Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 22

Edit & beta: Yan

Đối mặt với kết quả điều tra, Trọng Dương Hạ không biết nói gì, đầu thuốc lá là do hắn vứt ra, hỏa hoạn rất có khả năng do hắn gây ra.

Nhưng đầu thuốc lá lúc đó đã bị rơi xuống cạnh chân giếng, cách đống cỏ dại trước cửa miếu còn một khoảng cách khá xa, và rõ ràng là tại hiện trường còn có vài người dân trong làng nghỉ chân, nếu đầu thuốc lá đã làm cháy cỏ dại, họ sao có thể không thấy.

Theo cuộc điều tra, tất cả dân làng có mặt lúc đó đều đồng thanh khẳng định họ cũng đã rời đi ngay sau khi Trọng Dương Hạ đi, không hề nghĩ rằng đầu thuốc lá đó sẽ gây ra hỏa hoạn. 

Dân làng ở Hà Hoa Đường luôn đoàn kết. 

Trọng Dương Hạ dù có bất mãn như thế nào, cũng không thể đưa ra bất kỳ chứng cứ nào có lợi cho bản thân để chứng minh sự trong sạch.

Đến mức không còn lời nào để nói, hắn thậm chí còn nở một nụ cười vô nghĩa.

Thật là buồn cười, bây giờ cả gia đình đều ngồi tù hết rồi.

Tưởng rằng mọi chuyện đã định, nhưng đột nhiên có người từ Hà Hoa Đường đến đón hắn.

Hắn được dẫn vào một ngôi đình rộng rãi và trang nghiêm, bên trong có hai hàng ghế đen đặt ở hai bên, lúc này hai bên đều có sáu ông lão tóc bạc, trong đó có cả trưởng làng.

Trọng Dương hạ từ từ tiến lại gần, ánh mắt rơi vào hai người ở giữa miếu.

Trán Lâm Vũ Sinh được băng bó, quỳ thẳng trên mặt đất, vóc dáng gầy gò hơn nhiều.

Bên cạnh cậu là một người phụ nữ cao ráo mặc áo vải trắng tinh.  

Trọng Dương Hạ được dẫn vào, đứng ở bên kia của Lâm Vũ Sinh.

Cửa miếu từ từ khép lại, phát ra âm thanh trầm đục.

Ánh sáng trở nên tối hơn một chút, khói trầm đang cháy trong miếu uốn lượn thành những hình dạng không đều, bay lên rồi tan biến, nhưng mùi hương càng lúc càng đậm.

“Được rồi, người đã đến.” Trưởng làng lên tiếng trước: “A Linh , cô vốn không nên tham gia vào chuyện trần tục, nhưng giờ là ngoại lệ, vậy cô nghĩ nên xử lý thế nào?”

Người phụ nữ mặc áo trắng, che mặt bằng khăn trắng, im lặng một lúc, giọng nói trong trẻo vang lên, “Mặc dù ngôi miếu cũ bị cháy, nhưng những thứ có giá trị bên trong đã sớm được chuyển đến ngôi miếu lớn, thiệt hại kinh tế thực tế không nghiêm trọng như vậy. Hãy tịch thu toàn bộ ruộng đất của nhà tôi để bồi thường, mọi người cũng đừng truy cứu trách nhiệm của chàng trai trẻ này nữa.”

Nói xong, vài vị lão nhân nhìn nhau thì thầm bàn tán.

Những gì mẹ Lâm Vũ Sinh nói là sự thật, trong miếu cổ ít vật quý giá, thật sự là ít, nếu phải nói thì vụ hỏa hoạn lần này đã phá huỷ những kỷ niệm quý giá và sự gửi gắm của mọi người, lớn hơn tổn thất kinh tế nhiều.

“Đất đai bị tịch thu thì con trai của cô sẽ phải làm sao?” Một ông lão khác lên tiếng: “Nó là A Linh, nó đã phạm phải sai lầm lớn, phải chịu phạt.”

Mẹ Lâm cúi đầu nhìn Lâm Vũ Sinh đang quỳ, ánh mắt đầy yêu thương, bà nâng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Vũ Sinh từng chút một.

Ngay sau đó, bà bất ngờ từ trong túi lấy ra một cái kéo, nắm chặt bím tóc “vô ưu biện” của Lâm Vũ Sinh.  

“Xoẹt—”  

“Dừng lại!”

Tiếng kêu hoảng hốt của trưởng làng và âm thanh của kéo cắt tóc đồng thời vang lên.

