Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 13

Edit & beta: Yan

Trọng Dương Hạ chống gậy đi một cách khó khăn, chỉ là tư thế rất vụng về. Chân bị thương kéo lê rất không thoải mái. Khi ở tầng một, hắn ngồi trên xe lăn, có thể thoải mái hơn, cũng có thể tự mình đẩy bánh xe vòng vòng trước cửa nhà Lâm Vũ Sinh.

Ngay khi Lâm Vũ Sinh về, cậu đã lao vào phòng thuốc đông y để chuẩn bị thuốc mỡ, muốn nhanh chóng bôi lên vết thương của Trọng Dương Hạ, tránh cho vết thương xấu đi.

Lúc này vừa đúng lúc ánh hoàng hôn buông xuống, không xa có một cái rãnh mương nhỏ bao quanh bởi một đám muỗi nhỏ bay lượn, vo ve phát ra âm thanh, thỉnh thoảng từ xa vọng lại tiếng chó sủa. Có lẽ sâu thẳm trong lòng cũng đã chấp nhận rằng sẽ phải trải qua một hai tháng tiếp theo ở đây, Trọng Dương Hạ hiếm khi cảm thấy bình yên.

Sự bình yên này kéo dài đến lúc hắn đi tắm.

Lâm Vũ Sinh từ kho đồ chuyển ra một cái thùng gỗ lớn để ở nhà vệ sinh, nói là để cho Trọng Dương Hạ tắm, cậu đã cho vào nước một số thuốc sát khuẩn, khử trùng, để giúp vết thương hồi phục.

Trọng Dương Hạ ban đầu cảm thấy phiền phức muốn từ chối, nhưng khi xắn quần lên nhìn, chỗ da bị con bọ cắn đã sưng tấy, tím bầm, mặc dù giờ vẫn chưa cảm thấy đau, nhưng nhìn vào đã thấy sợ.

“Cậu xem, nghe lời tôi thì chắc chắn không sai, tôi đảm bảo tháng này cậu sẽ thoải mái, không đau đớn chút nào.” Lâm Vũ Sinh bên cạnh cầm một cái hộp gỗ nhỏ, ném đồ vào thùng.

Hai người đã tin tưởng nhau hoàn toàn rồi, lúc này Lâm Vũ Sinh không rời đi, Trọng Dương Hạ cũng không ngại ngùng, tự mình ngồi lên ghế và cởi bỏ quần áo.

Lâm Vũ Sinh thấy có việc, vội vàng đến đỡ Trọng Dương Hạ ngồi vào thùng gỗ, còn rất chu đáo hoàn toàn không nhìn lung tung.  

Nhiệt độ nước vừa phải, tỏa ra hương thuốc nhẹ nhàng, không khó ngửi.

Trọng Dương Hạ mệt mỏi dựa cổ vào mép thùng gỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.  

Lâm Vũ Sinh ra ngoài một lúc, trở về lại mang theo một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra có mùi hương kỳ lạ.

“Đây là cái gì?” Trọng Dương Hạ mở mắt, thấy Lâm Vũ Sinh ném một nắm hoa màu vàng vào trong thùng. 

“Ò.” Lâm Vũ Sinh đưa tay khuấy tan dược liệu trên mặt nước, bình tĩnh giải thích: “Đây là hoa Y Lan, có tác dụng tiêu viêm và làm dịu.”

Hoa hình sao ngâm trong nước, hương thơm càng đậm.

Lâm Vũ Sinh lau khô tay rồi đi ra ngoài: “Vậy thì cậu ngâm một lúc đi, tôi đi tìm cho cậu bộ đồ ngủ.”

Cửa nhà vệ sinh đóng lại, không gian nhỏ trở nên yên tĩnh.

Bên cạnh, vòi sen thỉnh thoảng rỉ nước tạch – tạch – tạch.

Thời gian cũng trôi từng giây theo tiếng nước rơi.

Ngâm nước thuốc quả nhiên có hiệu quả, Trọng Dương Hạ dần cảm thấy lưng mình nóng lên, như thể có hơi lạnh từ trong cơ thể thoát ra ngoài, hòa vào trong nước.

Trán xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, dần dần tụ lại trượt xuống má.

Nước trong thùng rõ ràng là ngày càng lạnh, nhưng cơ thể thì ngày càng nóng.

Trọng Dương Hạ không thoải mái lau mặt, vừa định mở miệng gọi Lâm Vũ Sinh, thì nghe thấy cửa được mở ra.  

“Bộ quần áo này làm từ vải bông đay, thoáng khí và rộng rãi, mặc vào sẽ thoải mái hơn.” Lâm Vũ Sinh đi vào, đặt bộ quần áo trong tay xuống bên cạnh, lấy một chiếc khăn tắm từ giá: “Để tôi giúp cậu đứng dậy nhé.

Ngay cả khi hai người có mối quan hệ kiểu đó, những gì cần nhìn thì cũng đã nhìn hết, nhưng Trọng Dương Hạ vẫn từ chối ý định giúp lau khô của Lâm Vũ Sinh, tự mình lau người rồi mặc quần áo vào, chống gậy không dễ dàng để lên cầu thang, Lâm Vũ Sinh đành phải đỡ hắn đi. Cầu thang bằng gỗ đã cũ, bước lên phát ra tiếng kêu cót két. Nhưng không chỉ có cầu thang phát ra âm thanh, dường như còn có nhịp tim.

