Edit & beta: Yan
Trọng Dương Hạ không tin vào thần linh, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra sự khinh thường trong lòng.
“Mẹ cậu là tự nguyện sao?”
Dù bạn đời có qua đời, vẫn còn những người thân khác, sao có thể cắt đứt mọi tình cảm như vậy, nếu không phải là tự nguyện, thì thật là vô lý.
“Trong đại quan linh miếu có sáu vị A Linh, không biết những người khác có phải tự nguyện hay không, nhưng mẹ tôi là tự nguyện.”
Lâm Vũ Sinh cười, “Khi bố tôi qua đời, mẹ tôi suýt nữa cũng đi theo ông, cho đến khi bà đến miếu, mẹ nói rằng bà thường có thể gặp bố trong giấc mơ, như thể họ chưa từng xa nhau vậy.”
Đó là ân huệ của thần Quan Linh Thần.
Tất cả mọi người đều tin chắc như vậy.
Chân của Trọng Dương Hạ trong hai ngày qua hồi phục rất nhanh, ngày thứ 28 sau khi bị thương, cơ bản đã hoàn toàn khỏe lại.
Trong khoảng thời gian cuối cùng này, không ai chủ động nhắc đến việc rời đi.
Khi cần phải làm thì hãy quyết tâm làm, chân của Trọng Dương Hạ đã khỏe lại, hắn lật người lên, làm đủ mọi kiểu tư thế, hắn thích nhất là nắm chặt cái bím tóc nhỏ ở gáy của Lâm Vũ Sinh.
Gọi là “vô ưu biện” mà nam giới dân tộc Nạp Quan thường để.
“Vô ưu biện” mang ý nghĩa sống trăm tuổi không lo âu, cả đời chỉ cắt hai lần, một lần khi kết hôn, một lần khi chết. Những lúc khác chỉ được chỉnh sửa chứ không cắt, thậm chí chỉ có những người thân thiết nhất mới được chạm vào.
Khi Lâm Vũ Sinh không chịu nổi sẽ lén nghĩ đến việc chạy trốn, Trọng Dương Hạ chỉ cần nắm chặt bím tóc của cậu là có thể dễ dàng kiểm soát, giống như nắm giữ dây cương của một con ngựa.
Sau đó, Trọng Dương Hạ cười khẽ bên tai cậu và nói: “Hay là dùng cái bím tóc của cậu để buộc cái xx của tôi nhé?”
Lâm Vũ Sinh không thể chịu đựng được điều này, không lâu sau đã đầu hàng.
Kết thúc, hai người cùng xuống lầu tắm rửa, trở về giường đã là nửa đêm.
Gió đêm thổi nhẹ qua rèm cửa, mang theo chút dịu dàng.
Âm thanh hô hấp vang lên liên tục, rõ ràng.
“Trọng Dương Hạ……” Lâm Vũ Sinh gọi khẽ một tiếng, Trọng Dương Hạ đáp lại nhưng hắn vẫn không nói gì thêm.
Trọng Dương Hạ mở mắt chờ một lúc, sau khi không còn nghe thấy âm thanh nữa thì nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cảm thấy người bên cạnh thở đều, dường như sắp ngủ, Lâm Vũ Sinh mới cẩn thận mở rộng cánh tay của Trọng Hạ một chút, rồi tự mình chui vào trong.
Đây là một cái ôm tự lừa mình dối người.
Mỗi lần làm xong hầu như hai người không có những khoảnh khắc tình cảm nào, thường thì sau khi xong sẽ nằm riêng, cho dù Lâm Vũ Sinh muốn đến gần cũng sẽ bị Trọng Dương Hạ đẩy ra.
Thực ra bây giờ Trọng Dương Hạ chưa ngủ, Lâm Vũ Sinh biết, cậu đã có thể từ hơi thở của Trọng Dương Hạ nhận biết trạng thái của đối phương.
Nhưng lần này, Trọng Dương Hạ không đẩy cậu ra.
Trong đêm tối tĩnh lặng, nhịp tim không có nơi nào để ẩn náu, đập thình thịch.
