Trong studio có một con mèo.
Nó đã lẻn vào đây từ đêm qua.
Đêm xuống trời quá lạnh, lũ mèo hoang trong sân xưởng dệt thường trốn vào trong nhà để xe điện, những chiếc xe điện của công nhân có phủ chăn bông chắn gió, vậy nên chúng sẽ cuộn tròn ở đó qua đêm.
Con mèo trắng này luôn bị bắt nạt và hắt hủi. Một số công nhân sống trong ký túc xá của nhà máy thỉnh thoảng sẽ mang cơm thừa canh cặn từ nhà ăn đến cho lũ mèo, nhưng nó chỉ có thể đứng bên cạnh đợi những con mèo khác ăn no rồi mới dám đến ăn phần còn thừa.
Hơn nữa, vì nhà máy có khu ký túc xá, nên khi mùa đông đến, những công nhân không ở ký túc thường đi làm bằng xe đưa đón, cho nên số lượng xe điện cũng dần ít đi. Có những con mèo hoang chen chúc ba con một xe, nhưng không con nào chịu cho nó chen cùng.
May mắn là tối hôm qua hai người họ quên đóng cửa sổ tầng một.
Hôm qua, bạn cùng phòng đại học của Lương Nguyện Tỉnh đến du lịch, họ cùng nhau ra ngoài ăn tối và uống hơi quá chén. Đoàn Thanh Thâm không đi cùng, anh có cả đống ảnh cần phải chỉnh gấp và video phải dựng. Khi Lương Nguyện Tỉnh trở về với đầy mùi rượu trên người, thấy anh đang chăm chú trước màn hình máy tính, cậu bèn đi tới ngồi lên đùi anh, xoay mặt anh lại rồi bắt đầu hôn tới tấp, như một kẻ thích "làm càn".
Kết quả là kẻ "làm càn" này hôn trượt, không hôn trúng môi mà toàn hôn vào khóe môi và má anh. Cuối cùng, Đoàn Thanh Thâm phải đẩy máy tính ra xa một chút, sau đó anh dùng hai tay nâng mặt cậu, nói: "Bé yêu, lần sau uống ít thôi, đến hôn còn không trúng nữa này."
Lý do không hôn trúng là vì Đoàn Thanh Thâm không bật đèn chính, anh chỉ bật hai chiếc đèn đọc sách trên bàn làm việc. Thế là Lương Nguyện Tỉnh vừa nhẹ nhàng cắn môi dưới của anh vừa nói: "Ai bảo anh không bật đèn lớn, lại còn chăm chỉ làm việc, đúng là cố tình quyến rũ em."
Đoàn Thanh Thâm ngẩng lên nhìn cậu: "Sao không gọi điện cho anh, anh đã bảo là sẽ đến đón em rồi mà."
"Gần thế này, đón gì chứ." Lương Nguyện Tỉnh lười biếng nhếch khóe môi cười với anh, "Đừng dựng nữa, lên lầu thôi."
Cậu vừa dứt lời, Đoàn Thanh Thâm lập tức thuận thế bế cậu lên. Trước đây từng là bác sĩ ngoại khoa, hiện tại là nhiếp ảnh gia đi bộ đường dài với trang thiết bị nặng, lực cánh tay mạnh mẽ không cần phải chỉnh lại tư thế, anh đứng thẳng dậy từ ghế đi về phía cầu thang. Lương Nguyện Tỉnh không say, chỉ là buổi tối uống lẫn lộn mấy loại rượu nên cả người cậu có hơi mềm nhũn, vô lực ôm lấy cổ anh.
"Bụp" một tiếng, khi đến chỗ rẽ lên tầng hai, ngón tay cậu không giữ được túi đồ khiến nó rơi xuống đất. May mắn thay hộp đồ ăn được đóng khá chắc chắn, nắp không bị bung ra, Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên phản ứng lại: "Ơ. Em mua cho anh đấy, mực với..."
