Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 167

Thiên Uẩn Đế hỏi han Tần Ngộ rồi lưu luyến rời đi sau khi để lại một đống ban thưởng.

Ngôn Thư kiểm kê và cảm thán: “Hoàng Thượng đưa toàn thứ tốt.”

Lăng la tơ lụa, phỉ thúy châu báu, còn có các loại dược liệu quý báu, thuốc mỡ tốt nhất và sách bản đơn lẻ của tiền triều.

Những thứ để Tần Ngộ giải sầu, dùng và ăn đều được chuẩn bị đầy đủ. Hoàng đế còn tự mình đi một chuyến chứng tỏ Thiên Tử thực sự quan tâm đến hắn.

Tần Ngộ cười cười: “Hoàng Thượng là người lương thiện.”

Ngôn Thư nhìn hắn và vươn tay v.uố.t ve gáy hắn rồi nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

Vốn Tần Ngộ định nói không sao nhưng khi nhìn vợ hắn vẫn quyết định nói thật: “Còn hơi đau.”

Ngôn Thư lật tay cầm lấy tay hắn và kéo vào lòng mình. Tần Ngộ thấy nước mắt rơi trên mu bàn tay thì hơi run và cảm thấy tim nóng lên.

Mấy ngày nay mọi người trong nhà đều luống cuống. Tần Ngộ phải dưỡng thương nên Ngôn Thư không thể không chống đỡ. Nhưng lúc chỉ có hai vợ chồng nàng vẫn nghĩ mà sợ.

Nàng chưa từng thấy chồng yếu ớt như thế. Buổi tối nằm mơ nàng cũng bị dọa tỉnh và phải giơ tay sờ người bên cạnh thấy ấm mới yên tâm ngủ.

Thời gian qua lâu, con của hai người cũng đã lớn nên tình cảm của họ cũng trở nên bình thản, lơ đãng lướt qua những việc hàng ngày. Nhưng phần tình cảm này dù chỉ thoang thoảng lại bỗng hóa thành cuồng phong phủ lên đầu nàng.

Trong lúc đêm khuya tĩnh lặng, Ngôn Thư không nhịn được nghĩ nếu Tần Ngộ thực sự có chuyện gì thì nàng sẽ sắp xếp xong cho mẹ chồng và con cái rồi cũng theo hắn thôi.

 

Nước mắt không ngừng được, và càng rơi càng nhiều. Chúng rơi trên tay Tần Ngộ, nện vào lòng hắn.

Tần Ngộ để mặc vợ trút nỗi lo sợ sau đó mới vươn tay lau nước mắt cho nàng.

“Sau này ta sẽ không làm chuyện như thế nữa. Ta xin lỗi đã khiến nàng phải lo lắng.”

Tần Ngộ hơi cúi người hôn lên trán nàng.

Vốn hắn tưởng chờ hắn tốt hơn chút sẽ trở lại làm việc nhưng hiện tại nghĩ nghĩ hắn lại thấy Đại Thành triều không thiếu hắn, chỉ có người nhà mới không rời được hắn.

Núi xanh còn thì sợ gì không có củi đốt.

Tần Ngộ an tâm ở nhà dưỡng bệnh, lúc rảnh rỗi thì trò chuyện với người nhà và chơi cờ với vợ. Từ sau khi có con, ngoài công việc, hắn về nhà cũng toàn chơi với con, rảnh rỗi thì nói chuyện với mẹ hoặc ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Chỉ có buổi tối chuẩn bị đi ngủ hắn mới nói chuyện với vợ một lát. Tính ra thì hắn quả thực có lỗi với nàng nhiều.

Qua chuyện lần này, tuy hai đứa nhỏ bị dọa sợ nhưng cũng vì thế mà tụi nó như trưởng thành sau một đêm. Một chút nũng nịu trước kia cũng hoàn toàn biến mất.

Tần Ngộ không nhịn được nghĩ quả nhiên họa và phúc song hành. “Phu quân, tới lượt chàng.”

Tần Ngộ hoàn hồn và nhanh chóng đặt một quân cờ. Ngôn Thư vừa thấy thế đã nhíu mày.

Lúc này hai đứa nhỏ tiến vào và ngoan ngoãn hành lễ sau đó đứng bên cạnh xem.

Mười lăm phút sau, Ngôn Thư nhận thua.

