Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 163

“Tần đại nhân……”

“Học trò bái kiến Tần đại nhân……”

Quan văn và thư sinh đồng thời hành lễ với Tần Ngộ còn hắn thì mỉm cười: “Hôm nay tổ chức văn hội nên ta cũng chỉ là một văn nhân thôi, mọi người không cần khách sáo.”

Tần Ngộ thay đổi cách tự xưng nên những người khác cũng hiểu hắn không chỉ nói cho có.

Hôm nay mọi người đều thoải mái, không quan trọng thân phận mà tới đây với tư cách văn nhân.

Lúc này có một thư sinh tầm hơn 20 tuổi tới đây chắp tay với Tần Ngộ: “Tần đại……” Lúc nói tới đây hắn hơi khựng lại và sửa miệng: “Tần

 

huynh. Tại hạ mới viết được một áng văn, không biết có vinh hạnh được Tần huynh góp ý hay không?”

Tần Ngộ cười cười: “Góp ý thì ta không dám nhận nhưng ta có thể nhìn xem thế nào.”

Ánh mắt mọi người đảo qua thư sinh kia và Tần Ngộ. Bản thân Tần Ngộ còn chưa 30 tuổi nhưng đã làm quan tam phẩm. Một người như hắn quả thực hiếm thấy, và theo lý thì kẻ có con đường làm quan hanh thông như thế ắt phải có chút đắc ý, kiêu ngạo.

Nhưng bọn họ từng đọc văn chương mà hắn làm, giữa những hàng chữ không hề có ngông cuồng, ngược lại đầy giản dị và ý nghĩa sâu nặng. Hiện tại tiếp xúc gần gũi mới thấy người này sao mà bình dị và dễ gần.

Quả nhiên không nên tin lời đồn đãi.

Lúc này Tần Ngộ chỉ ra vài chỗ còn thiếu sót trong bài văn của thư sinh kia rồi nói: “Tuy có chút thiếu sót nhưng vẫn khó mà che được vẻ đẹp. Ngươi rất có linh khí, về sau cần cố gắng hơn, chớ nên chậm trễ việc học.”

Thư sinh kia được khen ngợi và cổ vũ thì kích động đỏ cả mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Ngộ và vái một cái: “Đa tạ Tần huynh.”

Tần Ngộ đỡ lấy tay hắn, “Ngươi còn như thế là ta không dám nói gì nữa đâu.”

“Không được, không được.” Dứt lời đối phương lắp bắp: “Tại hạ còn chưa tự giới thiệu, … Tại hạ họ Chu, tên chỉ có một chữ Giáo, tự là Tu Dục, là người kinh thành, nhà ở thành tây, hiện tại đang học ở Quốc Tử Giám.”

Tần Ngộ gật đầu ý là mình đã biết.

Những người khác thầm chửi cái tên Chu Tu Dục này quá khôn nên đã nhanh chân túm được cơ hội thể hiện trước mặt Tần đại nhân.

Rất nhanh đã có người đi tới trước mặt Tần Ngộ và lặng lẽ đẩy Chu Tu Dục ra ngoài: “Tần huynh, tại hạ mới làm một bài thơ, không biết có thể được huynh chỉ bảo.”

“Tần huynh, tại hạ cũng có tác phẩm mới……”

 

“Tần huynh……”

Triệu Cẩm Châu chen vài lần cũng không chen được thế là mặt đen thui. Hắn không nhịn được nói với Hoàn Thanh ở bên cạnh: “Không phải Hoàn huynh định tổ chức khúc thủy lưu thương sao?”

Hiện tại là thế nào đây?

Hoàn Thanh liếc mắt nhìn hắn và không hé răng. Hiện tại bản thân hắn cũng phiền lắm. Vì văn hội lần này mà hắn đã chuẩn bị thật lâu. Mấy ngày nay Tần đại nhân và ngự sử có tranh chấp nên có không ít người vốn có thái độ tốt với Tần đại nhân lại sửa ý. Hắn phải loại hết những kẻ đó ra, phí nhiều công sức lắm chứ! Đã thế hắn còn đắc tội không ít người!

Hiện tại thì hay rồi, người khác chiếm lợi hết rồi kìa! Hắn tức quá mà!

