Edit & beta: Yan
Lúc bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối, trong không gian tĩnh lặng, Hà Hoa Đường lại mất đi sự yên tĩnh như trước.
Lâm Vũ Sinh tựa vào bên cạnh Trọng Dương Hạ, ngủ rất say. Đột nhiên, từ cầu thang trong nhà vang lên một tiếng động gấp gáp và chói tai, như sấm sét xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm.
Lâm Vũ Sinh mơ màng mở mắt ngồi dậy, bên cạnh Trọng Dương Hạ vẫn đang trong giấc mộng, chỉ có điều cũng nhíu mày, dường như sắp tỉnh.
Âm thanh gì vậy nhỉ? Câu hỏi hiện lên trong đầu Lâm Vũ Sinh.
“Ầm——” một tiếng động lớn, cửa phòng bị ai đó đá mạnh mở ra, một cơn gió nóng mang theo hơi thở không lành ập tới. Lâm Vũ Sinh cảm thấy tim mình thắt lại, chỉ thấy trong bóng tối, vài bóng người mờ ảo đứng ở cửa phòng của cậu.
“Ai?” Cậu theo bản năng kêu lên.
“Tách——” một tiếng.
Có người ấn công tắc, căn phòng ngay lập tức tràn ngập ánh sáng chói mắt. Lâm Vũ Sinh theo phản xạ nhắm mắt lại, khi đã thích ứng với ánh sáng đột ngột này, cậu lập tức nhận ra điều gì đó, kéo chăn che chắn trước ngực mình.
“Bắt lấy hắn!” một giọng nói thô bạo vang vọng trong phòng, đầy uy nghi không thể chối cãi. Lâm Vũ Sinh miễn cưỡng mở mắt, thấy có hai người lớn tuổi có uy tín trong làng xông vào nhà mình, sắc mặt họ u ám, ánh mắt lạnh lùng.
“Chú Tỉnh, chú Phan, có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Sinh lập tức hỏi, nhưng không ai trả lời cậu.
Lúc này, Trọng Dương Hạ cũng ngồi dậy, chưa kịp để Lâm Vũ Sinh nói gì thêm, vài thanh niên lực lưỡng từ sau cánh cửa xông ra, chia thành hai nhóm lao về phía họ.
Trong số đó, hai người nắm chặt cổ và tay Lâm Vũ Sinh, kéo cậu xuống khỏi giường.
“Để tôi mặc quần áo đã!” Lâm Vũ Sinh vội vàng kêu lên.
Nhưng không ai để ý đến cậu, đầu bị ép xuống đất, cậu cố gắng chống cự, muốn ngẩng đầu lên xem tình hình Trọng Dương Hạ.
“Cút ngay!” Giọng của Trọng Dương Hạ nghe lạnh lùng và kiên quyết.
Ngay sau đó, bên tai Lâm Vũ Sinh vang lên tiếng đấm đá, tiếng cơ thể va chạm.
Cậu gấp gáp kêu lên: “Các người đừng động vào cậu ấy! Cậu ấy còn bị thương! Có chuyện gì thì đến tìm tôi!”
Trọng Dương Hạ nhanh nhẹn, sức tấn công rất mạnh, nhưng rốt cuộc không thể chống lại nhiều người, không lâu sau Lâm Vũ Sinh nghe thấy một tiếng “bụp”, cùng với tiếng chửi phát ra khi mặt Trọng Dương Hạ bị ép xuống đất:”Con m* mày!”
Lâm Vũ Sinh hoàn toàn hoảng sợ, bắt đầu vùng vẫy dữ dội, “Chú Tỉnh! Chú Tỉnh, thả bạn cháu ra!”
Cả hai người đều bị bắt giữ, người mà Lâm gọi là chú Tỉnh mới ra lệnh: “Đưa hắn đi trói ở đầu làng, chờ trưởng làng quyết định.”
Ngay sau đó, ông ta nhìn về phía Lâm Vũ Sinh, nghiêm túc nói: “Ông của cậu sắp tới rồi.”
Hai người đàn ông lực lưỡng đang kéo Trọng Dương Hạ chuẩn bị rời đi, Trọng Dương Hạ nhân lúc này tung một cú bằng khuỷu tay, đánh cho một trong số họ lùi lại mấy bước, rồi lại dùng vai ném người còn lại ngã xuống đất.
“Bắt lấy, bắt lấy nó!” Chú Phan thấy vậy lập tức quát lớn: “Gọi thêm hai người nữa! Thằng nhóc này không phải dễ đối phó!”
Lâm Vũ Sinh vừa nghe xong, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ về việc Trọng Dương Hạ có thể bị thương, cậu bỗng dâng lên một sức mạnh khó hiểu, lập tức lật ngược tình thế, đánh bật người đang giữ mình.
Cậu đột ngột đứng dậy, con ngươi co lại, chỉ thấy vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đang vây quanh Trọng Dương Hạ, chuẩn bị ra tay.
Còn Trọng Dương Hạ thì không mặc gì, làn da trắng lạnh dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng chói mắt, sắc mặt hắn nghiêm trọng đến đáng sợ, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào người đối diện, nắm đấm nổi gân xanh.
Lâm Vũ Sinh bị cảnh tượng này làm cho đau mắt, cậu nhanh chóng từ dưới giường lấy ra một cái bình đen lớn, nhảy lên giường và hét về phía những người vây quanh Trọng Dương Hạ: “Đừng động vào cậu ấy! Hãy để cậu mặc quần áo! Nếu không, tôi sẽ xịt nước độc vào các người!”
