Edit & beta: Yan
Lâm Vũ sinh thực sự đã học được vài câu ngôn ngữ ký hiệu cơ bản, buổi sáng hôm nay cậu đã chăm chỉ luyện tập ở trước cửa nhà. Cách đó không xa có một cái đình nhỏ, là nơi dân làng thỉnh thoảng nghỉ ngơi trò chuyện ở đó.
Lâm Vũ Sinh vừa đi vừa dùng nay học kí hiệu, từ từ tiến về phía cái đình, bên tai cậu thoáng nghe thấy những cuộc thảo luận sôi nổi của dân làng về tin tức mới ở trong trong làng.
“Người duy nhất trong làng thi đỗ đại học về rồi đấy!”
Lâm Vũ Sinh bất giác dừng động tác trên tay, nhanh chóng tiến lại gần, ngồi xổm sau lưng dân làng, nín thở lắng nghe.
“Bà của cậu ta sắp không qua khỏi rồi, nói là về xem tình hình, còn đưa theo hai kẻ ngoại tộc đến …. chậc chậc.” Một người trong làng cảm thán.
“Ê! Không phải là thấy thành phố lớn tốt hơn à? Cả nhà đều dọn lên đó hết rồi…” Một giọng nói khác có chút hả hê.
“Không biết nghĩ kiểu gì, bố mẹ thì không về, lại để con trai về”. Mọi người bàn tán xôn xao, không khó để nghe ra giữa họ không có tình nghĩa thôn làng gì với gia đình của Tỉnh Cẩm.
Lâm Vũ Sinh thấy Tỉnh Cẩm trở về cũng rất ngạc nhiên, từ nhỏ cậu ta đã không thích quê hương này của mình.
Năm đó, việc Tỉnh Cẩm đỗ đại học gây khá xôn xao, trong làng có một sinh viên đại học, mọi người đều mong chờ cậu ta học xong trở về kể cho mọi người nghe đại học là như thế nào, cảm giác học đại học ra sao, có những lợi ích gì.
Chỉ có điều mới qua hai năm, sinh viên đại học này về nhà đã muốn đưa bố mẹ cùng đến thành phố nơi mình học để sống, nói là để tận hưởng cuộc sống thành phố.
Chuyện này thật sự không thể tin nổi, đây hoàn toàn là chuyện trái với quy tắc trong làng, dân làng Hà Hoa Đường đã sống ở mảnh đất này suốt bao đời nay, chưa ai từng rời khỏi chỗ này.
Tỉnh Cẩm đã đưa cha mẹ của cậu ta đi, giống như là đang trốn thoát khỏi nơi khốn khổ nào đó, mặc dù dân làng không nói ra, nhưng trong lòng họ cũng có lời than phiền, nhiều người cảm thấy rằng họ đã “phản bội” quê hương.
Lâm Vũ Sinh lại không nghĩ như vậy, vì cậu biết nhà của Tỉnh Cẩm ít người, trước đây thực sự rất nghèo, ông nội thì rất gia trưởng và độc ác, rời đi cũng là chuyện tốt.
Lâm Vũ Sinh chỉ đơn giản là tự mình thấy ghét người tên Tỉnh Cẩm kia mà thôi.
Dân làng lần lượt rời đi, Lâm Vũ Sinh thu dọn đồ rồi lên chiếc thuyền nhỏ của nhà mình. Hôm nay không đi bắt cá, cậu sẽ chèo thuyền đến rìa làng, lên núi hái ngô của nhà trồng được để mang ra thị trấn bán.
Đi qua một ao sen, Lâm Vũ Sinh lại nghe thấy giọng nói của Tỉnh Cẩm.
“Đừng ở chỗ này, lúc nào cũng có người đi qua…”
Một giọng nam khác không quan tâm: “Sợ cái gì, dù sao thì sau này cậu cũng sẽ không quay lại đây nữa.”