Hoàn Thanh nghẹn một hơi, trên mặt là nụ cười nhạt nhẽo. Hắn nói với mọi người: “Đã không còn sớm nữa, chúng ta nên tìm chỗ thích hợp và ngồi xuống thôi.”

Địa điểm này được Hoàn Thanh chọn sau khi thương lượng với mọi người và bọn họ cùng góp tiền. Riêng hắn và Triệu Cẩm Châu bỏ ra một nửa để mua rượu, đồ ăn và thuê người hầu.

Tần Ngộ được xếp ngồi bên trong, vì nơi đó có một cây đại thụ, có thể hóng mát.

Vừa rồi hắn không nhận ra nhưng dần dần hắn cảm thấy mình đang nhận được ưu đãi thế nên hơi mất tự nhiên. Nhưng nói thật là hắn cũng thấy vui vẻ trong lòng.

Nhiều năm qua tuy thi phú của Tần Ngộ không thể tiến lên hàng thiên tài nhưng luyện nhiều ắt vẫn có tiến bộ. Hiện tại hắn cũng coi như không tồi.

Khay rượu nhẹ nhàng trôi theo dòng nước và cuối cùng dừng trước mặt một thư sinh mặc áo dài màu nguyệt bạch. Hắn vui vẻ cầm chén rượu uống một hơi sau đó nghĩ nghĩ và cầm bút viết một bài thơ.

Lúc này người hầu ở bên cạnh sẽ lấy chén rượu không để thay bằng chén mới. Chờ thư sinh làm thơ xong còn phải truyền cho mọi người cùng xem. Sau khi đánh giá, tất cả sẽ quyết định xem thư sinh này được thông

 

qua hay phải uống rượu phạt. Sau đó cái khay được chuyển qua vòng mới.

Tần Ngộ nhìn thoáng qua bài thơ thư sinh kia vừa làm. Với ánh mắt của hắn thì bài thơ này không tầm thường, có người và cảnh, lại lấy người để tả cảnh, quả là khéo léo.

Hắn gật gật đầu.

Sau đó những người khác cũng đều cho qua.

Thư sinh nhẹ đẩy khay rượu thế là cái khay trôi đi, cuối cùng dừng trước mặt Tần Ngộ. Trong nháy mắt, hắn thấy mười mấy ánh mắt đều nhìn mình.

Tần Ngộ rũ mắt và làm một bài thơ về phong cảnh. Mây trắng lãng đãng, không trung xanh xanh mà không miêu tả thì thật đáng tiếc.

Tần Ngộ nhanh chóng thông qua và tới lượt những người khác. Nhưng ba mươi phút sau khay rượu lại dừng trước mặt hắn thế là Tần Ngộ viết về cây cỏ.

So với Tần Ngộ phải vắt óc thì những người khác quả thực như phun châu nhả ngọc, vừa vung bút đã làm được thơ hay. Tần Ngộ thấy thế thì lập tức cảm thấy không đúng.

Lần thứ ba, lần thứ tư……

Khay lại dừng trước mặt hắn khiến Tần Ngộ chịu không nổi. Trong khoảng thời gian ngắn phải làm thơ liên tục quả thực hơi miễn cưỡng. Thay vì viết ra thứ sản phẩm lỗi thì không bằng thành thật nhận phạt.

Sau ba chén rượu, lại thêm mấy chén trước đó khiến mặt Tần Ngộ đỏ lên. Hắn cười nói: “Giang sơn thật nhiều người tài, ta không so được với các vị rồi.”

Mọi người được khen thì hơi chột dạ. Bọn họ không phải mới được mời như Tần Ngộ mà đã biết thông tin từ sớm nên đã chuẩn bị trước trong đầu.

Sau đó Tần Ngộ bị phạt thêm 2 lần khiến không chỉ mặt mà cả người hắn đều nóng bỏng.

 

Vừa hay lúc ấy là buổi trưa nên mọi người cũng nghỉ ngơi ăn uống gì đó. Tần Ngộ được người ta đỡ đến ngồi dưới một gốc cây để nghỉ ngơi.

Thật ra hắn vẫn còn ý thức nên khi nghe thấy ai đó gọi mình, hắn cố sức ngước mắt và chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú mang theo sầu lo.

“Hoàn Trạng Nguyên.” Tần Ngộ gọi. Vì uống rượu nên giọng hắn hơi trầm thấp, chả khác gì rượu khiến người ta say lòng.

