Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 25

Edit & beta: Yan

Lâm Vũ Sinh khựng lại một lúc, da đầu tê rần, cậu đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía giá để hành lý, hành lý của Trọng Dương Hạ đã biến mất không còn gì.

“Trọng Dương Hạ!” Một nỗi sợ hãi lớn tức thì bao trùm lấy Lâm Vũ Sinh, cậu sốt ruột nhìn quanh trong toa, giọng nói run rẩy gọi: “Trọng Dương Hạ, cậu ở đâu?!”

Tiếng kêu đột ngột này khiến mọi người xung quanh lần lượt nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.

Lòng Lâm Vũ Sinh lo lắng như lửa đốt, bước chân không tự chủ hướng về phía nhà vệ sinh. Mỗi khi đến gần một bước, trong lòng cậu lại dấy lên một tia hy vọng mong manh. 

Đến cửa nhà vệ sinh, thấy cửa đóng chặt, cậu càng sốt ruột đập cửa, lớn tiếng gọi: “Trọng Dương Hạ, là cậu sao? Nếu ở bên trong thì trả lời tôi một tiếng!”

Cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông vạm vỡ bước ra với vẻ tức giận, cau mày hét lên với Lâm Vũ Sinh: “Gào cái gì mà gào! Mày bị điên à!” Nói xong, hắn hằn học xô vai Lâm Vũ Sinh rồi bỏ đi.

Vai Lâm Vũ Sinh đau nhói, nhưng cậu không để ý, bắt đầu phát điên chạy về phía đầu toa: “Trọng Dương Hạ! Trọng Dương Hạ!”

Hành động của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của một nhân viên phục vụ, một nhân viên phục vụ chạy đến chặn Lâm Vũ Sinh lại, Lâm Vũ Sinh thấy nhân viên tàu, như thể bắt được một cọng rơm cứu mạng: “Phiền anh, giúp tôi tìm người tên Trọng Dương Hạ, tôi không tìm thấy cậu ấy!”.

Nhân viên phục vụ thấy Lâm Vũ Sinh kích động, trên trán còn dán băng gạc, vội vàng đưa Lâm Vũ Sinh về chỗ ngồi, hỏi han cẩn thận tình hình, lại an ủi Lâm Vũ Sinh đừng lo lắng, sau đó đi sang một bên gọi điện thoại.

Hai phút sau, nhân viên phục vụ thông báo với Lâm Vũ Sinh rằng Trọng Dương Hạ không bị lạc hay gặp phải tình huống khẩn cấp nào, hắn chỉ xuống tàu ở một trạm trước đó. Về hướng đi sau đó nhân viên phục vụ không biết.

Nghe vậy, Lâm Vũ Sinh khẽ run rẩy, khó tin lắc đầu, lẩm bẩm: “Xuống tàu trước? Làm sao có thể…”

“Thật đấy.” Lúc này, một dì mặc áo ngắn tay xanh ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng: “Cậu bé đẹp trai đó, đẹp trai quá! Cậu ta tự mình mang hành lý xuống ở trạm trước, và trước khi xuống xe còn cúi đầu nhìn cháu một lúc, lúc đó cháu ngủ say lắm.”

Mọi người trong toa đều nhìn Lâm Vũ Sinh.

Lập tức đôi mắt cậu đỏ hoe, như thể sắp không đứng vững.

“Này…..” Bà dì đó tiếp tục nói: “Cậu bé à, đừng lo lắng, có lẽ cậu ta có việc gì gấp nên đã xuống trước rồi, cháu hãy gọi điện cho cậu ta xem.”

Lâm Vũ Sinh lúc này mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số của Trọng Dương Hạ mà cậu vừa lưu vào hôm nay.

“Xin chào, số bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng kiểm tra lại.”

Giọng nữ máy móc lạnh lùng từ điện thoại đâm vào tai Lâm Vũ Sinh khiến toàn thân cậu cứng đờ.

Nhiều ánh mắt vẫn tập trung vào cậu, cùng lúc đó thông báo tàu vào ga vang lên, Lâm Vũ Sinh tái mặt đặt điện thoại xuống, nói với nhân viên phục vụ trước mặt: “Không sao… tôi, tôi sẽ đợi cậu ấy ở nhà ga.”

Ánh mắt của nhân viên nhìn Lâm Vũ Sinh có chút không đành lòng, an ủi: “Có lẽ thật sự có chuyện gì gấp thì sao?”

