Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 11

Edit & beta: Yan

Ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh bị đánh thức bởi cái nóng, cậu miễn cưỡng mở mắt nặng trĩu, chỉ cảm thấy toàn thân như bị tháo rời và lắp ráp lại, cả người đau nhức, đầu cũng hơi choáng váng.

Cậu cố gắng với tay sang bên cạnh s* s**ng, nhưng chỉ chạm vào chiếc giường trống rỗng.

“Trọng Dương Hạ?” Lâm Vũ Sinh lập tức ngồi dậy, cơn đau dữ dội từ cơ thể khiến cậu phải nghiến răng, “rít” một tiếng, nhưng khi nhìn thấy Trọng Dương Hạ thì dừng lại.

Trọng Dương Hạ đang ngồi trên ghế bên cạnh, ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt u ám.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Sinh cẩn thận mở miệng, có chút lo lắng, rõ ràng tối qua hai người đều cảm thấy rất tốt mà.

Nhìn vào vết hôn trên cổ Lâm Vũ Sinh, ánh mắt của Trọng Dương Hạ như lưỡi dao, lạnh lẽo đến mức có thể xuyên thủng mọi thứ.  

Nhớ lại sáng nay, khi hắn mở mắt ra đã thấy Lâm Vũ Sinh ngủ say bên ngực mình, không chút phòng bị, dưới lớp chăn cả hai đều không mặc quần áo.

Trọng Dương Hạ ngẩn ngơ một lúc, toàn thân lập tức cứng đờ, ký ức của đêm qua như một cơn lũ cuốn trôi vào tâm trí, những hình ảnh điên cuồng mất kiểm soát liên tục hiện lên trước mắt.

Sau đó, trong những cảnh tượng diêm dúa đó lại kỳ lạ xen lẫn vào một số đoạn không thuộc về đêm qua – tấm ga trải giường trắng tinh của khách sạn, góc nhìn lắc lư và những cơn sóng thịt cuồn cuộn, cùng với tiếng gầm thấp của một người đàn ông vừa lạ vừa quen.

Những hình ảnh hỗn loạn không ngừng va chạm vào màng não của Trọng Dương Hạ, khiến thái dương của hắn căng lên, dạ dày khó chịu. Hắn ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi giường.

Sau khi tỉnh lại, Trọng Dương Hạ hoàn toàn không thể hiểu được những chuyện điên rồ mà mình đã làm tối qua, chỉ uống một chút rượu, trước đây khi hắn uống say cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nhưng tối qua thì giống như bị ma ám.

Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không phải là kiểu người hắn thích, nhưng tối qua, người điên cuồng mất trí đó dường như là một phiên bản khác của chính mình, hắn lại chủ động ngủ với Lâm Vũ Sinh, rõ ràng là bản thân………

Sự thật này giống như bị nhét một đống kem chất lượng kém vào miệng, nuốt xuống rồi nôn ra cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

“Trọng Dương Hạ?”

Lâm Vũ Sinh thấy sắc mặt của Trọng Dương Hạ rất đáng sợ, ôm chăn di chuyển về phía hắn một chút, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Thôi đi, Trọng Dương Hạ cắn răng, lấy ra một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, liên tục xoay đi xoay lại. Thời gian qua, cuộc đời của hắn đã xảy ra quá nhiều chuyện không như ý, hiện tại chuyện này cũng không đáng gì.

“Lâm Vũ Sinh!” Trọng Dương Hạ nhìn vào khuôn mặt hơi đỏ của Lâm Vũ Sinh, giọng điệu lạnh lùng: “Tối qua, cậu chắc là hiểu ý của tôi chứ?”

Lâm Vũ Sinh chậm chạp chớp mắt, môi hơi hé.

Cậu biết ý của Trọng Dương Hạ, tối qua Trọng Dương Hạ đã nói rõ rằng là đôi bên tình nguyện, không liên quan gì đến nhau.

“Tôi hiểu.” Lâm Vũ Sinh nhẹ nhàng thở dài, âm thanh đầy bất lực, như thể đã chấp nhận sự thật tàn khốc: “Dù tôi thích cậu, nhưng tôi cũng không thể giữ cậu lại.”

Trọng Dương Hạ nhướn mày, khinh thường nói: “Thích?”

Hắn nghĩ rằng lời tỏ tình của Lâm Vũ Sinh tối qua chỉ là lúc say rượu nên mới nói , nhưng Lâm Vũ Sinh hiện tại nghiêm túc và thất vọng lại khiến hắn vô thức nhớ lại những khoảnh khắc hai người bên nhau.

Có vẻ như Lâm Vũ Sinh từ đầu đã đến gần mình với sự nhiệt tình ấm áp, như một con chó không biết mệt mỏi để làm hài lòng chủ nhân.  

“Ừm, tôi thật sự thích cậu.” Lâm Vũ Sinh miễn cưỡng cười một chút, tự an ủi: ” Người Nạp Quan chúng tôi luôn rất dũng cảm trong tình yêu, mẹ tôi nói thích ai thì phải hết lòng đối xử tốt với người đó. Tôi đã cố gắng, chuyện tối qua coi như là món quà mà trời ban cho tôi đi.”

Khuôn mặt chân thành nghiêm túc của Lâm Vũ Sinh so với vẻ âm trầm áp lực của Trọng Dương Hạ lúc này, ai tử tế ai xấu xa rất rõ ràng. Nếu là người bình thường ít nhất cũng sẽ cảm động, nhưng Trọng Dương Hạ lại không nhíu mày chút nào, hắn chỉ có một suy nghĩ, có vẻ như Lâm Vũ Sinh không có ý định dây dưa, như vậy thì càng tốt.

“Dậy đi, ra thị trấn thôi.” Trọng Dương Hạ không muốn nói nhiều, đứng dậy rời khỏi phòng.

