Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 148

Càng gần cuối năm không khí càng thêm náo nhiệt. Mấy người đàn ông xoa xoa tay và ngồi xuống một quán ven đường hét to: “Cho năm bát canh cay, không cần thịt khô, còn những thứ khác đủ hết.”

“Có ngay.”

Cái gọi là canh cay chính là lẩu cay. Nhờ có vị hoàng đế khai quốc của Thành triều nên hiện tại bọn họ đã có ớt cay. Nhưng mọi người không biết cách nấu lẩu cay nên Tần Ngộ trực tiếp phái người đi dạy dân chúng.

Có người sợ hãi nước cốt lẩu quá quý nên không làm, nhưng cũng có người đua tranh một phen.

Đồ ăn trong canh cay có miến, khoai, đậu phụ, bí đao thái miếng, khoai tây thái miếng, váng đậu, trứng cút, lòng gà, tiết gà, tiết vịt, tiết lợn, gan, phổi và tim lợn, ruột già cùng với thịt khô.

Chỉ có vài người gọi thịt khô còn đa số người bình thường đều gọi ít lòng coi như có đồ ăn mặn. Một bát lớn như thế tốn 6 văn tiền, với người thường thì quả thực là một món xa xỉ.

Nếu không ăn lòng mà chỉ ăn chay thì 3 văn tiền. Dù sao trời lạnh thế này còn phải xử lý lòng lợn khiến tay đông lạnh, lại thêm phí tổn và công sức nên giá sẽ đắt hơn.

 

Năm người đàn ông bị canh cay này dụ dỗ ch.ảy nước miếng và cầm đũa ăn như vũ bão. Ăn xong một bát canh cay ai cũng thấy ấm bụng, trán còn rịn mồ hôi mỏng.

Tần Ngộ ngồi trong xe ngựa, hai đứa nhỏ ở bên cạnh ngửi được mùi canh cay thì nháo nhào đòi ăn. Hắn thấy thế cũng cho xe ngựa dừng lại rồi ôm con xuống xe ngồi vào quán ven đường sau đó gọi mấy phần canh cay. Nhân viên đi theo cũng cần được ăn cái gì đó cho ấm người.

Người bán hàng rong thấy hắn thì cực kỳ kích động nhưng vừa muốn gọi “Tần đại nhân” đã thấy hắn lắc đầu và chớp mắt.

Hắn mặc thường phục là vì không muốn bại lộ thân phận. Tuy người ở phủ thành đa phần đều đã biết mặt hắn nhưng thấy thế nên ai cũng giả vờ không quen. Có điều đây là lần đầu tiên họ thấy hai đứa con nhỏ của Tần đại nhân. Đáng yêu quá!

Hôm nay Tần Ngộ vốn định mang cả vợ ra ngoài đi dạo nhưng gần đây Ngôn Thư đang bận làm phấn mặt. Trương thị cũng tò mò xoay quanh con dâu nên Tần Ngộ ra ngoài một mình với hai đứa con.

Người bán hàng rong múc cho hắn một bát đầy thức ăn, lại có thịt khô xếp trên cùng. Sau đó ông ấy còn cẩn thận đưa thêm hai cái bát nhỏ đựng nước ấm.

“Tần đại…… công tử, cứ từ từ ăn.” Người bán hàng rong kịp thời sửa miệng và ngượng ngùng rời đi. Qua một lát ông ấy lại lén nhìn Tần Ngộ và cảm thấy Tần đại nhân thật là tuấn tú, tấm lòng cũng không khác gì Bồ Tát.

Không Không và Liễu Liễu rúc trong lòng cha, đôi mắt nhìn chằm chằm bát canh cay không rời.

Tần Ngộ dùng đũa dính chút canh cay và cho hai đứa nếm thử. Không Không bị cay đến trợn mắt còn Tần Ngộ thấy thế thì suýt bật cười, may mà nhịn được.

Liễu Liễu cũng không khá hơn là bao, con bé bị cay tới độ nước mắt lưng tròng.

Tần Ngộ trêu ghẹo: “Còn muốn ăn không?”

 

Hiện tại hai đứa nhỏ đã hai tuổi và có thể ăn rất nhiều thứ, nhưng canh cay thì vẫn hơi khó ăn.

Tần Ngộ gắp một miếng tiết heo và nhúng qua nước ấm sau đó mới đút cho con. Ban đầu hai đứa đều dè dặt nhưng sau khi ăn thấy ngon tụi nó lập tức duỗi tay cầm.