"Lát nữa anh xuống dọn." Đoàn Thanh Thâm nói.
Lúc này, con mèo trắng đang thu mình bên khe cửa sổ chợt ngơ ngác, nó không hiểu hai con người kia đang làm gì.
Ban đầu nó vốn rất hài lòng với chiếc bậu cửa sổ này. Ở đây có mái che, nó đã ngửi thấy hơi ẩm phảng phất trong không khí, sắp mưa rồi, mái che này sẽ giúp chắn mưa. Hơn nữa ở đây cũng có thể cảm nhận được một chút hơi ấm từ trong nhà.
Nhưng rồi...
Sau khi cái túi kia rơi xuống, hộp đồ ăn bị nứt ra một chút, mùi thơm hỗn hợp của mực, hàu, tôm và sò điệp hòa quyện với nhau lập tức đánh gục nó.
Chần chừ là mất món mực.
Nó nhảy thẳng vào studio.
——Con người à, anh không cần phải dọn nữa đâu! Đây là mèo trả ơn!
Tầng ba, hai con người bận rộn đang hôn nhau. Lương Nguyện Tỉnh đã nhiều năm rồi không uống nhiều như vậy, tửu lượng có phần giảm sút, cơ thể cậu mềm nhũn không đứng vững, cau mày cởi thắt lưng của Đoàn Thanh Thâm. Cởi mãi không được thì cáu, cậu định giật mạnh. Đoàn Thanh Thâm mỉm cười nhìn cậu: "Để anh tự làm nhé?"
"Anh tự làm đi."
Đúng như mèo con dự đoán, trời quả nhiên đổ mưa, sấm chớp đì đùng giữa mùa đông.
Những năm qua, tình cảm của hai người không những không phai nhạt đi, mà ngược lại càng thêm gắn bó, hòa hợp và tận hưởng lẫn nhau. Chuyện ân ái đối với họ chính là như vậy, không cần cảm giác mới mẻ hay k.ích th.ích mãnh liệt, cốt lõi của chuyện này chính là hưởng thụ - tận hưởng đối phương. Trong ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, từng đợt cao trào nối tiếp nhau.
Mà hôm nay có hơi khác biệt. Lương Nguyện Tỉnh chếnh choáng có vẻ "lẳng lơ" quá mức, cậu đột nhiên ngậm lấy ngón trỏ của Đoàn Thanh Thâm vào trong miệng, đầu lưỡi quấn quanh ngón tay anh.
Phong cách của Đoàn Thanh Thâm trên giường vốn dĩ đã có phần mạnh bạo. Trong phút chốc, những cái hôn mơn trớn trên ngực cậu biến thành cắn xé. Lương Nguyện Tỉnh vẫn không biết sợ là gì, còn trêu anh: "Mạnh hơn chút nữa đi, anh không nỡ à?" Sau đó cậu vòng tay qua sau gáy anh, kéo anh xuống, ghé sát vào tai anh nói: "Đừng lo, không làm em nát được đâu."
Đương nhiên là cậu sẽ không nát, sếp Lương đang tuổi trẻ sung mãn, phong độ ngời ngời, nhưng mà ở dưới lầu quả thực có thứ đã nát rồi.
Video mới của họ bị nát rồi.
Sáng sớm hôm sau, con mèo trắng bị bắt quả tang, không có đường chối cãi.
Hai anh sếp nhìn con mèo trắng trong chiếc mũ bảo hiểm, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
Nó đã tự đẩy mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng nó rất thông minh, tự đẩy được tấm kính chắn gió ra một chút. Tiếc rằng tấm kính chắn gió của mũ bảo hiểm chuyên dụng cho dân đua xe của Lương Nguyện Tỉnh có chốt cố định để kính không bị lung lay khi đi xe. Vì thế, mèo con chỉ đẩy được một nửa, lộ ra đôi mắt xanh biếc của nó.
"Trông nó có vẻ khá tuyệt vọng đấy." Đoàn Thanh Thâm nhận xét.
"Ừ." Lương Nguyện Tỉnh nhìn con mèo đang mắc kẹt trong mũ bảo hiểm nằm dưới đất, "Chắc là tối qua nó chui vào đây ngủ, làm rơi mũ bảo hiểm từ trên bàn trà xuống, nằm cuộn tròn vào bên trong vừa vặn. Ai ngờ mũ bảo hiểm lăn một vòng, nhốt luôn cả nó vào trong."
Mèo con thực sự rất tuyệt vọng, mức độ tuyệt vọng có thể sánh ngang với việc máy bán hàng tự động bị kẹt đồ uống sau khi đã thanh toán xong.
Thế là nó lại đẩy mũ bảo hiểm thêm lần nữa, nhưng vô ích. Lương Nguyện Tỉnh giúp nó đẩy kính chắn gió lên, hỏi: "Có cần anh tìm luật sư giúp mày không?"
Đoàn Thanh Thâm quay đầu nhìn cầu thang: "Những thứ rơi xuống đất tối qua đều bị nó ăn hết rồi."
Lương Nguyện Tỉnh thở dài: "Lấy ít nước cho nó uống đi, đống đó vừa mặn vừa cay."
"Ừ, tối qua lúc anh xuống xem thấy nước sốt vương vãi khắp sàn, anh tưởng là bị đổ nên lau sạch rồi lên lầu luôn, không để ý đến nó."
Sau đó, sự tuyệt vọng thực sự ập đến.
Lúc Đoàn Thanh Thâm đứng dậy đi tìm đồ đựng nước, anh đột nhiên liếc mắt nhìn bàn làm việc: "Tỉnh Tỉnh, máy tính."
"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại, "Mẹ nó!"
Máy tính rõ ràng đã bị xê dịch một đoạn, dây nguồn bị kéo rơi xuống đất, màn hình cũng bị gập lại, bên trên có mấy dấu chân mèo lấm lem bùn đất. Hai người nhanh chóng chạy tới cắm điện bật máy lên. Quả nhiên, con mèo đã giẫm lên bàn phím, bấm lung tung một hồi, khiến cho video đang xử lý dở dang bị thoát ra ngoài.
Thế là, con mèo trắng bị giữ lại làm công để trả nợ. Lương Nguyện Tỉnh lấy điện thoại chụp hình nó, đăng lên tài khoản của mình: "Con mèo hư giẫm lên bàn phím, làm video đã dựng xong bị thoát ra mà không lưu, chúng tôi sẽ cập nhật muộn vài ngày nha."
Bên dưới video, cư dân mạng bình luận kêu gào rằng bé mèo con không cố ý, nó có biết chữ đâu! Còn có người đăng ảnh động hình tuyết rơi ở quê mình kèm bình luận: "Tháng Chạp tuyết rơi, oan khuất này thấu tận trời xanh!" Lương Nguyện Tỉnh đọc bình luận mà ngây cả người, rồi cậu đưa điện thoại cho Đoàn Thanh Thâm: "Em thành nhân vật phản diện rồi."
Đoàn Thanh Thâm đặt con mèo lên đùi cậu: "Để anh xem có khôi phục được video không."
Không rõ là con mèo trắng này không sợ người lạ hay là có duyên với họ, nó ngồi trên đùi Lương Nguyện Tỉnh mà tự li.ếm lông mình. Lương Nguyện Tỉnh khó xử, cậu quay đầu lại hỏi: "Anh Thâm, nó là mèo đực hay mèo cái thế?"
Anh Thâm của cậu khó hiểu: "Anh cũng có quen thân với nó đâu."
"Thế làm sao để phân biệt?"
"Thì... nhìn..." Đoàn Thanh Thâm hơi ấp úng, "nhìn... đũng quần."
"Nhưng nó có mặc quần đâu."
Lương Nguyện Tỉnh vừa nói xong thì tự bật cười, rồi cậu lại nói: "Để em xem thử."
Mèo con đang yên lành rửa mặt thì bỗng dưng bị ai đó túm lấy chân sau nhấc lên. Nó lập tức hoảng hốt vẫy đuôi, cố gắng bảo vệ sự riêng tư và phần nhạy cảm của mình. Nhưng con người kia lại dễ dàng nắm lấy đuôi nó kéo ra—
"Con đực." Lương Nguyện Tỉnh phán.
"Meo!!" Con mèo nhảy phắt xuống ghế sofa, chuẩn xác nhảy lại vào trong mũ bảo hiểm. Ánh mắt nó nhìn Lương Nguyện Tỉnh với ba phần cảnh giác, ba phần kinh ngạc, ba phần trách móc và một phần tủi thân.
Mũ bảo hiểm không được nhấc lên, vẫn nằm trên mặt đất, Lương Nguyện Tỉnh ngồi trên ghế sofa nhìn nó, nói: "Giờ lại còn tủi thân à? Ăn sạch cả hộp hải sản của anh rồi, mày thì có gì mà phải tủi thân."
Con mèo chớp chớp mắt.
Sao lại có thể nói như vậy chứ, là do anh làm đổ ra đất đấy. Còn vì sao lại làm đổ, mèo con không biết.
Con mèo li.ếm mũi, ngáp một cái. Ở trong mũ bảo hiểm này rất an toàn, cách âm cách nhiệt, kính chắn gió còn thoáng khí. Mèo con nghĩ, chắc con người không thể vào đây được đâu nhỉ—nhưng rồi, Lương Nguyện Tỉnh lại đi tới, cậu ngồi xổm xuống, nâng mũ bảo hiểm lên.
"Mày tên là gì?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi nó.
"..." Mèo cạn lời.
Lương Nguyện Tỉnh bật cười: "Đùa đấy, để anh đặt tên cho mày nhé."
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn về phía bàn làm việc: "Anh Thâm, đặt cho nó cái tên đi."
Đoàn Thanh Thâm đang tập trung nhìn màn hình, kiểm tra mấy bản lưu tự động: "Gọi nó là "Lưu Lại" đi."
"Lưu Lại!" Lương Nguyện Tỉnh gọi con mèo.
Con mèo nghi hoặc, không đáp lại.
May mắn thay, phần mềm đã được cài đặt lưu tự động, video đã được cứu. Đoàn Thanh Thâm thở phào nhẹ nhõm. Trong những ngày Lưu Lại sống ở studio, Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm đã chuyển hết tất cả máy ảnh vào phòng tối rửa phim ở tầng hai. Họ đến cửa hàng thú cưng mua đồ hộp và thức ăn vặt cho mèo, tiện thể kiểm tra sức khỏe, tiêm phòng và đặt lịch triệt sản cho nó.
Lúc nhập thông tin ở cửa hàng thú cưng, Lương Nguyện Tỉnh nói với bác sĩ rằng nó tên là Lưu Lại. Theo phản xạ, bác sĩ nhấn ngay vào nút lưu thông tin trên màn hình.
... Quả là một cái tên vô cùng có tính thực tế.
Mấy ngày sau trời càng ngày càng lạnh, họ mua ổ mèo cho Lưu Lại, mẹ của Đoàn Thanh Thâm còn cắt mấy chiếc áo phao và áo bông cũ trong nhà ra rồi may thành mấy chiếc đệm mềm mại cho nó. Nhưng Lưu Lại vẫn chỉ ngủ trong mũ bảo hiểm.
Điều này khiến Lương Nguyện Tỉnh rất khó xử, cậu ngồi xổm trước mũ bảo hiểm, thương lượng với nó: "Lưu Lại à, con có đi xe máy đâu mà cần mũ bảo hiểm làm gì, mũ bảo hiểm nên dành cho những ai thật sự cần nó chứ."
