Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 17

Edit & beta: Yan

“A Trang!” Lâm Vũ Sinh cười hì hì hai tiếng, lông mày cao cao nhướng lên “Cậu đi nơi khác về rồi à?”

Tỉnh Trang là bạn chơi từ nhỏ của Lâm Vũ Sinh, nói ra thì y còn là họ hàng của Tỉnh Cẩm, chỉ có điều mối quan hệ của y với Lâm Vũ Sinh thì tốt hơn một chút.

“Đúng vậy! Hôm qua mới về.” Tỉnh Trang nhảy lên chiếc thuyền nhỏ của Lâm Vũ Sinh, làm chiếc thuyền lắc lư hai cái, “Cuối cùng cũng về rồi, ở những nơi toàn là kẻ ngoại tộc, không khí bẩn lắm!”

“Đấy là cậu có thành kiến!” Lâm Vũ Sinh cười bóc vỏ một hạt sen, ném lên cao, dùng miệng để đón.

“Cho tôi một cái.” Tỉnh Trang ngồi xuống, kéo kéo cổ áo cho thoáng mát. 

Lâm Vũ Sinh khéo léo lột một ít và đưa cho Tỉnh Trang, Tỉnh Trang lại nói: “Một lát nữa đi về nhà tôi ăn cơm nhé, hôm qua vừa về tôi đã định đi tìm cậu, nhưng lại mưa, hôm nay vừa lúc gặp tôi đỡ phải đi gọi cậu.”

Hai người quan hệ tốt, từ khi Lâm Vũ Sinh sống một mình, Tỉnh Trang thường kéo cậu về nhà ăn cơm, gia đình Tỉnh Trang rất tốt bụng, sợ Lâm Vũ Sinh ngại, mỗi lần đều múc cho cậu một bát cơm đầy ắp.

Lâm Vũ Sinh rất cảm kích, thường xuyên đến ao nhà y giúp đỡ làm việc, hai năm đó hai người như hình với bóng, cho đến khi sau này Lâm Vũ Sinh lên trung học, còn Tỉnh Trang bỏ học ở nhà làm việc, hai người mới không còn nhiều thời gian ở bên nhau.

“Tôi không đi được, ở nhà có người đang chờ tôi về nấu cơm!” Lâm Vũ Sinh hơi ngại ngùng gãi gãi mái tóc dài hơn một chút. 

“Ai?” Tỉnh Trang lập tức hỏi, tình hình gia đình Lâm Vũ Sinh y rõ như lòng bàn tay, mẹ ở trong chùa, ông sống cùng gia đình chú, cho dù ăn cơm cũng là Lâm Vũ Sinh đến nhà chú ăn, sao có thể có người ở nhà chờ Lâm Vũ Sinh?

Lần này Lâm Vũ Sinh càng cảm thấy ngại ngùng, khẽ ho vài tiếng, rồi chỉ đơn giản nói về chuyện của Trọng Dương Hạ

Tất nhiên, cậu không dám nói mình đã giữ người ta ở lại một cách xấu hổ như thế nào, chỉ nói là người mình thích bị thương ở chân, không thể đi lại, nên cậu đã đưa người ấy về nhà chăm sóc.

Tỉnh Trang nghe xong, hai phút liền không nói một câu nào, khuôn mặt dường như càng tối tăm hơn.

“Có… có chuyện gì vậy, A Trang?” Lâm Vũ Sinh cảm thấy hơi khó hiểu, thấy biểu cảm của Tỉnh Trang có chút kỳ lạ.

“Là đàn ông sao?” Tỉnh Trang đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, là đàn ông.” 

Giọng nói của Tỉnh Trang lập tức cao hơn vài db: “Mấy kẻ ngoại tộc đều là kẻ xấu, cậu đừng để bị lừa!”

“Ôi!” Lâm Vũ Sinh bất đắc dĩ giải thích: “Cậu ấy rất tốt, A Trang, bây giờ đã là thời đại nào rồi, hơn nữa không phân biệt dân tộc, chỗ nào cũng có người tốt kẻ xấu, không nên vơ đũa cả nắm.”

“Cậu ngốc vừa thôi!” Tỉnh Trang nhíu mày, nhăn mặt: “Cậu chưa từng ra ngoài, không biết lòng người hiểm ác. Hơn nữa, người mà cậu nói không thể ở lại, làng sẽ không cho phép.”

Người Nạp Quan rất ít khi kết hôn với người ngoài, Hà Hoa Đường càng không có trường hợp như vậy.  

“Tôi biết.” Lâm Vũ Sinh gật đầu, “Cậu ấy chắc chắn sẽ về nhà.”

Tỉnh Trang thở phào: “Cậu biết là tốt, sớm muộn gì cũng phải cắt đứt với hắn ta.”

Lâm Vũ Sinh lại lắc đầu, “Nhưng sau này tôi muốn mở tiệm thuốc Đông y, tôi muốn mở ở thị trấn, nếu kiếm được tiền, có thể còn mở cả ở huyện, tôi có thể yêu xa với cậu ấy.”

“Cậu điên rồi?!” Tỉnh Trang một hơi nghẹn lại ở cổ họng, y lập tức đứng dậy, chiếc thuyền vì vậy mà hơi rung lắc: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”

“Tôi biết mà.” Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng sờ mũi mình, “Sau này khi tiệm thuốc đông y của tôi đi vào quỹ đạo, tôi sẽ có nhiều thời gian để tìm cậu ấy, khi cậu ấy rảnh cũng có thể đến tìm tôi.”

“Tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền, sau này còn có thể mua nhà ở chỗ cậu ấy.”

Lâm Vũ Sinh vui vẻ vẽ ra tương lai của mình và Trọng Dương Hạ, trong khi bên cạnh, Tỉnh Trang nghe mà thở không thông, mạch máu trên trán nổi lên.

“Cậu còn muốn sống ở chỗ hắn ta ư?”

Tỉnh Trang không thể tin nổi, mắt mở to như thể nghe thấy một câu chuyện cười vô lý: “Vũ Sinh, cậu thật sự đang nghĩ gì vậy? Cậu không cần người thân, không cần quê hương sao?”

Lâm Vũ Sinh lắc đầu thở dài: “A Trang, thế hệ trước cũng được, nhưng cậu là người trẻ, là người đã được giáo dục, sao lại giống họ cổ hủ như vậy?”

“Đây mãi mãi là quê hương của tôi, dù sau này tôi không sống ở đây, cũng không thay đổi được sự thật này. Tôi cũng sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người, vì bây giờ giao thông rất phát triển mà. Cậu xem, trong thị trấn không cũng có người trẻ đi làm sao? Cũng tốt mà?”

“Đâu có giống nhau!” Tỉnh Trang có chút sốt ruột dậm chân, trong đầu lại không tìm ra được lời nào để thuyết phục Lâm Vũ Sinh: “Tôi không học nhiều như cậu, không nói hay như cậu, nhưng Vũ Sinh à, thế giới bên ngoài không đơn giản như chúng ta tưởng, nếu sau này cậu bị lừa, cậu phải làm sao đây?”

“Tôi không sợ.” Lâm Vũ Sinh không hề sợ hãi mà mở tay ra: “Tôi muốn tình yêu.”

“Điên rồi điên rồi…” Tỉnh Trang quay tròn tại chỗ hai vòng, một tay xé rách chiếc lá sen bên cạnh.

Lâm Vũ Sinh nhìn vẻ mặt lo lắng của y, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn: “A Trang, đừng lo lắng, đừng nghĩ đến những điều tồi tệ, có thể kết quả sẽ rất tốt đấy?”

“Không thể nào!” Tỉnh Trang lập tức đáp lại: “Hôn nhân đồng giới hợp pháp mới chỉ vài năm, thỉnh thoảng lại có những tin tức tiêu cực liên quan xuất hiện, cho thấy sự chấp nhận của xã hội đối với việc hai người đàn ông ở bên nhau thực sự không cao, huống chi cậu chỉ mới quen hắn bao lâu, cậu hiểu hắn được bao nhiêu?” 

Tỉnh Trang dần dần làm rõ suy nghĩ, nói chuyện cũng trôi chảy hơn: “Cậu đừng vì một chút cảm xúc nhất thời mà mù quáng, không màng đến mọi thứ để dâng hiến tất cả của mình, những kế hoạch cậu vừa nói nghe có vẻ đẹp đẽ, nhưng thực tế thì khó mà thực hiện được, cậu quá ngây thơ rồi!”

