay quanh tác phẩm, chắc cũng dễ trả lời thôi. Nếu có gì khó khăn thì cứ ra hiệu cho MC, bảo cô ấy đánh lạc hướng giúp là được... Còn lại mấy phút nữa? Thôi thôi thôi, không cần trang điểm nữa đâu, đủ đẹp trai rồi, cứ thế mà vào đi, nhanh lên..."

Sở dĩ gấp gáp như vậy là vì trước đó hai người vẫn còn đang ở Nam Phi. Lúc chuyến bay bị hoãn, họ đã báo trước với Giang Ý rằng có thể không kịp về, bảo cô ấy chuẩn bị trước. Mà Giang Ý bên này vừa bận đến mức đầu óc quay cuồng, vừa ôm theo chút tâm lý may mắn — chỉ là hoãn thôi mà, có phải là hủy đâu.

Kết quả là, hai người họ phải đi tàu điện ngầm từ sân bay về, chuyển tàu điện ngầm liên tục. Ra khỏi ga tàu điện ngầm lại không bắt được xe, ứng dụng gọi xe cũng phải xếp hàng dài, cuối cùng chỉ còn cách cắm đầu chạy.

Phòng thu hình livestream ở ngay bên cạnh, cửa phòng 406 cũng đang hé mở, có nhân viên túc trực ở cửa. Thấy họ, nhân viên lập tức ra hiệu cho MC, sau đó nói nhỏ: "Đợi một chút nhé, họ đang nói lời kết."

"Được." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu.

Bên trong, MC mỉm cười nói với ống kính: "Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt buổi trò chuyện! Buổi phỏng vấn hôm nay với hai nhiếp ảnh gia Hạ Kiêu Tự và Kỷ Diên đến đây là kết thúc, mọi người có thể đặt mua ấn phẩm đặc biệt dày hơn về Tây Tạng qua liên kết bên dưới màn hình nhé."

Theo sau hai nhiếp ảnh gia mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt ống kính, MC nhìn số lượng người xem livestream giảm từ sáu nghìn xuống còn năm nghìn năm, năm nghìn, bốn nghìn hai, bốn nghìn... Cô không hề nao núng, tiếp tục nói: "Tiếp theo đây, chúng ta hãy cùng chào đón hai nhiếp ảnh gia của Studio nhiếp ảnh Thanh Sơn Tỉnh~"

Số lượng khán giả vốn đang rời đi như thủy triều rút bất ngờ chững lại, bốn nghìn không trăm mười lăm người. Bình luận cũng dần chuyển từ "Bye bye Tiểu Tự, bye bye Tiểu Diên" sang hàng loạt dấu "?" và "Ai cơ?".

Đây cũng là nước đi dự phòng của Giang Ý. Cô là người theo đuổi sự hoàn hảo nhất định, trước đây cô từng nói rằng nhiếp ảnh gia phong cảnh mà cô hài lòng nhất chính là hai người họ. Vậy nên lần phỏng vấn này, khi khả năng Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh không kịp tham gia là rất cao, cô đã không hề đề cập đến họ trong phần thông báo trước đó.

Vì vậy, khán giả đương nhiên cũng vô cùng bất ngờ, hơn bốn nghìn người vẫn đang ở lại phòng livestream đều ngỡ ngàng rồi sau đó chuyển sang trạng thái phấn khích. Trong khung hình, Lương Nguyện Tỉnh đi phía trước, Hạ Kiêu Tự đứng dậy từ ghế sofa là người ở gần cậu nhất, họ bắt tay nhau trước, sau đó mới tiến tới bắt tay MC.

"Hoan nghênh, hoan nghênh, mời hai anh ngồi." MC đưa tay về phía ghế sofa, sau đó ngồi trở lại ghế sofa đơn của mình và nói tiếp: "Vất vả cho hai anh rồi. Haha, ban đầu chúng tôi còn tưởng là hai anh không kịp tới, vậy nên để tránh làm khán giả thất vọng, trong phần thông báo chúng tôi đã không nhắc đến phần phỏng vấn của Thanh Sơn Tỉnh."

