Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 164

Tin Tần Ngộ nhận Hoàn Thanh làm đồ đệ nhanh chóng được truyền ra ngoài. Mọi người lập tức bàn tán sôi nổi nhưng chỉ có số ít bày tỏ phản đối.

Từ nay về sau, Hoàn Thanh tự nhiên sẽ đứng về một phe với Tần Ngộ.

Ngôn Thư và mọi người đều ngây ra. Sao Tần Ngộ chỉ ra ngoài một chuyến mà lúc trở về đã có thêm đồ đệ vậy? Trước đây đã bao giờ Tần Ngộ nhắc tới ý định nhận đồ đệ đâu. Ngay cả với Hoắc Anh thì hắn cũng chỉ nói với người ngoài rằng họ có quan hệ thầy trò bình thường chứ không phải sư phụ và đồ đệ.

Hiện giờ Hoàn Thanh bái Tần Ngộ làm sư phụ khiến không biết bao nhiêu kẻ tiếc hận. Còn có người biết một chút thông tin nội bộ và cảm thấy Hoàn Thanh thật giỏi mưu mô, nhân lúc Tần Ngộ say rượu để ép người ta nhận mình làm đồ đệ.

Lời này quả thật oan cho Hoàn Thanh bởi đúng là Tần Ngộ có uống rượu nhưng hắn không bất tỉnh nhân sự. Hắn chỉ hơi lâng lâng và hoàn toàn biết mình đã làm gì. Nếu lòng hắn không muốn thì đã sớm lảng sang chuyện khác. Chẳng qua hắn cũng không phản đối.

Giống như chính hắn đã nói, nhận một thiên tài như Hoàn Thanh làm học trò khiến Tần Ngộ được món hời.

Bỏ qua những chuyện râu ria thì phải nói là quan hệ giữa Hoàn Thanh và Hoàn tiên sinh rất sâu thế nên Tần Ngộ cũng muốn nâng đỡ hắn. Hiện tại hai người có danh nghĩa thầy trò thì Tần Ngộ càng thêm yêu quý hắn hơn.

Dưới sự chứng kiến của Khổng thánh nhân, Hoàn Thanh chính thức bái sư với đầy đủ lễ nghĩa. Từ giờ hai người không chỉ là thầy trò đơn thuần mà còn là sư phụ và đồ đệ.

Hoàn Thanh vô cùng vui vẻ trở về làm việc còn Tần Ngộ thì bắt đầu gặp phiền toái.

Trương Hòa hùng hổ tới cửa muốn nói cho ra ngô ra khoai: “Được lắm Tần Tùy Chi, Cảnh Nhi nhà ta không tốt chỗ nào mà huynh không nhận nó làm đồ đệ hả? Trước kia huynh nói cái gì mà không có ý định nhận đồ đệ, huynh lừa ta hả?”

 

Trương Hòa mang tới một bình rượu và đặt cái ầm lên bàn: “Hôm nay ta phải chuốc huynh say rồi ép huynh cho ta một cái hứa hẹn thì ta mới về.”

Tần Ngộ:………

“Toái Tiềm, đừng gây chuyện cho ta nữa.”

Tần Ngộ vội đóng cửa thư phòng và nói với Trương Hòa: “Cảnh Nhi rất tốt, ta cũng quý thằng bé. Trong lúc học tập nó có chỗ nào không hiểu thì cứ tới hỏi, ta biết gì là nói hết. Nhưng ta không nhận nó làm đồ đệ được.”

Trương Hòa bĩu môi. Bọn họ đều làm quan nên đương nhiên hắn hiểu rõ. Đạo lý hắn hiểu nhưng trong lòng vẫn bực. Vốn hắn muốn kết làm thông gia với Tần Ngộ nhưng lại phát hiện không ổn. Vì thế hắn muốn tìm thầy tốt cho con, nhưng cũng không thành. Cũng chẳng phải tình cảm của họ không tốt, mà vì thân phận của hai người ngăn cản. Bọn họ đều là quan to trong triều vì thế phải kiêng kị để Thiên Tử yên tâm. Chuyện kết thân là vô vọng.