“Tôi biết là rất khó.” Lâm Vũ Sinh cũng nhíu mày, nói với giọng nghiêm túc: “Nhưng tôi thích cậu ấy. Mẹ tôi nói, con người phải có tình yêu thì mới sống vui vẻ hơn, tình yêu xuyên suốt cuộc đời mỗi người, gặp được người mình yêu, tôi tự nhiên sẽ dốc hết sức mình.”  

Tỉnh Trang ngồi phịch xuống, nghiến răng không ngừng xé lá sen trong tay, nước từ lá nhuộm xanh móng tay y, như thể bị trúng độc, không, Tỉnh Trang nghĩ, người trúng độc là Lâm Vũ Sinh.

Y quá hiểu Lâm Vũ Sinh, Lâm Vũ Sinh ngây thơ bướng bỉnh, một lòng đi tới cùng mà không biết quay đầu, cậu nghe lời mẹ nhất, nhưng mẹ của cậu lại là một người chỉ có tình yêu, vì vậy bà cũng truyền đạt tư tưởng của mình cho Lâm Vũ Sinh.

Bà khiến Lâm Vũ Sinh sai lầm nghĩ rằng, tình yêu chân chính có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, tình yêu là thứ đẹp nhất trên thế giới này. Nếu gặp được, phải sở hữu phải có được nó, nhưng bà lại không nói cho Lâm Vũ Sinh biết những rủi ro trên con đường này.

Có lẽ con đường của chính bà thì dễ đi, nhưng không có nghĩa là con trai của bà cũng có thể thuận lợi.

Sắp đến giờ ăn, Lâm Vũ Sinh đã về nhà trước, anh ta đang cầm vài con cá, định đưa cho Tỉnh Trang hai con: “A Trang, cá này tươi ngon lắm, cầm hai con về cho dì ăn nhé.”

Tỉnh Trang vẫn không có vẻ mặt tốt, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy cá từ tay cậu: “Những lời hôm nay tôi đã nói cậu tự suy nghĩ cho kỹ, đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Biết rằng Tỉnh Trang cũng vì tốt cho mình, Lâm Vũ Sinh không phản bác nữa, gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”

Hai người đã lâu không gặp, lần này gặp lại chỉ vì chuyện này mà có chút không vui, Lâm Vũ Sinh trong lòng cảm thấy buồn bực, nhưng những cảm xúc này ngay lập tức tan biến khi thấy Trọng Dương Hạ ngồi ở cửa nhà hút thuốc.

“Đói chưa?” Lâm Vũ Sinh nhanh chóng đi tới, khoe con cá cầm trên tay: “Tôi làm cá cho cậu ăn, cậu muốn nấu canh hay ăn thịt?”  

Trọng Dương Hạ thở ra một hơi khói, nhìn những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên trán Lâm Vũ Sinh, nói: “Hấp cách thủy đi.”

“Được!” Lâm Vũ Sinh xách cá vào bếp, Trọng Dương Hạ tự mình lê chân ra ngoài một chút, thu dọn quần áo phơi trên dây tre.  

Trong chớp mắt, hắn thấy ở cuối con đường xa xa có một người đàn ông trẻ tuổi da đen.  

Cách xa nên biểu cảm của đối phương mờ nhạt, Trọng Dương Hạ không lãng phí cái nhìn lên người đối phương, chỉ vắt áo lên cổ tay rồi quay người trở về nhà.

Tối hôm đó, Lâm Vũ Sinh thay thuốc cho Trọng Dương Hạ xong, hiếm khi không có hứng thú, rửa tay xong thì ngồi bên cạnh Trọng Dương Hạ ngẩn người.

“Trọng Dương Hạ……” Lâm Vũ Sinh nhẹ nhàng gọi, “Cậu có buồn ngủ không?”

Trọng Dương Hạ trong bóng tối mở mắt, vẻ mặt quả nhiên đã đoán trước được, “Tsk” một tiếng rồi lật người đối diện với Lâm Vũ Sinh, đưa tay vào cổ áo của cậu.

“Không phải!” Lâm Vũ Sinh vội vàng ngăn cản động tác của Trọng Dương Hạ, gấp gáp giải thích: “Không phải cái này.”

