Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 87

Ngôn Thư gả vào nhà họ Tần và chỉ mang theo một nha hoàn bên người, một vị quản sự tâm phúc và một xa phu đánh xe ngựa.

 

Mẹ kế không hề cắt xén của hồi môn, cha nàng còn cho thêm, lại cộng với đồ mẹ đẻ để lại nên tài sản của nàng cũng coi như phong phú. Ngoài ngân phiếu, trang sức, nàng còn có mấy cửa hàng và một thôn trang ở ngoại ô.

Nàng đoán kinh tế của Tần Ngộ hẳn không dư dả nên sau khi thành hôn nàng chủ động đề nghị dùng tiền từ mấy cửa hàng để trợ cấp trong nhà.

Nhưng Tần Ngộ không muốn, “Hiện tại ta có nghề phụ kiếm thêm tiền nên chi tiêu trong nhà không cần nàng phải lo lắng. Nàng cứ giữ lấy của hồi môn.”

Có lẽ hắn sợ Ngôn Thư nghĩ nhiều nên còn nói thêm: “Nếu ngày nào đó ta thực sự cần sẽ không khách sáo hỏi mượn.”

Lúc này Ngôn Thư mới từ bỏ.

Nói đến đây Ngôn Thư lại hỏi về lợi nhuận của cửa hàng đậu phụ thế là Tần Ngộ kể rõ cho nàng.

Khóe môi nàng cong lên: “Không ngờ lợi nhuận lại khả quan như thế. Chàng đúng là biết chọn chỗ, vận may cũng không tồi.”

Tần Ngộ cười cười: “Vận may của ta là do có quý nhân hỗ trợ thôi.” Ánh mắt Ngôn Thư lóe lên, “Sao chàng lại nói thế?”

Hiện tại Tần Ngộ đã có vợ nên cũng muốn hai người tin tưởng nhau và thêm thân thiết. Hắn kéo tay nàng và ngồi xuống chậm rãi kể.

Trong lúc chờ kết quả thi hội, hắn có đi dạo phố và tình cờ cứu một đứa nhỏ.

Tần Ngộ kể lại toàn bộ từ đầu tới cuối, ngay cả tâm lý của bản thân khí đó cũng được hắn kể tỉ mỉ sau đó hắn ngượng ngùng nói: “Ta không phải người lương thiện như vẻ ngoài đâu.” Bởi lúc ấy hắn đã chần chừ.

Ngôn Thư nắm lấy tay hắn, “Phu quân, ta cũng có một việc muốn nói với chàng.”

“Chuyện gì?”

Ngôn Thư đè thấp giọng: “Thật ra ngày đó ta cũng có mặt ở hiện trường.”

 

Tần Ngộ trợn mắt và nhìn vợ mình hơi thẹn thùng quay mặt đi, “Lúc ấy A Châu giúp ta mua đồ nên xe ngựa dừng ở một bên. Ta ngồi trong xe ngựa nghe thấy ồn ào thì vén màn xe lên và nhìn thấy chàng.”

Tần Ngộ sửng sốt sau đó cười: “Ra là thế.”

Ngôn Thư nhẹ nhàng gật gật đầu và không nhịn được càng nắm chặt tay hắn. Tần Ngộ đã nhận ra và cũng lật tay nắm lấy tay nàng rồi nói, “Chúng ta đúng là có duyên.”

Ngôn Thư hé miệng cười.

Một lát sau nàng nhỏ giọng nói: “Khi đó ta không biết lòng chàng rối rắm mà còn nghĩ chàng to gan.”

Tần Ngộ không tỏ ý kiến, “Ta nói với nàng cái này vì đứa nhỏ kia không giống con nhà bình thường. Có điều tới nay ta vẫn chưa gặp lại họ.” Theo lý thuyết thì Tần Ngộ cứu con nhà họ nên ít nhất nhà đó phải nói câu cảm ơn nhưng tới giờ cũng không thấy ai nói gì.

Tần Ngộ cũng không để việc này trong lòng, đồng thời nghĩ việc đã qua, chỉ cần cứu được người là ổn.

