Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 12

Edit & beta: Yan

Trọng Dương Hạ tỉnh dậy thì đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Không xa giường bệnh có hai cảnh sát và một bác sĩ mặc áo blouse trắng, ba người đang thì thầm trò chuyện.

“Không sao, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị côn trùng cắn thôi.”

“Ôi! Hai mươi năm rồi chưa nghe nói đến thứ này, còn tưởng đã tuyệt chủng rồi………………”

Thấy hắn tỉnh dậy, ba người liền tiến lại gần. Trọng Dương Hạ vẫn còn hơi choáng váng, mơ hồ cảm thấy buồn nôn.

Hắn chỉ nhớ mình đang đi trên con đường duy nhất nối liền Hà Hoa Đường với bên ngoài, đi rất lâu mà vẫn không thấy chiếc xe van mà Lâm Vũ Sinh nói đến.

Mặt trời rất gắt, thiêu đốt mặt đất, nóng đến mức hình ảnh bị biến dạng, Trọng Dương Hạ bước đi khó khăn, mồ hôi nhễ nhại, không biết tại sao bỗng nhiên mất đi ý thức.

Mở mắt ra thì là nằm ở đây.

Không quen bị người khác nhìn từ trên cao xuống, Trọng Dương Hạ muốn ngồi dậy, nhưng bỗng nhận ra chân phải của mình hoàn toàn không có cảm giác, như thể đã biến mất.

“Dm.” Hắn thấp giọng mắng một câu.

“Đừng cử động.”

Bác sĩ giữ chặt vai hắn, chỉ vào chân hắn và giải thích: ” Trước đó cậu đã bị côn trùng độc cắn, độc tố cộng với nhiệt độ cao khiến cậu bị ngất, chúng tôi đã rửa sạch vết thương và tiêm thuốc cho cậu, đừng quá lo lắng.”

“Côn trùng độc?” Trong đầu Trọng Dương Hạ bỗng nhớ lại, thực sự có một con côn trùng hình tam giác trong suốt kỳ lạ nào đó đã chui vào ống quần của mình và cắn vào đùi.

“Con gì? Bây giờ chân tôi hoàn toàn không có cảm giác.” Trọng Dương Hạ bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Mặc dù thái độ của hắn có vẻ không tốt, nhưng bác sĩ hiểu sự bối rối và bất an của hắn vì là một người từ nơi khác đến, kiên nhẫn giải thích: “Loại côn trùng này người địa phương gọi là “bọ cương thi”, chỉ xuất hiện ở khu vực của chúng tôi. Bị nó cắn thì không chết người, và thường sau khoảng 30 ngày tất cả triệu chứng sẽ tự khỏi.”

“Nhưng thật sự rất khó chịu, mới đầu vết thương ngứa và đau, sau đó có hai ba ngày độc tố sẽ ảnh hưởng đến một phần dây thần kinh, làm cho vết thương và khu vực xung quanh tê cứng mất cảm giác. Giai đoạn sau thì rất dài và đau đớn, vì khi cảm giác thần kinh phục hồi thì vết thương cũng bắt đầu hoại tử, sẽ gây ra cơn đau dữ dội.”

“Vậy sao?” Trọng Dương Hạ nhíu mày, “Làm thế nào để chữa trị?”

Bác sĩ mỉm cười có phần khó xử, lắc đầu nói:

“Thật tiếc, hiện tại y học vẫn chưa nghiên cứu kỹ loại bọ này nên cũng không có thuốc đặc hiệu. Nếu nhập viện, chỉ có thể là rửa sạch vết thương đã bị loét, kê đơn thuốc giảm đau hoặc kháng sinh cho cậu, nhưng hiệu quả của biện pháp này rất chung chung, bệnh nhân hầu như đều phải chịu đựng khoảng một tháng.”

Gân xanh trên trán Trọng Dương Hạ nổi lên, nắm chặt tay, tư thế như thể ngay lập tức sẽ nhảy lên đập cả phòng bệnh, mặt mũi đen như một cục sắt.

Bác sĩ đã thấy nhiều, có thể hiểu tâm trạng của Trọng Dương Hạ lúc này, ông thở dài một hơi, ngụ ý gợi ý: “Về việc điều trị bọ cương thi, trước đây người dân địa phương thường tìm đến y học cổ truyền.”

Thực ra lời của bác sĩ vẫn chưa nói xong, lâu trước đây ở đây thường xuyên xảy ra các vụ cắn người do bọ cương thi, mọi người sau khi thử phương pháp y học phương Tây không thấy hiệu quả tốt liền bắt đầu tìm kiếm các phương pháp khác.

Kinh nghiệm của nhiều bệnh nhân đã chứng minh rằng độc tố của bọ cương thi không có thuốc giải, nhưng việc bôi thuốc đông y có thể giảm đau hiệu quả và ngăn ngừa vết thương bị hoại tử. Chỉ cần khoảng một tháng, độc tố sẽ tự nhiên biến mất, vì vậy chỉ cần làm cho bệnh nhân trong một tháng đó không quá đau khổ là đủ.

Việc bôi thuốc có thể khiến vết thương của bệnh nhân trong tháng đó ở trong trạng thái “gây tê”, không đau không ngứa, cũng sẽ không bị hoại tử, chỉ là không có cảm giác.

“Đúng rồi, đúng rồi.” Một cảnh sát bên cạnh lập tức gật đầu: “Bôi thuốc mỡ hiệu quả tốt, không đau không lở, hồi xưa thời bà tôi thường có người bị cắn, đều đi tìm thầy thuốc đông y để bôi thuốc.” Một cảnh sát khác cũng nói thêm: “Đúng đúng đúng, hồi nhỏ tôi cũng thường nghe nói, chỉ là bây giờ không nghe ai bị cắn, phải đi đâu tìm người bôi thuốc nhỉ, không phải nói thuốc đó khó làm lắm sao?”

“Hà Hoa Đường đó!” Lúc này, một ông lão bên giường bên cạnh luôn nghe lén cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Hà Hoa Đường có hai nhà giỏi lắm, đảm bảo có thuốc.” Lại là Hà Hoa Đường, thật như một lời nguyền. Trọng Dương Hạ siết chặt môi, nhắm mắt lại không nói gì.

Sau khi bác sĩ nói xong, hai cảnh sát đã tìm hiểu thông tin cơ bản và tình hình liên quan đến Trọng Dương Hạ. Biết được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Trọng Dương Hạ, họ ân cần hỏi có cần giúp thông báo cho gia đình không.

Trọng Dương Hạ im lặng một lúc, lắc đầu từ chối: “Không cần.”

Không cần gia đình đến đón, nhưng tình hình hiện tại vẫn cần giải quyết. Điện thoại trên người hắn và số tiền mà Lâm Vũ Sinh đưa cho hắn đều đã biến mất. Cảnh sát đã phát lại camera, đúng là họ nhận được báo cáo và khi đến nơi, Trọng Dương Hạ chỉ nằm một mình trên đất, không phát hiện thấy điện thoại và tiền trên người.

Không biết có phải bị người báo cảnh sát đánh cắp không, cảnh sát cho biết sẽ điều tra, nhưng mọi người đều hiểu rõ, con đường đó không có làng không có cửa hàng, cũng không có camera giám sát, trong tình huống này cơ bản là không thể tìm lại được.

Trọng Dương Hạ bây giờ không ai chăm sóc, còn nợ bệnh viện hơn một trăm đồng tiền viện phí, là cảnh sát giúp đỡ ứng trước.

Hơn nữa bây giờ dù có cho hắn một chiếc điện thoại mới, thì cũng không có sim. Chân còn không thể cử động, nói gì đến việc trở về thành phố Z sẽ khó khăn như thế nào, chỉ riêng vết thương kỳ quái này, có lẽ trở về càng không ai có thể chữa trị.

Cuối cùng, hắn chỉ đành lấy ra thứ duy nhất trong túi,——mảnh giấy mà Lâm Vũ Sinh đã đưa cho.

Không còn cách nào khác, Lâm Vũ Sinh là người duy nhất mà hắn biết ở đây.

Cảnh sát đã liên lạc với Lâm Vũ Sinh.

Gần hai giờ sau, Lâm Vũ Sinh mới dính đầy bụi bặm đến bệnh viện, trước tiên là cảm ơn cảnh sát, rồi trả tiền thuốc men, sau đó ký một đống giấy.