Lá sen dày đặc, Lâm Vũ Sinh không nhìn rõ người, chỉ nghe thấy giọng nói.
Cậu nhíu mày suy nghĩ một lúc, mặc dù rất muốn tiếp tục nghe, nhưng cậu nhủ bản thân rằng nghe lén là không tốt, vì thế nhẹ nhàng chèo thuyền rời đi.
Nhân lúc trời chưa nắng quá gắt, cậu đã hái đầy giỏ ngô, Lâm Vũ Sinh vén áo lên lau mồ hôi, lên thuyền uống một hơi hết chai nước rồi quay về, đi qua nơi sáng nay đã nghe thấy giọng nói của Tỉnh Cẩm, cậu vô thức chèo chậm lại một chút.
Hình như không còn ai ở đây nữa
Cũng đúng, đã qua vài tiếng đồng hồ rồi.
Lâm Vũ Sinh thu hồi lại suy nghĩ, chuẩn bị rời đi, nhưng tai cậu bỗng nhiên bắt được một âm thanh.
Vẫn là Tỉnh Cẩm.
Lần này cậu không thể kiềm chế được sự tò mò, không biết làm cái gì mà ở đây lâu như thế nhỉ?
Lâm Vũ Sinh dừng thuyền lại, bản thân thì nằm sấp xuống, đầu áp sát vào thuyền, thân sen không giống như lá sen che khuất tầm nhìn, mặc dù rất nhiều nhưng vẫn có khe hở.
Những khe hẹp như nhiều khung hình nhỏ dài, Lâm Vũ Sinh nhìn thấy Tỉnh Cẩm và một người con trai rất cao và đẹp trai đứng đối diện cậu ta.
Góc nghiêng của người kia bị chia thành nhiều phần bởi khe hở của những chiếc thân sen, mỗi khung đều có những đường nét rất tinh tế trông rất đẹp.
Tỉnh Cẩm thấp hơn người kia khá nhiều, lúc này cậu ngẩng đầu lên cười rất tươi, giọng nói cũng ngọt ngào: “Dương Hạ…”
Sau tiếng gọi, mặt Tỉnh Cẩm đỏ lên, ngại ngùng nhón chân hôn lên môi người đối diện.
Hai người đứng sát vào nhau, Tỉnh Cẩm nhắm chặt mắt, động tác nghiêm túc và cẩn thận, ngược lại người kia chỉ nhẹ nhàng hạ mí mắt, không từ chối nhưng cũng không cử động, chỉ đứng im.
Có lẽ nhận ra người kia không mấy hứng thú, Tỉnh Cẩm đã mạnh dạn hơn một chút, nâng hai tay ôm lấy cổ đối phương, hơi di chuyển mặt để đổi vị trí.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thân sen khẽ động, trong lúc lắc lư một nửa gương mặt của người kia hiện ra.
Lâm Vũ Sinh siết chặt hai tay, mở to mắt, không thể tin nổi mà há miệng.
Người này…….
Họ mới gặp nhau hôm kia mà.
Hắn chính là người lạ được Tỉnh Cẩm đưa đến đây.
Khi cậu đang thất thần, bên kia hành động của Tỉnh Cẩm lại bạo dạn hơn, cả người cậu ta gần như dán sát vào thân thể của Trọng Dương Hạ, thì thầm nói: “Dương Hạ, cậu không muốn tôi sao?”
Giọng nói ngọt như rót mật vào tai, Lâm Vũ Sinh nghe mà nổi da gà.
Trọng Dương Hạ lùi lại, hai người tách ra.
Sự dịu dàng của Tỉnh Cẩm dường như không có chút tác dụng nào với hắn: “Đi về thôi.”
Tỉnh Cẩm nghe thấy câu này có chút sốt ruột, vội vàng ôm chặt cổ Trọng Dương Hạ: “Được tồi được rồi ~ Đừng mà, hôn thêm một cái nữa nhé.”
