Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & beta: Yan

“Đùng——”

Sau tiếng sấm, một tia chớp xé toạc bầu trời, cũng như xé toạc trái tim của Lâm Vũ Sinh.

Đúng vậy, chính cậu là người đã thích Trọng Dương Hạ trước.  

Trong quá khứ rất lâu trước kia.

Hiện tại , sự nghiệp của Trọng Dương Hạ đang ở đỉnh cao lên như diều gặp gió, nhưng mà ở thời điểm trước kia, Trọng Dương Hạ chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.

Còn Lâm Vũ Sinh mặc dù không có gì cả, nhưng cũng đủ để cậu sống một cuộc sống bình yên.

——Năm năm trước.

Đó là một ngày hè oi ả, bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang, làm cho lá sen trong ao cũng hơi héo.

Lâm Vũ Sinh đã bắt cá cả buổi sáng, mọi người đều khuyên cậu đừng cứng đầu, về nhà ăn trưa rồi quay lại cũng không muộn, nhưng cậu vẫn kiên quyết phải bắt đủ số cá mà mình muốn mới nghỉ.

Khi cá được người thu mua cá mang đi, cậu lấy cái bánh sáng nay mang từ nhà ra ăn vài miếng, nằm trên chiếc thuyền nhỏ chèo sâu vào trong đám lá sen để tìm bóng mát để ngủ trưa.

Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu mơ thấy một người cậu ghét.

Cậu ta tên Tỉnh Cẩm, là sinh viên đại học duy nhất trong làng, cũng là bạn thời tiểu học của cậu, nói ra thì đã nhiều năm không gặp nhau, cũng không biết tại sao hôm nay lại đột nhiên mơ thấy cậu ta.

Có lẽ là vì tin tức gần đây về chuyện bà của Tỉnh Cẩm bệnh nặng đã ảnh hưởng đến Lâm Vũ Sinh, khiến cậu trong cơn mê man mơ thấy giọng nói của Tỉnh Cẩm.

“Dương Hạ, cậu vẫn ổn chứ?” Giọng nói của Tỉnh Cẩm nghe có vẻ lo lắng, mơ hồ còn có chút áy náy: “Quê tôi tuy có phong cảnh đẹp, nhưng rất lạc hậu, thật sự không phải là một nơi tốt để giải khuây đâu , cậu không nên đi cùng tôi.” 

Sau vài giây, một giọng nam trầm nói: “Không sao.”

“Nhưng có vẻ cậu say xe lắm phải không…” Tỉnh Cẩm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị đối phương cắt ngang.

“Tôi đã nói là không sao rồi.”  

Giọng điệu của hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Tỉnh Cẩm im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, tự ở đây bình tĩnh chút, một lúc nữa dọc theo con đường để về nhà tôi nhé.”

Lâm Vũ Sinh nhắm mắt nhưng vô thức dựng tai lên để nghe câu trả lời của người tên “Dương Hạ”, tốt nhất là có thể phản bác lại Tỉnh Cẩm thì  tốt.  

Thật tiếc là không ai nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng bước chân dần dần xa.

 Lâm Vũ Sinh từ từ mở mắt ra rồi thức dậy luôn.

Có một con bọ đậu trên mặt của cậu, chân của nó làm cậu ngứa, cậu đưa tay phủi nó đi.

Hình như vừa rồi cậu nằm mơ nghe thấy giọng của Tỉnh Cẩm, Lâm Vũ Sinh xoa cái cổ không để tâm nữa, hái vài bông sen rồi chèo thuyền vào bờ rồi về nhà.

Cậu ôm hoa sen, gạt lá sen từ thuyền nhảy lên bờ, vừa đứng vững, nghiêng đầu thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của một người lạ.

“Má ơi!” Lâm Vũ Sinh sợ hết hồn làm rơi một bông hoa sen trên tay.

Trọng Dương Hạ cũng giật mình, ban đầu hắn tìm được một chỗ có ít đá sạch ngồi hút điếu thuốc để giải toả. Cũng không phải là hắn không nghe thấy tiếng nước, chỉ là hắn đang mải suy nghĩ nên không để ý đến cái khác.

Đột nhiên, có bàn tay vén những chiếc lá sen ra, sau đó bỗng chốc một bóng người nhảy “vù” ra. 

Hắn còn chưa kịp nói gì, trái lại đối phương đã tự dọa mình, mắt mở to như cái chuông.

Nên là Trọng Dương Hạ thờ ơ dơ điếu thuốc lên hút một hơi, phả ra một làn khói trắng thẳng tắp về phía người đối diện.