Hoàn Thanh ho nhẹ một tiếng và hỏi: “Ngài có khỏe không?” Tần Ngộ nửa híp mắt và thấp giọng đáp: “Ừ.”

Hoàn Thanh cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Ngộ. Hắn rũ mắt và hơi áy náy, “Hôm nay đã khiến Tần đại nhân mất hứng.”

Chẳng ai muốn bị phạt liên tiếp cả, dù chỉ là trò vui đùa. Hoàn Thanh thông báo trước cho những người khác là muốn sự kiện diễn ra tốt đẹp và gây ấn tượng tốt cho Tần Ngộ. Ai ngờ lại biến khéo thành vụng.

Tần Ngộ híp mắt nhìn trời và từ từ nói: “Không hề, hôm nay ta vui lắm. Đám sĩ tử trẻ tuổi các ngươi quả thực có tài.”

Có lẽ vì uống rượu nên cảm xúc của Tần Ngộ dễ bộc lộ hơn, Hoàn Thanh lại mang họ Hoàn nên hắn nghĩ tới người quen cũ và bắt đầu nói với đối phương về quá khứ.

“Lần đầu tiên ta tham gia khúc thủy lưu thương là vào một ngày như hôm nay. Khi đó ta còn niên thiếu, tửu lượng không tốt lắm nên uống mấy chén đã say. Hiện tại ta vẫn có thể nói chuyện phiếm với ngươi là tốt rồi đó.” Tần Ngộ cười cười và vì không cần giữ lễ nữa nên cả người hắn càng thêm phóng khoáng.

Tần Ngộ liếc hắn, “Nhìn ta làm gì?”

Hoàn Thanh mím môi và chần chờ nói: “Tần đại nhân thứ tội, ta chỉ cảm thấy bộ dạng của ngài vừa rồi rất giống một người lớn trong gia đình ta.”

Tần Ngộ: “Hả?”

Hoàn Thanh mơ hồ nói: “Người kia là phu tử ở thư viện Thanh Khê.”

 

“Vậy à……” Tần Ngộ khép mắt và cảm thấy cũng không ngạc nhiên lắm, “Có phải người đó rất tùy ý và không thích bị bó buộc đúng không? Tài nghệ chơi cờ của ông ấy phải nói là đè bẹp cả thư viện, à không, đè bẹp cả Kim Lăng đúng không?”

Hoàn Thanh không hé răng.

Tần Ngộ nhìn qua thấy hắn trợn mắt thì cười nói: “Người đó không nói với ngươi là ông ấy từng dạy dỗ ta và tới giờ chúng ta vẫn còn giữ liên lạc à?”

Hoàn Thanh ngây ra và lắc đầu.

Lần này đổi lại thành Tần Ngộ ngơ ngẩn rồi hắn cúi đầu cười hai tiếng và thở ra một hơi, “Hoàn tiên sinh nói với ngươi thế nào?”

“Tiên sinh nói, Tần đại nhân trời sinh thông minh, thư viện Thanh Khê may mắn mới có được một học sinh như ngài. Tiên sinh còn nói mình không thân thiết với Tần đại nhân cho lắm.”

Tần Ngộ:………

Nếu hắn nhớ không lầm thì trong thư gần nhất Hoàn tiên sinh gửi tới còn lên án bút lông sói hắn tặng cho ông rất là nhiều vấn đề, nào là hoa văn trên thân bút xấu chẳng hạn. Cuối cùng ông ấy còn dỗi nói thôi thì dùng tạm.

Cái này mà gọi là “không thân lắm” à? Thôi được rồi.

“Tần đại nhân, Tần đại nhân……” Hoàn Thanh cẩn thận gọi. Tần Ngộ hoàn hồn: “À, ngươi nói đi.”

Hoàn Thanh ngượng ngùng: “Không, không có gì.”

Tần Ngộ nhìn khuôn mặt trẻ trung của Hoàn Thanh và bỗng nhiên hỏi: “Quan hệ của ngươi và người kia rốt cuộc là gì?” Người lớn trong nhà thì cũng có thân có sơ.

Tần Ngộ vừa dứt lời mới cảm thấy không ổn, quả nhiên rượu không phải thứ tốt.