Nói xong, Tỉnh Cẩm lại nhắm mắt tiến lại gần.
Lần này, Trọng Dương Hạ dường như đã buông lỏng một chút, nhẹ nhàng mở đôi môi ra, thì Tỉnh Cẩm lập tức chủ động, l**m môi và hôn hắn rất mạnh.
Một người chìm đắm, một người bình tĩnh. Không, còn có người thứ ba là Lâm Vũ Sinh mặt đã đỏ bừng. Cơn gió hè luồn lách giữa những chiếc lá sen, khiến các lá va chạm phát ra âm thanh rì rào, Lâm Vũ Sinh rất chậm rãi chống người ngồi dậy, định lặng lẽ rời khỏi hiện trường.
Ngay khi cậu cầm lại mái chèo, một cách kỳ lạ, cậu quay đầu lại nhìn thêm một lần nữa . Không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Trọng Dương Hạ từ một khe hẹp cực kỳ nhỏ, người kia hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn về phía Lâm Vũ Sinh, hình như hắn đã cười với cậu.
Lâm Vũ Sinh cảm thấy tim mình giật thót, đột nhiên đập mạnh. Không xong rồi, mình bị phát hiện rồi!
Chuồn thôi!
Cảm giác xấu hổ khi nhìn trộm bị phát hiện khiến khuôn mặt của cậu đỏ bừng. Lâm Vũ Sinh lập tức cầm mái chèo khua nước, nhưng không ngờ động tác quá mạnh, va vào mép thuyền phát ra một tiếng động lớn.
“Dương Hạ!” Tỉnh Cẩm nghe thấy tiếng động, kích động nhảy ra, lo lắng hỏi: “Ai? Ai vậy, cậu có nhìn thấy không?”.
“Người qua đường thôi.” Trọng Dương Hạ nhìn về phía những chiếc lá sen, nhẹ nhàng nói: “Có thể nhìn thấy gì chứ?”.
Tỉnh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cũng không đến gần Trọng Dương Hạ nữa: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Vũ Sinh chèo một mạch ra khỏi đầm sen mới dừng thuyền, tự mình nhảy xuống.
Ngoài hơi thở nặng nề, nhịp tim cậu vẫn chưa trở lại bình thường, Lâm Vũ Sinh đưa tay lên xoa ngực mình, tìm một đống cỏ ngồi xuống.
Cậu vừa sốc vừa có tâm trạng phức tạp, vì Tỉnh Cẩm lại thích đàn ông, và người đó… chính là bạn trai của Tỉnh Cẩm.
Vậy mà lại là bạn trai của cậu ta.
Trong đầu Lâm Vũ Sinh liên tục hiện lên những gì mình vừa nhìn thấy, đôi môi của hai người sát lại, chạm vào nhau, có nước giữa môi…..
Khi Lâm Vũ Sinh đang suy nghĩ lung tung với một khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên có giọng nói phát ra đằng sau lưng cậu.
“Là cậu à?”.
Chủ giọng nói đó dường như không cảm thấy bất ngờ, sau đó hắn cười khẩy một tiếng.
Nhìn kìa.
Lâm Vũ Sinh cứng đờ người, rất chậm rãi xoay người về phía sau. Tay Trọng Dương Hạ kẹp một điếu thuốc, tay còn lại thì cho vào túi, lười biếng đứng cách Lâm Vũ Sinh vài bước.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, có vẻ không thân thiện cho lắm, Trọng Dương Hạ nghiêng đầu một chút, dừng nửa giây, có lẽ đang nhớ lại tên của Lâm Vũ Sinh.
“Là Vũ Sinh à, sao không nhìn trộm nữa đi?”.
Cảnh báo của tác giả: Nhân vật công thụ trong truyện đều không hoàn hảo, cốt truyện hoàn toàn tự tưởng tượng chỉ là một câu chuyện máu chó, nếu không thấy thoải mái xin hãy thoát ra ngay nhé các bảo bối!