Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 147

Tần Ngộ nhận được ý kiến của triều đình cho phép hắn tạm thời hạ thấp thuế muối ở phủ thành, nhưng sang năm cần phải đưa về mức bình thường.

Đây chính là một tin tức tốt giúp tảng đá lớn trong lòng Tần Ngộ rơi xuống. Thời tiết cũng chậm rãi chuyển lạnh, như thế đồ ăn sẽ được bảo quản thật lâu.

Nhưng Tần Ngộ không dám nghỉ ngơi bởi hiện tại mới là bước đầu tiên, phía sau còn vô số việc đang chờ hắn.

“Chàng muốn làm bút lông ư?”

Tần Ngộ gật gật đầu và thương lượng với vợ: “Ta nghĩ nơi này nhiều núi, nếu chỉ gieo trồng thì khó mà phát triển nên mới muốn tìm các cách khác.”

Tần Ngộ vừa nói vừa viết và vẽ ra giấy, “Nàng xem, vùng núi nhiều nên chúng ta có thể nghĩ tới việc nuôi trâu, nuôi dê đúng không? Nếu nuôi dê thì lấy dê núi làm chủ, lông của chúng có thể được dùng làm bút lông.

Nếu có thể làm được thứ bút tốt, tạo được tên tuổi thì càng tốt, giống giấy Tuyên Thành của Huy Châu vậy.”

Nói tới đây Tần Ngộ hơi ngượng ngùng, “Ta chỉ nói thế thôi chứ đương nhiên khó mà làm được như người ta. Có điều cần phải thử mới biết được.”

Ngôn Thư mỉm cười và ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Tần Ngộ lại nói: “Ngoài dê bò, ta có thể nuôi gà gần khu rừng, như thế chúng không dễ bị bệnh, cũng không dễ bị cúm gà.”

 

Hắn dừng một chút: “Nuôi súc vật phiền toái ở chỗ một khi chúng nhiễm bệnh thì sẽ lây cho những con chung quanh và tổn thất sẽ rất lớn.”

Hắn nhíu chặt mày và quyết định tính toán kỹ hơn, cố gắng hạ thấp nguy hiểm.

“Còn nữa, ta đang tính nhân mùa đông thử xây phòng ấm và làm thí nghiệm gieo giống.” Tần Ngộ không hiểu biết nhiều về phương diện này nên chỉ có thể gọi những lão nông có kinh nghiệm tới cùng nhau thương lượng.

Vốn Tần Ngộ thương lượng với vợ sau đó lại ngồi đó nghĩ ngợi một mình. Ngôn Thư cũng không làm phiền hắn mà lặng lẽ lui ra ngoài.

Tần Ngộ muốn làm giường đất trong phòng ấm để trồng rau vào mùa đông. Thứ này quá nổi tiếng ở hiện đại nên hắn có không muốn biết cũng khó.

Kinh thành ở phía bắc nên vào đông cực kỳ lạnh, phải có giường đất mới chịu nổi.

Quá nhiều việc cần làm nên chờ Tần Ngộ sắp xếp xong thì trong thư phòng chỉ còn mình hắn và những trang giấy đầy kế hoạch.

Tần Ngộ sửng sốt một chút thì thấy ai đó gõ cửa phòng, “Phu quân, là ta.”

“Nàng vào đi.”

Ngôn Thư bưng canh vào phòng. Đây là canh xương hầm, có thêm bí đao, táo đỏ, đương quy nên không ngấy tí nào.

Tần Ngộ ôm bát canh và cảm nhận hơi ấm sau đó chậm rãi uống. Đợi hắn uống xong Ngôn Thư bưng bát ra ngoài. Trước khi đi nàng bỗng nhiên nói: “Mặc kệ chàng muốn làm gì ta cũng sẽ ủng hộ chàng.”

Tần Ngộ ngơ ngẩn nhìn nàng, mãi tới khi Ngôn Thư đi xa hắn mới xoa xoa lỗ tai đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên.

Hắn lập tức đi tới sảnh chính của phủ nha và dặn người dưới dán bố cáo triệu tập những lão nông có kinh nghiệm trồng trọt và nuôi trâu bò, dê tới gặp hắn. Quan phủ sẽ chi trả phí di chuyển, nếu có thành công sẽ ban thưởng.

 

Qua năm sau là lúc cày bừa vụ xuân nên thời gian không còn nhiều lắm. Phủ nha bận rộn còn bá tánh ở phủ thành lại nhàn nhã hơn.

Phương Lan là con gái thứ hai nhà họ Phương. Nhà họ có một tiệm tạp hóa, nhưng việc làm ăn lúc trước bị tri phủ bức bách nên không tiếp tục được. Nhà họ tính toán bán cửa hàng về nông thôn nhưng không ngờ tri phủ kia đã bị bắt chém đầu nên bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc sau tân tri phủ đến khiến nhà họ lo lắng một thời gian. Rồi họ phát hiện tri phủ này tốt nên lá gan cung to hơn và chậm rãi kinh doanh trở lại.

Đáng tiếc là nguồn thu không tốt nên lúc sửa đường, sửa tường thành, cha và anh cả nhà họ đều tham gia làm công. Như thế giúp giải quyết vấn đề thức ăn, còn có thêm bạc mang về.

Hiện tại việc buôn bán tốt, trong nhà cũng dư dả hơn.

Lúc này ba anh em cùng đi dạo phố. Phương Lan quấn lấy anh cả và đòi mua đồ ăn.

“Đại ca mua hồ đào ăn đi, muội muốn ăn.”

Phương đại ca nhíu mày không nói. Hiện tại giá hồ đào tẩm mật ong tại phủ thành đã lên tới 120 văn tiền, quá kinh khủng. Ngoài vị mật ong, còn có vị muối tiêu, cũng chỉ dùng muối ướp và xào một chút thôi mà, à, đây là Phương đại ca tự đoán. Hắn không biết cách làm cụ thể và chưa từng hỏi thăm nhưng một cân hồ đào muối tiêu cũng bán 60 văn tiền. Có khác gì ăn cướp!

Ngược lại, nếu là hồ nhân và hồ đào nguyên vị hoặc xào một lớp muối mỏng thì chỉ cần 45 văn tiền. Đây là giá ở phủ thành, nghe nói ở huyện thành chỉ cần 35 văn là mua được. Trấn trên còn rẻ hơn một ít. Nếu là hồ đào chưa tách vỏ thì giá rẻ hơn nhiều, chỉ khoảng 13~20 văn tiền là mua được. Nhưng hiện tại số lượng không nhiều nên giá lại tăng cao.

Phương đại ca không nhịn được thổn thức. Hồ đào vốn đầy núi thế mà hiện tại lại đắt như thế. Nghe nói cái thứ lê dại trước kia vứt đi chả ai thèm mà giờ bán những 120 văn tiền một vại. Ấy thế mà vẫn có người mua, còn tranh nhau mua là đằng khác.

 

Khinh hắn không biết lê dại kia là gì à? Là cái thứ quả vàng vàng, chát xít đầy gai trên núi mà cho cũng không ai thèm chứ cái gì.

Phương tiểu đệ bồi thêm: “Đại ca, đệ, đệ mang theo toàn bộ tích lũy của đệ đó.”

Phương đại ca mắng: “Lục cả người đệ cũng được không quá 10 văn tiền.”

Phương tiểu đệ:………

Phương Lan nói: “Đại ca, muội có mười hai văn tiền.”

Phương đại ca nghiêng đầu liếc hai đứa, “Thật sự muốn ăn hả?”

Hai đứa gật đầu lia lịa thế nên Phương đại ca quyết định mua hồ đào chưa tách vỏ nhưng có xào một lớp muối mỏng với giá 20 văn tiền. Hắn cũng không dùng tới tiền của em mình.

Phương Lan nhanh nhẹn lột vỏ và đưa nhân cho anh: “Đại ca ăn.”

Phương tiểu đệ cũng học thế là Phương đại ca hừ hừ nói: “Cũng không uổng công thương yêu hai đứa.”

Hai đứa cười hì hì.

Phương tiểu đệ không nhịn được than: “Thật sự ngon.” Vừa thơm vừa giòn.

Lúc này một thương đội đi qua bọn họ, bước chân vội vàng.

Phương Lan quay đầu lại: “Bọn họ đi về hướng cửa thành à? Lạ nhỉ! Trên xe của họ không có hàng mà đã ra khỏi thành là sao?”

Phương đại ca trầm giọng nói: “Bọn họ chê hàng trong thành giá cao nên muốn tới các trấn và thôn nhỏ chung quanh để gom hàng đó.”

Hắn đoán không sai, thương đội này quả thực làm thế.

Tin tức của thương nhân luôn truyền rất nhanh. Tần Ngộ vừa hạ lệnh giảm thuế mua bán và thuế muối của Tầm Dương phủ là nhanh chóng có thương đội tới đây. Bọn họ mang hàng hóa từ bên ngoài để bán ở đây sau đó lại mua đặc sản địa phương để mang đi nơi khác bán. Một chuyến đi về đều có thu hoạch.

 

Bọn họ đến cũng khiến kinh tế của Tầm Dương phủ sống lại.

Nhưng mục đích của Tần Ngộ là vực dậy kinh tế bản địa nên vẫn luôn cho người giám sát, không để thương đội nơi khác cấu kết với đám nhà giàu ở địa phương ức hiếp các thương nhân bản địa.

Lúc đầu từng có hiện tượng ấy, cũng may Tần Ngộ phát hiện và xử lý bằng thủ đoạn lôi đình tàn nhẫn khiến đám nhà giàu khác đều bị dọa mất mật.

Lúc này họ mới ý thức được dù vẻ ngoài của Tần Ngộ có ôn hòa thế nào thì hắn cũng là tri phủ của Tầm Dương phủ.

Sau khi thương đội kia ra khỏi thành đã tới một thôn gần nhất. Mặt đường nơi này được sửa sang không tồi, người của thương đội rất vừa lòng. Bọn họ nhanh chóng đi tới cửa thôn và thấy mấy đứa nhỏ chơi ở đó. Bọn trẻ nhìn thấy họ thì không hề kinh ngạc mà cao giọng hỏi: “Các vị tới mua hồ đào à?”

Người đi đầu cười và đáp phải thế là đám nhỏ xoay người nói: “Đi theo chúng cháu.”

Tới cửa nhà thôn trưởng cả đám được thưởng kẹo nên vui vẻ chạy xa.

Một đám người ở trong sân cò kè mặc cả. Một bên nói hồ đào là thứ có sẵn trên núi, không cần tiền vốn thì sao bán giá cao thế được. Nhưng thôn trưởng lại nói mọi người đều biết xử lý hồ đào, ai cũng đi nhặt nên hồ đào có giới hạn. Rồi ông ấy còn lôi cả sách vở ra nói cái gì mà: Vật hiếm mới quý.

Người dẫn đầu thương đội rất tức. Thật ra bọn họ cũng không muốn mua hàng mà muốn mua công thức. Nhưng từ trên xuống dưới Tầm Dương phủ đều đoàn kết ngậm chặt miệng, không moi được gì.

Có vài kẻ bị lợi ích che mờ mắt và định nói ra nhưng lại nhanh chóng bị người khác ngăn cản. Cuối cùng kẻ đó suýt thì bị thôn dân đuổi ra ngoài.

Thế nên chẳng kẻ nào dám nói gì.

Một chút tiền trinh không quan trọng bằng việc bị trừ tịch và đuổi ra khỏi thôn. Đó không phải chuyện đùa đâu.

 

Cuối cùng người dẫn đầu thương đội nghẹn một hơi và lấy 20 cân hồ đào vẫn còn vỏ với giá 9 văn tiền một cân. Hồ đào nhân thì họ mua 10 cân với giá 31 văn tiền.

Bởi vì trong thôn tạm thời chỉ có từng ấy hàng nên chỉ mua được từng đó.

Mắt thấy thương đội chuẩn bị đi thế là thôn trưởng gọi lại và hỏi họ có mua váng đậu không, giá cả phải chăng.

Kẻ dẫn đầu ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

Chờ thương đội đi rồi, có một thanh niên trong thôn than: “Aizzz, nếu chúng ta có thể làm được đậu nhự thì tốt rồi, có thể bán cho bọn họ.”

Thôn trưởng lườm cả đám, “Tần tri phủ cố ý phái người tới dạy mà không đứa nào học được ra hồn. Sao ngu quá vậy!”

Thế là tiền ấy đành để thôn khác kiếm mất.

Thôn trưởng nghĩ tới đó là tức và đánh đuổi đám thanh niên ra ngoài.

Sau đó ông ấy hút thuốc lá sợi và nhớ tới lúc trước người của quan phủ tới hỏi thôn họ có nhận việc thu hoạch lông dê làm bút không.

Nhận chứ, có tiền để kiếm đương nhiên tốt hơn không có. Dù sao mùa đông này họ cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì.

Nghe nói chỗ khác bắt được một con chồn và dùng lông đuôi làm bút lông sói sau đó bán được giá lắm.

Thôn trưởng lại hút một hơi thuốc và cảm thấy khói cũng chua lòm.

Bởi vì việc này mà gần đây cuộc sống của thợ săn tốt hơn nhiều. Bọn họ săn được thỏ là bán được giá cao bởi ngoài làm áo lông người ta còn dùng lông thỏ làm bút. Bút lông thỏ rất thích hợp viết chữ nhỏ.

Trong một khu đất trống ở ngoài phủ thành có mấy cái nhà ấm. Tần Ngộ và mấy lão nông đang giám sát và xem rau cỏ mọc thế nào.

Nhà ấm này thực chất là mấy cái lều tranh được xây dựng đơn sơ nhưng bên trong có giường đất nên độ ấm không tồi.

Tần Ngộ nhìn cây non run rẩy chui ra khỏi mặt đất thì không nhịn được thở dài. Hắn thật sự hy vọng lần này có thể tạo ra một vị “Thần Nông”.

 

Vài lão nông lại rất vui vẻ, “Phương pháp gieo trồng của Tần đại nhân thoạt nhìn rất hiệu quả.”

Bọn họ cảm thấy rau cỏ mọc không tồi, nhưng kết quả thế nào còn phải chờ một chút.

“Bỏ thêm phân bón giúp đất đai được cải thiện.” Một lão nông hưng phấn nói.

Trước kia bọn họ chỉ biết chôn rơm sẽ giúp đất màu mỡ.

Tần Ngộ nhìn mấy lão nông nhiệt tình thảo luận thì trong lòng nghĩ tới cái khác. Hắn vẫn muốn cho người thử nuôi bò, dê. Phân của chúng dễ xử lý và có thể giúp đất màu mỡ.

Hắn sẽ tìm những người khác thương lượng thêm.

Lúc bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới ăn tết. Tần Ngộ tạm thời không lấy được thứ gì tốt nên chỉ có thể đưa cho cấp dưới chút đặc sản và bút lông.

Thích Lan là người đầu tiên gửi thư tới và báo cho hắn tình hình gần đây, đồng thời hỏi thăm Tần Ngộ rồi trêu ghẹo hắn cái gì cũng nghĩ cho dân. Một khi đã như thế sao hắn không thử làm son phấn.

Thích Lan chính là người thích trêu đùa như thế, hơn nữa mối quan hệ của hắn với Tần Ngộ rất thân thiết nên mới dám trêu chọc hai câu.

Người nói vô tình nhưng người nghe lại có lòng để tâm.

Tần Ngộ suy tư và thấy son phấn là thứ đã được làm ra từ lâu.

Trong cuốn “Tề dân yếu thuật” có ghi lại phấn nền được làm từ gạo, sau đó thêm chì. Thế nên mới có câu “rửa hết phấn hoa”, giải thích dễ hiểu thì chính là tẩy trang nhưng đằng sau còn có một tầng ý nghĩa nữa.

Nhưng chì có độc, nếu đắp lên mặt chắc chắn sẽ có hại. Tần Ngộ lại chẳng biết làm sao mà chỉ có chút ấn tượng về những video tự làm phấn bôi mặt ngày trước.

Hình như là như vậy, rồi như vậy … Tần Ngộ:…

Hắn không biết làm.

 

Tần Ngộ trở về nói với vợ, “Trước kia ta có nhìn trong sách nhưng không có ấn tượng lắm.”

Ngôn Thư suy nghĩ một lát và nói, “Để ta thử xem sao.”

Bình Luận (0)
Comment