Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 86

Trương thị có lòng còn Ngôn Thư cố ý nên hai người lại nhanh chóng gặp gỡ. Trương thị thử thăm dò, chủ yếu hỏi ấn tượng của Ngôn Thư về Tần Ngộ.

Đương nhiên nàng chỉ chọn chỗ tốt để nói và khen Tần Ngộ một lúc. Những chỗ thích hợp nàng sẽ khen cả Trương thị, nói cái gì mà mẹ tốt mới có con trai ưu tú.

Trương thị vui vẻ cười thấy mi không thấy mắt và nghĩ thầm người được đọc sách đúng là không giống người thường, khen cũng êm tai hơn. Bà thấy Ngôn Thư khen con mình thì trong lòng càng thêm an ổn. Sau đó bà nhìn quanh không thấy người ngoài mới nhỏ giọng ám chỉ việc mai mối.

Ngôn Thư rũ mắt, vẻ mặt ngượng ngùng.

Trương thị lập tức hiểu rõ và nói, “Ta sẽ tìm ngày đẹp và nhờ bà mối tới cửa.”

Ngôn Thư nhẹ nhàng gật gật đầu.

Việc này cứ thế được quyết định. Sau đó Trương thị trở về nói với con mình thế là Tần Ngộ ngây ra: “Nhanh thế sao?”

“Không nhanh.” Trương thị nói: “Lúc trước ta gả cho cha con cũng chỉ gặp mặt có 1-2 lần trước khi thành thân.”

Nhắc tới người chồng đã mất nhưng lòng bà cũng không còn khổ sở nữa.

 

Bà thấy con trai không nói thì nghi hoặc: “Con không vui à? Chẳng lẽ con không thích Ngôn cô nương?”

Trương thị không nhịn được ngồi thẳng người. Chuyện đã tới nước này mà con bà sửa miệng nói không thích thì bà chính là tội nhân.

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Không phải, con… thích, nhưng mà…” Trương thị: “Nhưng cái gì?”

Tần Ngộ quay mặt đi: “Không có gì, cứ thế đi.”

Trương thị hừ một tiếng, “Ngôn cô nương là người tốt, con đừng có bỏ lỡ.”

Tần Ngộ tới Hàn Lâm Viện làm việc còn Trương thị thì tìm bà mối tới nhà họ Ngôn cầu hôn.

Ngôn Thư đã báo trước với người nhà, cũng nói với cha mình nên lúc Trương thị tới cửa nhà họ tiếp đón rất chu đáo.

Trương thị vui vẻ cực kỳ. Bà đoán nhà họ Ngôn không tầm thường, nhưng tới nơi rồi vẫn bị hoảng sợ. Nhưng người nhà họ có lễ độ khiến bà rất hài lòng.

Hai nhà đều cố ý, hơn nữa Tần Ngộ và Ngôn Thư đều đã tới tuổi nên việc hôn nhân được sắp xếp rất nhanh.

Tin tức Tần Ngộ đính hôn với con gái của Thái Bộc Tự thiếu khanh nhanh chóng được truyền ra ngoài. Người của Hàn Lâm Viện chỉ biết hâm mộ.

“Tần biên tu, ngươi đúng là người gặp người thích.” “Sao không có vị quan gia tiểu thư nào coi trọng ta nhỉ?”

Lập tức có người mắng: “Vậy ngươi cũng phải lớn lên tuấn tú như Tần biên tu, rồi mua được cái nhà to thế kia rồi hẵng nói.”

Kẻ đó vừa dứt lời đã có tiếng kêu rên ai oán dậy đất: “Quá khó khăn, hai cái đều quá khó khăn.”

Trương Hòa cười khanh khách và vỗ vai Tần Ngộ: “Chúc mừng nhé.” Tần Ngộ cũng cười nói: “Tiệc vui của Trương huynh còn trước cả ta.”

 

Không lâu trước đây, Lý Phi và Trương Hòa đều lần lượt thành thân. Quan hệ của Tần Ngộ với hai người này không tệ nên cũng tới dự, quà cũng phong phú. Lúc mẹ hắn biết được còn xót ruột mãi.