Khói thuốc tạm thời làm mờ tầm nhìn giữa hai người, trong lúc nàyTrọng Dương Hạ đánh giá người trước mặt.

Đối phương khoảng chừng hai mươi tuổi, gầy nhưng sức có vẻ không yếu, tóc cắt rất ngắn, nhưng ở phía sau đầu có để lại một lọn tóc dài nhỏ, được tết thành những bím nhỏ thả xuống vai. Da màu nâu khỏe mạnh, đường nét trên khuôn mặt không phải là nổi bật, mà chỉ ở mức bình thường, nhưng đôi mắt thì khá to, có thể cộng thêm điểm thương hại.

Nhìn vào trang phục, người này mặc một bộ quần áo màu xanh thẫm thêu nhiều loại hoa văn phức tạp, ống tay áo được xắn lên , trông rất thoải mái và tự nhiên.

Ánh mắt của Trọng Dương Hạ cuối cùng cũng di chuyển nhìn tai trái của người trước mặt, trên tai trái của cậu đeo một chiếc khuyên tai, đơn giản chỉ là một con cá nhỏ màu bạc mắt màu xanh.

Gió mùa hè thổi qua, khói thuốc tan theo gió. Lâm Vũ Sinh tò mò nhìn Trọng Dương Hạ một lúc lâu, đột nhiên nở một nụ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng đều.

“Chào cậu nha! Cậu đến từ đâu vậy ạ?”

Tiếng phổ thông không thành thạo, giọng địa phương nghe rất nặng khiến Trọng Dương Hạ nhíu mày.  

Chủ yếu là hắn không nghe quen một người con trai lớn bằng này rồi lại nói hai câu đều có chữ “ạ”.

Từ này nếu được đàn bà con gái nói thì như làm nũng, còn do đàn ông con trai nói thì nghe có vẻ rất ngớ ngẩn.  

Vậy nên, hắn không trả lời.

“Tôi tên là Lâm Vũ Sinh.” Lâm Vũ Sinh không để tâm đến sự bất lịch sự của Trọng Dương Hạ, vừa lắc lư hoa sen trong tay, vừa nhiệt tình mời, “Tôi biết làm hoa sen chiên giòn, cậu có muốn đến nhà tôi ăn không?”.

Trọng Dương Hạ không nghe thấy câu sau của cậu, tâm trí vẫn dừng ở cái tên “Vũ Sinh”.

Thật quê mùa.

Lâm Vũ Sinh thấy đối phương không trả lời, nụ cười có chút gượng, hơi ngại ngùng đưa tay gãi gãi sau gáy, lại hỏi: “Cậu tên là gì thế ạ?”.

Không thể phân biệt tốt xấu, một tên nhà quê rất cố chấp và ngu ngốc.

Chung Dương Hạ kẹp điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón cái, khẽ gảy đầu lọc thuốc lá bay ra ngoài, rơi vào ao sen của Lâm Vũ Sinh.

Sau đó, hắn đứng dậy nhìn Lâm Vũ Sinh, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu, mà nhặt bông sen rơi trên mặt đất đưa cho Lâm Vũ Sinh, đi ngang qua cậu và rời đi.

Không phải vì lòng tốt, chỉ là Trọng Dương Hạ thấy hoa sen nở đẹp như thế, rơi dưới đất có chút lãng phí, nên là tuỳ hứng nhặt nó lên.

Lâm Vũ Sinh ngơ ngác nhìn bóng lưng Trọng Dương Hạ nhanh chóng biến mất ở cuối đường, nhưng trong lòng lại như mặt nước bị gió thổi qua, gợn sóng liên tục.

Cậu đứng đó một lúc lâu, vuốt nhẹ nhiệt độ còn lưu lại căn bản không còn tồn tại của Trọng Dương Hạ trên bông sen, rồi mới bước đi về nhà. 

Trên đường về cậu gặp hai dì cầm lưới đi ra ao, Lâm Vũ Sinh chào hỏi đơn giản, đi qua thì nghe thấy họ dùng tiếng dân tộc nói về người lạ họ vừa gặp.

“补呃 đến làng mình từ khi nào thế?”

“补呃” là từ được người Nạp Quan (1) dùng gọi chung để chỉ người khác với dân tộc họ, thường có hàm ý vô cùng bài xích không quá rõ ràng.

(Mình nghĩ cả tối không biết dịch từ  补呃 như nào nên mình để hẳn raw lên, có ai biết từ nào phù hợp cmt để mình sửa ạ, cám mơn mng nhiều)

“Không biết, tôi chưa nghe nói gì cả, một lát nữa hỏi trưởng làng xem sao.”