Trong phòng livestream bắt đầu có khán giả dựa vào trí nhớ mà @ những cư dân mạng vừa rời đi, hô hào mau quay lại! Hôm nay đúng là sân khấu của các CP! Một cặp rồi lại thêm một cặp!"

Hai người ngồi xuống, lần lượt chào hỏi ống kính livestream. Sau đó MC tiếp lời: "Trước tiên phải nhờ đồng nghiệp của chúng tôi điều chỉnh số đặc biệt về Quý Châu lên đầu liên kết... Được rồi, cảm ơn. Xin hỏi hai anh, vị trí chụp ảnh bìa của số này là ở đâu vậy ạ?"

Lương Nguyện Tỉnh trả lời: "Trên một ngọn núi ở Kiềm Nam*, Quý Châu. Phía dưới có một hồ nước rất đẹp. Nhưng vị trí chúng tôi chụp là ở rìa vách đá, lúc đó chúng tôi đã thức trắng đêm để đợi bình minh, phải đợi đúng lúc sau khi mặt trời mọc lên, trên hồ chỉ có duy nhất một chiếc thuyền, thì mới có được khung hình này. Chúng tôi đã đợi mấy ngày liền."

(*) Châu tự trị dân tộc Bố Y và dân tộc Miêu Kiềm Nam là một châu tự trị của người Bố Y và người Miêu tại tỉnh Quý Châu.

MC gật đầu: "Nếu có nhiều thuyền xuất hiện cùng lúc, thì sẽ phá hỏng ánh sáng phản chiếu trên mặt nước đúng không ạ?"

"Đúng vậy." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Có một hôm, có hai chiếc thuyền cùng xuất hiện. Thật ra hiệu ứng hôm đó cũng rất tốt, hai chiếc thuyền hướng mũi vào nhau trên mặt nước, đuôi thuyền đều kéo theo vệt sáng vàng hình quạt, trông giống như cánh bướm ấy. Đáng tiếc là drone của chúng tôi vừa mới mở để bay qua, thì thời tiết trên núi đột ngột thay đổi, không còn ánh sáng nữa."

MC chăm chú lắng nghe, gật gù: "Quý Châu đúng là trời không nắng quá ba ngày, đất không bằng phẳng quá ba dặm. Vậy thì khi chụp phong cảnh, chắc hẳn các anh cũng từng bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc hoàn hảo vì những yếu tố bất khả kháng như vậy. Khi bỏ lỡ rồi, cảm giác có thất vọng lắm không?"

Câu hỏi này họ đã xem qua trong phòng trang điểm rồi. Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu, chỉ chăm chú nhìn vào mắt cậu, anh mong cậu sẽ trả lời.

Như có thần giao cách cảm, Lương Nguyện Tỉnh li.ếm môi, ngồi thẳng lưng hơn, cậu đáp: "Có chứ, chắc chắn là có rồi. Năm ngoái, khi chúng tôi ở quần đảo Faroe*, chúng tôi đã bỏ lỡ một con sóng lớn có hình dạng cực kỳ hoàn hảo. Lúc đó, nó vỗ vào vách đá gần như dựng thẳng đứng lao xuống biển, khoảnh khắc va chạm giống như một vụ nổ nước vậy, nở rộ thành hình một đóa hoa. Nhưng lúc ấy chúng tôi chưa chuẩn bị xong thiết bị... Rất hối hận. Tôi không cam tâm nên đã đổi vé máy bay, ở lại đó tiếp tục chờ đợi con sóng. Đợi bốn ngày liền nhưng chẳng thu hoạch được gì, hơn nữa trời rất âm u, lãng phí mất bốn ngày ở đó."

(*) Quần đảo Faroe hay Quần đảo Faeroe là một nhóm đảo nằm trong vùng biển Na Uy, phía Bắc Đại Tây Dương, ở giữa Iceland, Na Uy và Scotland.

MC gật đầu: "Thật sự là..."