Nhìn anh em nhà họ Từ là biết. Nghe nói trước kia hai người họ thân lắm, nhưng hiện tại một văn, một võ mà gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào. Gia đình như bọn họ có làm mai cho con cái thì cũng chỉ có thể nhắm vào mấy nhà thanh quý không có thực quyền hoặc chọn người có địa vị thấp hơn.

Trương Hòa tự rót rượu cho mình và không nhịn được thở dài: “Biết thế lúc trước cứ ở lại Hàn Lâm Viện ăn no chờ chết cho xong.”

Như thế là đủ để duy trì tên tuổi thư hương nhà họ. Hắn cũng có thích quyền lực đâu! Hiện tại thì tốt rồi, ngày nào cũng mệt như chó!

Tần Ngộ lắc lắc đầu và đi tới ngồi xuống nhấp một ngụm trà.

Trương Hòa nhanh chóng điều chỉnh tâm tình và trêu ghẹo: “Cùng uống không?”

Tần Ngộ giơ chén trà lên. Hiện tại hắn không muốn uống rượu.

Tửu lượng của Trương Hòa không tồi, sau khi uống say cũng không gây chuyện. Hắn chỉ hớn hở nói: “Ta chỉ là người đầu tiên thôi, Tùy Chi à, phiền toái của huynh còn nhiều lắm.”

 

Quyền quý trong kinh thành quá nhiều và có không ít người nhìn chằm chằm Tần Ngộ. Trước kia hắn chưa từng chính thức nhận đồ đệ thì không nói làm gì, hiện tại hắn vừa nhận là mọi người đã ào ào xông lên.

Tần Ngộ không nói gì.

Ngày tiếp theo hắn đang trên đường tới cơ quan thì bị một đám thư sinh chặn đường. Bọn họ nói mình sùng bái và hy vọng có thể bái Tần Ngộ làm thầy.

Có lẽ có người thật lòng nhưng cũng không thể phủ nhận là có kẻ mang mưu đồ khác. Đừng thấy Tần Ngộ tranh chấp với ngự sử và bị bọn họ nhắm vào là tệ. Đây cũng là một kiểu tôn vinh khen ngợi, bởi có phải ai cũng bị ngự sử nhắm vào đâu.

Xe ngựa bị chặn giữa đường khiến nơi đó tắc nghẽn.

“Tần đại nhân, Tần đại nhân, học sinh thật sự ngưỡng mộ ngài. Học sinh đã học thuộc làu những tác phẩm ngài viết.” Kẻ kia vừa dứt lời đã đọc vanh vách.

Tần Ngộ:………

Hàn Ngũ và Tần Tiểu Sơn che trước mặt hắn. Trong lòng Hàn Ngũ thầm mắng tám đời cái đám này. Ai bảo văn nhân trói gà không chặt nào? Bọn họ khỏe như trâu ấy.

Tần Ngộ vén màn xe và bất đắc dĩ nói: “Các ngươi về đi, lúc trước bản quan nhận đồ đệ là ngoài ý muốn thôi.”

Ánh mắt đám thư sinh sáng quắc: “Tần đại nhân, Tần đại nhân, học sinh thật sự kính nể ngài. Tần đại nhân, học sinh có làm một bài văn, ngài xem thử……”

“Tần đại nhân, học sinh cũng làm thơ, ngài nhìn một chút.” “Tần đại nhân, Tần đại nhân……”

Tần Ngộ nào dám nhận. Hắn mà nhận thì tình thế càng thêm tệ.

May là đúng lúc này có quan binh tuần tra đi qua và ngăn đám thư sinh này lại. Tần Ngộ nhân cơ hội nói thẳng: “Trở về đi, bản quan không nhận đồ đệ nữa.”

 

Chờ Tần Ngộ tới Đô Sát Viện thì cả hắn, Tần Tiểu Sơn và Hàn Ngũ đều đổ mồ hôi, cả người chật vật.