“补呃 này trông cũng đẹp đấy, chỉ sợ không có ý tốt…”

Lâm Vũ Sinh lắc đầu, cậu là người có bằng cấp đứng thứ hai trong làng, thế nhưng chỉ học xong trung học, không có định kiến như hầu hết mọi người trong làng có cái nhìn cứng nhắc đối với cuộc sống bên ngoài kia.

Nhưng người đó đúng là rất đẹp trai, ngoại hình không thua kém người nổi tiếng là bao, chỉ tiếc hình như hắn là một người câm.

Lâm Vũ Sinh tiện tay bẻ một chiếc lá sen bên hồ để che nắng, suy nghĩ về việc có cần thiết phải về nhà lấy điện thoại học một chút ngôn ngữ ký hiệu đơn giản hay không.

Trong khi đó, Trọng Dương Hạ lại không biết tận dụng “ô che nắng” tự nhiên này, đầu đội nắng đi trên con đường thôn quê phức tạp, không lâu sau đã lạc đường.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một hồ sen mênh mông, những bông hoa sen nở rộ đung đưa theo gió, nếu như hắn không lạc đường thì đây là một cảnh vô cùng đẹp.

Cái nơi chết tiệt này, khắp nơi đều là nước, khắp nơi đều là lá sen, giờ ngay cả bóng người cũng không thấy.

Trọng Dương Hạ bực bội châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, vừa đi vừa cúi đầu đá bay một viên đá vụn trên đường: “Đệt.”

Sự tức giận đôi khi cũng có tác dụng, lần nữa đi qua hồ sen có lá sen hơi cao bằng đầu người, cuối cùng Trọng Dương Hạ cũng nhìn thấy vài ngôi nhà xây dựa vào núi.

Những ngôi nhà ở đây rất giống nhau, chủ yếu là nhà gỗ hai ba tầng với mái ngói đen, đậm nét đặc sắc của dân tộc thiểu số, khá đặc biệt .

Khi đến đây, nhà của Tỉnh Cẩm rất dễ tìm, vì lâu không có người ở, ngôi nhà của cậu ta so với những nhà khác thì còn xuống cấp hơn.

“Về rồi à?” Dương Văn Hiên dựa vào cửa sổ gỗ tầng hai, nói với Trọng Dương Hạ ở dưới: “Tỉnh Cẩm vừa nhắc đến cậu đó, mau lên ăn trưa đi.”

Trọng Dương Hạ liếc nhìn Dương Văn Hiên một cái, nhanh chóng thu mắt về, hắn không thích kiểu ngước nhìn lên như thế, chỉ gật đầu một cái cũng lười không trả lời Dương Văn Hiên.

May mà Dương Văn Hiên cũng không để tâm, anh ta và Trọng Dương Hạ đã quen nhau từ hồi trung học, tính cách của hắn lúc nào cũng như vậy, tính tình rất xấu, thời gian gần đây càng trở nên bất thường.

Dương Văn Hiên lắc đầu, đi giúp Tỉnh Cẩm bê đồ ăn lên bàn.

Tỉnh Cẩm nấu ăn khá ngon, Trọng Dương Hạ hiếm khi ăn nhiều như vậy.

“Dương Hạ rất thích ăn hoa sen chiên à?” Tỉnh Cẩm cười, gắp thêm một ít vào bát của Trọng Dương Hạ, “Vậy tối nay tôi sẽ làm thêm cho cậu ăn nhé.”  

Trọng Dương Hạ “ừ” một tiếng, nhìn món ăn trên bàn.  

Cảm giác giòn tan, hương vị thanh mát có chút ngọt.

Món hoa sen chiên, hôm nay có người mời hắn về nhà ăn món này, không biết cậu ta làm có ngon không.

Sau khi ăn xong, ba người lên tầng ba hóng gió, Trọng Dương Hạ và Dương Văn Hiên đang hút thuốc, Tỉnh Cẩm ngoan ngoãn dựa vào Trọng Dương Hạ.

“Tỉnh Cẩm, quê cậu đẹp thật đấy, là kiểu đẹp không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài kia ấy, thật xứng với cái tên Hà Hoa Đường (2).” Dương Văn Hiên chân thành khen ngợi: “Không uổng công tôi đến đây một chuyến, phải chụp nhiều ảnh làm kỷ niệm mới được.”

Sáng hôm nay 3 chàng thanh niên mới từ thành phố Z xa xôi bay đến vùng tự trị dân tộc thiểu số ở phía nam xa nhất của đất nước, ban đầu xuống máy bay còn thấy khá thú vị, nhưng hành trình sau đó lại khiến hai cậu thiếu gia đến từ thành phố mất hết kiên nhẫn.

