Tới khi trời tối muộn Thái Tử Phi mới nhận được tin tối đó Thái Tử ở lại chỗ Phùng lương đệ.
Lão ma ma bên cạnh Thái Tử Phi không nhịn được tức giận mắng: “Cái thứ khẩu phật tâm xà kia chỉ biết lừa gạt Thái Tử.”
Thái Tử Phi nhếch khóe miệng: “Ngươi tưởng Thái Tử không hiểu sao?” Lão ma ma sửng sốt và lúng ta lúng túng: “Thái Tử Phi, ngài……”
Thái Tử Phi chống cằm, tay còn lại nghịch vật trang trí bên cạnh và lạnh nhạt nói: “Ở vị trí này thì phải gánh được trách nhiệm này. Thái Tử học vỡ lòng từ năm tuổi nên đương nhiên phải biết đạo lý ấy nhưng hắn không quản được thuộc hạ, lại không muốn gánh trách nhiệm nên chỉ có thể tự dỗ chính mình.”
Có lẽ Thái Tử vì danh, vì nhiệt tình muốn giúp nạn dân nhưng mặc kệ mục đích của hắn là gì thì kết quả cũng chứng tỏ hắn không có đủ năng lực và gây ra tai họa. Đó chính là sai lầm lớn nhất.
Nếu Thái Tử chịu chấp nhận việc bản thân không đủ năng lực và ủy quyền cho người khác thì đã chẳng tới nỗi. Thành triều to lớn như thế, sao lại không có người giúp hắn. Phụ hoàng phái toàn người có năng lực để giúp hắn. Ngay cả Trương Hòa và Lý Phi cũng chỉ chịu giới hạn bởi chức quan chứ đầu óc hoàn toàn đủ dùng.
Thái Tử không trị được thế lực bản địa lại cũng không muốn ủy quyền cho người có tài. Kết quả là người có tài thì không có quyền nên không áp được đám quan địa phương. Người có quyền lại không có được bản lĩnh lớn nên cũng không chèn ép được đám tham ô.
Thái Tử không tin tưởng người mà phụ hoàng cử đi giúp hắn mà chỉ muốn tin tưởng chính mình. Nói khó nghe thì hắn đang bảo thủ.
Thái Tử Phi ngước mắt nhìn lão ma ma một cái, “Ngươi tưởng Phùng lương đệ đang xoay Thái Tử vòng vòng hả? Sai rồi. Chẳng qua Phùng lương đệ nói ra những suy nghĩ trong lòng Thái Tử nên hắn mới hùa theo. Ngươi cứ chờ xem, lúc xảy ra chuyện thì kẻ ngu xuẩn như Phùng lương đệ sẽ bị đẩy ra làm khiên.”
Đều là người bên cạnh mê hoặc chủ, còn Thái Tử chỉ là một đóa hoa sen trong sạch.
Lão ma ma mềm chân và sợ quá quỳ xuống: “Thái Tử Phi, lời này không thể nói.”
Thái Tử Phi ngừng động tác nghịch đồ trang trí và búng một cái khiến thứ kia rơi xuống đất vỡ tan tành.
Phùng lương đệ tốt xấu gì cũng là nửa chủ tử thế mà chưa bao lâu chuyện ở chỗ nàng ta đã lộ ra ngoài.
Thái Tử Phi rũ mắt che đi trào phúng trong đó, “Để người thu dọn mảnh vỡ đi.”
Lão ma ma cúi đầu càng thấp hơn: “Vâng.”
Người hầu bên cạnh Thái Tử Phi đều là người nàng mang từ phủ quốc công tới. Còn người của Đông Cung thì bị nàng tống cổ ra ngoài.
Lúc này nàng ra cửa và hỏi người hầu: “Hoàng trưởng tôn đâu?”
“Bẩm Thái Tử Phi, hoàng trưởng tôn dùng cơm chiều xong và đang ở trong thư phòng ôn bài.”
Sắc mặt Thái Tử Phi ôn hòa hơn một chút. Nàng ấy đi tới phòng bên cạnh. Lúc này thời tiết đã vào thu nên hơi lạnh, cung nhận đi theo rụt rụt cổ theo bản năng. Ngược lại, dù Thái Tử Phi mặc váy áo nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp.
Mái tóc đen nhánh của nàng được búi cao, trên đó cắm một cây trâm ngọc và một bộ trang sức mã não. Gót sen nhẹ nhàng, bộ diêu cũng không đong đưa mấy. Tất cả toát lên dáng vẻ nghiêm túc quy củ.
“Thái Tử Phi đến.”
Thiếu niên nho nhỏ đang ôn bài bỗng ngẩng đầu sau đó đi tới cửa. Lúc này bóng dáng Thái Tử Phi xuất hiện trước mặt cậu.
Hoàng trưởng tôn hành lễ: “Nhi tử bái kiến mẫu phi.”
Thái Tử Phi nâng cậu dậy và hai người cùng đi tới bên cái bàn. Vừa nhìn Thái Tử Phi đã thấy cuốn sách trên bàn.
“Đây là……” Thái Tử Phi hơi nhíu mày, “Đây là chú thích của vị đại nho nào thế? Sao mẫu phi chưa từng gặp.”
Hoàng trưởng tôn đỏ mặt và rầm rì: “Bẩm mẫu phi, đây không phải chú thích của đại nho. Đây là, là của một vị tiên sinh.”
Thái Tử Phi nhướng mày và liếc con mình sau đó cười nói: “Chữ đẹp thật, nhìn đã thấy thoải mái.”
Hoàng trưởng tôn gật gật đầu: “Nhi tử cũng cảm thấy không tồi.” “Viết cái gì vậy, cho mẫu phi nhìn một lát nhé!”
Hoàng trưởng tôn muốn ngăn cản nhưng Thái Tử Phi đã ngồi xuống xem. Bàn đầu Thái Tử Phi không để trong lòng mà chỉ đọc đọc, rồi nàng cũng nhìn ra manh mối.
“Đây là nội dung các con đang học phải không?” Hoàng trưởng tôn đáp vâng.
“Vị tiên sinh này đúng là có lòng.” Viết tinh tế, toàn diện thế này chứng tỏ tốn không ít công.
Thái Tử Phi nhìn con trai và tò mò hỏi: “Là vị tiên sinh nào vậy?”
Học tập tốt là một chuyện nhưng dạy giỏi lại là việc khác. Thái Tử Phi cũng có chút hiểu biết với Lý thiếu sư nên đương nhiên biết đây không phải ông ta soạn.
Người nọ hẳn là người bên ngoài. Nhìn thái độ của con trai thì nàng đoán kẻ này cũng không nổi danh. Nếu có thể, nàng sẽ bỏ chút bạc mời người tới chỉ dạy cho con mình, như thế sẽ càng tốt hơn.
Hoàng trưởng tôn mang vẻ mặt khó xử và mím môi không nói.
Thái Tử Phi đợi một lát không có đáp án thì nhìn vẻ mặt con sau đó giật mình thử hỏi: “Sí Nhi không thể nói sao?”
Hoàng trưởng tôn đáp: “Không… không tiện nói.”
Thái Tử Phi bình tĩnh nhìn con sau đó thu lại ánh mắt: “Được rồi, nếu thế thì thôi vậy.”
“Mẫu phi……”
“Không sao, chờ ngày nào con muốn nói thì nói với mẫu phi là được.” Thái Tử Phi vuốt tóc con và dặn dò vài câu mới rời đi.
Sau khi rời khỏi đó Thái Tử Phi trầm giọng nói: “Gần đây điện hạ tiếp xúc với những ai?”
“Bẩm Thái Tử Phi, mấy ngày gần đây tiểu điện hạ không ra ngoài mà luôn cùng hai vị thư đồng luyện võ, đọc sách.”
Thái Tử Phi: “Phải không?”
Thái Tử Phi tạm bỏ qua chuyện này. So với chút chuyện cỏn con ấy thì còn nhiều việc khác nàng phải quan tâm.