Edit & beta: Yan
Ngày hôm sau, hai người đã vội vàng đến ga tàu cao tốc.
Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ ra khỏi tỉnh, cũng chưa từng đi tàu cao tốc, cẩn thận theo sau Trọng Dương Hạ, hắn làm gì cậu cũng học làm theo.
Chờ ở sân ga một lúc lâu, tàu đến, Lâm Vũ Sinh theo sau Trọng Dương Hạ lên tàu, chen chúc giữa một đám hành khách cầm theo nhiều túi lớn nhỏ, từ từ đi vào trong.
Họ đã mua ghế ngồi cạnh nhau, Trọng Dương Hạ để Lâm Vũ Sinh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, còn mình thì đặt hành lý của hai người lên giá hành lý.
Lâm Vũ Sinh ngồi vào chỗ, ánh mắt lấp lánh sự tò mò, cậu nhìn quanh, tay nhẹ nhàng x** n*n tay vịn, học theo cách của những hành khách xung quanh để điều chỉnh tựa lưng ghế, còn không quên lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh vật bên ngoài đang vụt qua.
Hai phút trước khi tàu khởi hành, bên trong toa tàu mới dần dần trở nên yên tĩnh từ sự ồn ào, bên cạnh, Trọng Dương Hạ dường như rất mệt, chơi điện thoại một lúc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tàu chạy ổn định, cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi lại, Lâm Vũ Sinh cảm thấy Trọng Dương Hạ thở đều, nên rất nhẹ nhàng, lén lút nâng điện thoại lên, tay trái làm dấu V, nhấn nút chụp ảnh.
Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ, nền rất lộn xộn, còn chụp được nửa bờ vai của một đứa trẻ bên kia lối đi. Trong ảnh, mắt Lâm Vũ Sinh còn sưng, trên trán băng một miếng băng nhỏ, góc cạnh hơi vàng. Cậu chăm chú nhìn vào ống kính, bên cạnh là Trọng Dương Hạ nhắm mắt chỉ lộ ra một bên mặt.
Lâm Vũ Sinh ngơ ngẩn ngắm bức ảnh chụp chung trên điện thoại, cảm thấy chưa đủ, lại quay sang nhìn Trọng Dương Hạ, từ đường cong mượt mà trên trán chuyển sang sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn hồng hào rồi đến cằm thanh thoát, mỗi phần da đều như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.
Không thể không thừa nhận rằng khi Trọng Dương Hạ im lặng, thật sự đẹp trai đến mức Lâm Vũ Sinh cũng là con trai cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Lâm Vũ Sinh nhìn chằm chằm vào Trọng Dương Hạ một lúc lâu, không nhịn được mà khẽ nhếch môi, tựa lưng vào ghế một cách an tâm.
Sự bất ngờ đến đột ngột này đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch yêu xa của cậu, nhưng may mắn là mặc dù trong lòng Trọng Dương Hạ rất tức giận, nhưng khi mẹ Lâm đề nghị để hắn đưa Lâm Vũ Sinh rời khỏi Hà Hoa Đường thì Trọng Dương Hạ vẫn đồng ý.
Dù là vì mềm lòng, hay vì cảm giác tội lỗi với gia đình họ Lâm khi đạt được thỏa thuận hòa giải để miễn án tù cho Trọng Dương Hạ, điều này đối với Lâm Vũ Sinh mà nói, là một kết quả may mắn trong cái xui.
Chỉ cần ở bên cạnh Trọng Dương Hạ, bất kể ở đâu cậu đều cảm thấy có hy vọng, dù cho Trọng Dương Hạ hiện tại lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa, nhưng Lâm Vũ Sinh tin rằng cuối cùng cũng có thể lay động hắn, giúp mối quan hệ của họ khôi phục, thậm chí tiến xa hơn.
Tàu cao tốc không thể đến thẳng, họ xuống tàu sau ba giờ và chuyển sang tàu khác, ngồi trong phòng chờ, Lâm Vũ Sinh chạy đi mua bánh mì và nước khoáng, hai người ngồi lại ăn cùng nhau.
“Trọng Dương Hạ.” Lâm Vũ Sinh vặn chặt nắp chai, lấy điện thoại ra: “Cậu vẫn chưa cho tôi số điện thoại, cho tôi nhé, đến thành phố Z, nếu cậu về nhà thì chúng ta cũng dễ liên lạc hơn.”
“Đến thành phố Z, chúng ta sẽ thuê một căn nhà để ổn định trước, sau đó tôi sẽ đi tìm việc.” Lâm Vũ Sinh tự nói ra kế hoạch đã nghĩ sẵn: “Khi nào cậu rảnh thì cứ qua tìm tôi, hoặc nếu tiện thì tôi cũng có thể đến nhà tìm cậu.”
Nói xong, Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu nhìn phản ứng của Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ nghịch cái chai nước khoáng trong tay, bóp méo nó, sau khi thả tay ra lại trở về hình dáng cũ, làm như vậy hai lần, hắn mới nhận lấy điện thoại của Lâm Vũ Sinh, nhập vào một dãy số.
11 con số nằm trên màn hình điện thoại, nhưng lại mang đến cho Lâm Vũ Sinh tràn đầy cảm giác an toàn, cậu vui vẻ nhắn tin, lưu số của Trọng Dương Hạ thành “Dương Hạ”.
“Đi thôi.” Trọng Dương Hạ đứng dậy: “Đi xếp hàng.”
“Hả? Được, đi thôi.”
Chuyến tàu cao tốc này sẽ đến thẳng thành phố Z sau 7 giờ 28 phút, và thành phố Z là điểm dừng cuối cùng.
Lâm Vũ Sinh chăm chú nghe xong thông báo, lấy điện thoại ra đặt lên bàn nhỏ, cắm tai nghe có dây vào, nhỏ giọng hỏi Trọng Dương Hạ có muốn xem phim không.
Trọng Dương Hạ liếc qua màn hình điện thoại của Lâm Vũ Sinh, đó là một bộ phim hài nước ngoài. Lâm Vũ Sinh ngại ngùng cười cười:
“Tôi thấy nhiều người trên mạng nói, ngồi tàu cao tốc xem phim có thể gi*t thời gian.”
Cậu không dám nói mình đã xem một video, trong video đó, một cặp đôi ngồi trên tàu cao tốc, mỗi người đeo một bên tai nghe tựa vào nhau. Tiếng ồn xung quanh như không liên quan đến họ, họ ở trong không gian nhỏ bé của mình, hạnh phúc và ngọt ngào.
Cảnh đó ngay lập tức chạm vào trái tim của Lâm Vũ Sinh, vì vậy cậu đã cẩn thận tìm bộ phim này, muốn xem cùng Trọng Dương Hạ.
Nhưng Trọng Dương Hạ lại lắc đầu nói: “Cậu xem đi, bộ này tôi xem rồi.”
Lâm Vũ Sinh ngay lập tức nhíu mày “Ồ” một tiếng, sờ mũi mình.
Trọng Dương Hạ lại vô tình hỏi: “Cái ngôi miếu bị cháy đó giá trị bao nhiêu?”
“Hả?” Lâm Vũ Sinh tạm dừng động tác đang đeo tai nghe, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trong đó thực ra cũng không còn gì nhiều, quý giá nhất chắc là hai bức tượng thần do các bậc thầy điêu khắc, tính ra cũng chỉ khoảng hai mươi mấy vạn, đất đai nhà tôi dùng để bồi thường cũng đủ rồi.”
Sợ rằng Trọng Dương Hạ có áp lực tâm lý, Lâm Vũ Sinh an ủi nói: “Cũng không có gì, cậu đừng để trong lòng, ban đầu tôi cũng định ra ngoài mở tiệm thuốc Đông y, đến lúc đấy đất cũng thành đất hoang rồi, có thể đổi lấy bình an cho cậu thì cũng đáng giá.”
Trọng Dương Hạ nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Sinh, ánh mắt từ trán đối phương chầm chậm trượt xuống đáy mắt Lâm Vũ Sinh, một giây âu giây Trọng Dương Hạ nở một nụ cười không rõ ràng lắm: “Ngốc.”
“Ê hê.” Lâm Vũ Sinh bị mắng ngược lại còn vui vẻ, khoảng thời gian này Trọng Dương Hạ trừ khi cần thiết gần như không nhìn thẳng vào mắt cậu, giống như đã đặt một lớp thủy tinh trong suốt xung quanh mình, ngăn cách mọi thứ. Có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, nhưng Lâm Vũ Sinh không thể tiến gần một bước nào.
Tiếng gọi ngốc nghếch đó đã kéo Lâm Vũ Sinh trở lại lúc họ còn ổn, lúc đó Trọng Dương Hạ thường xuyên mắng cậu như vậy, nhiều khi cũng pha chút cợt nhả, nghe nhiều rồi, Lâm Vũ Sinh thực ra hiểu rõ điều đó.
“Ngốc” trong miệng Trọng Dương Hạ không phải để mắng, mà là một cách chiều chuộng để nói Lâm Vũ Sinh ngốc nghếch.
Đây thực sự là một khởi đầu rất tốt, Lâm Vũ Sinh nghĩ vậy.
Bộ phim kéo dài hai tiếng, sau khi xem xong, cổ Lâm Vũ Sinh hơi đau, cử động qua lại, Trọng Dương Hạ ở bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối đó hai người ăn cơm hộp. Tàu đi qua một thị trấn nhỏ, Lâm Vũ Sinh nhìn ra ngoài một lát, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cậu quay đầu tựa vào lưng ghế, quay mặt về phía Trọng Dương Hạ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ dài, thậm chí không mơ thấy gì cả.
Lâm Vũ Sinh bị đánh thức bởi một loạt thông báo bằng giọng nói.
“Thưa quý khách, chào mừng quý khách lên tàu, điểm tiếp theo là điểm đến cuối cùng của chuyến tàu này, trạm Z Nam Châu , xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý cá nhân…”
Lâm Vũ Sinh ngủ quá say, những ồn ào do các trạm dừng chân dọc đường gây ra cũng không đánh thức được cậu.
Cho đến lúc này, Lâm Vũ Sinh mơ màng mở mắt, cậu nhìn lên màn hình LED cuộn trong toa tàu hiển thị thông tin chuyến tàu sắp đến ga, quả thật là sắp đến thành phố Z rồi.
“Trọng Dương Hạ, chúng ta đến rồi!” Lâm Vũ Sinh mở to mắt, hưng phấn nhìn sang bên cạnh.
Xung quanh không hề yên tĩnh, không ít hành khách đã bắt đầu đứng dậy lấy ba lô từ trên giá hành lý xuống, chuẩn bị sẵn sàng xuống tàu.
Tiếng nói chuyện vang lên không ngớt, tai của Lâm Vũ Sinh dường như bị ai đó bịt lại, cậu cứng đờ tại chỗ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi bên cạnh.
Vị trí mà Trọng Dương Hạ ngồi hiện tại trống rỗng.