Lâm Vũ Sinh lại dũng cảm hơn một chút, cậu ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn vào yết hầu của Trọng Dương Hạ. Cậu tình cờ phát hiện ra rằng, khi Trọng Dương Hạ tức giận thì không nghe ai cả, nhưng chỉ cần hôn vào yết hầu của hanw, dỗ hắn chậm lại, lần nào cũng thành công.
Đây là công tắc mở tính tình tốt của Trọng Dương Hạ.
“Trọng Dương Hạ, cậu sắp đi rồi, tôi biết cậu vẫn chưa thích tôi… Chả lẽ cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau à?”
Giọng nói của Lâm Vũ Sinh chứa đựng nỗi thất vọng vô hạn, đến những từ cuối cùng phát ra run rẩy, dường như đã nghẹn ngào.
Trọng Dương Hạ nhẹ nhàng mở mắt ra, lông mi khẽ động, hơi thở của Lâm Vũ Sinh từng nhịp một phả vào bên cổ hắn, ấm áp và quấn quýt.
“Tôi rất thích cậu…” Lâm Vũ Sinh lại nhỏ giọng thổ lộ, “Thích, rất thích thích cậu…”
Cậu muốn lặp lại nhiều câu “thích”, nhưng vừa mới bắt đầu đã bị ngắt lời.
“Dừng lại.” Trọng Dương Hạ đột nhiên siết chặt cánh tay, Lâm Vũ Sinh cũng theo động tác này mà gần gũi hơn với Trọng Dương Hạ.
“Tôi biết số điện thoại của cậu rồi.”
Giọng nói của Trọng Dương Hạ quá gần, gần đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Lâm Vũ Sinh nhanh chóng chớp mắt, hơi thở lập tức trở nên rối loạn, hai bên má bỗng nhiên ấm lên.
Đây là lần đầu tiên Trọng Dương Hạ chủ động “ôm” anh.
Dù chỉ là nắm lấy cánh tay, nhưng đối với cậu đây thực sự là một cái ôm.
Hạnh phúc to lớn bao trùm Lâm Vũ Sinh, khiến cậu cảm thấy khó tin, đồng thời trong lòng lại vô cùng vui sướng theo lời nói của Trọng Dương Hạ: “Ý của cậu là, chúng ta vẫn có thể tiếp tục liên lạc sao?”
Trọng Dương Hạ không trả lời thêm, cũng không buông tay.
Mặc dù không nhận được câu trả lời rõ ràng, nhưng Lâm Vũ Sinh, người đang nằm trong lòng Trọng Dương Hạ, vẫn im lặng nở một nụ cười. Mục đích của cậu đã đạt được.
Cậu dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc, rất rõ ràng rằng một tháng thời gian để có được trái tim của một người là rất khó, và để có được Trọng Dương Hạ thì càng khó hơn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong một tháng này có thể buộc Trọng Dương Hạ ở lại bên mình suốt đời. Lâm Vũ Sinh chỉ mong muốn trong một tháng này, để Trọng Dương Hạ không ghét cậu, không bài xích cậu, để gieo một “khả năng” cho tương lai của họ.
Chỉ cần có khả năng này, cho dù Trọng Dương Hạ là một bức tường cao không thể nhìn thấy đỉnh, Lâm Vũ Sinh cũng sẽ là một dây leo kiên cường , leo lên đến đỉnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Sinh đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó, mò mẫm đeo vào cổ tay phải của Trọng Dương Hạ, rồi lại nằm xuống.
Đó là một chiếc vòng bạc mang ý nghĩa tốt lành, do Lâm Vũ Sinh tự tay làm, trước đây cậu mỗi ngày đều gõ gõ ở phòng thuốc chính là làm cái này.
Sau khi làm xong, cậu tự cho là bí mật để trong ngăn kéo đầu giường, định tạo bất ngờ cho Trọng Dương Hạ, nhưng không ngờ Trọng Dương Hạ đã vô tình nhìn thấy vào buổi chiều.
Chỉ có điều, Trọng Dương Hạ không nói gì, lại đẩy ngăn kéo trở lại.
Lâm Vũ Sinh cũng có một cái giống như vậy, chỉ là cũ hơn một chút, là món quà trưởng thành mà bố cậu chuẩn bị cho cậu trước đây. Bây giờ thì đã trở thành một cặp.
