Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 16

Edit & beta: Yan

 

Lần này Hà Hoa Đường mưa dường như không có ý định ngừng lại, kéo dài suốt vài ngày liền.

Trước đây, Lâm Vũ Sinh rất ghét trời mưa, vì những ngày mưa thường di chuyển đi lại rất khó khăn, cần phải mang theo ô rất phiền phức, chỉ cần không chú ý một chút là giày và ống quần sẽ ướt, con đường trơn trượt và nước ở khắp nơi.

Nhưng ở bên cạnh Trọng Dương Hạ, những ngày mưa cũng trở nên thật tuyệt.

Những dòng mưa mỏng manh nối liền bầu trời và mặt đất, như thể thời gian trở nên dài hơn, thế giới cũng vì sự mờ ảo mà trở nên nhỏ bé, đó cũng là một sự “yên bình”.

Trọng Dương Hạ ngồi ở cửa nhìn mưa.  

Lâm Vũ Sinh ở trong phòng thuốc Đông y gõ gõ đập đập, phát ra âm thanh lách cách, phá hỏng sự yên tĩnh mà Trọng Dương Hạ đang tận hưởng.

Cũng không phải là chưa từng hỏi qua, nhưng Lâm Vũ Sinh thần bí nói là đang làm đồ thủ công.

Trọng Dương Hạ lười quan tâm, nhưng cũng không nói lời châm chọc.  

Không lâu sau, Lâm Vũ Sinh từ phòng thuốc đi ra, cũng ngồi bên cạnh Trọng Dương Hạ nhìn mưa.

“Người nhà cậu đâu?” Trọng Dương Hạ nhìn về phía chậu hành nhỏ trước cửa nhà Lâm Vũ Sinh, những chiếc lá hành xanh mướt vẫn đứng thẳng trước những giọt mưa.

Mỗi lần Lâm Vũ Sinh nấu mì và làm cơm chiên trứng đều ra chậu này hái hành tươi, cắt nhỏ rồi rắc vào, thêm vài nhánh hành xanh, món ăn vốn đã thơm ngon ngay lập tức trở nên hấp dẫn hơn.

Đã nắm rõ khẩu vị của Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh mỗi ngày đều thay đổi món ăn cho hắn, mỗi bữa đều rất nghiêm túc và cẩn thận, sử dụng những gì mình đã học trên đời này.

Chẳng hạn như bây giờ, ngón trỏ bên tay phải của Lâm Vũ Sinh đang bị bỏng phồng rộp lên, đó là do trước đây làm cá cho Trọng Dương Hạ ăn mà bị dầu nóng bắn. Ánh mắt của Trọng Dương Hạ chỉ dừng lại rất ngắn trên vết bỏng đó rồi rời đi.

Bỏ qua mọi chuyện, Lâm Vũ Sinh thật sự đối xử với Trọng Dương Hạ rất tốt.

Chỉ tiếc rằng những điều tốt đẹp này không quá nổi bật, đối với Trọng Dương Hạ cũng không có gì quý giá.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không biết điều này, lúc này đang rất vui vì câu hỏi đột ngột của Trọng Dương Hạ, nghĩ rằng Trọng Dương Hạ cũng bắt đầu muốn hiểu mình.

“Bố tôi và bà nội đều đã qua đời, mẹ tôi vào miếu sống, ông tôi sống cùng với gia đình chú.” Lâm Vũ Sinh vừa nghĩ vừa kể cho Trọng Dương Hạ về tình hình gia đình mình: “Tôi bắt đầu sống một mình từ năm 12 tuổi.” 

Thực ra, trong những ngày ở nhà Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ vẫn chưa từng gặp gia đình của Lâm Vũ Sinh, trong lòng có chút nghi ngờ mơ hồ, chỉ là không ngờ Lâm Vũ Sinh lại bình thản nói ra. 

12 tuổi đối với phần lớn trẻ em mà nói vẫn là độ tuổi ồn ào đòi bố mẹ dẫn đi du lịch, nhưng Lâm Vũ Sinh đã bắt đầu tự sống một mình. 

Trọng Dương Hạ không nói thêm gì, hỏi nhiều quá lỡ như Lâm Vũ Sinh tự nghĩ nhiều cảm thấy là hắn quan tâm đến cậu thì rất phiền.

Nhưng những người si tình thường rất giỏi tưởng tượng, Trọng Dương Hạ không nói gì, nét mặt nhíu mày nhẹ của hắn rơi vào mắt Lâm Vũ Sinh, lập tức tăng thêm một lớp filter: liệu cậu ấy có chút thương tiếc mình không?

Lâm Vũ Sinh vô thức cười lên.