Lâm Vũ Sinh gật đầu, không nói gì nữa, thật ra là cậu đã mất hết sức lực để nói, một câu cảm ơn lơ lửng trong đầu, nhưng lại không thể mở miệng.

9 giờ 8 phút, Lâm Vũ Sinh ôm hai chiếc ba lô của mình, nặng nề bước xuống tàu ở cuối đám đông, vừa đặt chân xuống đất, một chút không để ý liền suýt ngã. Cậu loạng choạng đứng vững, nhất thời có chút không phân rõ phương hướng, vội vàng đuổi theo đám hành khách vừa xuống cùng chuyến tàu, đi theo họ.

Ga Z Nam Châu thật lớn, là sự phồn hoa mà Lâm Vũ Sinh chưa từng thấy, dưới trần nhà cao vút đèn đuốc sáng rực, mỗi một viên gạch đều sáng bóng, chiếu lên sự nhỏ bé và chật vật của Lâm Vũ Sinh.

Lâm Vũ Sinh đi theo sau đám đông, cảm thấy cơn gió thổi tới mang theo hơi thở của tiền bạc.

Từ cửa ga tàu đi ra, Lâm Vũ Sinh đi về hướng ít người, tìm được một bãi cỏ, cậu ngồi phịch xuống, lấy điện thoại ra gọi lại cho Trọng Dương Hạ.

Cậu vẫn ôm một chút hy vọng, hy vọng vào một kết quả may mắn.

“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thật, xin vui lòng kiểm tra lại và gọi lại…”

Trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc, Lâm Vũ Sinh thở dài thật sâu, cậu đặt điện thoại xuống ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ánh đèn rực rỡ của thành phố Z nhuộm màu cả bầu trời, nhưng lại khiến Lâm Vũ Sinh vô cùng hoang mang.

Cậu đã luôn nghĩ sai, sai từ ban đầu. Cứ tự cho rằng Trọng Dương Hạ chỉ là nhất thời khó chấp nhận chuyện đó, trong lòng có chút giận nên thời gian này mới lạnh nhạt một chút.

Lâm Vũ Sinh đã chìm sâu bởi khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi trước đó, cứ nghĩ rằng đối với Trọng Dương Hạ mà nói… ít nhất, ít nhất cũng có một chút thích mình, nếu không Trọng Dương Hạ sao có thể nói là nhớ số điện thoại của Lâm Vũ Sinh.

Đó rõ ràng là một tín hiệu có thể tiếp tục.

Chỉ tiếc rằng tất cả đã bị phá vỡ bởi một tai nạn, ngọn lửa tình yêu còn chưa kịp bùng cháy đã tắt ngấm.

Vì vậy, việc Trọng Dương Hạ vứt bỏ cậu cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hóa ra câu chửi ngốc nghếch cuối cùng không phải là nuông chiều, mà là Trọng Dương Hạ thực sự nghĩ rằng Lâm Vũ Sinh là một kẻ ngốc. Trọng không hề thích cậu một chút nào, từ đầu đến cuối đều không.

Lâm Vũ Sinh có chút muốn khóc, mũi nghẹt, cậu kéo khóa kéo ra tìm khăn giấy, sờ mãi không thấy, bèn bật đèn pin điện thoại soi vào cặp.

Cùng lúc tìm thấy khăn giấy, Lâm Vũ Sinh mới phát hiện ra thông báo có một tin nhắn chưa đọc.

[Kính gửi quý khách: Số tài khoản 7724 của quý khách ngày 26/06 lúc 20:06 đã nhận được 280.000,00 nhân dân tệ từ Trọng Dương Hạ, số dư hiện tại là 342.321,29 nhân dân tệ.]”

Lâm Vũ Sinh ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, vô thức lặp lại số dư hai lần, đây thực sự là một khoản tiền lớn, Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

Thì ra câu hỏi vu vơ của Trọng Dương Hạ trên xe là có ý này.

Hắn cũng đã trả lại sự giúp đỡ mà nhà họ Lâm đã cho hắn, không ít thì nhiều.

Đầu óc Lâm Vũ Sinh ong ong, tay chân như có kiến đang bò có chút tê dại

Ở lối ra không xa, hành khách thỉnh thoảng lại đi ra từng đợt.