“Ê……” Lâm Vũ Sinh đau khổ che mặt xoa xoa, chán nản lẩm bẩm: “Mình không thể giữ cậu ấy được, không giữ được.”  

Lâm Vũ Sinh hình như hơi sốt, sau khi tắm tự tìm thuốc uống vào, lại nấu hai bát mì gọi Trọng Dương Hạ cùng ăn.

“Cậu khó chịu lắm à?” Trọng Dương Hạ ăn xong trước, thấy Lâm Vũ Sinh trán đổ mồ hôi, không ăn nổi mì, tay cũng hơi run.

“Có chút sốt.” Lâm Vũ Sinh yếu ớt nói: “Trước đây tôi sốt uống thuốc là khỏi, hôm nay hình như không có tác dụng.”

Trọng Dương Hạ im lặng một lúc, đưa tay đặt lên trán Lâm Vũ Sinh. Rất nóng.

Cơn sốt lần này là vì đêm qua không kịp xử lí, Trọng Dương Hạ rất rõ điều này.

Trọng Dương Hạ hạ tay xuống: “Cậu bị như vậy thì không đi được rồi, tìm một người đáng tin cậy đi cùng tôi đi, sửa xong điện thoại tôi sẽ trả tiền cho anh ta.”

Trọng Dương Hạ hiếm khi nghĩ cho cậu một lần, Lâm Vũ Sinh rất muốn giải thích thêm một lần nữa rằng cậu thật sự không quan tâm đến số tiền đó, chỉ muốn ở bên cạnh hắn lâu hơn.

Tuy nhiên, Lâm Vũ Sinh nghĩ lại, ngay cả khi bây giờ cậu cố gắng đi cùng Trọng Dương Hạ vào thị trấn, cũng không thay đổi được gì.

Vì vậy, Lâm Vũ Sinh im lặng một thời gian dài, lâu đến mức Trọng Dương Hạ suýt nữa nổi giận.

“Không cần, tôi tin cậu mà.”

Trước khi Trọng Dương Hạ nổi giận, Lâm Vũ Sinh đặt đũa xuống, quay người tìm giấy bút viết một dãy số đưa cho Trọng Dương Hạ:”Thật ra tôi lừa cậu đấy, tôi có tiền, tôi sẽ đưa cho cậu, sau đó cậu thêm WeChat rồi chuyển cho tôi là được.”

Có vẻ như Lâm Vũ Sinh thật sự không định dây dưa.

Ánh mắt Trọng Dương Hạ dừng lại trên vết hôn ở cổ Lâm Vũ Sinh hai giây, sau đó rời đi.  

Rất nhanh, Lâm Vũ Sinh cầm đến một ít tiền lẻ, có đỏ có xanh, khoảng bảy tám trăm đồng.

Cậu đặt tiền vào lòng bàn tay của Trọng Dương Hạ, dặn dò: “Ở thị trấn chỉ có vài cửa hàng nhỏ, cũng không có màn hình chính hãng gì, ước chừng hai ba trăm là có thể sửa được, nhớ mặc cả nhé. Sửa điện thoại có thể sẽ phải chờ một hai tiếng, số tiền còn lại thì cậu đi ăn chút gì đó hoặc thuê nhà nghỉ để nghỉ ngơi.”

Tiền giấy rất cũ, Trọng Dương Hạ nắm trong tay cảm thấy có chút nặng, bình thường hắn chủ yếu thanh toán bằng điện thoại, bỗng dưng lại phải cầm một nắm tiền như vậy, nghe Lâm Vũ Sinh tỉ mỉ dặn dò ở thị trấn khách sạn nào sạch sẽ, quán ăn nào ngon. Dù có chút không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng cắt ngang.

Trọng Dương Hạ lúc nào cũng có kẻ vây quanh, những kẻ đó nịnh nọt, nâng hắn lên cao.

Nhưng trong khoảng thời gian này, những kẻ đó đột nhiên biến mất, không có ai gọi điện cho hắn, cũng không có ai hỏi hắn có thiếu tiền không.

Không ngờ người đầu tiên cho hắn vay tiền lại chính là Lâm Vũ Sinh, người chỉ mới quen biết vài ngày.

“Cảm ơn.” Trọng Dương Hạ rất ít khi nói lời cảm ơn, nói ra thật khó khăn, như thể phải vòng vo mười tám lần trong miệng.

Lâm Vũ Sinh cười, cậu chăm chú nhìn gương mặt của Trọng Dương Hạ, muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương vào tâm trí. Sau đó, cậu dang tay ra: “Vậy ôm một cái nhé.”

Trọng Dương Hạ theo thói quen lại nhíu mày, một số hình ảnh từ đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu, khiến anh có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn bước tới ôm nhẹ Lâm Vũ Sinh.

Có lẽ vì cảm thấy mình luôn đối xử tệ với Lâm Vũ Sinh nên khi chia tay, hắn miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu nhỏ bé của cậu.

Lâm Vũ Sinh ôm lấy cổ Trọng Dương Hạ, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho hắn, sau đó lùi lại vỗ vỗ lưng anh: “Đi đi, ra đường lớn, sẽ có xe buýt đi qua, năm đồng tiền xe là đủ để đưa cậu đến thị trấn.”

Trọng Dương Hạ cúi mắt nhìn cậu một lúc, gật đầu quay người rời đi, không có chút lưu luyến nào.

“Tạm biệt.” Lâm Vũ Sinh nhìn theo bóng lưng Trọng Dương Hạ dần khuất xa, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.

Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt cậu bỗng nở ra một nụ cười phấn khích, thì thầm: “Chúc cậu may mắn, Trọng Dương Hạ.”

Bình Luận (0)
Comment