Tần Ngộ để Liễu Liễu đánh với mình ván tiếp theo. Chơi cờ cũng đoán được tính tình. Liễu Liễu cầm quân đen đi trước, trong nước cờ có thế mạnh của cả cha và mẹ. Nàng vừa vững chãi vừa nhanh và chuẩn, hoàn toàn khác vẻ ngoài nhã nhặn ôn tồn của nàng.

 

Tần Ngộ nhẹ nhàng đặt một quân cờ và thắt chặt gọng kìm. Liễu Liễu nghiêm túc nhìn bàn cờ.

Sau một chén trà nhỏ, Tần Ngộ ngước mắt còn Liễu Liễu thì mím môi cúi đầu nói: “Con thua.”

Tần Ngộ thong thả ung dung nhấp một ngụm trà, “Thua ở đâu?”

Liễu Liễu duỗi tay chỉ một vị trí, “Chỗ này, là con nghĩ không chu đáo.”

Ngôn Thư và Tần Không nghĩ nghĩ rồi lại nghe thấy Tần Ngộ nói: “Còn nữa.”

Liễu Liễu ngước mắt, thế là hai cha con nhìn nhau. Sau đó con bé rũ mắt và nghĩ lâu hơn một chút mới do dự chỉ một chỗ khác.

Tần Ngộ không cho ý kiến mà bảo nàng tiếp tục nhìn thêm.

Tiếp theo hắn bày một bàn cờ khác và đánh cờ với con trai. Có lẽ có ví dụ của mẹ và chị nên Tần Không rất cẩn thận nhưng cũng vì thế mà thua nhanh hơn.

Tần Ngộ hoàn toàn không khách sáo mà nhận xét: “Bỏ sở trường lấy sở đoản, ngu xuẩn.”

Tần Không đỏ mặt nhưng không tiếp lời mà chỉ hừ hừ xin chơi lại một ván.

Ưu thế của Tần Không là ở chỗ linh hoạt thế nên nếu theo khuôn phép thì ngược lại sẽ gây hạn chế.

Nhiều năm sau, Tần Ngộ hồi tưởng lại mấy ngày này và kinh ngạc phát hiện phúc phận của hắn còn ở phía sau. Lúc này con cái hắn học được vài thứ nhưng không hiểu rõ lắm, quan niệm về thế giới cũng chưa hình thành rõ rệt. Hắn cần dốc lòng chỉ dạy, hỗ trợ hai đứa nhỏ đắp nặn nên tính cách tốt hơn.

Đương nhiên hiện tại bọn họ chẳng nghĩ nhiều như thế mà chỉ làm theo ý mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tới lúc thu hoạch vụ thu, những thảo luận về chế độ than đinh nhập mẫu lại dâng lên. Từ triều đình cho tới những người buôn bán nhỏ đều đang bàn tán.

 

Quan trọng nhất chính là trong số những người thi hành chính sách mới thì Tần Ngộ cực kỳ mờ nhạt. Chủ lực là do Thiên Uẩn Đế gánh chịu, sau đó là Từ các lão, phần còn lại mới là mọi người.

Lúc này, Hoắc Anh đã trở lại.

Hắn đã trưởng thành rất nhiều, ánh mắt càng thêm kiên định, trên người cũng có khí thế của chính mình. Khi hắn đứng một chỗ thì không khác nào lưỡi đao sắc bén.

Hoắc nhị tướng quân và những người khác vẫn canh giữ nơi biên quan. Chỉ có Hoắc Anh tở về do Hoắc lão phu nhân và Hoắc đại tướng quân cầu tình.

Họ khẩn cầu Thiên Tử cho phép Hoắc Anh về nhà thành thân. Bọn họ đã chọn được cô nương xứng đôi. Họ cũng biết cha con Hoắc nhị tướng quân không thể về cùng một lúc nên chỉ dám xin cho Hoắc Anh trở về.

Thiên Uẩn Đế vốn có tình cảm tốt đẹp với Hoắc Anh nên vừa nghe thế đã đồng ý. Tiếc là Hoắc nhị tướng quân chẳng thể cùng trở về tham dự.

Sau khi trở về, Hoắc Anh đi thăm bạn bè và người thân sau đó tìm gặp Hoàn Thanh. Hắn muốn nhìn xem người mà tiên sinh chính thức nhận làm đồ đệ sẽ như thế nào.

Tuy Hoàn Thanh hơi e ngại khí thế trên người Hoắc Anh nhưng chỉ một lát ngắn ngủi hắn đã khôi phục như thường. Bộ dạng bình thản ung dung đó quả thực giống Tần Ngộ.