Nhưng sau đó hắn mua nhà ở kinh thành, lại thuê cửa hàng và việc nào cũng thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

Nếu lúc mua nhà hắn còn có thể tự thuyết phục bản thân gặp may thì những việc tiếp theo khiến hắn không thể tự lừa dối mình nữa.

Lúc ấy hắn đã đoán được có người đang âm thầm hỗ trợ mình.

Vì sao hắn không hoài nghi có người đang bẫy mình? Rất đơn giản, tất cả những việc mua bán hắn làm đều quang minh chính đại, được quan phủ chứng nhận.

“Ta nghĩ có lẽ người nhà đứa nhỏ kia đang hỗ trợ.”

Ngôn Thư mỉm cười: “Phu quân có muốn biết đứa nhỏ đó là ai không?”

Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Đối phương không chịu lộ diện chứng tỏ không muốn có liên hệ với ta. Vậy ta đâu cần tìm tòi cặn kẽ làm gì.”

Ngôn Thư nhìn hắn và nói, “Sao chàng biết đối phương không muốn có liên hệ với mình?”

 

Lời vợ còn văng vẳng bên tai lúc Tần Ngộ nhìn người đàn ông dáng vẻ hiên ngang trước mặt. Lòng hắn thầm thở dài.

Đứa nhỏ đáng yêu như ngọc chạy quanh Tần Ngộ và thấy hắn không phản cảm thì càng thêm to gan và dứt khoát bò vào lòng hắn mà ngồi.

“Ca ca ~” giọng đứa nhỏ giòn vang, nghe cực kỳ thoải mái. Nếu cậu nhóc không ngồi trong lòng hắn xoắn đi xoắn lại thì càng đáng yêu hơn.

Tần Ngộ kẹp nách đứa nhỏ rồi giơ lên cao khiến thằng bé ngây ra sau đó cười khanh khách. Hai người nhìn nhau sau đó Tần Ngộ mới lại ôm cậu nhóc vào lòng và vỗ vỗ cái mông nhỏ. Lúc này thằng nhãi con lập tức thành thật hơn.

Cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhìn Tần Ngộ đang vòng hai tay ôm mình. Tần Ngộ thì gật đầu với người đàn ông ngồi đối diện: “Không biết là Hoắc đại tướng quân, hạ quan thất lễ.”

Hoắc Đại xua xua tay: “Tần đại nhân khách sáo rồi.”

Ông ấy nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng Tần Ngộ và cười nói: “Anh Nhi chính là hỗn thế ma vương lúc ở nhà, không ngờ vừa gặp ngài nó đã ngoan như thế.”

Anh em nhà họ Hoắc rất được lòng hoàng đế. Hoắc Đại ở kinh thành làm việc cho Thiên Tử còn Hoắc Nhị thì đóng quân ngăn địch ở biên quan.

Nói đến đây phải đề cập tới dân cư của nhà họ Hoắc.

Nhà họ bắt đầu có thành tích từ thời Hoắc lão gia. Ông ấy đi theo từ khi Thiên Tử vẫn còn là hoàng tử và là người can đảm, trượng nghĩa lại vô cùng dũng mãnh nên được Thánh Thượng tin cậy, nể trọng. Nhưng cũng vì xông pha nên ông ấy bị thương vô số và sớm qua đời.

Hoắc lão phu nhân giúp đỡ con trai cả chống đỡ gia đình. Hai vợ chồng già từ bình dân đi lên nên sau này dù phát đạt Hoắc lão gia cũng không nạp thiếp. Cũng vì thế ông ấy chỉ có hai đứa con trai. Có điều cả hai đứa đều có thể làm việc.

Hoắc Đại tiếp nhận công việc của cha mình và nhiều lần lập công, sau đó được Thánh Thượng phong là đại tướng quân.

 

Hoắc Nhị cũng không kém. Có thể nói là hai anh em đều có tiền đồ. Nhưng đáng tiếc con nối dõi lại hơi thiếu hụt.

Hoắc đại tướng quân có một trai,một gái còn Hoắc nhị tướng quân chỉ có một đứa con trai độc nhất là Hoắc Anh.