Hàn Ngũ cười nói: “Cũng may có quan binh tới kịp.” Tần Ngộ nghĩ việc này cũng quá khéo.

Trong lúc làm việc, đồng nghiệp nghe được tiếng gió và chạy tới trêu ghẹo hắn. Tần Ngộ dở khóc dở cười và nhanh chóng nói lái sang chuyện khác.

Mấy ngày sau bên ngoài cửa nhà họ có rất nhiều người vây quanh. Đừng nói Tần Ngộ, ngay cả mọi người trong nhà cũng bị ảnh hưởng, hai đứa nhỏ cũng bị dọa.

Tần Ngộ không tin chuyện này là tự phát, ắt phải có kẻ đứng sau giật dây.

Một vị quan tam phẩm như hắn lại bị bức phải đi làm bằng cửa sau. Thế nhưng vẫn không tránh được một kiếp. Hôm nay lúc hắn về nhà thì bánh xe bỗng long ra.

Suýt nữa thì Tần Ngộ đã ngã văng khỏi xe, cũng may Hàn Ngũ phản ứng nhanh và vội phi thân lao ra đỡ lấy một bên xe bị nghiêng. Tần Tiểu Sơn nắm chắc thời gian đỡ Tần Ngộ xuống xe.

Lúc này một thư sinh áo xám chạy tới cuồng nhiệt nhìn Tần Ngộ và quỳ xuống, “Tần đại nhân, Tần đại nhân, cầu xin ngài nhận ta làm đồ đệ. Ta sẽ nỗ lực học tập và nghe lời ngài. Cầu xin ngài nhận ta làm đồ đệ.”

“Tần đại nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài……” Đối phương dập đầu thật mạnh, tiếng động khiến người ta nghe cũng thấy đau, mặt đất nhanh chóng có vết máu.

Tần Tiểu Sơn cũng bị dọa. May mà Tần Ngộ vẫn giữ được bình tĩnh và nói: “Ngươi về đi, bản quan đã nói là ta không nhận đồ đệ nữa.”

“Vì sao?!” Thư sinh kia đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, máu giữa trán chảy xuống mũi nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Tần Ngộ.

Tần Tiểu Sơn lập tức che trước mặt Tần Ngộ còn Hàn Ngũ cũng vứt xe lại và chạy tới che chở.

 

Thư sinh kia không nhìn ai khác, cứ nhắm vào Tần Ngộ: “Ta đã đọc xong tất cả các tác phẩm của ngài và tìm hiểu mọi sự tích về ngài. Ta khắc khổ hơn tất thảy mọi người, vì sao không nhận ta làm đồ đệ?”

“Có phải ngài xem thường ta không?”

“Tần đại nhân, ngài cũng xuất thân bình dân nhưng giờ lại ghét bỏ quá khứ của mình ư?”

“Vớ vẩn!” Tần Tiểu Sơn quát to: “Ngươi nghĩ mình là ai mà dám nói với đại nhân nhà chúng ta như thế?”

Câu chuyện ngưng lại, tên kia lập tức đổi bài kể khổ: “Tần đại nhân, nhà ta nghèo nên ta học tập vô cùng gian khổ, sau mười mấy năm mới đỗ cử nhân. Vất vả trong đó chỉ mình ta biết. Tần đại nhân, tuy hiện tại ta kém Hoàn Thanh, nhưng nỗ lực của ta vượt xa hắn……”

Tần Ngộ rũ mắt và không nghe đối phương. Hắn cảm thấy kẻ này hơi bất thường.

May mà lúc này quan binh tuần tra tới kịp.

“Buông ta ra, buông ta ra, ta là cử nhân, là người có công danh, đám vũ phu các ngươi dám vô lễ với ta ư? Bỏ ta ra…… Tần đại nhân, Tần đại nhân……”

Đối phương bị quan binh kéo đi trong lúc vẫn kêu la hò hét.

Tần Ngộ thở ra một hơi và dặn dò: “Tiểu Sơn, mai đệ mang quà tới chỗ đội tuần tra.”

“Vâng, đại nhân.”