Lâm Vũ Sinh yên tâm đi ngủ, đã bắt đầu mơ về việc Trọng Dương Hạ gọi điện cho cậu sau khi trở về thành phố Z, hai người tạo dựng mối liên hệ thân thiết, cậu sẽ phi đến thành phố Z gặp Trọng Dương Hạ, sau đó hai người bắt đầu một mối quan hệ yêu xa ngọt ngào.
Thật là một đêm hạnh phúc và bình yên.
Ngày hôm sau, Trọng Dương Hạ đi cùng Lâm Vũ Sinh thu hoạch bông sen, đến chiều hai người mới đi về nhà.
Đi qua một ngôi miếu cũ, trước cửa có vài người dân làng đang nghỉ ngơi, Trọng Dương Hạ ban đầu không để ý nhiều, chỉ có một người dân nhìn thấy họ liền đứng dậy.
“Vũ Sinh.” Người đó gọi.
Lâm Vũ Sinh hơi ngạc nhiên, nhìn rõ người thì vui mừng đáp lại: “A Trang.”
Sau đó cậu nhanh chóng bước vài bước về phía cửa miếu, nói chuyện với A Trang.
“Cậu đang nghỉ ở đây sao!”
Tỉnh Trang một bên nói chuyện với Lâm Vũ Sinh, một bên ngẩng đầu nhìn về phía sau, chạm mặt với Trọng Dương Hạ.
Ánh mắt chán ghét, bài xích giống như những người ở Hà Hoa Đường, chỉ là từ ánh mắt của người tên Tỉnh Trang này, Trọng Dương Hạ còn cảm nhận được một chút điều gì đó khác.
Trọng Dương Hạ lặng lẽ quan sát hai người đang nói chuyện.
Lâm Vũ Sinh và Tỉnh Trang chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, rồi quay lại gọi Trọng Dương Hạ:”Đi về nhà thôi.”
Trọng Dương Hạ chậm rãi đi ở phía sau, miệng ngậm điếu thuốc lá vừa mới châm.
Khi đi qua cổng miếu, hắn lại nhìn thẳng vào mắt Tỉnh Trang. Lúc này, đối phương có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không thiện cảm cho lắm.
Trọng Dương Hạ nhếch mép, nhướng mày một cách khiêu khích, sau đó cầm điếu thuốc trong miệng xuống, đặt lên đầu ngón tay cái và ngón tay giữa, hướng về phía Tỉnh Trang mà búng điếu thuốc ra, đầu thuốc rơi chính xác bên chân đối phương, để lại vài tia lửa, rất kiêu ngạo.
Sau đó không còn nhìn Tỉnh Trang nữa, Trọng Dương Hạ đi theo sau Lâm Vũ Sinh, chậm rãi bước đi.
Những người dân làng còn lại nhìn cảnh này thì thầm trò chuyện, toàn là những lời chửi bới.
Còn Tỉnh Trang thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trọng Dương Hạ, mắt trợn trừng, y nghiến răng đá một cái.
Đây là đêm cuối cùng ở Hà Hoa Đường, Lâm Vũ Sinh đã thỏa thuận với Trọng Dương Hạ, ngày hôm sau sẽ tự mình đưa hắn về huyện để bắt xe, còn phải mua điện thoại cho hắn nữa.
Thời gian bên nhau lần này thật sự trôi qua rất nhanh, Lâm Vũ Sinh cảm thấy có chút bất an, liên tục hỏi Trọng Dương Hạ có liên lạc với mình không.
Trọng Dương Hạ nghe vậy liền nhíu mày, lật người đè lên.
Phong cảnh đẹp có thể khiến người ta quên hết mọi thứ.
Trong ánh đèn đêm bên ngoài cửa sổ gỗ, từ xa có một ngọn lửa cháy bốc cao.
_______
Tinh Tinh xin nhắc nhở: Một mẩu thuốc lá nhỏ nhưng rất có hại, hãy vứt vào thùng rác, giữ an toàn nhé!
Yan: Anh Hạ báo quá trời báo :)