Hoắc nhị tướng quân và vợ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm nên vốn định bên nhau tới bạc đầu. Nhưng ai ngờ mẹ đẻ của Hoắc Anh qua đời ít lâu sau khi sinh đứa nhỏ, sau đó Hoắc nhị tướng quân cũng không cưới ai nữa mà luôn trấn thủ biên quan. Hắn giao con trai cho anh và mẹ trông nom.

Lúc Hoắc đại tướng quân nghe phó tướng nói Hoắc Anh suýt nữa bị sặc hồ đào và qua đời thì mềm cả chân. Một người dù có bị đao kề cổ vẫn không đổi sắc mặt như ông lại không nhịn nổi kinh hoàng. Nếu Hoắc Anh có mệnh hệ gì thì ông biết ăn nói sao với em trai?

Thật ra con cháu của gia tộc lớn sẽ không có chuyện vừa ăn vừa đi trên đường. Nhưng nhà họ không phải thế gia đại tộc nên cũng không có nhiều quy củ. Hơn nữa, Hoắc Anh còn nhỏ đã mất mẹ, cha lại cách xa ngàn dặm, một năm cũng chưa chắc được gặp một lần nên Hoắc lão thái thái thật sự cảm thấy yêu thương đứa cháu út này thế nào cũng không đủ. Con trai và con gái của Hoắc Đại cũng đã lớn nên luôn nhường nhịn em. Đứa nhỏ được cả phủ tướng quân nuông chiều đã đòi đi dạo phố thì ai dám ngăn cản.

Lúc ấy người cùng Hoắc Anh đi ra ngoài đều là cao thủ, còn có cả một vị phó tướng chứng tỏ nhà họ thương đứa cháu này thế nào.

Nhưng đứa nhỏ mới hơn 5 tuổi vừa tùy tiện lại thèm ăn. Thằng bé vừa đi vừa ăn quà vặt và chẳng ai ngờ một miếng hồ đào lại có thể lấy mạng người.

Khi đó bọn họ không làm thế nào lấy được miếng hồ đào mắc trong họng của tiểu công tử. Nhìn khuôn mặt đứa nhỏ thống khổ và tình trạng ngày càng tệ thế là vị phó tướng và mấy hộ vệ đều đã nghĩ tới hậu sự của mình.

Rồi Tần Ngộ xuất hiện như thần binh giáng thế.

Tần Ngộ vẫn luôn tưởng lúc ấy Hoắc Anh đã hôn mê và không nhớ rõ mình. Nhưng Hoắc Anh vẫn nhớ rõ và khắc sâu bộ dáng, giọng nói và

 

cái ôm của Tần Ngộ, những thứ đã giúp kéo cậu ra khỏi thống khổ đồng thời mang tới an ủi.

Sau đó cậu đòi bác cả tìm hiểu xem ân nhân của mình là ai nhưng ông ấy luôn nói là chưa tìm được khiến Hoắc Anh buồn bực một thời gian.

Thật ra Hoắc Đại đã tìm được từ lâu nhưng lúc đó là thi đình nên Hoắc đại tướng quân sợ liên hệ với Tần Ngộ sẽ ảnh hưởng tới hắn. Cái này phải nói tới vấn đề phe phái trong triều.

Hoắc đại tướng quân không muốn đóng cái dấu của nhà họ Hoắc trên người Tần Ngộ nên vẫn luôn lặng yên không làm gì.

Sau đó Tần Ngộ về quê rồi cùng mẹ và họ hàng tới kinh thành hỏi mua nhà. Hoắc đại tướng quân biết cơ hội báo ơn của mình đã tới nhưng lại sợ mình làm quá rõ ràng nên dặn dò người môi giới đừng để giá quá thấp khiến người ta sinh nghi.

Còn ở trong nhà, cứ lâu lâu Hoắc Anh lại hỏi ông ấy đã tìm được người chưa nhưng ông đều qua loa có lệ. Ông ấy còn chưa nghĩ kỹ xem có nên đưa Hoắc Anh tới tìm Tần Ngộ hay không.

Mà lúc này, Tần Ngộ lại bị người ta bắt nạt khi ở Hàn Lâm Viện. Tần Ngộ không biết vì sao Lâm giáo tập lại nhằm vào mình nhưng Hoắc đại tướng quân lại dễ dàng nghe được lý do phía sau.

Lúc thi đình, Lâm thượng thư rất không vừa lòng với bài thi của Tần Ngộ nhưng Thánh Thượng lại cố tình chọn Tần Ngộ làm Thám Hoa lang.

Lâm thượng thư vẫn luôn tức giận mà Lâm giáo tập lại là họ hàng nhà ông ta nên có lẽ đã được Lâm thượng thư ám chỉ. Cũng có lẽ Lâm giáo muốn đơn phương thể hiện trước mặt Lâm thượng thư nên từ lần đầu gặp ông ta đã cố ý làm khó Tần Ngộ.

Hoắc đại tướng quân thương lượng với vợ làm thế nào để giúp Tần Ngộ một tay. Nhưng vợ ông lại nói Tần Thám Hoa không phải quả hồng mềm nên cứ nhìn tiếp là được.

Hoắc đại tướng quân bán tín bán nghi nhưng chỉ qua một tháng Lâm giáo tập đã vấp ngã. Hoặc đại tướng quân lập tức ám chỉ cho thuộc hạ nắm chắc cơ hội tranh thủ cho Lâm giáo tập hình phạt nặng.

 

Lúc về nhà ông lại nói với vợ về việc này và liên tục khen ngợi Tần Ngộ. Vốn ông tưởng Tần Ngộ chỉ là một thư sinh yếu ớt và có tài nhưng ai ngờ người ta không những đọc sách giỏi mà trong lòng còn có tính toán rõ ràng.

Hoắc đại tướng quân rất thưởng thức Tần Ngộ nên giúp cả việc thuê cửa hàng, thành hôn với con gái nhà họ Ngôn.

Cửa hàng bán đậu phụ của Tần Ngộ vừa mở cửa đã làm ăn tốt và nhanh chóng đi vào quỹ đạo là nhờ một phần vào sự hỗ trợ của nhà họ Hoắc. Bọn họ phái người bỏ tiền ra mua, dù sao binh lính nhà họ cũng nhiều, mỗi ngày đổi món cũng không khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa, đậu nhà họ Tần làm đúng là ngon.

Dù sao thì ngày nào cũng có mấy món đậu phụ chiên, đậu phụ khô và canh đậu phụ trên bàn cơm nhà họ.

Hoắc đại tướng quân tự hỏi còn có thể làm gì giúp Tần Ngộ thế là Hoắc đại phu nhân lại nói tới chuyện Tần Ngộ cầu học trước kia.

Hoắc đại tướng quân không hiểu ý vợ lắm, có người nào tham gia khoa cử mà không phải cầu học đâu?

Hoắc đại phu nhân suýt nữa thì lườm chồng cháy mặt sau đó bà cũng lười không úp mở nữa mà trực tiếp nói trắng ra: Tần Ngộ chẳng những học giỏi mà còn cực kỳ am hiểu việc dạy người khác.

Nói đến đây thì Hoắc đại tướng quân đã hiểu ý vợ. Vợ ông muốn tìm thầy cho thằng nhãi Hoắc Anh kia.

Hoắc Anh ngày càng lớn nhưng Hoắc đại tướng quân vẫn luôn đau đầu chuyện tìm thầy cho cậu. Thằng nhóc này quá bướng bỉnh, không thầy giáo nào chịu được. Có ai ngờ trước mặt đã có sẵn một vị tiên sinh tốt vô cùng.

Ông ấy nghĩ một vòng sau đó tiến cung và vô tình nhắc tới chuyện giữa Hoắc Anh và Tần Ngộ. Ông không phải người l.ỗ m.ãng nên cảm thấy Thánh Thượng vẫn rất thưởng thức Tần Ngộ. Hiện tại Tần Ngộ đã làm quan, lại có một đoạn nhân duyên với nhà họ Hoắc nên đây chính là thời cơ tốt nhất.

 

Hoắc đại tướng quân cũng mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần Thánh Thượng đồng ý là được.

Vì thế mới có chuyện Tần Ngộ vừa tan làm đã được người ta mời tới trà lâu này.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment