Edit & beta: Yan
Tất cả mọi người tất nhiên đều nghe thấy yêu cầu của hắn.
Nhưng không ai phản ứng lại Trọng Dương Hạ, ngay cả cảnh sát có mặt cũng dường như không nghe và giữ thái độ thờ ơ.
Lửa giận trong lòng Trọng Dương Hạ lúc này đã đạt đến đỉnh điểm, hắn đột ngột nắm chặt cổ áo của một viên cảnh sát nam gần nhất, các mạch máu ở cổ nổi lên, nắm tay siết chặt giơ cao lên, chỉ một giây sau sẽ đấm vào đối phương.
Các cảnh sát khác thấy vậy, lập tức lớn tiếng quát tháo và chuẩn bị rút súng. Trong khoảnh khắc nguy cấp, một chiếc áo nhẹ nhàng được phủ lên lưng Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Vũ Sinh đứng sau lưng, th*n th* tr*n tr**, toàn thân hơi run rẩy, mặt đầy vết máu khô và bụi bẩn, trông rất thê thảm: “Cậu mặc áo của tôi đi.”
Giọng Lâm Vũ Sinh khàn khàn và run rẩy, cậu nhẹ nhàng nắm tay Trọng Dương Hạ, lại lặp lại: “Mặc áo của tôi đi……………”
Có lẽ là do chú Tỉnh không nỡ, cũng có thể là vì những dấu vết trên người quá rõ ràng nên rất xấu hổ, Lâm Vũ Sinh khi ra ngoài được phép mặc áo dài tay và quần dài, nhưng giờ đây cậu tự mình cởi áo, những vết bầm tím trên người lộ ra hết sức rõ ràng.
Trọng Dương Hạ trên giường rất mạnh bạo, vì vậy dấu hôn sâu đến mức tím tái, đôi khi cũng sẽ nắm chặt cánh tay hoặc ngực của Lâm Vũ Sinh, để lại nhiều dấu tay.
Những dấu vết này lúc này phơi bày dưới ánh nắng, đặc biệt chói mắt, khiến người ta dễ dàng đoán ra hai người vừa rồi đã quấn quýt bên nhau như thế nào.
Đám đông bùng phát sự kinh ngạc. Nghe tin A Linh và người ngoài có quan hệ mờ ám, cùng với việc tận mắt thấy những dấu tích trên người không thể nào so sánh được.
Lâm Vũ Sinh nắm lấy cổ tay của Trọng Dương Hạ, cùng hắn chịu đựng những ánh mắt châm chọc.
Trọng Dương Hạ buông tay khỏi cảnh sát, cũng thoát khỏi Lâm Vũ Sinh.
Hắn xoay người lại nhìn xuống Lâm Vũ Sinh mặt không biểu cảm.
Lâm Vũ Sinh ngẩng mặt lên, toàn thân cứng đờ, ngay khi ánh mắt chạm vào Trọng Dương Hạ tim cậu như rơi xuống vực sâu.
Lúc này trong mắt Trọng Dương Hạ là một loại cảm xúc phức tạp mà cậu chưa từng thấy, gần như sắp trào ra có thể là sự ghê tởm hoặc căm ghét, Lâm Vũ Sinh nhất thời không thể diễn tả.
Nhưng hoàn toàn không có ý tốt.
Giây tiếp theo, Trọng Dương Hạ kéo mạnh áo ở lưng ra, ném vào ngực Lâm Vũ Sinh, quay đầu không thèm nhìn cậu một lần.
Lâm Vũ Sinh theo bản năng giơ tay ôm lấy chiếc áo, che kín vết hôn trên ngực, nhưng lại quên mất cả việc phải thở.
Không còn gì cả…..
Lâm Vũ Sinh lúc này mới nhận thức một cách rõ ràng, cậu đã nỗ lực rất lâu, rất lâu, mới có được một chút mềm lòng hay một chút tình cảm.
Mọi “khả năng” quý giá về việc họ có thể ở bên nhau trong tương lai tất cả đều tan biến.
Không còn một chút tro tàn nào sót lại.
Dù cho không phải cố ý nhưng mọi chuyện lúc này đều là do cậu mà ra.
Khi Lâm Vũ Sinh đang ngẩn người, trong đám đông xung quanh có người tức giận hét lên một câu gì đó, ngay sau đó có người nối tiếp, thậm chí có đứa trẻ không hiểu chuyện hướng về phía Trọng Dương Hạ nhổ nước bọt.
Mắng hắn “đồ ghê tởm”.
——– cặn bã.
Trung Dương Hạ không hiểu, nhưng Lâm Vũ Sinh lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đó. Chỉ trong giây lát, cậu lao tới túm lấy nó, hành động này của cậu chắc chắn càng l*m t*nh huống vốn đã căng thẳng trở nên tồi tệ hơn.
Lập tức có vài người dân làng tức giận nắm chặt tay định đánh Lâm Vũ Sinh.
May thay, cảnh sát thấy tình hình không ổn đã kịp thời can thiệp, tách đôi bên ra.
Trọng Dương Hạ và Lâm Vũ Sinh giờ đã gây phẫn nộ cho mọi người, nếu tiếp tục ở lại rất có thể sẽ gây ra vấn đề lớn hơn. Cuối cùng, Trọng Dương Hạ được phép mặc quần áo, và bị đưa đến đồn cảnh sát cùng với Lâm Vũ Sinh.
Khi đến đồn cảnh sát Lâm Vũ Sinh mới có thời gian để bình tĩnh lại, cậu cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch vết máu và vết bẩn trên mặt. Mặc dù vết thương trên trán không lớn, nhưng đã đủ khiến cậu cảm thấy đau đớn và khó chịu.
Trong khi lau mặt, cậu nghiêm túc lắng nghe những câu hỏi của cảnh sát.
Miếu Quan Linh cổ trong làng đã bị cháy vào đêm qua, do vị trí quá xa nên khi phát hiện ra thì đã không thể cứu vãn, bị thiêu rụi hoàn toàn.
Có người dân đã tận mắt chứng kiến, đó là do Trọng Dương Hạ cố tình ném đầu thuốc lá gây ra hỏa hoạn.
Đây cũng là lý do mà họ gọi báo cảnh sát.
Về chuyện của A Linh và người ngoài, điều này không thuộc về sự quản lý của sở cảnh sát.
Nhưng hầu hết cảnh sát ở đây cũng là người Nạp Quan, có cùng niềm tin, vì vậy Lâm Vũ Sinh có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng người cảnh sát đang thẩm vấn mình trong ánh mắt có sự khinh thường không hề che giấu.
Lâm Vũ Sinh chỉ có thể giả vờ không thấy, chăm chú hồi tưởng lại chuyện hôm qua, cậu và Trọng Dương Hạ đã đi qua miếu, thực sự có dừng lại một chút, cậu cũng đã thấy Trọng Dương Hạ hút thuốc.
Thậm chí cậu còn nhớ Trọng Dương Hạ có thói quen vứt đầu thuốc lung tung.
Nhưng trước ánh mắt điều tra của cảnh sát, Lâm Vũ Sinh lắc đầu, mím môi: “Tôi đi phía trước, không để ý xem cậu ấy có hút thuốc hay có vứt tàn thuốc không.”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn có vẻ cảm thấy cậu nhất định đang bao che, lại hỏi thêm vài câu rồi lạnh nhạt cúi đầu ghi chép, không còn để ý đến Lâm Vũ Sinh nữa.
Tất cả đều phải chờ kết quả điều tra.
Lâm Vũ Sinh ở đồn cảnh sát đến chiều thì được thả ra, trong khi Trọng Dương Hạ với tư cách là nghi phạm thì bị tạm giam.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Vũ Sinh đã thấy vài thanh niên cùng làng đứng chờ ở cửa, họ nói là theo ý của trưởng làng đến đón Lâm Vũ Sinh về.
Lâm Vũ Sinh biết rằng đây là biện pháp nhằm ngăn cậu trốn thoát, nhưng cậu không có bất kỳ ý nghĩ nào muốn chạy trốn. Bởi vì Trọng Dương Hạ vẫn còn ở đây.
Trong số những người trẻ tuổi có một gương mặt quen thuộc, ánh mắt nhìn về phía Linh Vũ Sinh vừa đau lòng vừa lo lắng: “Vũ Sinh, cậu có sao không?”
Lâm Vũ Sinh mới ngẩng đầu nặng nề, nhìn về phía Tỉnh Trang một lúc, như thể mới tìm lại được giọng nói, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Làm sao có thể không sao? Chỉ là có người khác đi cùng, Tỉnh Trang nhíu mày không nói thêm gì.
Trên đường về, Tỉnh Trang ngồi cùng với Lâm Vũ Sinh ở hàng ghế sau của xe.