“Bọn trẻ ở đây hiểu chuyện rất sớm, khoảng 10 tuổi hầu hết đã biết nấu ăn rồi, mẹ và ông nội tôi mặc dù không ở bên cạnh chăm sóc, nhưng cũng đã gánh vác học phí và chi phí sinh hoạt của tôi, nên tôi không phải chịu nhiều khổ cực.”

Đây là sự thật, Lâm Vũ Sinh không cảm thấy mình khổ, nhiều năm qua thỉnh thoảng có chút tiếc nuối, nhưng cậu luôn có thể nghĩ theo hướng tích cực, rất nhanh lại vui vẻ trở lại.  

Trọng Dương Hạ im lặng nhìn cậu một cái, cúi đầu hút thuốc.

Người như Lâm Vũ Sinh thật sự phù hợp để sống mãi ở Hà Hoa Đường, chứ không phải trong chốn xô bồ của thành phố.

“Trọng Dương Hạ…” Lâm Vũ Sinh nói đến đây lại trở nên mạnh dạn hơn một chút.

Cậu cảm thấy hai người khó khăn lắm mới có cơ hội để tâm sự, nên nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thích tôi một chút nào không?”

Trọng Dương Hạ hít một hơi thuốc thật sâu rồi lạnh lùng cười nói: “Thích gì? Tôi thích đánh gãy chân cậu.”  

“Xì!” Lâm Vũ Sinh theo phản xạ dùng hai bàn tay che kín đầu gối của mình: “Không thể như vậy được! Cậu sẽ không đợi cho đến khi khỏi bệnh rồi mới đánh gãy chân tôi chứ?”

Cũng không trách Lâm Vũ Sinh sợ hãi, dù sao Trọng Dương Hạ trước đây cũng đã dùng gậy đánh cậu.

Tính tình của Trọng Dương Hạ thật sự rất tệ.

Nhưng Trọng Dương Hạ cười nhạo một tiếng: “Suy nghĩ nhiều quá, khi tôi khỏi, việc đầu tiên là lập tức rời khỏi đây.”

Vậy thì thà đánh gãy chân mình còn hơn…

Lâm Vũ Sinh ủ rũ, dù có cố gắng không nghĩ đến, thời gian vẫn cứ trôi qua từng ngày, chân của Trọng Dương Hạ cũng đang từ từ hồi phục.

Ngày chia ly cuối cùng cũng sẽ đến.

Trọng Dương Hạ nhìn vào lông mày rủ xuống và khóe miệng hơi cong của Lâm Vũ Sinh, hỏi cậu bằng một giọng rất bình thường: ” Thích tôi đến như vậy à? Tôi đâu có gì để cậu thích chứ.”

“Ai nói thế!” Lâm Vũ Sinh lập tức phản bác: “Cậu đẹp trai mà! Hơn nữa, cậu không dám nhìn tôi mổ cá, chứng tỏ cậu rất hiền lành. Mỗi ngày đều tắm rửa, gội đầu và rửa tay sạch sẽ, chứng tỏ cậu rất chú trọng vệ sinh. Mỗi lần cậu ăn cơm đều ăn một cách yên tĩnh, chứng tỏ cậu là người biết trân trọng thức ăn… Cậu có nhiều điểm đáng để thích lắm!”

“Đệt.” Trọng Dương Hạ nghe xong mà cười, cái này thì có gì đáng để thích chứ?

Nhưng thích một người, dù họ có tệ đến đâu, trong mắt mình họ vẫn là người tốt.

Tình cảm vì hắn mà vượt qua chính mình, trái tim sôi sục theo từng hành động của hắn, không cần lý lẽ.

Lâm Vũ Sinh sở hữu một đôi mắt trong trẻo, Trọng Dương Hạ cảm thấy bên trong luôn tràn ngập ngây thơ ngu ngốc và sự cố chấp.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không quan tâm, đối với cậu, thích một người nghĩa là phải theo đuổi, phải có được.

Thời gian trôi qua chậm rãi, kể từ lần đầu tiên thành công ở lại trong phòng của Trọng Dương Hạ, sau đó Lâm Vũ Sinh đương nhiên “chiếm” giường, Trung Dương Hạ bực bội không chịu nổi, đấm vào vai Lâm Vũ Sinh một cái, khiến Lâm Vũ Sinh “ây da” một tiếng, ngược lại còn bám Trọng Dương Hạ hơn.

Trọng Dương Hạ càng đẩy thì cậu lại càng ôm chặt.

“Dm, cút ra cho tôi!” Trọng Dương Hạ muốn đánh vào mặt Lâm Vũ Sinh, nhưng khi Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu lên cười, mắt cậu cong cong, tay hắn giơ lên nhưng không hạ xuống được.