Trọng Dương Hạ đặt tay lên vai của Lâm Vũ Sinh, Lâm Vũ Sinh nắm lấy cổ tay của hắn, tay còn lại nhẹ nhàng đỡ lấy eo hắn, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân.

Trên người Lâm Vũ Sinh cũng có mùi hương đó, là mùi của hoa, thoang thoảng, không nồng cũng không nhạt, như có sức sống mà len lỏi vào mũi người.

Không biết tại sao, khi bất chợt ngửi thấy mùi hoa này, Trọng Dương Hạ cảm thấy hương có chút nồng, nhưng theo thời gian, mùi hương lại trở nên dịu dàng và dễ chịu hơn.

Dễ chịu đến mức khiến người ta có chút bối rối. 

Trọng Dương Hạ không được thoải mái lắm, thẳng người dậy, làm Lâm Vũ Sinh hoảng sợ ôm chặt lấy anh, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?”

“Không có.” Giọng của Trọng Dương Hạ hơi khàn.  

Lâm Vũ Sinh gật đầu, cuối cùng cũng đỡ Trọng Dương Hạ vào phòng, đỡ hắn lên giường.

“Gậy tôi để ở đầu giường đây, nếu cần dậy giữa đêm thì dùng cái này.”

Lâm Vũ Sinh nghĩ một chút rồi bổ sung, “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở bên cạnh.”  

“Ừm.” Trọng Dương Hạ cúi mắt không biết đang nghĩ gì, tay nắm thành quyền. Lâm Vũ Sinh quay người xuống lầu đi tắm, cậu vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, cảm thấy hơi nóng.

Đêm tối rất yên tĩnh, không phải kiểu yên tĩnh không có âm thanh nào, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, không có dòng xe cộ tấp nập như trong thành phố, không có đèn neon sáng như ban ngày vào ban đêm.

Nhưng Trọng Dương Hạ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn từng nhịp, rất kỳ lạ.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Cộc cộc cộc——  

Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của Lâm Vũ Sinh: “Cậu ngủ chưa? Thuốc vừa mới làm xong, tôi đến bôi thuốc cho cậu.”

“Vào đi.”

Lâm Vũ Sinh cầm một cái hộp gỗ nhỏ bước vào, cuộn ống quần bên chân phải của Trọng Dương Hạ lên, để lộ vết thương, sau đó từ trong hộp gỗ nhỏ lấy ra một cái chén nghiền thuốc, dùng một miếng mỏng khuấy động bên trong thuốc rồi cạo ra nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Thuốc là một loại kem màu đen, tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu.  

Trọng Dương Hạ nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng không phải vì mùi thuốc khó chịu, mà là vì động tác của Lâm Vũ Sinh. Mỗi lần bôi thuốc, Lâm Vũ Sinh luôn dùng một tay giữ chặt đầu gối của hắn, tay còn lại nhẹ nhàng lấy bông gòn thoa thuốc. Chân đó hoàn toàn không có cảm giác, nhưng lại dễ dàng khiến người ta tưởng tượng, tưởng tượng về nhiệt độ và lực tay của Lâm Vũ Sinh.

Trọng Dương Hạ buộc mình phải chuyển sự chú ý ra khỏi chân, nhưng lại thấy Lâm Vũ Sinh sau khi tắm xong mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, có lẽ đã được một thời gian, chiếc áo này đã được giặt đến mức nhão nhoét, cổ áo rất rộng. Mỗi lần Lâm Vũ Sinh cúi người, lại lộ ra một mảng da thịt.

Làn da của Lâm Vũ Sinh có màu nâu khỏe khoắn, vì vậy những dấu hôn rơi trên cơ thể anh, giống như một cánh đồng lúa mì vàng rực rỡ nở ra vài bông hoa trà đỏ rực rỡ. 

Bắt mắt và mập mờ.

Ánh mắt của Trọng Dương Hạ ngày càng nặng nề.

Nhưng Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không nhận ra, chăm chú hoàn thành việc bôi thuốc, lấy băng gạc quấn chặt cho Trọng Dương Hạ rồi buộc lại.

“Xong rồi, tôi…” Lâm Vũ Sinh vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt của Trọng Dương Hạ thì im lặng.

Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông, có những thứ không thể giấu diếm trong ánh mắt.

Lâm Vũ Sinh không khỏi di chuyển ánh nhìn xuống dưới, chỉ lướt qua một cái rất ngắn, sau đó lại đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Dương Hạ.

Trọng Dương Hạ quay đầu đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Ra ngoài, mặc kệ tôi.”

Lâm Vũ Sinh im lặng một lúc, đột nhiên ngồi xuống mép giường.

“M* kiếp!” Trọng Dương Hạ lập tức ngồi thẳng dậy, “Cậu định làm gì?!”

“Tôi…” Lâm Vũ Sinh cũng đỏ mặt, trông rất ngại ngùng, nhưng lại dũng cảm hỏi: “Có được không?”

“Biến đi!” Trọng Dương Hạ không chút do dự mà lập tức phản đối.

“Vậy tôi……” Lâm Vũ Sinh có chút nặng nề trong giọng nói, nhưng rất nghiêm túc: “Tôi tự nguyện.”

Bình Luận (0)
Comment