Đầu tiên là ngồi xe buýt hai tiếng, rồi chuyển sang ngồi xe van(3) hơn một tiếng, cuối cùng lại ngồi lên một chiếc xe ba bánh, trong sự rung lắc dữ dội trên một con đường đá, xuyên qua những ngọn núi cao, chịu đựng thêm một giờ đồng hồ nữa.

Cuối cùng cũng đến nơi, quê của Tỉnh Cẩm – Hà Hoa Đường.

Xuống khỏi xe ba bánh, Dương Văn Hiên cảm thấy nửa th*n d*** cơ thể mình gần như mất hết cảm giác.

Mặt Trọng Dương Hạ càng khó coi hơn, quay người nhấc hành lý lên, phát hiện một bánh xe của vali đã hỏng chắc là va đập vào đâu đấy, vì vậy mặt càng đen hơn, giống như sắp nổi giận. Tỉnh Cẩm kịp thời xoa dịu cánh tay của Trọng Dương Hạ có chút ngại ngùng lên tiếng: “Quê của tôi trước đây sống tách biệt với ngoài kia, tự cung tự cấp. Sau này mới dần dần giao lưu phát triển với bên ngoài, nên cơ sở hạ tầng còn rất lạc hậu.”

Thực ra, những gì Tỉnh Cẩm nói khá bảo thủ, Hà Hoa Đường là một ngôi làng lớn, nằm ở góc tây của huyện tự trị Nạp Quan, được bao quanh bởi núi non, địa hình hiểm trở, khó có thể kết nối với bên ngoài. Dân tộc Nạp Quan nguyên thủy nhất sống ở đây, họ làm việc từ khi mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn. Họ nói tiếng Nạp Quan chính thống, cảnh giác và bài xích mọi thứ từ bên ngoài.

Sau này, cùng với sự phát triển của thời đại, liên hệ giữa Hà Hoa Đường và bên ngoài cũng dần dần trở nên chặt chẽ hơn, trẻ em trong làng lần lượt được đi học. Tuy nhiên, người dân Hà Hoa Đường đến nay vẫn giữ nguyên tư tưởng phong kiến, họ không coi việc học hành là quan trọng, chỉ cảm thấy biết vài chữ là đủ, điều quan trọng nhất là lập gia đình và làm việc.

Theo thói quen của tổ tiên, sống một cuộc sống bình an thuận lợi.

Vì vậy, hầu hết thế hệ trẻ ở Hà Hoa Đường hiện nay, phần lớn chỉ học tiểu học, những người khá hơn thì có được bằng trung học, hiện tại chỉ có một người thi đỗ đại học, đó chính là Tỉnh Cẩm.

Ba người tận hưởng làn gió mát, trò chuyện về quá khứ của Hà Hoa Đường, nói về Tỉnh Cẩm tài giỏi và mạnh mẽ như thế nào, chủ yếu là Dương Văn Hiên nói chuyện, Tỉnh Cẩm đáp lại, thỉnh thoảng Trọng Dương Hạ cũng nói vài câu.

“Tôi hơi buồn ngủ.” Trọng Dương Hạ cử động cổ, đưa tay đặt lên vai Tỉnh Cẩm: “Đi ngủ với tôi một lát nhé?”.

________

Chú thích:

(1) Nạp Quan: Tỉnh Nạp Quan” (納關省) là một địa danh lịch sử ở Trung Quốc, không phải là một tỉnh hiện tại. Trước đây, nó từng là một quận thuộc trấn Nạp Quan thuộc tỉnh Lệ Giang của Trung Quốc. Nạp Quan là một khu vực quan trọng trên tuyến đường mây trắng, nơi giao lưu giữa các dân tộc thiểu số và là điểm đến du lịch nổi tiếng.

(2) Hà Hoa Đường: vì nó là tên địa danh nên mình để Hán Việt.

(3) Xe van: Xe tải van là một dạng xe tải nhỏ, được thiết kế với một khoang sau để chở người hoặc hàng hóa. Đặc trưng của xe van là khoang sau được tận dụng linh hoạt, có thể được sử dụng để chở hàng hóa hoặc chuyển đổi thành không gian chở người.

(Tất cả chú thích mình đều tra trên Google có thể sẽ không đúng 100%, tham khảo thôi nhé các reader ơi!)

P/s: Buồn cười anh Hạ không nói chuyện với thằng nhỏ làm nó tưởng ảnh bị câm còn nghĩ về nhà học ngôn ngữ kí hiệu :D

Bình Luận (0)
Comment