Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 84

Tần Ngộ xử lý xong vấn đề nhà ở thì tới Hàn Lâm Viện.

Từ xưa đến nay có quy định quan kinh thành từ tứ phẩm trở lên mới có tư cách vào triều sớm. Những người khác không cần vào triều thì thời gian bắt đầu làm việc muộn hơn chút.

Thật ra quy định này cũng hợp lý bởi quan kinh thành từ tứ phẩm trở lên nhiều ít cũng đã có tích lũy, đa phần đều có thể mua được nhà ở gần hoàng thành. Thậm chí có vài người làm tốt còn được Thiên Tử trực tiếp ban cho nhà ở. Nhưng tình huống ấy hiếm có.

Các vị quan lớn này ở gần hoàng thành nên cơ bản có thể vào triều sớm. Còn đám quan nhỏ chỉ có thể ở ngoại ô hoặc trạm dịch nên dù không phải vào triều sớm thì cũng tốn kha khá thời gian trên đường. Có người khoa trương còn mất hơn nửa canh giờ mới tới.

Tần Ngộ may mắn nên mua được căn nhà này gần Hàn Lâm Viện vì thế ngày ngày ăn cơm sáng xong hắn sẽ nhanh chóng đi bộ tới đó. Chỉ cần đúng giờ Thìn (tầm 7 giờ sáng) tới nơi là được.

Hắn tiến vào cửa lớn của Hàn Lâm Viện và thấy có người đứng đó ghi lại giờ làm của mọi người trong Hàn Lâm Viện.

“Tần đại nhân.” Đối phương chắp tay hành lễ với Tần Ngộ. Tần Ngộ gật đầu và cầm bút viết tên mình trong danh sách.

Lúc này mọi người rất chú trọng chữ viết. Không nói người khác, chỉ nói người của Hàn Lâm Viện đã rất để ý chữ viết nên lúc này điểm danh không ai dám qua loa.

Nếu một năm đến trễ mười lăm lần, vô cớ vắng họp bảy lần thì con đường làm quan sẽ kết thúc. Đương nhiên là nếu có việc và xin nghỉ với quan trên thì tính kiểu khác.

Nhưng cũng có kẻ ngoại lệ bắt chước chữ của người khác. Nghe nói trước đây từng có tình trạng này nhưng may mà quan trên bao dung mới giơ cao đánh khẽ.

Xác suất này quá nhỏ nên không cần nói tới làm gì.

Tần Ngộ đi vào một gian phòng rộng mở và thấy bên trong có người. Trương Hòa chào hỏi thế là Tần Ngộ kinh ngạc nói, “Trương huynh tới lúc nào vậy?”

Trương Hòa cười nói: “Sớm hơn huynh mười lăm phút.”

 

Tần Ngộ và Trương Hòa tuy đều là chức biên tu nhưng dù sao cũng là người mới nên hiện tại bọn họ chỉ cần làm chút việc vặt. Thời gian khác bọn họ có thể đọc sách.

Hàn Lâm Viện thiếu gì chứ không thiếu sách. Những bản sách lẻ, tập thơ, sách sử, tạp ký bên ngoài không có thì ở đây đều đầy đủ. Lúc không bận gì Tần Ngộ sẽ đọc thêm.

Qua hai ngày, học sĩ của Hàn Lâm Viện phái một vị giáo tập cho từng người, coi như chỉ dạy.

Giáo tập của Tần Ngộ họ Lâm. Ngay lần đầu gặp gỡ đối phương đã trầm mặt, học sĩ vừa đi ông ta đã lập tức nhăn mày.

Tần Ngộ hơi ngạc nhiên bởi hắn đâu có khúc mắc gì với người này, thậm chí hắn còn chưa từng gặp đối phương.

Không bao lâu sau ông ta bắt đầu gây khó dễ. Theo lý thuyết, Tần Ngộ là người mới nên cần phải từ từ học nhưng Lâm giáo tập lại giao cho hắn rất nhiều việc không liên quan, vừa vụn vặt lại nhiều.

Tới chiều, người khác đều tan làm nhưng Tần Ngộ vẫn ngồi trong phòng sao chép cuốn sách nào đó của tiền triều.

Mãi tới khi trời tối hẳn Tần Ngộ mới kéo thân thể mỏi mệt về nhà.

Trương thị không biết chi tiết mà chỉ tưởng làm quan đều mệt như thế. Cái khác bà không giúp được nên đành cố sức chăm lo ăn mặc cho con.

Liên tiếp mười ngày, Tần Ngộ đều như thế. Những người khác cũng nhìn ra Lâm giáo tập đang làm khó người. Trương Hòa lén tìm Tần Ngộ và nói, “Lâm giáo tập bắt nạt huynh mà huynh cứ chịu thế à?”

Tần Ngộ cười cười: “Cũng tạm.”

Trương Hòa nghẹn lời và không biết phải nói gì mới phải. Sau đó hắn khuyên vài câu, Tần Ngộ cũng gật đầu nhưng sau đó nên làm thế nào vẫn làm thế.

Trương Hòa chẳng còn gì để nói.

Mọi người ở đây đều cho rằng Tần Ngộ là quả hồng mềm, ai cũng bắt nạt được nhưng đột nhiên lại xảy ra việc.

 

Ngày nọ, Lâm giáo tập đột nhiên nổi giận đùng đùng vọt đến và chỉ vào Tần Ngộ mắng: “Tế văn mà ta bảo ngươi viết đâu rồi?”

Tần Ngộ bình tĩnh nhìn ông ta và hỏi: “Không biết giáo tập đang nói về tế văn gì?”

Không đợi giáo tập nói xong hắn đã tiếp tục: “Hôm nay và hôm qua hạ quan vẫn đang so sánh văn chương, đây là việc giáo tập giao cho hạ quan cơ mà?”

Lâm giáo tập nghẹn một lúc không nói được gì, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Tần Ngộ, ngực phập phồng. Cuối cùng ông ta nở nụ cười dữ tợn: “Được lắm, được lắm, là bản quan nhìn lầm. Nhưng ngày tháng còn dài!” Ông ta hừ một tiếng và vung tay áo bỏ đi.

Mọi người ngây ra, sau đó Trương Hòa tiến lên dò hỏi Tần Ngộ: “Huynh không sao chứ? Lâm giáo tập……”

Tần Ngộ vẫn cười cười và nói ra một câu giống hệt lúc trước, “Cũng tạm.”

Lần này tâm tình Trương Hòa hoàn toàn khác hẳn. Hắn nhìn Tần Ngộ và chỉ cảm thấy người trước mắt mình cũng quá bình tĩnh.

Gần một tháng qua bị Lâm giáo tập làm khó dễ nhưng Tần Ngộ nhẫn nhịn chịu đựng là để tạo ảo giác dễ bị bắt nạt. Nhưng không ngờ nhanh thế Lâm giáo tập đã ngã lộn nhào trong tay hắn.

Ban đầu Lâm giáo tập chỉ muốn khó xử Tần Ngộ nhưng ông ta lại phát hiện hắn làm mấy việc vụn vặt kia rất tốt nên sinh ra lười biếng và thử thăm dò ném một phần việc của mình cho hắn làm. Tần Ngộ vẫn hoàn thành như cũ thế là gan Lâm giáo tập lập tức phình to.

Đây thói hư tật xấu của con người.

Tế văn lần này là Thiên Tử ban và đối tượng thường là vương công đại thần qua đời. Hiện tại đến lúc cần nhưng Lâm giáo tập lại không giao được nên sẽ bị trách phạt.

Tần Ngộ rũ mắt tiếp tục làm việc của mình. Hắn vẫn mang bộ dạng như trước giờ vẫn thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác. Trước đây họ nghĩ hắn dễ bắt nạt, còn lúc này bọn họ chỉ hận không thể rửa mắt mình. Đúng là mù quáng quá nên mới nhìn con sói thành con cừu.

 

Mấy ngày sau không thấy bóng dáng Lâm giáo tập đâu. Tần Ngộ lại khôi phục thanh nhàn, buổi chiều hắn cũng tan làm cùng giờ với mọi người.

Trương thị hơi ngạc nhiên và hỏi hắn sao đột nhiên lại về sớm thế. Tần Ngộ tùy tiện kiếm cái cớ để dỗ bà.

Năm ngày sau, Lâm giáo tập trở lại Hàn Lâm Viện nhưng lúc đi đường lại tập tễnh.

Những người khác đều coi như không thấy. Bọn họ chỉ hóng xem lúc này Lâm giáo tập và Tần Ngộ sẽ làm việc tiếp thế nào.

Hiện tại hai người đã xé rách mặt nhưng chức quan của Lâm giáo tập cao hơn Tần Ngộ một bậc vì thế không biết hắn sẽ đối phó ra sao.

Lâm giáo tập muốn giở trò cũ, nhưng lúc này Tần Ngộ lại dùng cách kéo dài. Dù sao cũng toàn việc không quan trọng, có thể kéo thì kéo, tới giờ về là về.

Lâm giáo tập châm chọc mỉa mai: “Người trẻ tuổi phải chịu khó, đừng có chọn việc nhẹ, sợ việc nặng, như thế không có tiền đồ đâu.”

Ngoài miệng Tần Ngộ cũng phụ họa nhưng động tác trên tay chẳng nhanh hơn chút nào. Có bản lĩnh thì Lâm giáo tập canh hắn cả ngày đi, nếu không làm được thì chỉ cần ông ta vừa rời khỏi là hắn cũng đứng lên đi về.

Trương Hòa thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm. Đây không phải trò chơi xấu nơi phố phường ư? Nhưng chẳng ai dám nói Tần Ngộ sai.

