Chính sách mới được thực hiện với khí thế hừng hực còn Tần Ngộ thì xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh. Lúc ở trên triều, hắn duy trì tư thế khom lưng chắp tay chừng nửa canh giờ. Trong lúc ấy thân thể hắn vẫn duy trì tư thế vuông góc.
Tần Ngộ cố chống đỡ về tới nhà nhưng đã đau tới độ mặt tái nhợt. Phần xương eo của hắn đau nhói lên như bị kim châm.
Tần phủ mới vừa cho người đi mời đại phu thì viện chính của Thái Y Viện tới.
“Tần đại nhân, hạ quan châm cứu cho ngài trước. Sau đó ngài chịu khó nhịn đau để hạ quan xoa bóp.”
Tần Ngộ nhẹ nhàng gật đầu.
Châm cứu còn đỡ, nhưng tới lúc viện chính bắt đầu xoa bóp thì Tần Ngộ đau tới độ siết chặt tay.
Tần Không ỷ vào việc mình là con trai nên bước vào nhà và đúng lúc thấy cha cậu đau tới độ mặt không còn chút máu. Ở trong lòng cậu thì cha vừa ôn hòa vừa hùng vĩ. Tần Ngộ là Thái Sơn, là Trường Giang mà cậu không thể nào vượt qua. Thế mà lúc này người vĩ đại như thế lại nằm trên giường đau đến túa mồ hôi.
Tần Ngộ nhận ra có người bước vào thì cố mở mắt: “Không… ca nhi?” Tần Không nghe thế thì không hiểu sao lập tức thấy lòng chua xót. “Phụ thân, ai bắt nạt ngài vậy? Để con đi đánh hắn.”
Tần Ngộ giật giật ngón tay thế là Tần Không lập tức đi qua. Tần Ngộ nắm lấy tay con, giọng yếu ớt nói: “Dùng lý để khiến người ta tin phục. Trước văn sau võ.”
Viện chính liếc nhìn Tần Ngộ một cái và tiếp tục xoa bóp. Tần Ngộ bỗng nhiên hét lên một tiếng khiến Tần Không sốt ruột: “Thái y, ngài, ngài nhẹ tay một chút.”
“Tiểu công tử chớ trách. Hôm nay Tần đại nhân chỉ đau trong chốc lát nhưng qua một thời gian nữa hẳn sẽ khá hơn. Nếu hôm nay không tàn nhẫn một chút thì ngày sau sẽ để lại vấn đề kinh niên.”
Tần Không chẳng dám nói nữa.
Hơn nửa canh giờ sau viện chính mới dừng lại, “Tần đại nhân, tuy ngài có sức khỏe tốt nhưng hiện tại ngài cũng qua 30 rồi, vẫn nên chú ý tĩnh dưỡng thì tốt hơn.”
Tần Ngộ vội đáp: “Cảm tạ viện chính.”
Người trong nhà sẽ xử lý thỏa đáng và đưa đủ quà cho viện chính nên Tần Ngộ an tâm ngủ.
Mấy ngày sau viện chính đều tới giúp hắn châm cứu và xoa bóp. Có khi Tần Ngộ sẽ nằm bò, có khi nằm nghiêng, có khi sẽ được hai đứa con đỡ đi lại một chút.
Hai đứa nhỏ ngồi ở mép giường làm “thầy giáo nhỏ” cho hắn.
Tần Ngộ nhẹ giọng nói: “Quân tử hữu chung thân chi ưu, vô nhất triêu chi hoạn dã”. Không biết giải thích thế nào?” (Chương Ly Lâu của sách Mạnh Tử – Nghĩa là người quân tử suốt đời lo lắng làm sao tiến kịp với Thánh hiền, nên không có cái tai hoạ bất ngờ đưa lại – sách Thiền Lâm Bảo Huấn)
“Cái này dễ.” Tần Không nhanh chóng giải thích ý nghĩa. Tần Ngộ: “Còn gì nữa?”
Liễu Liễu suy nghĩ.
Tần Không thì nhíu mày: “Còn có……”
Tần Ngộ chỉ dẫn: “Lúc phụ thân giảng văn cho các con chẳng lẽ chỉ giảng một tầng nghĩa?”