Tần Ngộ thầm nghĩ xem ra hai đứa đều ăn được cay.

Hắn vừa đút cho con vừa ăn, động tác thành thạo khiến mọi người nhìn mà sửng sốt. Tần đại nhân chiều con thế à?

“Phụ thân, phụ thân, thịt, thịt.”

Bọn họ đang ăn vui vẻ thì bỗng có một ngươi đàn ông cao lớn ngồi xuống đối diện. Người này có làn da đen, nhưng không giống người nhà nông làm việc trên đồng cả năm bởi cơ cắp cả người hắn gồ lên, quần áo cũng căng chật. Hắn nhìn chằm chằm Tần Ngộ với ánh mắt không thân thiện cho lắm.

“Tần đại nhân.” Khẩu âm của kẻ này cũng lạ lạ, không giống người địa phương.

Tần Ngộ lập tức có suy đoán nên cười nói: “Muốn ăn canh cay không? Ta mời.”

Không Không đang bốc một miếng thịt khô bỏ vào miệng thấy thế lập tức nhả thịt ra tay và đưa cho người kia: “Ta mời.”

Tên kia:………

May mà Không Không quá nhỏ chứ không người kia sẽ cho rằng thằng nhãi con này đang nhục nhã mình.

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Không Không, đừng nghịch.”

Thằng bé hé miệng cười ngọt ngào sau đó bỏ thịt khô vào miệng, mắt nhìn chằm chằm người kia. Cậu nhóc quả thực rất đáng yêu, trắng nõn lại sạch sẽ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Người kia thấy đứa nhỏ thì ánh mắt tự nhiên cũng mềm hơn.

Một lát sau người bán hàng rong bưng một bát canh cay tới. Ông ấy nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt mang theo cảnh giác. Đó là một bát canh cay 6 văn tiền mà người bình thường ăn, hoàn toàn không so được với bát của Tần Ngộ.

Kẻ kia thấp giọng lẩm bẩm hai câu, thần sắc khinh thường sau đó cầm đũa ăn ào ào.

Tần Ngộ nhướng mày sau đó thu lại ánh mắt và tiếp tục vừa ăn vừa đút cho con.

Hai đứa nhỏ cũng không ăn nhiều, đa phần đều là hắn ăn. Người bán hàng rong quá thành thật, một bát này làm quá đầy khiến một người trưởng thành như hắn ăn cũng no căng.

Lúc này người đối diện cũng đã ăn xong thế nên Tần Ngộ lau miệng cho con rồi cười hỏi: “Không biết phải xưng hô với các hạ thế nào?”

“A Nhĩ Mộc.”

Tần Ngộ gật đầu: “Không biết người anh em A Nhĩ Mộc tới tìm ta là có việc gì?”

A Nhĩ Mộc đen mặt, “Vì sao Tần đại nhân lại khôi phục chế độ bán hàng theo cân?”

Tần Ngộ bình thản đáp: “Vì vốn nên thế.” “Lúc trước không phải như vậy.”

Tần Ngộ: “Thế nên tri phủ trước đã chết.” A Nhĩ Mộc:………

A Nhĩ Mộc híp híp mắt, mặt run lên: “Hóa ra Tần đại nhân đều biết hết.” Tần Ngộ: “Ừ, ta biết. Các ngươi có ảnh hưởng lớn hơn ta nghĩ.”

Tần Ngộ đứng dậy và A Nhĩ Mộc lập tức cảnh giác nhưng ai ngờ hắn chỉ đi trả tiền. Nhưng người bán hàng rong không chịu nhận thế là Tần Ngộ nói đùa: “Ông chủ làm ăn lỗ vốn thế này thì lần sau ta không dám tới nữa đâu.”

Không Không hát đệm: “Nhận đi, nhận đi.”

Ông chủ thấy thế thì vui vẻ nhận lấy: “Lần sau công tử lại tới nữa nhé.”

 

Tần Ngộ: “Được.”

Tần Ngộ ôm con đi dạo trên phố còn A Nhĩ Mộc thì đi bên cạnh châm chọc: “Ở trong tộc của chúng ta, chỉ có phụ nữ mới cho trẻ con ăn và ôm tụi nó đi dạo phố.”

Đám Hàn Ngũ tức giận nhưng Tần Ngộ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: “Thế nên đó chỉ là trong tộc của ngươi.”