Trương thị cằn nhằn: “Ở trấn trên của chúng ta làm gì có ai mừng nhiều như thế.”

Đương nhiên cằn nhằn thế thôi chứ bà không ngốc. Bà cũng biết trấn nhỏ khác kinh thành. Nhưng bà vẫn kinh ngạc vì người ở kinh thành quả thực dùng tiền như ném.

Tích lũy của Tần Ngộ không ngừng co lại. Nay hắn và Ngôn Thư sắp thành thân, nàng lại là con gái quan tứ phẩm nên nếu làm quá khó coi thì sau này mọi người đều sẽ chê cười nàng.

Tần Ngộ không muốn thế bởi chỉ cần hơi nghĩ tới đó hắn đã cảm thấy không thoải mái.

Nhưng lấy tiền đâu ra đây? Lương tháng của Hàn Lâm Viện chỉ đủ cho họ chi tiêu, có đôi khi còn phải dùng tiền hoa hồng Tô đại ca chia cho mới đủ. Tiền tiết kiệm của hắn so với nhà bình dân thì tàm tạm, nhưng ở kinh thành thì quá khó khăn.

Không nói cái khác, chỉ nói tới đồng nghiệp giao lưu và gặp gỡ mọi người là không thể tránh. Trường hợp của Lâm giáo tập là hiếm, mà Tần Ngộ cũng không phải người độc lai độc vãng nên mỗi lần tụ hội hắn đều phải tham dự.

Người ta mời hắn thì hắn phải mời lại. Ngoài ra còn có chuyện cưới xin, sinh con, chuyển nhà mới, đủ loại việc đều cần phải gửi quà chúc mừng. Chỉ cần người ta nghĩ ra được là hắn sẽ phải có quà.

Mấy việc này không nhất thiết là để làm thân, mà là chuyện giao thiệp cần thiết và hy vọng người ta đừng đâm sau lưng mình là được.

Tần Ngộ còn đỡ, sau khi khoa cử chủ yếu hắn chỉ cần chi cho mình, sau đó mới tới trong nhà. Đa phần trong nhà cũng chỉ có phí sinh hoạt, không tốn quá nhiều tiền. Còn những nhà khác có anh chị em, đặc biệt là anh em nhà đó còn tham gia khoa cử thì cả gia đình sẽ trông mong vào đứa con đã đỗ đạt.

Người ta nói tới Hàn Lâm Viện sẽ cảm thấy cao quý nhưng ai biết người của Hàn Lâm Viện có khi còn phải chạy quanh để vay tiền mới có thể duy trì thể diện cơ bản.

Trương thị từng đề nghị tiếp tục làm đậu phụ bán nhưng hắn không đồng ý. Hắn đón mẹ lên kinh thành là để bà hưởng phúc, không phải để bà tiếp tục làm việc trợ cấp cho hắn.

Nhưng mẹ hắn không làm thì người khác có thể làm.

Tần Ngộ gọi Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn tới và nói về tình cảnh nhà họ. Tuy hai người tới để chăm sóc cho hắn nhưng cũng là để học những điều mới. Thé nên tiền họ kiếm được hàng tháng cũng không cao, Tần Ngộ còn phải bao ăn ở.

Hiện tại Tần Ngộ nghĩ nghĩ và thấy ngày thường hắn căn bản không cần nhiều người hỗ trợ như thế. Công việc chỉ đơn giản là chạy việc, hoặc mấy chuyện vặt vãnh khác. Nói trắng ra thì Tần Ngộ và mẹ mình ở kinh thành khá đơn độc, cần người hỗ trợ.

“Hiện tại ta muốn hỏi hai đứa xem muốn đi theo Tú Sinh học tập và ta sẽ chỉ dạy để mấy năm sau các đệ về quê tham gia khoa cử hay vừa học tập vừa làm chút nghề nghiệp ở kinh thành này?”

Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn nhìn nhau.

Tần Ngộ nhìn hai đứa và nói: “Đương nhiên, giai đoạn đầu ta sẽ bỏ tiền. Sau khi có lợi nhuận thì chúng ta chia theo tỉ lệ ta ba phần, đệ và Tiểu Sơn mỗi người ba phần, còn Tú Sinh ca chiếm một phần. Hai đứa thấy sao?”