"Thật sự là không thể chấp nhận được." Lương Nguyện Tỉnh ngắt lời cô, cảm giác đau lòng lúc đó lại ùa về. "Cũng là năm ngoái, chúng tôi tiến vào sa mạc từ Đôn Hoàng, đi quay mưa sao băng Orionids. Khi đó vẫn đang lái xe, chúng tôi ở trong xe trơ mắt nhìn hai ngôi sao băng có quỹ đạo giống hệt nhau xẹt qua bầu trời. Rất hiếm gặp sao băng có quỹ đạo song song.... Hơn nữa còn rất gần đường chân trời. Từ góc nhìn của chúng tôi, nó trông như rơi xuống ngay đỉnh một cồn cát vậy. Anh Thâm lập tức đạp phanh, cả hai chúng tôi đều im lặng trong xe suốt một lúc lâu."

MC nghe xong cũng bắt đầu cảm thấy chua xót, còn phần bình luận thì đã tràn ngập tiếng khóc than.

Đoàn Thanh Thâm đúng lúc hắng giọng: "Tỉnh Tỉnh."

"À đúng rồi." Lương Nguyện Tỉnh vội kéo lại chủ đề, "Vậy nên, tất nhiên là có thất vọng. Ai bỏ lỡ những khoảnh khắc như thế cũng đều sẽ thấy buồn, nhưng... số lần chúng tôi không bỏ lỡ còn nhiều hơn."

MC gật đầu tán thành: "Trong số đặc biệt về Quý Châu lần này, hai anh đã chụp được rất nhiều bản làng ẩn sâu trong núi ở Kiềm Đông Nam*. Trước đây, trong các video của hai anh cũng có thể thấy được hai anh có rất nhiều kinh nghiệm đi bộ đường dài trong những năm qua, vậy độ khó của chuyến đi bộ đường dài ở Quý Châu lần này như thế nào?"

(*) Châu tự trị dân tộc Miêu, dân tộc Động Kiềm Đông Nam là một châu tự trị thuộc tỉnh Quý Châu.

"Anh Thâm trả lời đi ạ." Lương Nguyện Tỉnh cười ngượng ngùng.

Đoàn Thanh Thâm "ừm" một tiếng, đáp: "Khá là khó, may mà biên tập viên Giang đã cho chúng tôi một lộ trình khái quát, cộng thêm việc hỏi thăm rất nhiều người dân địa phương, cuối cùng mới xác định được một tuyến đường. Thảm thực vật ở vùng núi phía Nam Quý Châu khá rậm rạp, có nhiều lúc sẽ khiến bạn cảm thấy không ổn, chắc chắn không thể là con đường này được, chỗ này trông chẳng giống đường chút nào... Và ngay lúc chúng tôi nghĩ vậy, rất tình cờ, lại gặp được một hai người dân địa phương... Hóa ra đây thực sự là đường đi, đường núi nó vốn là như vậy."

MC cười nói: "Nhưng bù lại, lần này hai anh đã thu lại được nhiều cảnh biển mây trên đỉnh núi rất khác biệt, cho nên tất cả đều đáng giá."

Vừa nói, cô vừa không quên trưng ra cuốn tạp chí, lật đến trang có ảnh họ chụp, đưa ra cho ống kính xem. Mấy năm nay sách giấy thực sự bán rất chậm, tòa soạn tạp chí không còn cách nào khác đành phải dốc toàn lực như thế này. Suy cho cùng, cũng là nhờ vào độ hot của mấy nhiếp ảnh gia, tất cả đều nhờ vào mối quan hệ của Giang Ý.

MC tiếp tục lật cuốn tạp chí trong tay, giới thiệu với ống kính: "Trong số đặc biệt về Quý Châu kỳ này của chúng tôi không chỉ có lộ trình đi bộ đường dài của các nhiếp ảnh gia, mà chúng tôi còn giới thiệu về sự phát triển của địa phương theo dòng lịch sử..."

Bên trong phòng thu ấm áp, trong lúc MC đang giới thiệu về tạp chí, Lương Nguyện Tỉnh liếc nhìn mấy chiếc bánh sô cô la và bánh ngọt trên bàn trà. Cậu hơi đói, vì bữa ăn gần nhất chỉ là suất ăn trên máy bay. Tuy nhiên, Đoàn Thanh Thâm biết rõ rằng lúc này cậu sẽ không đòi ăn. Lương Nguyện Tỉnh vẫn giữ thói quen của mình, cậu sợ ăn uống sẽ bị vướng cổ họng, mà lát nữa họ còn phải tiếp tục nói chuyện.

Cánh cửa phòng quay hé mở, Giang Ý đang đứng dựa vào đó, cô xoay gọng kính trên tay, trò chuyện với Hạ Kiêu Tự. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn vào bên trong.

Lương Nguyện Tỉnh thực sự tò mò, cậu ghé sát tai Đoàn Thanh Thâm: "Họ đang nói chuyện gì thế?"

"Sao anh biết được." Đoàn Thanh Thâm nhỏ giọng đáp, "Em đừng có lơ đãng, đây là livestream đấy."

Bên cạnh, MC vẫn đang lưu loát hướng dẫn khán giả cách kết hợp các liên kết để đặt hàng sao cho tiết kiệm nhất, cũng như cách ghi chú để chọn quà tặng kèm là nam châm dán tủ lạnh hay ốp điện thoại. Mặc dù phần bình luận đã sớm bùng nổ, tràn ngập những dòng như "Ngọt quá", "Họ đang lén nói chuyện kìa", "Đừng chỉ nói chuyện thôi, hôn một cái đi", nhưng phương thức bán hàng này vẫn khá hiệu quả, số lượng đơn đặt hàng tăng vọt.

"Thấy chưa." Giang Ý hất cằm về phía bên trong, "Hai người cũng đăng nhiều video lên một chút đi được không, đừng có lười nữa."

Hạ Kiêu Tự bất lực: "Nhưng tần suất đăng bài của họ cũng..."

"Ít ra người ta còn đăng!" Giang Ý phản bác, "Còn hai người thì sao, để tôi xem nào."

Nói rồi, cô rút điện thoại ra, lướt một lúc: "Lần cập nhật gần nhất, hai năm trước. Hai người quên cả mật khẩu rồi đúng không."

Tuy nhiên, dạo gần đây Thanh Sơn Tỉnh cũng dần dần chuyển từ cập nhật theo mùa sang nửa năm mới có một lần, cho nên hôm nay Giang Ý mới tranh thủ túm hai người này lại để giục giã. Cô đúng là có mắt nhìn người, rất giỏi ký hợp đồng với các nhiếp ảnh gia, nhưng ai mà ngờ được cả hai cặp cô ký lại đều rơi vào cùng một tình cảnh—hai người ăn no cả nhà không đói*, tiền tiết kiệm đủ để tài trợ cho chuyến đi tiếp theo là đã mãn nguyện rồi, không phải lo nuôi gia đình, không có gánh nặng nợ nần—không có chí tiến thủ! Dù là trong việc cập nhật video hay yêu cầu đối với tư liệu hình ảnh.

(*) Câu gốc "一人吃饱、全家不饿" (Một người ăn no, cả nhà không đói). Có thể hiểu câu này là chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là đủ, không cần phải lo lắng thêm những việc khác.

Mỗi nhiếp ảnh gia lại có tiêu chuẩn khác nhau đối với ảnh chụp của mình, có người cảm thấy chỉ cần "tạm ổn" là được, ném cả đống ảnh để cho biên tập viên từ từ chọn. Nhưng bốn người họ thì không như vậy, quá trình chọn ảnh của họ không giống chọn tư liệu, mà giống như đang tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh nội bộ để đối mặt với chính bản thân mình.

Rất nhiều lần Giang Ý gần như phát điên khi xin ảnh của họ, bất kể là chụp ra sao, chỉnh sửa thế nào, cũng bảo họ gửi hết sang. Nhưng bọn họ thì hay lắm, đến cuối cùng lại thành ra kiểu buông xuôi, nói rằng dạo này không có ảnh nào đẹp cả, chỉ có nhiêu đó thôi, cô xem dùng được cái nào thì dùng. Nói thì nói vậy, nhưng thực tế là thẻ nhớ của họ đã đầy không biết bao nhiêu lần rồi. Tóm lại là những bức ảnh mà bản thân họ không hài lòng, thì sẽ thà để mục nát trong ổ cứng còn hơn.