Hắn vội nói thêm: “Không sao, nếu ngươi không…”

 

“Hoàn tiên sinh là bác của ta. Ta là con út trong nhà.” Hoàn Thanh giải thích.

“Thế à?” Tần Ngộ tính tính tuổi của hai người thì thấy cũng hợp lý.

Hắn cười nói: “Có một người bác như Hoàn tiên sinh nên bảo sao ngươi lại xuất sắc như thế.”

Tần Ngộ có gặp được vài thiên tài nhưng không nhiều. Một trong số đó là Nghiêm Hoài, ngoài ra còn có Lý Phi, Trương Hòa và cả Hoàn Thanh.

So với Tần Ngộ, thì những người này gần như không có sở đoản. Lúc còn ở thư viện Thanh Khê, Nghiêm Hoài vừa nhìn một áng văn chương là có thể nhớ đại khái, còn hắn phải lén học thuộc vài lần. Có lẽ hắn thông minh hơn một ít thư sinh, nhưng ở trước mặt thiên tài thì hắn chỉ có thể liều mạng nỗ lực mới có thể rút ngắn khoảng cách chênh lệch.

“Không phải.” Hoàn Thanh phản bác sau đó hơi chần chừ nói: “Ở trong lòng ta thì Tần đại nhân là người có trí tuệ lớn.”

Tần Ngộ kinh ngạc phát hiện hóa ra mình đã nói ra lời trong

lòng. Nhưng phản ứng của Hoàn Thanh lại ngoài ý nghĩ của hắn. Tần Ngộ nhíu mày và cảm thấy thiên tài thường kiêu căng, dù biểu hiện có không rõ ràng đi nữa. Ấy vậy mà khi Hoàn Thanh đứng trước mặt hắn lại luôn khiêm tốn.

Tần Ngộ nghĩ tới vài lần gặp gỡ Hoàn Thanh trước đó thì có một suy đoán nên vui đùa: “Ngươi tôn sùng ta thế à?”

Hoàn Thanh không hề do dự đã gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Ngộ với vẻ kiên định và sùng bái.

Tần Ngộ cảm thấy hơi váng đầu. Có phải hắn say thật rồi không? Hắn đâu có cái gì đáng giá để một người như Hoàn Thanh tôn sùng như vậy.

Hoàn tiên sinh đã từng là thầy và dạy hắn nhiều điều. Cũng vì thế mà cách làm người và đối nhân xử thế của Tần Ngộ cũng bị ảnh hưởng từ ông ấy.

Thế mà hiện tại cháu của Hoàn tiên sinh lại tôn sùng hắn……

Tần Ngộ cảm thấy đầu óc mình trì trệ thế nên miệng đã tranh trước: “Ngươi đã bái Hoàn tiên sinh là thầy à?”

 

Nếu đúng vậy thì hắn và Hoàn Thanh cũng coi như “Sư huynh đệ”.

Nhưng Hoàn Thanh lắc đầu phủ nhận: “Bác ấy chỉ dạy dỗ ta và nói hai chúng ta không có duyên thầy trò.”

Tần Ngộ theo bản năng hỏi: “Thế ở ai?” Hoàn Thanh nhìn Tần Ngộ.

“Ngươi nhìn ta như thế làm ta tưởng là mình đó!” Tần Ngộ tự cười mình.

Nhưng Hoàn Thanh không phủ nhận. Hắn lại không thèm phủ nhận???

Lúc Tần Ngộ còn đang ngây ra thì Hoàn Thanh nghiêm túc nói: “Nếu có thể bái Tần đại nhân làm thầy thì đời này của ta quả thực may mắn.”

Tần Ngộ tưởng mình nghe lầm và lẩm bẩm: “Ngươi bái ta làm thầy sẽ bị thiệt đó.”

Hoàn Thanh tưởng hắn từ chối nên mất mát cúi đầu.

Tần Ngộ thấy không đành lòng nên chế nhạo: “Hôm nay ngươi quyết tâm bái ta làm thầy thì ta coi như nhặt được một học trò giỏi. Là ta được lời.”

Hoàn Thanh đột nhiên ngẩng đầu: “Đại nhân đồng ý nhận ta làm học trò ư?”

Tần Ngộ: “…… À…”

Hai người nhìn nhau, cuối cùng hắn vẫn đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment