Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 26

Edit & beta: Yan

Lâm Vũ Sinh xách hai chiếc ba lô của mình bước ra khỏi đồn cảnh sát, ánh mặt trời chói chang khiến mắt cậu cay xè. 

Trong đầu cậu không ngừng vang vọng lời của viên cảnh sát vừa nãy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nơi đó căn bản không phải là khách sạn, mà là khu dân cư cho thuê. Bọn lừa đảo thuê cả tầng một và tầng hai, biến nó thành một “quầy lễ tân đăng ký chỗ ở” và các phòng khách sạn bình thường. 

Khi thời cơ đến, chúng treo một tấm biển cũ trên cửa sắt ở tầng một. Chúng xuất hiện vào ban đêm, chỉ chờ đợi những khách như Lâm Vũ Sinh từ nơi khác đến, chưa trải sự đời, đi một mình và ham rẻ.

Lúc Lâm Vũ Sinh quét mã để thanh toán, cái mã QR đó đã là một phần của cái bẫy rồi. Đợi cậu lên lầu uống chai nước khoáng đã bị động tay động chân để ở đầu giường, sau khi ngả lưng xuống giường lại thổi thuốc mê vào phòng, dù có động đất cũng không tỉnh giấc.

Sau đó, kẻ lừa đảo vào phòng cậu, lấy điện thoại của cậu dùng thủ đoạn đặc biệt để lấy hết tiền.

Đợi đến khi Lâm Vũ Sinh tỉnh dậy báo cảnh sát, kẻ lừa đảo đã sớm cao chạy xa bay, thông tin thuê nhà để lại đương nhiên cũng là giả.

Sau khi hoàn thành thủ tục, cảnh sát bảo Lâm Vũ Sinh chờ đợi tin tức, sẽ cố gắng giúp cậu điều tra. 

Chỉ là sự tiếc nuối vô tình lộ ra trong mắt đối phương, khiến tim Lâm Vũ Sinh rơi xuống vực sâu. Cậu đứng dưới hiên, có chút không muốn bước ra ánh nắng, đó là tiền tiết kiệm mấy năm vất vả của cậu, còn có cả tiền Trọng Dương Hạ vừa trả cho cậu.

Tất cả đều không còn nữa rồi.

Bụng kêu ọc ọc, Lâm Vũ Sinh mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì từ bữa cơm chiều hôm qua trên tàu cao tốc.

Có lẽ kẻ lừa đảo lo điện thoại có định vị thì phiền phức, hoặc cũng có thể căn bản là không thèm để ý đến cái điện thoại đểu của Lâm Vũ Sinh. Tóm lại, trong cái rủi cũng có cái may, Lâm Vũ Sinh tiêu hết mười tám tệ còn lại trong thẻ, tìm một quán mì ăn một tô mì.

Chuyện tìm Trọng Dương Hạ tạm thời gác lại, Lâm Vũ Sinh cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là phải nghĩ cách làm sao để lấp đầy cái bụng đói của mình.

Ở thành phố Z nơi tấc đất tấc vàng, làm thế nào để tìm được một công việc trong thời gian ngắn nhất đây?”

Lâm Vũ Sinh đã chạy rất nhiều nơi, nói rất nhiều, cúi chào rất nhiều lần, nhưng không nơi nào thuê cậu. Không bằng cấp, không kinh nghiệm, lại là người từ tỉnh khác đến nói tiếng phổ thông không chuẩn, không ông chủ nào muốn thuê.

Trên người Lâm Vũ Sinh đã không còn tiền, cậu đi bộ trên những con đường sạch bóng ở thành phố Z, đến tận chiều tối, bụng đói cồn cào, toàn thân vô lực.

Cậu tra trên điện thoại, thấy có người nói nếu không được thì vay tiền online để chống đỡ, Lâm Vũ Sinh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Không tìm được việc, vay cũng không trả nổi.

Trời đã tối mịt, điện thoại cũng sắp hết pin, Lâm Vũ Sinh ngồi xuống bên bồn hoa, ngước đầu nhìn trời. Những tòa cao ốc của thành phố chia cắt bầu trời đêm, từ góc nhìn của Lâm Vũ Sinh, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không vô định.

Thành phố lớn phồn hoa, từng viên gạch, từng mái ngói được xây nên từ tiền bạc, Lâm Vũ Sinh chìm sâu trong đó, nhưng lại không tìm được một nơi có thể dừng chân.

Đùng đùng—-

Từ trên trời truyền đến một tiếng động lớn, trong chớp mắt gió lớn nổi lên, đây là dấu hiệu của cơn mưa sắp đến.

Lâm Vũ Sinh lập tức bật dậy, vội vàng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một nơi trú mưa, khó khăn lắm mới tìm được một siêu thị, cậu vội vàng lẻn vào, chân trước vừa bước vào giây sau mưa lớn đã trút xuống mặt đất.

Siêu thị này khá lớn, Lâm Vũ Sinh giả vờ là khách hàng, chậm rãi đi lại giữa các kệ hàng, mong mưa nhanh tạnh.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, sắp đến chín giờ rồi mà mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng tạnh.