Lâm Vũ Sinh ngồi một mình một lúc lâu, cuối cùng mới điều chỉnh được cảm xúc của mình. Dù sao thì bây giờ đã gần mười giờ rưỡi, cậu phải tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Sự phồn hoa của thành phố Z khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy tò mò, ngay cả khi vào buổi tối, những con phố vẫn đông người, những chiếc xe trên đại lộ nối đuôi nhau như những chuỗi ngọc trai , màn hình LED của các tòa nhà cao tầng phát những quảng cáo đầy màu sắc, tạo thành một bức tranh chuyển động.

Lâm Vũ Sinh đi bộ vào một con hẻm có vẻ hơi xa đường lớn, cố gắng tìm một nhà trọ rẻ hơn để nghỉ.

Tìm được một vài nơi đều có giá tối thiểu 388 một đêm,  Lâm Vũ Sinh không nỡ, đi ra gặp một bà cô đang ăn hạt dưa ở góc phố nói rằng nhà cũng có nhà trọ, thấy Lâm Vũ Sinh là người ở nơi khác đến nên cho rẻ hơn một chút, 108 tệ một đêm.

Lâm Vũ Sinh có chút do dự, người phụ nữ lớn tuổi chỉ tay sang bên cạnh: “À, tòa nhà đó, có hơi cũ một chút, nếu không giá này không thể được, người trẻ tuổi đến thành phố để kiếm tiền vất vả mà, tiết kiệm được thì tiết kiệm một chút đi.”

Đó là một tòa nhà dân cư rất cũ, chỉ treo một tấm biển nhỏ “Khách sạn XX” trên cửa sắt ở tầng một, vừa nhìn đã biết là không có giấy phép kinh doanh.

Thấy vẻ mặt Lâm Vũ Sinh do dự, người phụ nữ lớn tuổi lẩm bẩm một câu: “Thấy cậu đáng thương mới có giá này, không ở thì thôi.” Rồi định đi.

“Ê!” Lâm Vũ Sinh lúc này mới quyết định: “Ở, tôi ở.”

Đi vào cửa sắt, người phụ nữ lớn tuổi dẫn Lâm Vũ Sinh rẽ phải vào một căn phòng nhỏ để làm thủ tục nhận phòng, dùng điện thoại quét mã để thanh toán, người phụ nữ lớn tuổi đưa cho cậu một chiếc chìa khóa sắt: “Phòng đầu tiên ở tầng hai.”

Đèn ở cầu thang đều hỏng, may mắn là phòng ở ngay góc rẽ ở tầng hai, Lâm Vũ Sinh mò mẫm lên lầu trong bóng tối, mở cửa.

Bên trong phòng trông có vẻ khá sạch sẽ, Lâm Vũ Sinh thở phào nhẹ nhõm, tắm rửa xong liền nằm lên giường, cậu cảm thấy mình vẫn phải đi tìm Trọng Dương Hạ.

Dù thế nào thì cậu cũng phải gặp lại hắn.

Nghĩ như vậy, Lâm Vũ Sinh từ từ nhắm mắt lại.

Đây là đêm đầu tiên cậu đến thành phố Z, không khí hơi khô, nhiệt độ vừa phải, bên ngoài không được yên tĩnh lắm, nhưng cậu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh cảm thấy đầu mình sưng lên đau nhức như bị ai đó đập, cả căn phòng bao trùm một mùi kỳ lạ. Cậu ngồi dậy nhìn quanh, không có gì bất thường.

Cậu mang theo ba lô xuống lầu trả phòng, đợi nửa ngày không thấy ai, bụng cũng đói, bèn ra cửa hàng tạp hóa đối diện mua đồ, lúc thanh toán, thử hai lần đều báo số dư không đủ.

Tim cậu thót lên một cái, một dự cảm chẳng lành ập đến trong lòng Lâm Vũ Sinh, cậu vội mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại di động, và đột nhiên đồng tử cậu như muốn nổ tung bởi hàng chục lịch sử bên trong.

Lịch sử cho thấy, tài khoản của Lâm Vũ Sinh đã nạp tiền hàng chục lần, nạp nhiều loại thẻ và X tệ kỳ lạ trong một đêm…..

Số tiền trong thẻ ngân hàng của cậu ban đầu là 342,321,29 tệ, bây giờ chỉ còn lại 21,29 tệ.

_________

Một chú tinh tinh:

Tiểu Lâm: Ở thành phố lừa đảo nhiều quá , tôi muốn về quê T_T.

Bình Luận (0)
Comment