Cậu ta đỡ Trọng Dương Hạ ngồi lên chiếc xe lăn cũ mới mua ở cổng bệnh viện, đẩy Trọng Dương Hạ ra ngoài bệnh viện, hai người cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện.

“Ôi trời cậu nhìn cậu kìa, xui xẻo thật đấy.” Lâm Vũ Sinh thở dài, nắm chặt tay cầm xe lăn:”Nhưng không sao, nhà tôi có phương thuốc gia truyền, tôi đảm bảo sẽ chữa khỏi cho cậu.”

Trọng Dương Hạ không có tâm trạng nói chuyện, cúi đầu lạnh lùng nhìn chân mình bị thương, từ bé đến lớn hắn chưa bao giờ ngồi xe lăn như này. Cảm giác bị người khác kiểm soát như vậy khiến hắn rất khó chịu và chán ghét.

Lâm Vũ Sinh chi một số tiền lớn năm mươi tệ để thuê một chiếc xe van về Hà Hoa Đường. Chân Trọng Dương Hạ không tiện, ngồi xe ba bánh quả thật là một cuộc tra tấn, Lâm Vũ Sinh không nỡ, và còn định trên đường mua cho hắn một chiếc điện thoại mới, nhưng bị Trọng Dương Hạ đã ngăn lại. 

Có điện thoại nhưng không có thẻ, làm thẻ lại cần chứng minh nhân dân, làm chứng minh nhân dân lại cần sổ hộ khẩu.

Liên tiếp rơi vào bế tắc.

Xe từ từ đi qua các con phố nhỏ của thị trấn, Trọng Dương Hạ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thị trấn này hẻo lánh và đơn sơ. Nhiều quầy hàng ven đường chỉ đơn giản trải một tấm vải trên mặt đất, trên đó bày bán những món đồ.

Trọng Dương Hạ im lặng nhìn những người đi qua, hầu hết họ đều là dân tộc Nạp Quan, mặc trang phục vải, phụ nữ đội khăn, đàn ông búi tóc, nói tiếng địa phương mà hắn không thể nghe hiểu được.

Đi qua thị trấn, xe di chuyển vào đường núi.

Ngồi xe van cảm giác như đi tàu lượn, xe rung lắc khiến Trọng Dương Hạ rất buồn nôn, Lâm Vũ Sinh vội vàng mở cửa sổ cho anh hít thở, rồi từ trong túi lấy ra hai chiếc lá khô đưa cho hắn: “Đặt dưới mũi ngửi, sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Chiếc lá có mùi thơm nhẹ, cuối cùng cũng làm giảm bớt cảm giác khó chịu vừa rồi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Vũ Sinh đề xuất: “Cậu gọi người nhà gửi sổ hộ khẩu đến đây đi?”

Trọng Dương Hạ không trả lời, mắt nhìn xuống không biết đang nghĩ gì.

Lâm Vũ Sinh hiểu rằng hiện tại mọi thứ đều là nói suông, phải chờ đến khi chân Trọng Dương Hạ hồi phục rồi hãy bàn tiếp.

“Không sao, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.” Lâm Vũ Sinh nói. Trọng Dương Hạ lạnh lùng liếc cậu.

“À không phải!” Lâm Vũ Sinh sửa lại, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa khỏi chân của cậu, tôi sẽ không bỏ mặc cậu đâu.”

Một lúc sau Trọng Dương Hạ nói: “Cậu ghi hết vào đi, sau này sẽ trả lại cho cậu.”

Con đường đá ở vùng núi hoang vu, lắc lư khiến cho nội tạng như muốn đảo lộn, may mắn lần này có Lâm Vũ Sinh và những chiếc lá mà cậu đưa, cuối cùng Trọng Dương Hạ không bị say xe.

Ấn tượng sâu sắc. Nhiều năm sau Trọng Dương Hạ vẫn nhớ rõ con đường này.

Những ngọn núi dần lùi lại bên ngoài cửa sổ, không khí trong lành tràn vào xe, cùng với ánh mắt quan tâm của Lâm Vũ Sinh bên cạnh, và tương lai mờ mịt mà bản thân không thể nhìn rõ.

Nếu biết trước sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết hắn có còn theo Lâm Vũ Sinh trở lại Hà Hoa Đường không?

Bình Luận (0)
Comment