“Ngộ đệ…” Tần Tú Sinh khiếp sợ nhìn hắn.

Tần Tiểu Sơn vội xua tay: “Không không không, không thể được. Công tử đối xử với chúng ta rất tốt, sao chúng ta có thể lấy tiền của công tử được?”

Tần Nhất An chậm hơn một chút, “Công tử chỉ dạy là phúc của chúng ta.”

Tần Ngộ cười cười, “Ta đang nói thật với hai đứa. Nếu các đệ không thích chuyện thuê cửa hàng làm ăn thì ta sẽ thuê người.”

Với tình huống của hắn hiện tại thì cần phát triển nghề phụ. Nếu không ngày nào đó móc túi tiền ra chỉ thấy mấy đồng lẻ thì quả thực không biết phải làm sao.

 

Tần Nhất An trộm nhìn Tần Ngộ một cái và hắn lập tức túm được hỏi: “Nhất An có gì muốn nói?”

“Công… Ngộ ca.” Tần Nhất An đổi giọng thân cận: “Huynh đừng thuê người, đệ và Tiểu Sơn sẽ làm tốt, theo lời huynh nói là được.”

Tần Ngộ gật đầu.

Tần Nhất An lộ rõ vui mừng trên nét mặt. Nếu hắn vẫn luôn ở nông thôn mãi thì thôi, nhưng hiện tại đã tới kinh thành, được mở mang tầm mắt nên trong lòng hắn quả thực có chút ý tưởng. Hiện tại Ngộ ca cho bọn hắn cơ hội thì đương nhiên hắn phải túm lấy.

Thật ra Tần Nhất An không quá thích đọc sách, về sau cũng chưa chắc đã đi theo con đường khoa cử. Nói thật, hắn thích làm ăn buôn bán hơn.

Việc này Tần Ngộ phải viết thư báo cho người trong tộc còn Tần Nhất An thì nôn nóng muốn đi tìm cửa hàng ngay. Tuy là họ hàng nhưng Tần Ngộ vẫn lập khế ước với họ, còn ấn dấu tay để tránh sau này ràng buộc không thể gỡ rối.

Tần Ngộ gửi thư cho Tô đại ca nói tới hoàn cảnh của mình thế là bên kia nhanh chóng hồi âm thúc giục hắn tìm cửa hàng bán đậu phụ thối và đậu phụ khô, coi như mở đường trước cho nhà họ.

Tuy nói thế nhưng Tần Ngộ lại không cảm thấy đó là chuyện đương nhiên bởi lúc trước nhà họ Tô đã bỏ bạc trắng ra mua đứt công thức đậu phụ khô. Có điều lúc này hắn quả thực cần món đó nên sau khi suy nghĩ hắn đưa công thức làm đậu phụ chiên với váng đậu cho nhà họ, coi như có qua có lại.

Lúc Tô đại ca nhận được thư và công thức thì vừa bất đắc dĩ vừa được an ủi. Hắn cảm thấy người như Tần Ngộ đúng là đáng để kết bạn.

Trong lúc ấy Tần Ngộ cũng để Tần Tú Sinh mang theo hai đứa em họ đi tìm cửa hàng. Hắn nghĩ bọn họ không có nhiều tiền nên chọn cửa hàng nơi nào đó xa một chút. Ai biết Tần Tú Sinh lại nhanh chóng tìm được cửa hàng, thậm chí đối phương còn đưa ra giá đặc biệt và hỏi bọn họ có muốn mua không.

Đây là hấp dẫn quá lớn nên Tần Ngộ thật sự muốn đồng ý nhưng hắn và Ngôn Thư sắp thành hôn, trong tay cần có đủ tiền làm lễ cưới. Cuối cùng hắn không mua mà lựa chọn thuê.

 

Cửa hàng đậu phụ cứ thế ra đời và bọn họ lại mua một con lừa. Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn dọn tới ăn ngủ ở cửa hàng và làm đậu bán.

Tần Ngộ hơi cảm thán. Ai có thể ngờ sau khi bọn họ ổn định ở kinh thành lại còn một chuyện thế này. Chỉ có thể nói là hắn đã đánh giá sai tình thế.

Quả nhiên hắn vẫn còn quá non, còn phải học hỏi nhiều.

Lúc này trong tộc cũng gửi thư tới nói là nghe theo sự sắp xếp của hắn. Tần Nhất An cũng gửi thư về nói là hắn không thích học, chỉ muốn kinh doanh. Người nhà hắn không có cách nào, đành mặc kệ.

Mà theo thư tới còn có em trai của Tần Hoài Minh là Tần Hoài Nhân và một vị quản sự có kinh nghiệm phong phú của nhà họ Tần.

Tần Hoài Nhân không phải người có năng khiếu học tập, càng không thể chịu khó chịu khổ học hành như anh mình. Nhưng quê nhà bên kia là thiên hạ của cha và anh hắn nên hắn buồn bực lắm. Lúc biết nội dung thư mà Tần Nhất An gửi về thế là hắn đòi tới đây.

Hắn muốn phát triển ở kinh thành, thậm chí còn mang theo tiền của tích cóp của bản thân.

Tần Ngộ: Cũng được.

Từ nhỏ Tần Hoài Nhân đã đi theo người nhà lăn lộn nên cũng mưa dầm thấm đất. Tuy kinh thành lớn nhưng làm ăn rốt cuộc cũng chỉ có một cái lý ấy nên hắn nhanh chóng có thể bắt tay vào làm.

Hắn còn nói đùa với Tần Ngộ là mình được nhờ phúc nên tìm cửa hàng mới thuận lợi như thế. Chứ mấy kẻ từ nơi khác tới như họ khó tránh khỏi bị bắt nạt, có trường hợp nghiêm trọng đến mệnh cũng không còn.

Thế nên người đương thời rất coi trọng việc có người cùng tộc hỗ trợ lẫn nhau lúc đi xa nhà. Cũng chính vì có Tần Ngộ làm quan ở kinh thành nên Tần Sùng Ân mới chịu thả cho con trai út tới nơi này làm ăn.

Tần Hoài Nhân rất biết ăn nói. Hắn không trực tiếp đưa tiền mà để Tần Ngộ đầu tư một phần sau đó chia hoa hồng. Sự thật là hắn không thiếu tiền nhưng phải có lý do để cảm tạ Tần Ngộ.

Trong giới làm ăn thì chuyện này rất bình thường.

 

Ban đầu Tần Ngộ cảm thấy hơi bài xích nhưng sau khi mẹ hắn biết được đã nói thẳng, “Tóm lại là bởi vì con nên nó được lợi. Thế thôi mà có gì phải khó xử. Con có muốn làm một hôn lễ ra trò không?”

Trương thị nói trúng tim đen nên Tần Ngộ im luôn.

Nhưng hắn vẫn đưa công thức đậu phụ chiên cho Tần Hoài Nhân, coi như chút đền đáp.

Kinh doanh đồ ăn thì chỉ cần đoạn đường tốt một chút, món ăn ngon chút là lợi nhuận rất khả quan, lại vốn cũng nhanh. Lần đầu tiên Tần Ngộ cảm nhận được chỗ tốt khi có họ hàng hỗ trợ, thậm chí hắn còn cảm thấy khá vui vẻ. Hắn rất hy vọng giờ phút này có thể chia sẻ cảm xúc vui vẻ với Ngôn Thư. Ý nghĩ ấy ngày càng mạnh mẽ nên cuối cùng Tần Ngộ lựa chọn viết thư cho nàng.

Ngôn Thư đáp lại rất nhanh, giữa những con chữ toàn là vui vẻ dành cho hắn.

Tất cả đều đi theo hướng tốt đẹp. Mặt mày Tần Ngộ không giấu được ý cười khiến người khác trêu ghẹo hỏi hắn đã chọn ngày thành hôn với Ngôn cô nương chưa. Đến lúc đó bọn họ sẽ tới uống rượu chúc mừng.

Khi mùa đông tới, trong tiếng chúc phúc của mọi người, Tần Ngộ và Ngôn Thư thành hôn.

Bình Luận (0)
Comment