Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 85

Lúc gió đi xa, rèm nón lại rủ xuống che khuôn mặt đối phương, Tần Ngộ thử nói: “Ngôn cô nương?”

“Ừ.” Một lời đáp nhẹ nhàng không có cảm xúc vang lên giống như nước suối chảy qua, hơi lạnh.

Tần Ngộ thấy tim lỡ một nhịp. Hiếm có khi nào tay chân hắn luống cuống thế này: “Cô nương, sao cô nương lại ở đây?”

Dứt lời Tần Ngộ mới ý thức được mình nói không tốt. Hắn còn chưa tự báo tên tuổi đã hỏi thăm lịch trình của đối phương là quá thất lễ.

Hắn vội chắp tay tự giới thiệu: “Tại hạ là Tần Ngộ, hiện tại là biên tu của Hàn Lâm Viện.”

“Ta biết ngài là kim khoa Thám Hoa lang, là kẻ xuất sắc trong khoa cử năm nay.”

Giọng nàng không mềm mại như nữ tử khác mà trong trẻo và vang như tiếng ngọc. Tần Ngộ nghe thế thì tai hơi nóng lên: “Ngôn cô nương, quá… quá khen.”

Đối phương chậm rãi đi về phía này. Bấy giờ Tần Ngộ mới phát hiện bên cạnh Ngôn cô nương còn có một nha hoàn.

Sắc mặt hắn càng căng thẳng, ánh mắt không nhịn được đi theo nàng. Vì khoảng cách gần nên hắn thậm chí còn ngửi được mùi hương như có như không trên người nàng vì thế hắn hơi hơi quay mặt đi không dám thất lễ.

“Hôm nay ta ra ngoài đi dạo.” Tần Ngộ: “A?”

Sau đó hắn mới hoàn hồn và nhận ra đối phương đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.

“Ngài thì sao?”

Tần Ngộ ôn tồn đáp: “Tại hạ gặp đồng nghiệp và uống chút rượu sau đó đi dạo.”

 

Đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, “Thám Hoa lang tài mạo song toàn, hiện tại đã đính hôn chưa?”

Tần Ngộ không ngờ đối phương sẽ đột nhiên hỏi cái này nên theo bản năng trả lời: “Chưa.”

Việc bắt rể nơi bảng vàng không thịnh hành ở triều đại này. Trừ phi hai nhà đã thương lượng từ trước, nếu không sẽ không có chuyện tùy ý “Bắt” người.

Đã thế sau Quỳnh Lâm Yến, Tần Ngộ lập tức về quê, nên dù có người muốn làm mai cũng không có cơ hội. Rồi hắn mang theo mẹ đẻ tới đây và bận mua nhà. Lúc sau hắn bị bắt nạt, lại phản kích nên bận đến choáng váng, làm gì còn tâm tình nghĩ cái khác.

Nhưng mẹ hắn từng nói có bà mối tới cửa, chẳng qua thời cơ không thích hợp nên hắn bảo mẹ mình từ chối.

Tần Ngộ chọn nhặt và giải thích ý chính sau đó hắn kinh ngạc phát hiện vì sao bản thân lại nói tỉ mỉ như thế? Giống như hắn sợ Ngôn cô nương hiểu lầm vậy.

Hắn đâu phải một thiếu niên 18 thực thụ, theo lý thuyết thì không đến mức mê muội như vậy chứ? Nhưng dù là quá khứ hay bây giờ thì đây cũng là lần đầu tiên hắn động lòng.

Cách rèm che nên Tần Ngộ không nhìn rõ vẻ mặt đối phương nhưng giọng Ngôn cô nương lại lộ ra vài phần vui vẻ: “Vậy cô nương như thế nào mới lọt vào mắt Thám Hoa lang đây?”

Tần Ngộ còn trẻ đã vào Hàn Lâm viện nên có thể nói là tiền đồ như gấm. Vốn dĩ gia cảnh của hắn chỉ thường thường nên chẳng ai hy vọng gì nhiều. Nhưng hắn lại lặng lẽ mua một căn nhà lịch sự ở khu phía đông của Trường An. Người nhà hắn lại đơn giản, không cần xử lý quan hệ chị em dâu, chỉ có một điều duy nhất khiến người ta băn khoăn đó là bà mẹ chồng làm quả phụ kia có dễ ở chung hay không.