Trọng Dương Hạ dừng lại một chút, đột ngột rút tay về, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cậu muốn làm gì?”

Im lặng một lúc, Lâm Vũ Sinh nói: “Tôi đã tìm kiếm Z thành trong điện thoại, rất to lớn và phồn hoa, cậu lớn lên ở một nơi như vậy, không ngạc nhiên khi không thích nơi này của chúng tôi.”

Trọng Dương Hạ nhíu mày, cảm thấy Lâm Vũ Sinh thật khó hiểu: “Nói cái này làm gì?”

“Không có gì.” Lâm Vũ Sinh lắc đầu, đột nhiên nhớ ra trong bóng tối Trọng Dương Hạ cũng không nhìn rõ, nên dừng lại: “Chỉ là ngưỡng mộ một chút thôi.”

Giữa hai người im lặng một lúc, giọng của Trọng Dương Hạ mới vang lên: “Cũng được, ít nhất phong cảnh ở đây rất đẹp.”

Khi câu này vừa nói ra, Lâm Vũ Sinh lập tức hồi sinh, vội vàng tiếp lời: “Đúng không đúng không? Ở đây không chỉ cảnh đẹp, nguyên liệu cũng rất xanh và tốt, giá cả cũng rất rẻ…”  

Bla bla….. Lâm Vũ Sinh liệt kê một đống ưu điểm của Hà Hoa Đường đến thị trấn và cả huyện, nói liên tục không ngừng, như một bài hát ru, thành công khiến Trọng Dương Hạ cảm thấy buồn ngủ.

“Trọng Dương Hạ?” Nhận ra Trọng Dương Hạ thở đều, Lâm Vũ Sinh nhẹ nhàng nói: “Tôi hơi nhớ mẹ tôi.”

Nếu lúc này không nói gì, chủ đề có lẽ sẽ dừng lại, hai người dần dần rơi vào giấc mơ.

Nhưng trong bóng tối, giọng nói của Trọng Dương Hạ lại vang lên: “Vậy thì hãy đi gặp bà ấy đi.”

Không biết có phải vì mệt mỏi hay không, giọng nói của Trọng Dương Hạ lúc này hơi thấp, khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy tai mình tê dại.

Giọng của Trọng Dương Hạ thật hay, cậu nghĩ.

“Tôi rất ít khi gặp bà ấy.” Lâm Vũ Sinh thở dài, “Kể từ khi bà ấy đến miếu linh ở, hai ba năm tôi mới được gặp bà ấy một lần, chỉ khi chùa tổ chức đại hội cầu phúc bà ấy mới xuất hiện, cũng không thể nói chuyện với bà ấy, chỉ có thể nhìn từ xa.”

“Tại sao?” Trọng Dương Hạ không hiểu: “Dù có xuất gia cũng không đến nỗi này.”

Lâm Vũ Sinh thở dài, chống người ngồi dậy một nửa, đặt gối sau lưng, hai tay đặt trên chăn.

“Mẹ không còn là mẹ của riêng tôi nữa.” Lâm Vũ Sinh sắp xếp lại ngôn ngữ, giải thích: ” Dân tộc Nạp Quan thờ phụng Quan Linh Thần, lập miếu để cúng bái, và người được chọn để phục vụ Quan Linh Thần được gọi là ‘A Linh’.”

A Linh là một vinh dự, được chọn làm A Linh thì cả gia đình đều rạng rỡ. Sau khi được chọn, A Linh có thể sống bình thường, chỉ cần mỗi ngày sáng tối đi thắp hương.

Nhưng nếu bạn đời của A Linh qua đời, A Linh sẽ phải vào chùa, cắt đứt duyên trần, chỉ chuyên tâm thờ phụng Quan Linh Thần, không ra ngoài nữa.

Mẹ của Lâm Vũ Sinh cũng đã vào miếu linh như vậy.

“Cái quái gì thế!” Trọng Dương Hạ khinh thường.

“Suỵt!” Lâm Vũ Sinh vội vàng che miệng Trọng Dương Hạ, căng thẳng đến mức hơi thở cũng run rẩy: “Không được bất kính với Quan Linh Thần, sẽ bị trừng phạt đó!”

Bình Luận (0)
Comment