Tới tối Tần Tiểu Sơn trở về báo: “Đại nhân, quà đã đưa và……” Tần Ngộ chán nản hỏi: “Và cái gì?”

“Đội tuần tra nói là người hầu nhà họ Trương tới báo rằng có khả năng Tần đại nhân sẽ gặp phiền toái nên để họ chú ý nhiều hơn một chút.”

“Bảo sao.” Tần Ngộ xoa xoa mày. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Trương Hòa là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn hắn nhiều. Ân tình này hắn nhớ kỹ.

 

Qua hôm sau quan phủ đưa ra kết quả điều tra. Quả nhiên tên thư sinh kia đã động tay động chân với cái xe. Ông nội hắn làm nghề mộc nên hắn mới học được chút kiến thức.

Tần Tiểu Sơn và Hàn Ngũ áy náy cực kỳ bởi sự bất cẩn của mình. Hai người chỉ chú ý tới đám thư sinh quá mức nhiệt tình mà không ngờ có kẻ lại dùng cách cực đoan như thế.

Cũng bởi vậy Hàn Ngũ bị ba thị vệ còn lại khinh bỉ môt trận. Bởi vì yêu cầu cơ bản của hộ vệ là đảm bảo an toàn cho chủ của mình.

Hàn Ngũ bất cẩn nên xin được nhận phạt. Ai biết Tần Ngộ lại cự tuyệt: “Lần sau rút kinh nghiệm là được.”

“Đại nhân, thuộc hạ hổ thẹn lắm. Nếu ngài không phạt thì thuộc hạ khó yên lòng……”

Tần Ngộ thở dài: “Vậy ngươi phụ trách quét tước trong nhà một tháng đi.”

“Vâng.”

Chuyện xe ngựa của Tần Ngộ bị người ta động tay cũng được truyền vào trong cung. Thiên Tử tức giận và lập tức phái Kim Ngô Vệ đóng quân bên ngoài nhà họ Tần, ngày ngày hộ tống Tần Ngộ đi làm, tuyệt đối không cho kẻ khác tới gần.

Mà cái tên cử nhân suýt nữa khiến Tần Ngộ bị thương kia bị hạch tội mưu hại mệnh quan triều đình và bị tước công danh, nhốt vào tù ba năm.

Sau khi tin tức này được công bố thì những người khác cũng rén hơn nhiều.

Thiên Tử lại cảm thấy không vui với Hoàn Thanh, “Lúc trước ở trên điện Kim Loan trẫm đã nhìn lầm hắn.”

Tần Ngộ không biết mình muốn thở dài lần thứ bao nhiêu.

Hắn nén bất đắc dĩ trong lòng và giữ bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng trách oan Hoàn Trạng Nguyên rồi. Tửu lượng của thần tạm được nên ngày đó thần không say.”

Hiện tại hắn phải cố giúp Hoàn Thanh gột sạch tin đồn vớ vẩn nên đành phải ôm hết trách nhiệm vào người: “Vi thần thấy hắn là một hạt giống

 

tốt nên trong lòng yêu quý và đưa ra ám chỉ để A Thanh mở lời.” Thiên Uẩn Đế bán tín bán nghi.

Tần Ngộ khẽ cắn môi nói: “Khi thần còn niên thiếu luôn gặp khó khăn trong việc làm thơ văn vì thế cũng tự nhiên hâm mộ người có tài văn chương. Không sợ Hoàng Thượng chê cười nhưng hiện tại có thể nhận được một học trò xuất sắc như thế khiến thần mừng thầm trong lòng.”

Ánh mắt Thiên Uẩn Đế hơi u oán: “Hóa ra tiên sinh thích học trò như thế……”

Tần Ngộ:………

Tần Ngộ nhắm mắt và cúi đầu nói: “Đúng vậy.”

“Bảo sao tiên sinh chưa từng chính thức nhận A Anh làm đồ đệ.”