Thường thì quả phụ một mình nuôi lớn con trai duy nhất sẽ dính chặt lấy con và coi con dâu là kẻ địch. Đây cũng là lý do vì sao những nhà hơi tốt một chút vẫn còn đang quan sát chứ chưa ra tay.

Con gái gả chồng là việc lớn, không gấp được và phải chậm rãi quan sát.

 

Tần Ngộ nhìn đối phương một lát mới dời mắt và thấp giọng nói: “Hợp duyên là được.”

“Chỉ một cái hợp duyên mà không biết đã ngăn cản bao nhiêu người.”

Tần Ngộ còn muốn nói gì đó nhưng Ngôn cô nương đột nhiên lại nói tới chuyện thi phú thế là hắn cũng tiếp chuyện.

Hai người trò chuyện qua lại và nói tới phong tục ở Kim Lăng, chỉ vì một câu Tần Ngộ nhắc tới thầy của mình ở thư viện Thanh Khê.

Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì Tần Tú Sinh tới.

“Ngộ đệ, Ngộ……” Tần Tú Sinh dừng lại và lặng lẽ nhìn Tần Ngộ. Tần Ngộ: “Vị này chính là Ngôn cô nương.”

Tần Tú Sinh chào hỏi rồi Tần Ngộ lại thêm một câu: “Huynh ấy là họ hàng của ta, tên là Tần Tú Sinh.”

Ngôn cô nương gật gật đầu sau đó từ biệt. Lúc gần đi Tần Ngộ đột nhiên hỏi: “Không biết nhà cô nương ở chỗ nào?”

“Tại hạ hơi đường đột nhưng, nhưng mà……” Tần Ngộ không nói được thêm lời nào.

Đối phương dứt khoát đáp lời: “Ta ở Tây Trực môn. Có duyên gặp lại nhé Tần biên tu.”

Xưng hô này hắn đã nghe quen nhưng Ngôn cô nương nói ra lại mang ý vị khác.

Chờ đối phương đã đi xa, Tần Tú Sinh mới vỗ vỗ vai hắn: “Ngộ đệ thích Ngôn cô nương à?”

Tần Ngộ không đáp lại mà hỏi: “Sao huynh lại nói thế?”

Tần Tú Sinh chế nhạo: “Ánh mắt đệ như dán lên người đối phương kìa, hơn nữa…”

Hắn cố ý thần bí: “Đệ xem hiện tại chúng ta đang ở đâu?”

Tần Ngộ hoảng hồn nhìn quanh mới phát hiện mình đã sớm không ở chỗ lúc trước mà đi vào con đường nhỏ trong rừng.

 

Tần Tú Sinh buồn cười: “Ta còn tưởng đệ có việc gì nên tìm đệ khắp nơi.”

Tần Ngộ sửng sốt sau đó xin lỗi: “Xin lỗi Tú Sinh ca, để huynh phải lo lắng.”

“Không có việc gì, chỉ cần đệ an toàn là được rồi.” Tần Tú Sinh nhìn quanh: “Hiện tại đệ còn muốn đi dạo không?”

“Không cần đâu, chúng ta về đi.”

Ở trong xe ngựa, Tần Ngộ dặn Tần Tú Sinh: “Chuyện của Ngôn cô nương huynh tạm thời đừng nói với mẹ đệ nhé.”

“Được.”

Tần Ngộ nhắm mắt lại nghỉ ngơi và nhớ tới từng chi tiết lúc ở bên cạnh Ngôn cô nương. Đó là một vị cô nương cực kỳ có tài. Không biết lần sau gặp lại là lúc nào, vào dịp nào.

Nhưng Tần Ngộ không ngờ họ lại gặp nhau nhanh như thế.

Vừa về tới nhà hắn đã phát hiện cửa nhà có một chiếc xe ngựa và đoán có người nào đó tới nên bước nhanh hơn. Ai biết vừa vào nhà hắn đã thấy mẹ mình đang nói cười với một vị cô nương. Hơn nữa bóng dáng kia còn rất quen thuộc.

Tần Ngộ chỉ thấy đầu ong ong và không thể tin được suy đoán của bản thân. Sao có thể?

Trương thị nhìn thấy hắn thì vội vẫy tay: “Ngộ Nhi, con lại đây, mau tới cảm ơn Ngôn cô nương.”

Đúng lúc này đối phương xoay người. Nàng không đội nón nữa nên cả khuôn mặt lộ rõ.

“Tần đại nhân.”

Tần Ngộ chắp tay đáp lễ: “Ngôn cô nương.”

Trương thị lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh và kể lại việc hôm nay.

Buổi sáng bà ra ngoài mua đồ cho nhà dùng và gọi Tần Nhất An đi theo. Bà là người hào phóng với con trai nhưng với bản thân lại rất tiết kiệm nên hai người họ đi bộ. Sau khi mua đồ cả hai cùng xách về. Ai biết lại

 

có kẻ nhân cơ hội trộm túi tiền của bà, mà bọn họ lại đang ôm đồ nên không thể đuổi theo. Trương thị còn không cẩn thận bị trẹo chân.

May lúc ấy xe ngựa nhà họ Ngôn đi qua nên người đánh xe giúp bà lấy lại túi tiền, chỉ có điều tên trộm đã chạy mất.

Trương thị bị thương mà Ngôn cô nương lại sẵn có xe ngựa nên đưa bà về. Hai người vừa đi vừa nói chuyện và Trương thị cảm thấy Ngôn cô nương rất hợp tính mình nên mới mời khách vào nhà uống trà, ăn điểm tâm. Trong lúc đó bà lập tức nảy ra một ý và cố ý giữ người lại ăn trưa để kéo dài tới lúc con trai về.

Tần Ngộ cảm ơn Ngôn cô nương sau đó hỏi mẹ mình: “Chân ngài sao rồi? Có tới khám đại phu chưa?”

“Ta không sao, rượu thuốc mà Ngôn cô nương đưa rất có ích.” Trương thị đẩy con trai ra và nói: “Ngôn cô nương là người tốt, lại giúp ta một việc lớn như thế mà con chỉ cảm ơn một tiếng là xong à?”

Bà trộm ra hiệu cho con. Ngày thường nó thông minh lắm cơ mà, sao bây giờ lại ngu vậy? Đây là một cô nương thật tốt, phải nắm chặt cơ hội chứ!

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và về phòng lấy một quyển du ký nói, “Cái này tặng cho cô nương.”

Trương thị:………

Trương thị cảm thấy nếu đợi thằng con ngốc của mình thì tới ngày tháng năm nào nó mới có vợ. Để bà ra tay cho nhanh.

Ngôn cô nương để nha hoàn đón lấy cuốn du ký và cảm ơn Tần Ngộ sau đó nói thêm vài lời với Trương thị và cáo từ.

Lúc ăn cơm tối, Trương thị nhắc mãi: “Ngôn cô nương không chỉ xinh đẹp, đoan trang lại ôn hòa, không kiêu ngạo giống các vị tiểu thư khác.”

Tần Ngộ chỉ thấy chôt dạ nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Mẫu thân biết nhiều về nàng ư?”

“Cũng tạm.” Trương thị hơi đắc ý nói: “Nàng là người kinh thành, cha làm quan nhưng đáng tiếc mẹ đẻ qua đời sớm nên cha nàng cưới mẹ kế. Nàng nói mẹ kế đối xử với nàng khá tốt, nhưng con ruột với con chồng

 

vẫn khác nhau. Ta thấy nàng là người biết điều, cũng có thể vì thế nên quan hệ hai bên mới ôn hòa hơn.”

Lông mi của Tần Ngộ khẽ run lên, “Vậy à?”

Trương thị gật đầu sau đó lại nói: “Nàng cũng hiểu biết nhiều. Lúc ấy ta tiện thể nói tới chuyện nhà mình làm đậu phụ thế là nàng không những không coi thường, còn nói hai câu chia sẻ.”

Tần Ngộ mỉm cười: “Có vẻ ấn tượng của ngài với Ngôn cô nương khá tốt.”

Trương thị sảng khoái thừa nhận: “Đương nhiên.”

Trong nhà không có người ngoài nên Trương thị cũng không che giấu lòng vòng, “Ta cảm thấy con và Ngôn cô nương rất xứng đôi nên mới cố ý giữ nàng lại tới khi con về nhà để hai đứa gặp mặt. Ai biết con lại chẳng lanh lợi chút nào, còn đưa cái gì mà du ký.”

Lúc nhớ tới cái này Trương thị vẫn còn nghẹn họng.

Tần Ngộ ho khan một tiếng và cảm thấy lúc này là thời cơ tốt nhất để thành thật khai báo: “Thật ra lúc trước con đã gặp Ngôn cô nương rồi.”

Trương thị kinh ngạc: “Khi nào?”

Tần Ngộ muốn nói tới ngày hắn cưỡi ngựa dạo phố khi được chọn làm Thám Hoa nhưng lời đến bên miệng lại thành ý khác.   Hắn kể về chuyện bọn họ tình cờ gặp nhau, lại trò chuyện hai câu hắn mới biết Ngôn cô nương là người có tài. Nàng rất hứng thú với phong tục của những nơi khác nhau nên hắn mới tặng nàng cuốn du ký.

Trương thị bừng tỉnh. Thảo nào đứa con trai xưa nay lanh lợi lại biết săn sóc của bà lại bỗng nhiên ngu thế. Hóa ra là có nguyên nhân.

Hai người lại yên lặng một lát, bỗng Trương thị hỏi: “Con nói lúc trước con gặp Ngôn cô nương ở chùa miếu à?”

Tần Ngộ chần chờ gật đầu.

Trương thị không chú ý nhiều mà thấy con trai gật đầu thì lập tức vỗ tay: “Ấy, đây chính là duyên trời định rồi còn gì!”

 

Trương thị vui mừng quá đỗi và nói với con trai: “Mẫu thân sẽ giúp con hỏi thăm, rồi nhờ bà mối tới làm mai.”

Tần Ngộ thở dài: “Mẫu thân, chúng ta còn không biết Ngôn cô nương nghĩ thế nào mà!”

“Cũng phải.” Trương thị ảo não: “Sao ta không hẹn nàng ấy tới chơi vào một ngày khác nhỉ?”

Nhưng bà lại nhanh chóng hăng hái hơn: “Không sao, hôm nào đó ta sẽ ra ngoài đi dạo, rồi sẽ gặp được thôi.”

Tần Ngộ nhìn mẹ mình mải mê tưởng tượng thì trong đầu không nhịn được nghĩ tới tình cảnh lúc hắn nói chuyện với Ngôn Thư.

***

Ở nhà họ Ngôn.

Nha hoàn hầu hạ cô nương nhà mình tắm gội xong mới lấy khăn vải giúp nàng lau tóc.

“Cô nương……”

Ngôn Thư: “Làm sao vậy?”

“Ngài thật sự coi trọng vị Tần đại nhân kia ư?” Ngôn Thư: “Ừ.”

“Nhưng……” Nha hoàn rối rắm nói: “Của cải nhà họ hơi mỏng.” “Người tốt là được rồi.” Ngôn Thư nhàn nhạt nói.

Nàng nhắm mắt lại và dựa trên sập không muốn nói nhiều thế nên nha hoàn đành phải im lặng.

Cha Ngôn là Thái Bộc Tự thiếu khanh hàng chính tứ phẩm, chuyên quản mã chính và coi như có thực quyền. Theo lý thuyết thì thân là con gái của Thái Bộc Tự thiếu khanh, nàng hoàn toàn có thể tìm một nhà môn đăng hộ đối. Nhưng mẹ ruột của Ngôn Thư qua đời sớm, cha nàng cưới vợ mới mà mẹ kế lại sinh được hai trai một gái. Bọn họ đều là con vợ cả nên thân phận của nàng hơi xấu hổ.

 

Mẹ kế đối xử với nàng cũng tạm, chuyện ăn mặc hàng ngày không bị cắt xén. Nhưng dù sao cũng không phải con đẻ nên hai người không thân thiết được. Đã thế cha nàng lại bận rộn nên so với bạn cùng lứa thì Ngôn Thư sớm học được cách độc lập.

Nàng từng phân tích tình cảnh của bản thân và cũng từng nghĩ tới vài viễn cảnh tương lai. Lúc trước nàng từng nhắm mấy gia đình quan gia không tệ, nhưng cuối cùng chẳng giải quyết được gì.

Cũng không phải họ ghét bỏ gì nàng mà là nàng không có cảm giác gì. Đương nhiên nàng không thể nói ra ngoài như thế mà phải tốn một phen vòng vo.

Lúc ấy nàng tự hoài nghi không biết mình có tật xấu gì không. Từ xưa tới giờ cưới gả chỉ bàn thích hợp hay không, đâu quan trọng tình cảm.

Nhưng dù sao vẫn thiếu chút gì đó.

Năm nay nàng 18 tuổi mà còn chưa có hôn sự sẽ bị người ta chê cười. Sau đó nàng thương lượng với mẹ kế xem có ai thích hợp trong khoa cử lần này hay không. Nếu vẫn không tìm được ai thì nàng sẽ nghe mẹ kế sắp xếp.

Lúc đầu là nàng tình cờ gặp Tần Ngộ cứu người. Tuy nàng cảm thấy hành vi của đối phương quá mạo hiểm nhưng chẳng ai ghét nổi một người mang lòng lương thiện. Đã thế tướng mạo Tần Ngộ cũng hợp gu của nàng nên nàng mới nảy ra ý tưởng rồi cho người hỏi thăm.

Quá khứ của Tần Ngộ hơi vượt ngoài dự đoán của nàng nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Sau đó Tần Ngộ được chọn làm Thám Hoa lang thế là nàng cũng ra ngoài phố ngắm. Nàng chỉ cảm thấy mình cũng coi như thưởng thức Tần Ngộ, chỉ thế mà thôi.

Nhưng ngày đó, trong biển người tấp nập có vô số thiếu nữ hoan hô vang dội và động lòng. Lúc Ngôn Thư bừng tỉnh thì đã thấy mình ném túi thơm ra ngoài. Lòng nàng hoảng hốt nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình thản.

Sau khi trở về, nàng lăn lộn nghĩ nghĩ và cuối cùng phát hiện mình có chút cảm giác với Tần Ngộ, ít nhất cũng không mâu thuẫn nên nàng quyết định tiếp xúc thêm.

 

Bọn họ đều thích nói về thi phú, phong tục, quả thực có thể giao lưu. Nhưng bộ dạng ngây ngô lại nhẫn nhịn của Tần Ngộ khi đối mặt với nàng mới thực sự khiến nàng động lòng.

Lúc Tần Tú Sinh đến, Tần Ngộ thoải mái hào phóng giới thiệu hắn, còn nói là anh họ khiến cảm nhận của nàng về Tần Ngộ càng tốt hơn. Không nói tới cái khác, chỉ qua tiếp xúc nàng có thể chắc chắn hắn là quân tử ngay thẳng.

Nhưng thành hôn là việc của hai gia đình nên Ngôn Thư còn muốn tiếp xúc với mẹ của Tần Ngộ là Trương thị.

Kẻ trộm túi tiền của Trương thị ngày đó là ăn mày ở khu vực chung quanh. Dù có đưa tới quan phủ cũng chỉ bị nhốt vài ngày. Nàng cũng không nghĩ mình sẽ lấy cách đó để gặp Trương thị. Nàng vốn định đợi Trương thị ra cửa mua đồ sẽ giả vờ trùng hợp xuất hiện giống như nàng ‘tình cờ’ gặp Tần Ngộ ở chùa miếu.

Trong xe ngựa, Trương thị tự nhận là đã nghe được rất nhiều từ nàng nhưng bản thân bà cũng để lộ rất nhiều thông tin.

Giống như mọi người suy đoán, một quả phụ như Trương thị quả thực ỷ lại con trai. Nhưng cách làm của Tần Ngộ không giống những trường hợp khác. Từ nhỏ hắn đã độc lập, thủ đoạn lại ôn hòa khiến mẹ mình có thể chấp nhận. Trương thị nói đến quá khứ cũng bất đắc dĩ đồng thời có thêm vui vẻ.

Ngôn Thư âm thầm kinh ngạc về sự lý trí, ẩn nhẫn và trí tuệ của Tần Ngộ khi còn nhỏ.

Mọi người thường nghĩ một người lý trí như thế sẽ thích hợp với một cô nương hơi ngây thơ chút, như thế mới bổ sung cho nhau. Trước kia Ngôn Thư cũng tin lời này nhưng sau khi tiếp xúc tình huống tương tự nàng lại chỉ thấy lòng mệt mỏi.

Nàng cảm thấy Tần Ngộ rất tốt. Từ thái độ của hắn với mẹ mình là có thể hiểu hắn là người hiếu thảo, đồng thời vẫn duy trì ranh giới, không ngu muội nói gì cũng nghe. Đã thế hắn còn có thể kịp thời phát hiện cảm xúc của người bên cạnh để kê thuốc an thần.

Với một người từ nhỏ chưa từng được hưởng tình thân như Ngôn Thư thì đây là lực hấp dẫn lớn.

Hơn nữa nàng có nghe nói về chuyện Tần Ngộ gặp phải ở Hàn Lâm Viện và cảm thấy hắn quá lỗi lạc, dễ bị hại. Ai ngờ người ta đều có tính toán.

Bình Luận (0)
Comment