“Cô!” Trưởng làmg đứng dậy, lo lắng nói: “Cô đang làm gì vậy! Đây là bím tóc “vô ưu biện” của con trai cô! Chỉ được cắt hai lần trong đời, khi kết hôn và khi chết, nhưng hiện tại Lâm Vũ Sinh không thuộc về bất kỳ trường hợp nào trong hai trường hợp đó.”

“Con trai tôi đã bất kính với Quan Linh Thần , hôm nay sẽ cắt tóc để chuộc tội, rời khỏi Hà Hoa Đường, coi như là A Linh… hôm nay đã qua đời rồi đi.”

Mẹ Lâm nói những lời không may mắn nhất, nắm chặt bím tóc của con trai trong tay.

Người trưởng làng và vài vị lão nhân ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, nhíu mày.

Chưa từng có tiền lệ như vậy, Lâm Vũ Sinh bị cắt tóc. Thật là xui xẻo, nếu tiếp tục để cậu ở lại trong làng chịu đựng sự sỉ nhục….

Mẹ Lâm lại lên tiếng: “Tôi đã phục vụ Quan Linh Thần từ khi tám tuổi, luôn luôn tận tụy, không dám bất kính. Mười năm trước tôi không giúp được chồng tôi, mười năm sau tôi nhất định phải giúp con tôi. Huống chi các người

dám nói sự việc này xảy ra trong làng không có chút trách nhiệm nào sao? Nếu các người không đồng ý với kế hoạch của tôi để giảm nhẹ sự việc, ngày mai tôi sẽ tự treo mình ở đại điện linh miếu.”

Bà ấy nói với tốc độ không nhanh không chậm, không hạ thấp không kiêu ngạo, giống như đang tán gẫu, nhưng Lâm Vũ Sinh lại bị sốc thêm một lần nữa khi đột nhiên bị cắt tóc.

“Mẹ!” Lâm Vũ Sinh kích động muốn đứng dậy:”Đừng mà………………” 

Mẹ Lâm lại mạnh mẽ giữ chặt vai cậu, tự mình đối mặt với vài vị lão nhân một cách im lặng. Mẹ Lâm tuyệt đối có thể làm điều đó.

Mặc dù Lâm Vũ Sinh đã phạm phải điều cấm kỵ lớn, nhưng so với việc A Linh treo cổ ở miếu linh thiêng, điều mà từ xưa đến nay chưa từng xảy ra và mọi người cũng không dám nghĩ tới, cái nào quan trọng hơn.

Không ai dám đánh cược.

Một vài ông lão cúi đầu bàn bạc một hồi, cuối cùng đồng ý với giải pháp của mẹ Lâm Vũ Sinh.

“Các người đi đi.” Trưởng làng với vẻ mặt điềm tĩnh vẫy tay về phía Trọng Dương Hạ nói: “Cậu cũng nhanh chóng rời đi luôn!!”

Vậy là Lâm Vũ Sinh và mẹ, cùng với Trọng Dương Hạ, người từ đầu đến cuối không nói một câu nào rời khỏi miếu.

Vừa ra đến cửa lớn, Lâm Vũ Sinh đã quỳ xuống trước mẹ Lâm: “Mẹ ơi, con tưởng rằng mẹ sẽ không đến…………… mẹ, con…… con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ……………”

Mẹ Lâm có đôi mắt sáng và đầy tình cảm, ngay cả khi đeo khăn trắng cũng có thể thấy lúc trẻ là một mỹ nhân, những năm tháng ở miếu đã giúp bà có được phong thái nhã nhặn ôn hoà, bà đỡ con trai dậy, viền mắt ướt lệ.

Lâm Vũ Sinh đã cao hơn cả bà ấy.

“Sinh Sinh ngoan.” Mẹ Lâm rơi nước mắt nhưng lại nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Cắt tóc có sợ không?”

Lâm Vũ Sinh lắc đầu: “Con không sợ.”

“Mẹ nói bừa với họ đấy.” Mẹ Lâm đưa bím tóc mà bà cầm trong tay cho Lâm Vũ Sinh, rồi nghiêng người kéo Trọng Dương Hạ lại, đặt hai bàn tay lại với nhau.

“Mẹ coi hôm nay là ngày tốt lành cho hai đứa kết hôn.”

Lâm Vũ Sinh lập tức ngẩng đầu, muốn giải thích rằng cậu và Trọng Dương Hạ chưa đến bước đó, nhưng bị mẹ ngăn lại, bà nhìn Trọng Dương Hạ rất lâu và nghiêm túc.

Sức mạnh tình yêu của người mẹ khiến Trọng Dương Hạ cảm thấy lạ lẫm và khó chịu. Hắn nhíu mày, muốn rút tay lại, định nói gì đó.

Mẹ Lâm lại nói với hắn: “Con à, Sinh Sinh thật sự rất thích con. Hà Hoa Đường thì nó không thể ở lại được, con hãy dẫn nó đi, coi như chúng ta giúp con giải quyết vụ hỏa hoạn.”

Dừng lại một chút, bà lại nói tiếp: “Các con sẽ hạnh phúc.”

Trọng Dương Hạ im lặng vài giây, gật đầu nói: “Nhưng mà…..”

Mẹ Lâm lại không nghe hắn nói, quay đầu về phía Lâm Vũ Sinh đang bắt đầu khóc.

“Sinh Sinh, lần này con đi chắc chắn sẽ phải chịu đựng nhiều khổ sở, hãy coi đó là hình phạt và thử thách của Quan Linh Thần. Nhớ phải kiên cường, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sống ở miếu tốt lắm, chúng ta có duyên sẽ gặp lại. 

Mẹ Lâm rơi nước mắt làm ướt khăn che mặt, bà ôm vai Lâm Vũ Sinh, thì thầm bằng giọng địa phương: “Hãy dũng cảm nắm bắt hạnh phúc của chính mình, con à, mẹ mỗi ngày cầu nguyện cho con, mong con bình an vui vẻ, bất kể chuyện gì xảy ra, mẹ và bố con sẽ mãi yêu con.” 

“Mẹ ơi!” Lâm Vũ Sinh cũng khóc nghẹn, vai run rẩy.

“Con nhất định sẽ sống tốt, mẹ cũng vậy nhé…” 

Hai mẹ con ôm nhau nói chuyện một lúc, mẹ Lâm không thể ở lại lâu, luyến tiếc quay người rời đi. 

Hôm nay bà ấy can thiệp vào mọi việc, phải tự phạt ở trong miếu 5 năm, không thể tham gia bất kỳ nghi lễ thờ cúng nào và mọi hoạt động có thể ra khỏi miếu.

Nhìn bóng lưng mẹ mình vừa lạ vừa quen dần xa, trong lòng Lâm Vũ Sinh vô cùng buồn bã, mắt lại sưng lên như quả óc chó.

Sau này cậu rất khó để trở lại Hà Hoa Đường, hôm nay chia ly, không biết khi nào mới gặp lại mẹ.

Buồn thì buồn, nhưng lời của mẹ Lâm đã tiếp thêm sức mạnh cho Lâm Vũ Sinh sau nhiều cú sốc.

Cậu và Trọng Dương Hạ hiện giờ không thể ở lại làng lâu, trưởng làng tuy đồng ý cho họ rời đi, nhưng nếu gặp phải những người dân quá khích, bị đánh cũng không có chỗ mà báo.

Cả hai trở về nhà thu dọn đồ đạc.

Lâm Vũ Sinh có quá nhiều đồ, nhưng cậu không thể mang hết đi, cái này cũng không nỡ, cái kia cũng không nỡ, lạch cạch chạy lên chạy xuống. 

Trọng Dương Hạ từ đầu đến cuối không nói một lời nào, hành lý của hắn đã được chuẩn bị từ lâu, vì vậy hắn ngồi trên vali, hút điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Sau đó vứt đầu mầu thuốc lá xuống đất rồi giẫm lên nó.

“Trọng Dương Hạ.” Lâm Vũ Sinh đã dọn dẹp một lúc lâu, tâm trạng đã bình tĩnh lại. Cậu đi đến bên cạnh Trọng Dương Hạ, lấy ra một cái kéo: “Tôi sẽ cắt một chút tóc của cậu, theo như mẹ tôi nói hôm nay là ngày chúng ta… kết hôn, nên cắt tóc cùng nhau.”

Trọng Dương Hạ lạnh lùng ngẩng mắt lên, ánh mắt không có chút tia ấm nào.

Lâm Vũ Sinh vội vàng nói: “Tất nhiên điều này không phải là thật, chỉ là nếu không kết hôn, thì chính là cái chết, tôi hơi sợ.

Bình Luận (0)
Comment