Suýt nữa là Tần Ngộ đã không giữ được bình tĩnh. Hắn cố cắn răng nói: “Cũng không phải. A Anh hắn……”

Đầu óc hắn xoay chuyển thật nhanh: “A Anh hắn chỉ hướng tới binh nghiệp, vi thần lại không giỏi việc này nên không dạy được hắn, cũng không dám chậm trễ hắn.”

“Tiên sinh quá khiêm tốn rồi.” Thiên Uẩn Đế không chịu bỏ qua: “Trẫm còn nhớ rõ tiên sinh từng lấy thân phận quan văn để diệt trừ thế lực sơn tặc khổng lồ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi. Ngài sát phạt quyết đoán, hoàn toàn xứng với một câu nho tướng.”

Tần Ngộ nghẹn hết cả lời.

“Suýt nữa là tiên sinh đã bị thương, nếu việc này truyền tới biên quan thì A Anh sẽ lo lắm.”

Tần Ngộ:………

Mọi chuyện đã lỡ rồi nên hiện tại Tần Ngộ chỉ hối hận vì Hoàn Thanh bị liên lụy. Thế nên hắn đành cố gắng chống đỡ, “Vi thần sẽ giải thích cho A Anh hiểu.”

Không đợi Thiên Uẩn Đế nói, hắn đã tiếp lời: “Hoàng Thượng, nghe nói đã chọn được người phù hợp làm Hoàng Hậu.”

 

Nói tới đây là Thiên Uẩn Đế lập tức hờ hững: “Chọn rồi, một hậu, hai phi.”

Tần Ngộ thầm nghĩ Từ thái hậu làm việc thật hiệu quả. Sau đó hắn theo bản năng hỏi: “Ngài có thích họ không?”

Thiên Uẩn Đế hơi kinh ngạc vì những người khác chỉ nói hợp hay không, có mỗi Tần Ngộ là hỏi hắn có thích hay không.

Thiên Uẩn Đế thở dài: “Mẫu hậu nói ngày tháng qua đi ắt sẽ có tình cảm.”

Bỗng nhiên Tần Ngộ không biết phải nói gì cho tốt. Ít nhất thì đối phương cũng là Hoàng Thượng, còn một hậu hai phi kia chẳng phải cũng nghe trong nhà sắp xếp hay sao?

Hắn và A Thư có thể thành hôn một cách tình nguyện đã là may mắn.

Sau đó Tần Ngộ nhặt một chút chủ đề công việc để nói khiến Thiên Uẩn Đế vui vẻ hơn một chút.

Tới chiều hắn mới rời đi.

Thiên Uẩn Đế nhìn bóng dáng Tần Ngộ đi xa và cảm thấy hơi buồn bực. Vốn hắn định chờ thêm một thời gian nữa, chờ chức quan của tiên sinh cao hơn, dù chỉ thêm một bậc cũng tốt……

Như thế tiên sinh sẽ có tư cách và hắn cũng có thể bịt kín miệng của đám quan lại.

Nhưng ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Hoàn Thanh.

Thiên Uẩn Đế không biết nên tức ai. Rồi một lát sau hắn lại nghĩ nếu hắn bỏ qua sự phản đối của triều thần và cứng rắn thăng quan cho tiên sinh thì tốt rồi.

Nhưng thế có khác nào khiến tiên sinh thành bia ngắm.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không được thế là hắn tức quá đập cái khay rửa bút khiến nó rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh.

Vương Khoan sợ quá không dám thở mạnh.

 

Sau một lúc lâu Thiên Uẩn Đế mới thở dài: “Trẫm và A Anh cũng coi như chung cảnh ngộ.”

Một khoảng thời gian sau Tần Ngộ nhận được thư từ biên quan. Một phong thư hỏi han sức khỏe của hắn, còn một phong thư còn lại thì tru tréo việc hắn nhận đồ đệ mới.

Tần Ngộ phải nghĩ trước nghĩ sau mãi mới gửi thư hồi âm. Qua một khoảng thời gian dài nhà họ Tần mới trở lại bình yên như trước.

Tới cuối năm, Thiên Tử thành hôn.

Bình Luận (0)
Comment