Lời nói này vừa ra, mọi người có mặt tại hiện trường đều tạm dừng hành động, Lâm Vũ Sinh đôi mắt đỏ ngầu, hai tay hơi run rẩy, không giống như đang nói dối.
Một vài thanh niên lực lưỡng nhất thời không biết phải làm gì, nhìn về phía chú Phan đứng ở cửa.
“Tránh ra, để nó mặc đồ.” Chú Phan thở phào, rồi nói với Lâm Vũ Sinh: “Vũ Sinh, cậu đừng kích động, bỏ đồ trong tay xuống.”
Lâm Vũ Sinh không nghe, ánh mắt vẫn dán chặt vào Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ dường như thở ra lửa, nghiêng người nhặt chiếc q**n l*t trên ghế lên, rồi đưa tay lấy quần dài.
Đột nhiên, người đàn ông to lớn đứng sau Lâm Vũ Sinh nhân lúc này lao tới, mạnh mẽ kéo Lâm Vũ Sinh từ giường xuống đất, trán cậu đập mạnh vào sàn nhà.
“Giữ chặt giữ chặt!” Trong sự hỗn loạn, có người chỉ đạo: “Cướp lấy cái chai trong tay cậu ta!”
Cùng lúc đó, những người trước đó bao vây Trọng Dương Hạ cũng lập tức ra tay, Trọng Dương Hạ ném chiếc quần dài trong tay, ngay lập tức lao vào đánh nhau với họ.
Ít người chống lại nhiều người, kết quả rất rõ ràng.
Máu chảy dài trên trán Lâm Vũ Sinh làm mờ đôi mắt của cậu, cậu nhìn thấy Trọng Dương Hạ bị vài người đàn ông to lớn bắt giữ, bị áp giải ra ngoài.
“Ôi, buông tôi ra! Các người buông tôi ra!” Lâm Vũ Simh kịch liệt phản kháng, nhưng lần này không còn cơ hội nào nữa.
Đứng ở cửa, chú Phan là người đầu tiên quay đầu đi xuống lầu, chú Tỉnh thì đi sau vài bước, bỏ lại một câu: “Đưa cho nó bộ quần áo, thật là mất mặt!”
Đi xuống lầu.
Lâm Vũ Sinh bị người ta mặc quần áo cho một cách lộn xộn, rồi bị áp giải đi. Khi ra khỏi cửa,
Lâm Vũ Sinh mới phát hiện có khá nhiều người đứng ở trước cửa nhà.
Sau đó, có người nói một câu “Nhường đường”, Lâm Vũ Sinh thấy ông nội mình từ đám đông đi ra.
“Ông nội!” Lâm Vũ Sinh nhìn thấy người thân, lập tức cảm thấy an toàn, vội vàng mở miệng: “Chuyện này là sao vậy? Ông nội! Ông mau cứu bạn của cháu với!”
“Bốp——” một tiếng vang lên.
Ông Lâm tát một cái làm đầu Lâm Vũ Sinh lệch sang một bên.
“A Linh cùng người ngoài sống chung, thật sự làm mất mặt dòng họ Lâm.”
Máu tụ lại ở cằm Lâm Vũ Sinh, lại một tiếng “tạch” rơi xuống cổ áo, cậu không thể tin nhìn thẳng lại, đôi mắt trợn trừng.
“Ông vừa nói gì ạ?”
Xung quanh im lặng một chút, sau đó dân làng bắt đầu thì thầm bàn tán.
Có người báo cáo vào giữa đêm… về A Linh… thông đồng… đốt cháy linh miếu…. Âm thanh lặp đi lặp lại như những mảnh dao sắc bén cắt vào tai Lâm Vũ Sinh. Những âm thanh này kết nối thành một câu chuyện.
Lâm Vũ Sinh là A Linh, nhưng lại có quan hệ với người ngoài, và người ngoài đó còn đốt cháy linh miếu cổ nhất trong làng.
Tội tày đình, không thể tha thứ.
Lâm Vũ Sinh hoàn toàn ngơ ngác, tai và đầu đều ong ong trừng mắt nhìn, môi run rẩy, đầu óc trống rỗng, cho đến khi bị dẫn đến cổng làng.
Xa xa, Lâm Vũ Sinh thấy trước cổng làng đã có một đám người, ít nhất hai mươi người, họ cầm đèn pin đồng loạt chiếu vào một chỗ, còn Trọng Dương Hạ cúi đầu chỉ mặc một chiếc q**n l*t màu đen, bị dây thừng trói dưới gốc cây quế ở đầu làng.
Dây thừng thô ráp, quấn chặt quanh người Trọng Dương Hạ từ cổ đến mắt cá chân, làm da hắn đỏ ửng, như thể sắp rỉ máu.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào người hắn không chút nương tay, như axit ăn mòn da thịt.
Lâm Vũ Sinh thấy cảnh này, nước mắt bỗng trào ra, cậu cầu xin người đang giữ mình: “Anh trói tôi và cậu ấy lại với nhau đi, trói tôi trước mặt cậu ấy, tôi cầu xin anh!”
Người đứng sau không để ý đến cậu, và giữ chặt Lâm Vũ Sinh lại để cậu không còn tiến về phía trước được. Lâm Vũ Sinh chỉ có thể lớn tiếng hét về phía những người dân làng đang đứng nhìn: “Các người đừng làm như vậy với cậu ấy! Cứ nhắm vào tôi! Cứ nhắm vào tôi…”
Những người dân làng quay lại, từ xa nhìn thấy Lâm Vũ Sinh đầy máu, có người thở dài, có người tức giận, có người thương xót. Nhưng không ai giúp đỡ.