Hoắc Anh tặc lưỡi và lạnh lùng nói: “Theo lý thì ngươi nên gọi ta là sư huynh.”

Hắn và tiên sinh tuy không có danh phận thầy trò nhưng lại vẫn là thầy trò.

Hoàn Thanh hơi giật mình sau đó vội hành lễ: “Bái kiến sư huynh.” Hoắc Anh híp mắt: thế này trông càng giống.

Hắn gỡ một con dao ngắn đeo bên hông và đưa cho Hoàn Thanh: “Quà gặp mặt.”

Hoàn Thanh hào phóng nhận lấy và cảm tạ.

 

Không khí ôn hòa hơn và hai người cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm. Hoàn Thanh vốn là thiên tài, 18 tuổi đã đỗ Trạng Nguyên nên không thể kém. Hơn nữa, hắn được Tần Ngộ chỉ dạy nên chẳng những học vấn tốt mà cách xem người, nhìn vật cũng thông suốt.

Trong lúc trò chuyện, Hoắc Anh có cảm giác hoảng hốt và cảm thấy tên này quá giống tiên sinh. Không phải giống bề ngoài mà là khí chất.

Hắn cảm thấy khó chịu nên cũng không nói nhiều mà nhanh chóng cáo từ ra về.

So với Hoàn Thanh rất giống Tần Ngộ thì Hoắc Anh và Tần Không lại càng hợp tính nhau. Thật ra Tần Không chỉ giống Tần Ngộ ở ngoại hình, còn tính cách hắn lại giống Hoắc Anh cực kỳ.

Lúc Hoắc Anh thành hôn, Tần Không còn tới tham gia đoàn đón dâu, sau đó giúp hắn chắn rượu. Đây là lần đầu tiên cậu uống nhiều rượu như thế nên sặc và ho khan. Nhưng cậu chưa từng từ chối chén nào.

Những người khác của nhà họ Tần đương nhiên cũng tham gia và được tôn làm khách quan trọng, được nhận đầy đủ lễ nghĩa.

Nhà họ Hoắc muốn Hoắc Anh ở lại một thời gian sau khi thành thân nên hiện tại hắn chưa về biên quan vội. Trong lúc ấy, ngày ngày Tần Không sẽ học ở nhà buổi sáng sau đó chạy tới nhà họ Hoắc vào buổi chiều chẳng khác gì Hoắc Anh lúc trước cũng hay chạy tới nhà họ Tần.

“Con tới Hoắc phủ nhiều như thế sẽ quấy rầy Anh ca nhi và vợ bồi dưỡng tình cảm đó.” Tần Ngộ không tán thành lắm.

Tần Không trịnh trọng nói: “Cha, là Anh ca bảo con tới mà. Huynh ấy cảm thấy suốt ngày dính bên cạnh chị dâu thực……”

Tần Không nghĩ một lát mới tìm được từ để hình dung: “Huynh ấy thấy hơi ngượng. Hơn nữa Anh ca muốn luyện võ và khi luyện tập cho một kẻ mới học như con thì cảm thấy rất thú vị.”

Tần Ngộ không ngăn cản nữa. Sau cơm chiều, Liễu Liễu tìm hắn và nói con bé cũng muốn học chút võ công.

“Con nghĩ có chút kỹ năng phòng thân cũng không phải chuyện xấu.”

Tần Ngộ gật đầu: “Ta quả thực không nghĩ tới. Ngày mai ta sẽ giúp con hỏi nhà họ Hoắc xem họ có thầy giáo phù hợp không.”

 

Nhà họ Hoắc lập tức đồng ý và cử hai nữ sư phụ tới nhà họ Tần.

Có lẽ mọi người đều chờ tới dịp này để thành hôn.   Có một vị phiên vương cũng lấy vợ cho con trai và báo lên triều đình với ý là: Con trai ta thành hôn, chuyện vui lớn như thế, chúng ta lại là họ hàng thì Thiên Tử cũng nên tặng chút quà tử tế để chúng ta có thêm chút mặt mũi. Tốt xấu gì ngài cũng là Thiển Tử, vì thế quà đừng quá keo kiệt.

Thiên Uẩn Đế cười lạnh: “Kẻ nào cũng chỉ muốn chiếm lợi từ trẫm.” Hắn hỏi Vương Khoan: “Tiên sinh đâu?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Tần đại nhân đang làm việc.”