Y hạ thấp giọng: “Sự việc đã đến mức này, cậu không thể ngồi chờ chết được đâu, đúng không? Bây giờ về nhà, cậu theo tôi về nhà, tôi sẽ tìm cách nói chuyện với bố tôi.”
Lâm Vũ Sinh đưa tay sờ lên vết thương trên trán, từ chối nói: “Bây giờ tôi ở trong làng như con chuột, các cậu vẫn nên tránh xa tôi thì hơn.”
Tỉnh Trang có lòng tốt, nhưng Lâm Vũ Sinh không quên, sáng nay chính bố của Tỉnh Trang và chú Phan đã dẫn người đến nhà cậu.
Dù trước đây họ từng chơi thân với nhau, nhưng trước những chuyện nghiêm trọng như vậy thì làm sao có thể thiên vị.
Tỉnh Trang không đồng ý, im lặng một lúc lâu rồi lại gần Lâm Vũ Sinh, thì thầm bên tai cậu. Lâm Vũ Sinh nghe mà ngây ra, mắt mở to, mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, vội vẫy tay: “Không được, A Trang, tôi không thể làm như vậy.”
Tỉnh Trang rõ ràng trở nên sốt ruột, hạ giọng nói nhanh: “Nhưng còn cách nào khác chứ? Cứ làm theo những gì tôi nói, thì sẽ có cơ hội!”
“Tôi không thể.” Lâm Vũ Sinh lại từ chối, đột nhiên nhớ ra điều gì đó hỏi: “A Trang, chiều hôm qua cậu cũng ở đó, cậu có thấy cậu ấy vứt tàn thuốc không?”
Tỉnh Trang nghe vậy sắc mặt chợt đổi, tức giận nói: “Tôi ở đây lo lắng đến đổ mồ hôi, còn cậu thì chỉ chăm chăm vào cái tên đó! Hôm qua tôi rời đi sớm, không biết chuyện gì đã xảy ra cả.”
Mặc dù đã đoán được trước, nhưng Linh Vũ Sinh vẫn thất vọng cúi đầu thở dài.
Lúc này, cậu cảm thấy một nỗi hoang mang và bất lực chưa từng có. Không biết phải đối mặt với tất cả như thế nào, cũng không biết phải giải quyết chuyện trước mắt ra sao.
Kể từ khi sáng nay có người xông vào phòng của họ, thế giới của Lâm Vũ Sinh đã trở nên hỗn loạn. Vấn đề của A Linh đã khiến cậu đủ sốc, rồi lại xuất hiện chuyện đốt linh miếu, còn kéo cả Trọng Dương Hạ vào…
Tất cả những điều này khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bất lực.
Bị cô lập, không có ai để tâm sự, cũng không có ai để cậu tìm sự giúp đỡ. Người thân duy nhất có thể tin tưởng là ông nội của cậu, nhưng cái tát vào buổi sáng hôm nay đã rõ ràng thể hiện thái độ của ông.
Quan Linh Thần là tín ngưỡng cao nhất của dân tộc Nạp Quan, còn những hành động của Lâm Vũ Sinh, dù có ý hay không thì cũng đã vi phạm đại kỵ. Cậu không trách lựa chọn của ông nội, trong lúc này, việc cắt đứt quan hệ với cậu là đúng đắn.
Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy bối rối và buồn bã.
Người mà cậu yêu thương bị giam trong đồn cảnh sát, chờ đợi họ là một kết quả không may mà đã có thể đoán trước được.
Ba ngày sau, kết quả điều tra được công bố, xác nhận vụ cháy ở lăng mộ thực sự là do đầu lọc thuốc lá vứt đi của Trọng Dương Hạ gây ra.
Linh miếu là tài sản tập thể của Hà Hoa Đường, hỏa hoạn do Trọng Dương Hạ đã gây thiệt hại lớn, đủ điều kiện để khởi tố.
Chỉ cần Hà Hoa Đường truy cứu, Trọng Dương Hạ có thể sẽ phải đối mặt với án tù.
Con dao treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng đã rơi xuống, Lâm Vũ Sinh biết tin tức ngay lập tức đã chạy đến miếu to Quan Linh, một bước ba lạy, lạy đến cổng lớn, vết thương trên trán vừa mới kết vảy lại bị nứt ra rỉ máu.
Cậu không màng đến đau đớn, cậu đã cùng đường, hướng về đền thờ kêu khóc lớn: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Giúp con với, giúp con với…”