Đôi lúc Giang Ý thật sự muốn dụ dỗ họ mua một căn nhà ở Bắc Kinh, để kí.ch th.ích h.am m.uốn kiếm tiền của họ.

Nhưng cô lại sợ rằng sau khi nhìn thấy số tiền đặt cọc, họ sẽ lập tức leo lên máy bay trốn đến một khu rừng sâu núi thẳm không có mạng internet nào đó.

Khi MC giới thiệu xong tạp chí, buổi phỏng vấn cũng gần kết thúc. Cô đặt tạp chí xuống, lại nhìn về phía hai người: "Thực ra gần đây dưới các video của Thanh Sơn Tỉnh có thể thấy rất nhiều khán giả ngưỡng mộ cuộc sống của hai anh, đi du lịch khắp nơi, chụp ảnh, trải nghiệm phong tục tập quán của các vùng miền. Về điều này, hai anh có lời nào muốn gửi gắm đến các bạn khán giả không? Có thể là lời khuyên hoặc động viên chẳng hạn?"

Lương Nguyện Tỉnh suy nghĩ một lúc, vấn đề này cậu muốn để Đoàn Thanh Thâm trả lời. Nhưng ngay khi cậu vừa định mở miệng, thì Đoàn Thanh Thâm lại vỗ nhẹ lên vai cậu: "Tôi là do Tỉnh Tỉnh dẫn đi, rất cảm ơn em ấy, còn Tỉnh Tỉnh thì sao?"

Đoàn Thanh Thâm chỉ nói qua loa rồi nhìn về phía cậu.

"Tôi..." Lương Nguyện Tỉnh ngừng lại một chút trong ánh mắt của anh, sau đó tiếp tục nói: "Trong video đầu tiên mà chúng tôi lộ mặt, tôi đã từng nói rằng hồi đại học tôi học chuyên ngành biểu diễn âm nhạc, chuyên về piano. Đối với tôi, việc chuyển ngành là một việc đầy khó khăn. Tôi... tôi đã nhiều lần nghĩ hay là thôi vậy, tôi vẫn có thể tìm một công việc ở một trung tâm âm nhạc, hoặc chơi piano trong nhà hàng Âu, thậm chí là trau dồi bản thân, nỗ lực vào dàn nhạc giao hưởng."

Cậu liếc nhìn người bên cạnh, rồi nói tiếp: "Có một khoảng thời gian, tôi luôn muốn đến Đôn Hoàng, ngày nào tôi cũng tìm kiếm ảnh và video về nơi đó. Sau này quán bar nơi tôi làm việc bị đóng cửa, tôi vẫn còn do dự, có nên đi hay không. Xa quá, lạ lẫm quá. Cuối cùng, người trả lời tôi chính là bản thân tôi của tám năm trước, là tôi của tuổi hai mươi, đang luyện đàn trong phòng tập đến mức hai tay đau nhức tê dại."

Lương Nguyện Tỉnh cầm điện thoại của mình lên, cậu tiếp tục: "Tôi không muốn khuyên ai bỏ việc để đi du lịch, nhưng tôi nghĩ rằng có một nơi mà mình muốn đến là một điều rất tuyệt vời. Trước khi bạn đặt chân đến đó, nó là một niềm tin; còn sau khi đã đến nơi, nó có thể trở thành dũng khí giúp bạn đối mặt với những thử thách trong cuộc sống mai sau. Và cuối cùng, tôi cũng muốn cảm ơn người này——"

Cậu bật màn hình khóa điện thoại của mình lên, giơ ​​về phía ống kính: "Nhiếp ảnh gia của bức ảnh "Đi đến Tây Bắc", anh Đoàn Thanh Thâm."  

Bình Luận (0)
Comment