“Đồ ngốc.” Trọng Dương Hạ chửi một câu, kéo tay của Lâm Vũ Sinh ra, tự mình nghiêng người, nhắm mắt lại, không muốn nhìn cậu.

Thế là kẻ vô liêm sỉ Lâm Vũ Sinh đã thành công đạt được mục đích, an tâm nằm bên cạnh Trọng Dương Hạ.

“Ê Trọng Dương Hạ, cho tôi ôm cậu ngủ nhé, tôi sợ cậu lạnh.”

“Cmn bây giờ là mùa hè.”

“Ôi… vậy thì cậu ôm tôi ngủ đi.”

“Biến dùm.”

Những cuộc đối thoại như vậy thường vang lên trong căn phòng tối, Lâm Vũ Sinh cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Thời gian đẹp đẽ, dần dần đã đến hồi kết.

Ngày thứ 21 sau khi Trọng Dương Hạ bị thương, chân của hắn đã hồi phục rất nhiều, có thể đi hai bước mà không cần chống gậy, chỉ có điều tư thế rất kỳ quái, giống như xác sống, Lâm Vũ Sinh không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nên Trọng Dương Hạ không đi nữa, lạnh lùng giơ tay đánh vào trán Lâm Vũ Sinh một cái, đe dọa: “Còn cười được à?”

Lâm Vũ Sinh che trán không dám cười ra tiếng, chỉ chặt chẽ mím môi, mắt nheo lại, lông mày rung rung, buồn cười thật mà.

Trọng Dương Hạ thấy bộ dạng của cậu thật sự buồn cười, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, lại đánh vào trán Lâm Vũ Sinh một cái, chống gậy đi tiếp.

“Cậu đợi tôi với.” Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng giải phóng được cơ mặt, cười tươi, lững thững đi theo sau Trọng Dương Hạ.

Mưa phùn phủ lên Hà Hoa Đường một lớp sương mù, giống như mực trong suốt, bóng lưng Trọng Dương Hạ hòa quyện với cảnh sắc Hà Hoa Đường rơi vào mắt Lâm Vũ Sinh, vô cùng quyến luyến.

Lâm Vũ Sinh nhận thấy gần đây tính tình của Trọng Dương Hạ đã trở nên tốt hơn nhiều. Mặc dù vẫn chửi mắng cậu, nhưng sắc mặt không còn khó chịu như trước, thỉnh thoảng còn cười.

Vì vậy, tiếng chửi mắng đối với Lâm Vũ Sinh cũng giống như sự yêu thương.

Hơn nữa, mối quan hệ gần đây của hai người cũng khá hòa hợp, chẳng hạn như khi tắm cho Trọng Dương Hạ, trong lúc tắm hai người đã lăn vào thùng nước, và khi kết thúc, Trọng Dương Hạ thậm chí còn chủ động giúp Lâm Vũ Sinh dọn dẹp.

Ví dụ như trước khi ngủ, Trọng Dương Hạ đã mắng Lâm Vũ Sinh không được phép nằm cạnh mình. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Vũ Sinh lại nằm trên người Trọng Dương Hạ, cũng không bị đánh.

Tất cả những điều này đã được Lâm Vũ Sinh ghi nhớ sâu sắc trong tâm trí, mỗi việc đều đáng để suy ngẫm lại, cảm thấy rất vui.

Cơn mưa đã bao trùm Hà Hoa Đường một thời gian dài cuối cùng cũng ngừng lại, Lâm Vũ Sinh cũng không thể không đi xem tình hình ao sen nhà mình, đã đến lúc thu hoạch bông sen.

Ban đầu định mang Trọng Dương Hạ đi cùng, nhưng Lâm Vũ Sinh đang hầm chân giò trong nồi, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định để Trọng Dương Hạ ở nhà trông coi.

Lâm Vũ Sinh bây giờ không lo lắng về việc Trọng Dương Hạ chạy trốn, thứ nhất là việc đi khỏi đây rất khó, ở đây không ai cho hắn mượn tiền hay mượn điện thoại, chân hắn cũng không thể đi quá xa, quan trọng nhất là, Lâm Vũ Sinh cảm thấy gần đây Trọng Dương Hạ không còn như lúc mới bắt đầu. Không còn vội vàng, sốt ruột muốn trốn khỏi đây nữa. 

Lâm Vũ Sinh ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, nhớ đến Trọng Dương Hạ, không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc. 

“Một mình ở đây cười cái gì vậy?” 

Một giọng nam có phần thô ráp vang lên gần đây, ngay sau đó một người đàn ông da đen cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện trước mắt Lâm Vũ Sinh, vén lá sen ra.

Bình Luận (0)
Comment