Lưu Lại không hiểu.
"Giờ phải làm sao đây?" Lương Nguyện Tỉnh ngước nhìn lên.
Đoàn Thanh Thâm cũng ngồi xổm xuống, nói: "Thật ra cũng dễ giải quyết thôi, cho nó ăn béo lên một chút là không chui vào vừa được nữa rồi."
"Wow, thâm độc ghê!" Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc, "Không được, động vật nhỏ mà béo quá sẽ không sống lâu đâu."
"Ý anh là bây giờ Lưu Lại hơi gầy." Đoàn Thanh Thâm giải thích, "Cứ để thuận theo tự nhiên đi, anh sẽ mua cho em một cái mũ bảo hiểm mới."
"Nhưng em thích cái này cơ."
"Được rồi." Đoàn Thanh Thâm đưa tay ra, nhấc Lưu Lại lên, đặt nó xuống sàn bên cạnh. Anh cầm lấy mũ bảo hiểm, đứng dậy, nhìn xuống Lưu Lại, nói với nó: "Đây là mũ bảo hiểm của ba, con không được ngủ trong đó nữa."
"..." Lương Nguyện Tỉnh và Lưu Lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, miệng cũng đồng thời hé ra.
Phải rồi, Lương Nguyện Tỉnh quên mất, nó chỉ là một chú mèo con. Chỉ cần cướp lại mũ bảo hiểm từ tay nó... à không, lấy lại mũ bảo hiểm của mình là xong, chứ đâu cần phải giải thích lý lẽ làm gì.
Tóm lại là họ đã có một con mèo.
Những ngày có mèo thực ra cũng chẳng có gì thay đổi. Lưu Lại mỗi ngày ăn no rồi ngủ, rất ít khi giao lưu với hai ông bố. Ban đầu Lương Nguyện Tỉnh còn lo nó sẽ nhớ những ngày tháng tự do tự tại bên ngoài, nên thỉnh thoảng cậu lại mở hé cửa studio, xem thử nó có muốn ra ngoài chơi một lúc hay không.
Nhưng kết quả là Lưu Lại hoàn toàn không muốn ra ngoài. Ngoài trời lạnh lẽo, nó sẽ bị mèo hoang có sức chiến đấu mạnh hơn bắt nạt, còn không được ăn no. Khu dân cư đối diện xưởng dệt lại càng đáng sợ hơn, chỉ tính riêng con đường băng qua để đến đó thôi đã có không biết bao nhiêu đồng loại của nó phải bỏ mạng dưới bánh xe rồi.
Cho nên khi Lương Nguyện Tỉnh đứng sau lưng quan sát xem nó có muốn ra ngoài hay không, Lưu Lại chỉ lẳng lặng nhìn cậu: Con người các bố thì biết cái gì...
Rồi nó lại quay về ổ mèo nằm cuộn tròn.
Cuối tháng, họ có kế hoạch chụp ảnh nên phải ra ngoài, đi Thanh Hải chụp những hồ nước vẫn còn có thể tiếp cận được khu vực núi Niên Bảo Ngọc Tắc. Hai người nhờ Khương Dư và Tăng Hiểu Dương cách hai ngày lại qua xem mèo một lần, đề phòng máy cho ăn bị kẹt hay gì đó.
Trước lúc đi, Lưu Lại ngồi chễm chệ trên bàn làm việc, ba chữ "Thanh Sơn Tỉnh" ở ngay sau lưng nó.
Lương Nguyện Tỉnh lấy máy ảnh ra, ngồi xổm xuống chụp cho nó một bức, cậu nói: "Anh xem, khí thế này, Thái Tử giám quốc."
Đoàn Thanh Thâm: "Trong bốn chữ "Thái Tử giám quốc", nó chỉ chiếm được mỗi hai chữ "Thái giám" thôi."
"..."