Tần Không và Liễu Liễu đồng thời lắc đầu thế là Tần Ngộ cười nói: “Vậy các con cũng giảng sâu hơn cho ta nghe xem nào.”
Không Không gãi gãi mặt và trộm liếc chị.
Liễu Liễu chẳng thèm nhìn em mình. Một lát sau con bé bắt đầu nói, còn liệt kê danh nhân trong lịch sử làm ví dụ, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
Vừa lòng trong mắt Tần Ngộ như sắp trào ra, “Liễu Liễu giảng thật tốt.”
Không ca nhi thấy chua lòm nhưng cậu quả thực không hiểu biết nhiều bằng chị, “Sao tỷ biết nhiều thế?”
Liễu Liễu được cha khen thì trong lòng rất mỹ mãn nhưng bề ngoài vẫn cố bình thản: “Lúc đệ chơi thì ta đọc sách.”
Tần Không: Còn cãi được gì nữa.
Tần Ngộ ngắt lời hai đứa, “Được, lại nói tiếp.”
“Con, để con.” Không ca nhi nhấc tay nói, “Tiếp theo con sẽ giảng……”
Bọn họ nói chuyện với nhau chừng 2 canh giờ. Trong lúc ấy Tần Ngộ đứng lên đi lại trong chốc lát, thậm chí còn chơi cờ.
Lúc Ngôn Thư và Trương thị bưng canh tiến vào hắn mới ngừng lại. Tần Không hít hít mũi: “Thơm quá.”
Ngôn Thư ôn tồn nói: “Mẫu thân tự chọn gà quê rồi chúng ta cùng nấu canh gà.”
Liễu Liễu ngoan ngoãn múc một bát cho Tần Ngộ, bên trong có cái đùi gà to. Trương thị ngồi xuống bên cạnh Tần Ngộ thế là Ngôn Thư mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài để hai mẹ con nói chuyện với nhau.
Trương thị thật sự đau lòng quá thể. Mấy ngày nay bà chẳng thể ngủ ngon, mắt cũng thâm lại, con ngươi đỏ lên.
“Con đã là quan tam phẩm rồi mà sao còn phải lăn lộn tới cái mức này!”
Lời này bà nói nhiều rồi, mấy ngày nay bà cứ lặp đi lặp lại mấy câu như thế nhưng Tần Ngộ vẫn kiên nhẫn dỗ bà: “Không phải con nói rồi ư?
Đây là ngoài ý muốn, về sau sẽ không có chuyện thế này nữa.”
Trương thị trừng mắt: “Còn có về sau hả?! Con nhìn xem bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi. Qua mấy năm nữa Không Không và Liễu Liễu lập gia đình là con sẽ thành ông nội, ông ngoại rồi đó.”
“Khụ…… Khụ khụ khụ……” Tần Ngộ nghe mẹ nói thế thì ho khan.
Cái gì mà ông nội với ông ngoại. Hắn mới 30 thôi mà. Ngay cả ở cái thời này thì thân thể hắn vẫn khỏe mạnh cường tráng lắm.
Tần Ngộ dùng tay áo xoa xoa miệng và thở dài: “Mẫu thân đừng nói quá lên.”
“Ai nói quá.” Tần Ngộ:……… Thôi được rồi.
“Vâng, con biết rồi.” Tần Ngộ bảo đảm: “Về sau con chắc chắn sẽ yêu quý bản thân mình.”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ.
Tần Ngộ còn chưa kịp hỏi đã có một bóng dáng xông vào khiến hắn ngây ra: “Hoàng Thượng!”
Hắn muốn đứng dậy hành lễ nhưng lại được Thiên Uẩn Đế đỡ, “Tiên sinh không khỏe thì không cần khách sáo làm gì.”
Tần Ngộ từ chối một lát và thấy Thiên Tử kiên quyết thì cũng thôi. Trương thị lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này Thiên Uẩn Đế áy náy nói: “Mấy ngày trước đây trẫm bận nên giờ mới có thời gian tới thăm, mong tiên sinh chớ trách.”
Tần Ngộ cười nói: “Không có gì. Đội ơn Hoàng Thượng vẫn nhớ mong, đây là phúc của thần.”