Liễu Liễu ôm cổ cha và hôn một cái thế là Tần Ngộ quay đầu cười với con. Không Không thấy thế thì cũng quýnh lên hôn cha một cái.

“Phụ thân, con hôn kêu hơn.” Liễu Liễu trừng mắt nhìn em trai.

Không Không nhéo tai Tần Ngộ và hỏi: “Phụ thân, con có ngoan không?”

“Ngoan.”

Không Không lập tức ra lệnh: “Mua kẹo kẹo, mua đồ chơi.” Tần Ngộ: “Được.”

A Nhĩ Mộc thấy hơi cáu vì có cảm giác như mình bị ngó lơ. Lúc này hắn nhìn sang và thấy Tần Ngộ cao không kém gì mình thì càng thêm cáu.

Lúc trước ngồi thì không thấy gì nhưng hiện tại đi cạnh nhau hắn mới phát hiện đối phương không thấp.

Hai đứa nhỏ cũng không nhẹ thế mà Tần Ngộ vẫn vững vàng ôm con đi dạo. Hắn cũng không đỏ mặt, không thở hổn hển. Đây là quan văn

ư? Không phải người ta nói quan văn của Thành triều đều yếu ớt, gió thổi là đổ hả?!

Ven đường có người bán kẹo đường thế là Tần Ngộ hỏi hai đứa nhỏ: “Kẹo này được không?”

Liễu Liễu gật đầu, Không Không thì hô to: “Được.”

Tần Ngộ nghiêng đầu, “Kẹo này ngọt lắm, ngươi có ăn không?” A Nhĩ Mộc giận: “Ta có phải trẻ con đâu.”

Tần Ngộ hỏi phía sau: “Các ngươi có ai muốn ăn không?”

 

Uông Đông lập tức nói: “Ta ta ta, đại nhân, ta muốn.”

Còn một nha dịch khác cũng muốn ăn thế là Tần Ngộ mua bốn cái sau đó giới thiệu: “Đây là kẹo làm từ mạch nha và khoai lang đỏ nên ngọt nhưng không ngấy, lại thơm thoang thoảng. Ngươi không ăn thì thật đáng tiếc.”

A Nhĩ Mộc:………

Không Không cầm cây kẹo và li.ếm sau đó nói như vẹt: “Đáng tiếc.”

A Nhĩ Mộc cáu tiết: “Tần đại nhân, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không? Chỉ hai chúng ta thôi.” Hắn cố ý nhấn mạnh “chỉ hai chúng ta”.

Tần Ngộ đồng ý thế là bọn họ tới trà lâu. Uông Đông ôm hai đứa nhỏ còn Hàn Ngũ muốn đi theo nhưng Tần Ngộ cự tuyệt.

Cửa phòng được đóng lại còn Tần Ngộ thì nhấp một ngụm trà và hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

A Nhĩ Mộc châm chọc: “Đây là thái độ của quan phủ với chúng ta ư?”

Tần Ngộ thong thả ung dung buông chén trà và ngước mắt: “Quan phủ có thái độ gì? Khắt khe các ngươi? Hay thu nhiều thuế hơn?”

A Nhĩ Mộc nghẹn họng.

Ánh mắt Tần Ngộ trở nên sắc bén: “Ngươi tới tìm ta là vì cảm thấy các ngươi đã thuận theo Thành triều nên muốn được ưu đãi. Nhưng từ khi bản quan nhậm chức tới giờ chưa từng ưu đãi nên các ngươi mới tức giận phải không?”

Sắc mặt A Nhĩ Mộc tái đi: “Tần đại nhân cần gì phải nói khó nghe như thế.”

Tần Ngộ: “Ngươi không phản bác tức là ta nói đúng.”

Không đợi A Nhĩ Mộc nói chuyện, hắn đã tiếp tục: “Các ngươi đã thuận theo Thành triều thì chính là con dân của Thành triều, vậy đãi ngộ cần phải như nhau.”

A Nhĩ Mộc lập tức trầm mặt: “Tần đại nhân nói lời này không sợ chúng ta sinh ra oán hận sao?”

 

“Oán cái gì?” Tần Ngộ không hề sợ hãi mà nhìn hắn, “Con dân của Thành triều sẽ không bắt nạt người nhỏ yếu, đồng thời cũng không để kẻ khác khinh thường, cũng sẽ không sợ hãi.”