Lâm giáo tập giao việc hắn cũng làm. Nếu chê hắn chậm thì vốn dĩ việc cũng vụn vặt, nhanh chậm để làm gì.

Trước hôm được nghỉ tắm gội, Trương Hòa tìm Tần Ngộ và mời hắn ra ngoài tụ tập, ngoài hắn ra còn có các đồng nghiệp khác và cả Lý Phi.

Tần Ngộ lập tức gật đầu đồng ý.

Địa điểm ở Minh Nguyệt Lâu, coi như một nơi tầm trung. Trương Hòa đặt bàn ở lầu hai. Cả đám cũng coi như thân thiết nên vừa vào đã náo nhiệt, chẳng qua thái độ của những người khác với Tần Ngộ hơi khách sáo.

 

Trong lúc nói cười, bỗng có người nói: “Nghe nói Tần biên tu ở tại một tòa tứ hợp viện cách Hàn Lâm Viện không xa.”

Tần Ngộ nhìn về phía người nọ và thấy không quen mặt, ngày thường cũng ít nói chuyện nên chỉ gật đầu đáp: “Ừ, ta mua chỗ đó.”

Hắn đáp trực tiếp, ngắn gọn không lòng vòng giống như đó là một việc rất tầm thường.

Những người khác lại ngẩn người sau đó lập tức sôi trào, “Ở gần phố đông của Trường An sao?”

“Trời ạ, nhà bên ấy không chỉ đắt, mà dù có tiền cũng không ai bán. Người bình thường căn bản không mua nổi.”

Có một thứ cát sĩ ngày thường sang sảng hào phóng lập tức nói, “Tần biên tu, ngươi thật sự không phải con cháu đại gia tộc nào đó ư?”

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Các vị biết rõ tình huống gia đình ta mà.” Mọi người kêu rên ỉ ôi: “Tần biên tu, ngươi làm thế nào vậy?”

“Thật là hàng so hàng muốn ném, người so người muốn chết.”

“Đừng nói mua nhà ở kinh thành, chỉ cần tới tuổi 30 mà ta có cái ổ ở đây cũng vui muốn hỏng người rồi.”

Đề tài của mọi người nhanh chóng lệch quỹ đạo. Tần Ngộ nghe bọn họ thảo luận mua nhà chỗ nào, mua ngựa thế nào thì cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hắn như quay về hiện đại, nơi người ta thảo luận mua nhà, mua xe, tới thành phố nào làm ăn, nhà chỗ nào tăng giá nhanh.

Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm thì mối quan tâm của mọi người vẫn không ngoài ăn mặc, ngủ nghỉ.

Tần Ngộ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng uống xoàng hai chén. Sau cơm trưa, mọi người chia tay. Tần Ngộ đi tới đầu đường còn Tần Tú Sinh thì yên tĩnh đi theo phía sau.

Đường phố toàn người với người, rộn ràng lại nhốn nháo, cực kỳ phồn hoa.

Không hiểu sao Tần Ngộ lại cảm thấy hơi cô đơn. Hắn cũng không phải người mạnh mẽ bình thản như bề ngoài. Lúc bị bắt nạt hắn cũng tủi thân

 

khó chịu, khi bị chèn ép hắn cũng muốn nói với ai đó.

Có lẽ vừa uống xong nên hắn hơi tùy tiện, cứ thế gọi một chiếc xe ngựa và leo lên.

“Công tử, ngài đi đâu thế?”

“Chùa miếu.” Hiện tại hắn cực kỳ muốn nghe tiếng gõ mõ và tiếng tăng ni niệm kinh.

Tần Tú Sinh bất đắc dĩ đỡ hắn và thấp giọng nói: “Ngộ đệ, có phải đệ say không?”

“Đệ hơi say.”

Chùa miếu ở ngoại ô và lúc này cũng không có nhiều người nên bọn họ thuận lợi vào cửa. Tần Ngộ dâng hương, lại thêm chút tiền dầu mè. Sau đó hắn nói chuyện với một tăng nhân trong chốc lát, lại nghe vài đoạn kinh thế là trong lòng thoải mái hơn. Lúc này hắn mang theo Tần Tú Sinh ra sau chùa, nhưng đi được một nửa thì Tần Tú Sinh bị rơi đồ.

“Chắc là lúc thêm tiền dầu mè ta làm rơi, đệ chờ ta nhé!” Tần Tú Sinh cuống quít chạy về tìm.

Tần Ngộ thì đứng tại chỗ thưởng thức phong cảnh. Ai biết bỗng hắn nghe thấy tiếng động phía sau và cảnh giác quay đầu: “Là ai?”

Vừa lúc ấy có một cơn gió thổi tới làm bay vải trùm nón và lộ ra khuôn mặt một cô nương thanh tú.

Lúc hai người nhìn nhau Tần Ngộ chỉ thấy đầu óc mình như có trăng đêm rằm trung thu, có gió mát làm lòng người lay động.

 

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment