Sau khi nhị công tử nhà họ Ngôn thành thân không lâu thì nhị cô nương cũng thành hôn. Khác với Ngôn Thư, nhị cô nương thành hôn hơi sớm, nhưng ở thời này thì thế cũng là bình thường.
Ngôn Thư cảm thán trong lòng. Đứa em cùng cha khác mẹ luôn trẻ con của nàng thoáng cái đã gả làm vợ người ta. Nhưng sau khi về nhà nàng thấy Không Không và Liễu Liễu thì chút cảm khái đó đều tan đi. Nàng hiện tại cũng có con rồi đó.
Lúc 17,18 tuổi nàng chắc chắn không thể ngờ lại có ngày hôm nay. Vợ chồng tôn trọng nhau như khách đã là viễn cảnh tốt nhất của nàng lúc ấy.
Vẫn là ông trời thương nàng, để nàng nhìn thấy Tần Ngộ trong đám đông và cho nàng tìm được người chồng lý tưởng. Cũng vì thế nàng mới biết đến tình yêu.
“A a ——”
Liễu Liễu bất mãn múa may tay nhỏ vì mẹ bế mình mà lại thất thần.
Ngôn Thư hoàn hồn và cúi đầu hôn lên trán con gái. Liễu Liễu nhận được sự chú ý thì lập tức vui vẻ. Không Không đang chơi trên đệm cũng bò tới, tay nhỏ vịn cẳng chân mẹ và run rẩy đứng lên kêu “A a”.
Trương thị tiến vào thấy thế thì lập tức lo lắng chạy tới đỡ hờ bên cạnh sợ cháu ngã.
Ngôn Thư thầm thở dài. Cái tình tình ngang ngược hiện tại của Liễu Liễu và Không Không chắc chắn là do mẹ chồng và chồng nàng quá cưng chiều tụi nó.
Bà nội chiều cháu thì cũng thôi đi, nhưng Tần Ngộ thì hết nói nổi. Làm gì có chuyện con vừa quấy là hắn đã dỗ dành, còn ôm hai đứa tới thư phòng vừa làm việc vừa dỗ.
Ngôn Thư lo lắng âm thầm nên lúc đi ngủ nàng nói với chồng về việc này: “Phu quân, chúng ta chiều con như thế có sợ tính tình tụi nó bị lệch quỹ đạo không?”
Tần Ngộ đã sắp ngủ nhưng nghe thế thì mở mắt và theo bản năng duỗi tay ôm vợ: “Sao có thể?”
Ngôn Thư dựa vào lòng chồng, mũi ngửi được mùi hương trên người Tần Ngộ. Đó là mùi bồ kết trộn với mùi mực và qua thời gian thành mùi vị độc đáo chỉ thuộc về Tần Ngộ.
Ngôn Thư ngửi được thì thất thần và tạm thời quên mất mình đang nói gì. Tần Ngộ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng và nói: “Liễu Liễu và Không Không còn quá nhỏ. Nếu tụi nó có khóc nháo cũng là vì có nhu cầu nào đó. Hai đứa đều cần cảm giác an toàn. Ta từng đọc sách và biết lúc trẻ còn nhỏ mà không nhận được đầy đủ sự quan tâm của cha mẹ thì sẽ có bóng ma tâm lí. Hơn nữa bóng ma này sẽ theo chúng suốt đời.”
Ngôn Thư rũ mắt: “Phải không?”
Tần Ngộ hôn trán nàng: “Ta hy vọng mình có thể xóa bỏ bóng ma trong lòng nàng.”
Ngôn Thư hơi ngẩn ra, “Ta nào có……”
Tần Ngộ cũng không nói nhiều mà tiếp tục vỗ vỗ lưng nàng. Một lát sau Ngôn Thư cũng vươn tay ôm lấy hắn.
Mẹ đẻ của nàng mất sớm, cha lại có vợ con mới nên tuy nàng không thiếu thốn vật chất nhưng tình cảm của cha dành cho nàng lại không quá sung túc.
Và Tần Ngộ cũng chẳng khá hơn nàng là mấy. Hắn cũng lớn lên dưới sự chăm sóc của người mẹ góa bụa.
Hai người ôm lấy nhau giống như muốn truyền sức mạnh cho đối phương.
Ngày tiếp theo Tần Ngộ đi làm sớm. Hai đứa nhỏ tỉnh dậy muộn không thấy cha đâu thì mếu máo nhưng rồi cũng quen.
Ngôn Thư và A Châu đổi tã và mặc quần áo cho hai đứa. Lúc này Trương thị ra khỏi nhà bếp, trong tay là đồ ăn sáng cho hai đứa nhỏ, phía sau có vú già bưng phần cơm của người lớn.
Trong trời đông giá rét, đồ ăn bốc khói nghi ngút.
Liễu Liễu và Không Không đã có thể ăn dặm. Ngày thường hai đứa sẽ ăn ít cháo bột, lòng đỏ trứng luộc. Tụi nó có thìa gỗ riêng được mài trơn bóng, cổ đeo yếm sau đó tự ăn.
Vốn Trương thị và Ngôn Thư muốn đút nhưng Tần Ngộ nói để hai đứa tự ăn, như thế có thể rèn luyện năng lực tay.
Thật ra Tần Ngộ cũng không hiểu quá nhiều về chuyện giáo dục con cái bởi hắn vốn là một nam sinh đại học, đâu có điên đi nghiên cứu mấy cái này làm gì. Nhưng khi đó internet phát đạt nên hắn cũng xem được linh tinh vụn vặt để hiện tại chậm rãi nghiền ngẫm.
Tần Ngộ thực sự thương con nhưng cũng muốn bồi dưỡng hai đứa.
Cháo bột đã nấu được một lúc nên chỉ hơi ấm. Liễu Liễu ngoan ngoãn cầm thìa chậm rãi múc cháo còn Không Không thì trực tiếp vươn tay bốc.
Tụi nhỏ ăn một bữa cơm mà phải 2-3 người trông. May mà Ngôn Thư và Trương thị đều kiên nhẫn, lại nghe Tần Ngộ thuyết phục nên có thể nhịn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh. Đã vào tháng chạp và lúc này một vị quan cấp thấp ôm một chồng sách lớn đi vào phòng làm việc của Tần Ngộ.
“Đại nhân, đây là sách ngài muốn.”
Tần Ngộ vừa đón lấy vừa kinh ngạc hỏi: “Sao không gọi những người khác giúp?”
“Không cần đâu, chút sách này hạ quan vẫn bê được.”
Vị quan này đi theo Tần Ngộ và cùng biên soạn bộ sách. Nhưng đa phần áp lực và công việc đều do Tần Ngộ gánh, họ chỉ ở bên cạnh hỗ trợ.
Người này đã ngoài 30 vì thế lúc ông ấy nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tần Ngộ thì không nhịn được hâm mộ.
“Đại nhân, nếu không còn chuyện gì thì hạ quan lui xuống trước đây.” Tần Ngộ: “Ừ.”
Tần Ngộ tiếp nhận công việc này từ cuối năm trước, tới giờ đã là một năm. Bộ sách về cơ bản đã hoàn thành và sắp đi tới cuối.
Tần Ngộ xin chỉ thị của quan trên để đặt tên cho bộ sách này là “Tri bất tẫn” với ý bể học vô biên bất tận.
Đương nhiên, quan trên cũng không có quyền đưa ra quyết định mà phải xin ý kiến bên trên nữa. Đợi khoảng nửa tháng Tần Ngộ mới nhận được câu trả lời: Có thể.
Tần Ngộ ngồi xuống bàn và lật sách đọc tiếp. Hắn tính toán sẽ kết thúc công việc trước khi tết đến. Như thế vừa tạo chút điềm lành đồng thời cũng cho hắn thời gian nghỉ xả hơi và trải qua cái tết tử tế. Hắn muốn ở bên người nhà và bạn bè.
Tới tối Liễu Liễu và Không Không đi ngủ trước còn Tần Ngộ vẫn ở thư phòng. Ngôn Thư bưng canh bồi bổ vào và hỏi, “Sao chàng lại bận rồi?”
Tần Ngộ nói với nàng về kế hoạch của mình thế là Ngôn Thư không còn gì để nói. Nàng buông canh và đi ra phía sau xoa vai cho hắn.
Tết ngày càng gần, từ trên xuống dưới đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày lễ lớn.
Hôm nay Thiên Tử đã phê duyệt gần xong tấu chương và muốn thả lỏng một chút. Nhưng ông ấy lại phát hiện bên đống tấu chương chưa phê duyệt có một bộ sách.
“ Bộ sách “Tri bất tẫn”.” Thiên Tử tiện tay mở ra đọc sau đó mê mải mãi tới khi Vương Khoan cất tiếng gọi.
Lúc này Thiên Tử mới khép sách lại và xoa xoa mày vì cơn đau nhức ở mắt.
Thiên Tử bận trăm công ngàn việc, ngày thường đều là việc quốc gia đại sự thế nên một ‘mầm non’ như Tần Ngộ dù được ông ấy coi trọng thì cũng chỉ trong giới hạn nào đó.
Giống như lúc thi đình, Thiên Tử coi trọng văn chương của Tần Ngộ và phá cách chọn hắn làm Thám Hoa, sau đó hắn vào Hàn Lâm và qua thời gian cũng bị ông ấy quên mất.
Cũng chẳng có cách nào, quân vương của một ngước đâu có thể nhớ kỹ một vị quan nhỏ nhoi.
Nhưng sau đó mỗi lần Tần Ngộ gặp ông ấy đều phát huy vượt mức bình thường và dần dần để lại ấn tượng trong lòng Thiên Tử.
Và mỗi lần ấn tượng gia tăng là chức quan của Tần Ngộ cũng tăng theo. Đồng thời hắn cũng gặp phải đề khó nhưng rồi hắn lại hoàn thành một cách mỹ mãn. Điều này quả thực khiến Thiên Tử càng có thêm nhiều hảo cảm.
Tần Ngộ không hiểu vì sao mình đang làm việc ở Lại Bộ lại được thăng làm hàn lâm hầu đọc. Thật ra đó là vì thông qua việc làm và lời nói của Hoắc Anh, Thiên Tử gián tiếp hiểu được tấm lòng của Tần Ngộ.
Nói về tài hoa thì Tần Ngộ không bằng đại nho nhưng nói tới dạy học thì hắn chưa chắc đã kém.
Sau khi kiểm tra Hoắc Anh, Thiên Tử đã nảy sinh ý tưởng trong lòng. Vừa lúc có những kẻ khác nhắm vào vị trí hàn lâm hầu đọc nên ông ấy lập tức rút củi dưới đáy nồi và đặt Tần Ngộ vào chỗ này. Như thế cũng coi như cảnh cáo những kẻ khác.
Mà sau khi Tần Ngộ thăng quan lại phải gánh trọng trách nặng nề, vừa là áp lực vừa là kiểm tra. Có điều nói đi nói lại thì đó cũng là sự coi trọng.
Có người mong nửa đời cũng chẳng được cơ hội như thế.
Thiên Tử rũ mắt nhìn bộ sách trên bàn và nghĩ: Tần Ngộ lại hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Có bộ sách này rồi thì kẻ khác đều sẽ phải khâm phục hắn. “Vương Khoan.”
“Hoàng Thượng, có lão nô.”
Thiên Tử chỉ chỉ chồng sách và nói: “Mang chỗ sách này đi in, sang năm sau bá quan văn võ đều phải có một bộ.”
Vương Khoan giật mình và cúi người càng thấp: “Vâng.”
Nếu không phải thời gian có hạn thì có khi Thiên Tử sẽ muốn phát bộ sách này xuống trước khi ăn tết.
Vương công công lui xuống, trong lòng càng thêm bội phục Tần Ngộ. Dù là thời nào thì người có học thức cũng được tôn kính.
Ở Hàn Lâm Viện, Tần Ngộ đã làm xong việc nên cả người đều thoải mái. Hàn Lâm học sĩ cũng thông cảm và cho hắn nghỉ phép trước thời hạn.
Thôi được rồi, chỉ sớm được hai ngày nhưng cũng là ý tốt nên Tần Ngộ vẫn cảm kích.
Sau khi trở về hắn khó có lúc được ngủ một giấc thật dài. Ông trời cũng tốt bụng và vầng thái dương ấm áp từ từ ngoi lên.
Tần Ngộ cảm thấy mặt ngứa nên tỉnh lại. Hắn mơ màng mở mắt thì thấy hai con ngươi đen lúng liếng của Không Không.
Thấy cha tỉnh thế là Không Không vỗ tay cười khanh khách còn Tần Ngộ thì nghiêng người ôm lấy đứa nhỏ, “Nghịch quá.”
Không Không càng vui vẻ hơn và há miệng gọi: “Cha…… Cha… Đà đà,”
Giọng thằng bé ngọng nghịu lại mơ hồ nhưng Tần Ngộ vẫn chấn động. Cơn buồn ngủ cũng tan biến không còn dấu vết.
Mà lúc này Liễu Liễu đang ngồi ở bên cạnh chơi lại như ngại chưa đủ k.ích th.ích nên gọi một tiếng rõ ràng: “Cha.” Sau đó con bé vươn tay nhỏ muốn Tần Ngộ ôm.
Tần Ngộ kích động bật dậy ôm con gái vào lòng và không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Không Không thấy bị ngó lơ thì quýnh lên nhưng chỉ biết kêu a a a thế là Tần Ngộ vội vàng ôm cả thằng nhãi con vào lòng.
Hắn vẫn cảm thấy như mơ. Con hắn biết gọi cha rồi đó.
Lúc hắn còn đang hoảng hốt thì thấy da đầu căng lên thế là hắn ‘á’ một tiếng.
Không Không chột dạ thả lỏng tay, mắt nhìn sang chỗ khác rồi lại vươn tay xoa xoa cằm Tần Ngộ sau đó hôn một cái giống như đang an ủi.
Tần Ngộ dở khóc dở cười.
Sau khi mặc áo ngoài, hắn ôm hai đứa đi ra khỏi phòng. Trương thị nhìn thấy bọn họ thì cười nói: “Không quấy rầy con ngủ chứ?”
Tần Ngộ lắc đầu: “Không sao!”
Trương thị ôm Liễu Liễu, “Con không biết đâu, từ sáng hai đứa đã nháo nhào đòi gặp con. Sao tụi nó bé thế mà lại biết hôm nay con không đi làm nhỉ?”
“Vốn ta không đồng ý nhưng hai đứa há miệng muốn khóc nên cuối cùng ta và A Thư đành ôm tụi nó đặt lên giường rồi dùng đồ chặn cửa giường tránh cho tụi nó bị ngã.”
Lúc đầu Liễu Liễu và Không Không còn tự chơi nhưng chờ mãi cha vẫn ngủ thế là hai đứa lập tức ra tay. Liễu Liễu cũng vỗ má Tần Ngộ nhưng không đủ mạnh nên hắn không tỉnh. Sau đó tới lượt Không Không.
Tần Ngộ cảm thấy mặt ngứa là do Không Không vươn tay nhỏ vỗ mặt hắn.
Tần Ngộ đưa Không Không cho A Châu ôm còn mình thì đi rửa mặt rồi đi tới ngồi xuống bàn ăn. Chờ Ngôn Thư và người hầu bưng đồ ăn lên thì mọi người cùng ngồi xuống. Lúc này hắn mới thông báo: “Mẫu thân, A Thư, Liễu Liễu và Không Không đã biết gọi cha rồi đó.”
“Thật sao?” Trương thị vừa mừng vừa sợ.
Tần Ngộ gật đầu: “Sáng nay hai đứa gọi cha khiến con cũng ngạc nhiên.”
Trương thị đứng dậy muốn dụ hai đứa nhỏ nói nhưng Tần Ngộ ngăn lại, “Chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó còn có cả ngày cơ mà.”
Trương thị nghe thế mới ngồi xuống