Thiên Uẩn Đế gật đầu: “Sau giờ ngọ thì mời tiên sinh vào cung.” “Vâng.”

Thật ra việc nhỏ thế này không nhất thiết phải hai người thương lượng. Cùng lắm thì hắn có thể nói chuyện với mẫu hậu hoặc Hoàng Hậu.

Nhưng hắn lại nhớ tới lời dặn của tiên đế rằng “Hậu cung không được tham gia vào chính sự” nên từ bỏ. Nếu đã không muốn hậu cung tham gia chính sự thì ngay từ đầu không nên mở miệng.

Còn có một nguyên nhân là hắn muốn trò chuyện với Tần Ngộ.

Nói một câu đại nghịch bất đạo thì từ trên người Tần Ngộ, Thiên Uẩn đế cảm nhận được thứ tình cảm cha con mà hắn không cảm nhận được từ Thái Tử trước kia.

Lúc trước Tần Ngộ vì hắn mà cúi người nửa canh giờ. Tới hiện tại hắn vẫn nhớ như in hình ảnh đó.

Đã thế Tần Ngộ lại rất ôn hòa. Trong lúc họ nói chuyện, Thiên Tử luôn chiếm ưu thế tuyệt đối.

Sau giờ ngọ Tần Ngộ vào cung và được dẫn tới cung vua.

Thiên Uẩn Đế dông dài với hắn, ngoài chuyện của phiên vương còn có chuyện về đám anh chị em cùng cha khác mẹ cũng đang ở tại kinh thành. Tông Nhân Phủ trình rất nhiều sổ con để hắn phong vương cho em trai mình rồi chia đất phong cho họ để thể hiện nhân đức.

 

Thiên Uẩn Đế chẳng thèm để ý. Vốn tình cảm của họ cũng chẳng tốt, hắn cũng đâu có ngu mà phong vương cho người ta.

Tần Ngộ lẳng lặng nghe Thiên Uẩn Đế nói đại khái rồi mới đưa ra ý kiến: “Hoàng Thượng không muốn để phiên vương có lợi?”

“Đương nhiên.” Ở đây chỉ có hắn và Tần Ngộ nên Thiên Uẩn Đế cũng chẳng kiêng kỵ: “Phiên vương có đất phong sẽ ảnh hưởng tới sự thống nhất của Thành triều.”

Tần Ngộ chần chờ nói: “Thật ra……”

Ánh mắt Thiên Uẩn Đế sáng rực khi nhìn hắn còn Tần Ngộ thì rũ mắt: “Hoàng Thượng biết trong lịch sử, người ta đối xử với phiên vương thế nào không?”

Thiên Uẩn Đế: “Tước phiên ư?” Tần Ngộ không nói.

Thiên Uẩn Đế suy nghĩ và dò hỏi: “Đẩy ân lệnh?” Tần Ngộ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Thiên Uẩn Đế hơi nghi hoặc thì thấy Tần Ngộ nói: “Hoàng Thượng, cũ đi mới đến.”

Sau đó hắn không chịu nói nữa còn Thiên Uẩn Đế thì lén suy nghĩ thật lâu. Hắn có thể xác định tiên sinh cũng tán thành đẩy ân lệnh nhưng câu tiếp theo là có ý gì?

Mãi tới một ngày, trong lúc phê duyệt tấu chương, Thiên Uẩn Đế nhìn thấy quan viên nào đó khen chính sách mới lên mây xanh.

Lòng hắn phỉ nhổ: Lúc trước là các ngươi phản đối mạnh nhất, hiện tại cũng là các ngươi ca ngợi mạnh nhất……

Hắn sửng sốt và cảm thấy mình đã chạm vào cái gì đó.

Không bao lâu sau Thiên Tử gửi quà tới đất phong và kèm theo đó là đẩy ân lệnh.

Đám Tề Vương tức quá mắng đồng đội ngu như heo nhưng trước mắt cần phải nhanh chóng viết sổ con cầu Thiên Tử thu lại mệnh lệnh đã ban ra.

 

Nhưng sổ con của bọn họ còn chưa kịp tới kinh thành thì ý chỉ của Thiên Tử lại lại truyền tới: từ nay về sau không còn chế độ phiên vương nữa.

Vương thân chỉ có thân phận và bổng lộc, hoàn toàn không có thực quyền ở đất phong.

Nước chảy vào chảo dầu khiến mọi thứ sôi trào.

 

Bình Luận (0)
Comment