A Nhĩ Mộc bỗng bật dậy: “Ngươi ——”

Tần Ngộ ngẩng đầu, vững vàng ngồi. Hai người nhìn nhau một lúc nhưng Tần Ngộ chẳng hề nao núng.

A Nhĩ Mộc nhìn Tần Ngộ trừng trừng và muốn rời đi thì nghe thấy giọng nói ôn hòa truyền đến từ phía sau: “Khi bản quan để người truyền ra cách kiếm tiền ở phủ thành thì trong lòng đương nhiên muốn vạch ra một con đường sống cho mọi bá tánh ở đây. Ta đã là tri phủ, đã mang tiếng là quan phụ mẫu thì đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một người làm cha làm mẹ.”

Sắc mặt A Nhĩ Mộc hơi giãn ra sau đó hắn do dự quay về.

Tần Ngộ cười nói: “Uống chén trà hạ hỏa đi, người trẻ tuổi mà xúc động quá sẽ không tốt đâu.”

A Nhĩ Mộc trả lời một cách mỉa mai: “Tần đại nhân là người già hả?” Tần Ngộ: “Bản quan chỉ đang thực hành dưỡng sinh thôi.”

A Nhĩ Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sau khi uống một chén trà, A Nhĩ Mộc cứng rắn nói: “Chúng ta muốn đổi hàng, nhưng nếu đổi theo số cân thì chúng ta sẽ bị thiệt.”

“Rốt cuộc các ngươi cảm thấy mình sẽ bị thiệt hay không biết tính toán.” A Nhĩ Mộc thẹn quá nhìn chằm chằm hắn.

Tần Ngộ cười cười: “Thật khéo là bản quan có rảnh hai ngày này nên sẽ tự mình giúp các ngươi trao đổi hàng.”

A Nhĩ Mộc hoài nghi nhìn hắn.

Tần Ngộ nói tiếp: “Đến bản quan mà ngươi còn không tin thì còn tin được ai?”

A Nhĩ Mộc không nói gì.

“Hàng ở trong thành.” Một lát sau hắn mới nói.

 

Tần Ngộ từ từ đứng dậy, “Vậy đi thôi, coi như tiêu cơm.” A Nhĩ Mộc hơi ngây ra: Bảo làm là làm luôn hả?

Người trong cùng tộc với A Nhĩ Mộc đang ở một căn nhà cũ nát ở phía bắc tòa thành. Lúc này hắn tới gõ cửa thế là vài người đi tới mở cửa.

Bọn họ có cả nam và nữ, ai cũng cường tráng. Bọn họ dùng ngôn ngữ của mình giao lưu, ánh mắt nhìn Tần Ngộ với vẻ đề phòng.

Tần Ngộ mỉm cười và gật đầu chào. Hai đứa nhỏ được Uông Đông ôm cũng duỗi cổ ra nhìn.

Vốn Tần Ngộ muốn đưa hai đứa về nhưng tụi nó quấy không chịu. Hắn nghĩ nghĩ và cảm thấy ở trong thành cũng không thể xảy ra chuyện gì nên đồng ý cho hai đứa đi theo.

Có trẻ con ở đây nên không khí ôn hòa hơn một chút. Tần Ngộ nhìn thoáng qua hàng của đám A Nhĩ Mộc thì thấy ngoài da thú có dược liệu và hồ đào.

Tần Ngộ:………

A Nhĩ Mộc có liên lạc với người mua nên Tần Ngộ ở đó chứng kiến, đồng thời giải thích rõ mỗi số liệu cho A Nhĩ Mộc và người trong tộc hiểu. Hắn rất nhẫn nại, một việc đơn giản cũng có thể giải thích vài lần để đảm bảo đối phương hiểu.

Chỉ có lúc cuối cùng bán hồ đào thì xuất hiện sự khác biệt, đám A Nhĩ Mộc cảm thấy thương nhân đưa ra giá thấp.

Tần Ngộ cho người ra ngoài mua hồ đào đã được xử lý và đưa cho bọn họ ăn thử để họ thấy sự khác biệt.

A Nhĩ Mộc còn muốn nói gì nhưng Tần Ngộ lại ôn hòa mà kiên định nói: “Ngươi đã trì hoãn rất lâu và bỏ lỡ thời cơ buôn bán tốt nhất. Chờ sang năm đi.”

Hai người nhìn nhau khiến những người khác chẳng dám thở mạnh. Cuối cùng A Nhĩ Mộc không cam lòng quay mặt đi.

 

Bình Luận (0)
Comment