Nhìn thấy người trong siêu thị ngày càng ít đi, thấy nhân viên ở đằng xa thỉnh thoảng lại ném ánh mắt cảnh giác về phía mình, tay nắm chặt bộ đàm như thể sẵn sàng xông tới, Lâm Vũ Sinh thực sự không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vội vàng rời đi.

Nhân lúc mưa nhỏ hơn một chút, Lâm Vũ Sinh cắm đầu chạy thục mạng, chạy mãi thì chạy vào một công viên, cậu đột nhiên nhìn thấy trong gầm cầu ở đằng xa có mấy cái lều sáng đèn.

Đó là nơi tập trung của những người vô gia cư.

Cảm giác ướt sũng toàn thân thật khó chịu, Lâm Vũ Sinh không nghĩ nhiều mà chạy về phía đó.

Ở ngoài cùng của hang cầu có một người vô gia cư vắt khăn trên vai đang đánh răng, Lâm Vũ Sinh lễ phép mở miệng: “Chào anh, cái đó…… tôi có thể vào trong được không?”

Đối phương ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vũ Sinh, nhổ ra một ngụm nước bọt: “Ai thèm quản mày.” Nói xong, òng ọc òng ọc uống mấy ngụm nước súc miệng, xoay người đi vào lều.

Lâm Vũ Sinh cười gượng hai tiếng, nghiêng người men theo mép lều của anh ta đi vào bên trong, bên trong còn có những người khác, có người ngủ trong lều, có người thì quấn chăn ngủ dưới đất, Lâm Vũ Sinh cẩn thận khom lưng đi vào, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống nhỏ bên cạnh một chiếc lều màu xanh ở tận phía trong.

Thật may mắn khi tìm được một nơi để trú, Lâm Vũ Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Cậu cúi xuống vỗ vỗ những giọt nước trên ba lô, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, vì ba lô chống nước nên quần áo bên trong không bị ướt.

Cậu nhìn trái nhìn phải, xác nhận mọi người đã nằm xuống hết, không ai nhìn về phía mình, liền lấy một bộ quần áo từ trong ba lô ra chuẩn bị thay.

Soạt

Khóa kéo của chiếc lều xanh bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, ngay sau đó một cây lau nhà thò ra.

Không, không phải cây lau nhà, mà là một cái đầu người, chỉ là tóc của người đó quá dài và rối bời, từng sợi từng sợi rũ xuống, ánh sáng dưới gầm cầu lại tối tăm, nên nhìn trông giống như một cái chổi lau nhà.

Cái ‘đầu chổi lau nhà’ đứng yên hai giây, ngay sau đó từ trong khe hở của lều trại thò ra một bàn tay trắng trẻo, vén tóc lên.

Lâm Vũ Sinh nhìn thấy một khuôn mặt… một khuôn mặt lem luốc nhưng xinh đẹp.

Nói là xinh đẹp, bởi vì khuôn mặt đó rất nhỏ, đúng chuẩn mặt trái xoan, sống mũi cao, mắt to miệng nhỏ, thanh tú xinh xắn. Chỉ là cả khuôn mặt không biết bị làm sao có vài vệt màu đen, bên trái bên phải đều có đầy trên mặt.

“Ê, người mới đến à?”

Lâm Vũ Sinh tay nắm chặt quần áo, ngơ ngác đáp lại một câu: “À, chào cậu.”

“Đầu chổi” kéo khoá lều xuống thêm một chút, cả người chui ra, Lâm Vũ Sinh lúc này mới nhìn rõ đối phương dáng người có chút gầy yếu, mặc áo ba lỗ trắng quần short đen, đi dép lê, giọng nói cũng trẻ trung như người của anh ta.

“Người tỉnh khác à? Cậu đừng thay ở đây, đến lều của tôi đi.”

Lâm Vũ Sinh có chút ngại ngùng xua tay: “Thôi khỏi, người tôi ướt quá……”

“Đầu chổi” đột nhiên cúi người xuống, nhỏ giọng nói với Lâm Vũ Sinh: “Cậu đừng thấy mấy người này bây giờ đều bình thường, biết đâu cậu vừa c** q**n áo ra là bọn họ đều lén nhìn cậu đấy, buổi tối mấy người còn đè cậu ra, h**p……”

“Đệt!” Lâm Vũ Sinh giật mình, căng thẳng nhìn về phía bên phải: “Thật á?!”

“Đầu chổi” gật đầu như giã tỏi: “Thật đó!”

Lâm Vũ Sinh có chút hoảng sợ, “Đầu chổi” lại nói: “Đi đi, đến lều của tôi mà thay.”

Người khó chịu quá, Lâm Vũ Sinh đành cảm ơn, chui vào lều của “Đầu chổi”, thật bất ngờ trong lều rất sạch sẽ gọn gàng, Lâm Vũ Sinh không nhìn nhiều, nhanh chóng thay quần áo rồi chạy ra.

“Đầu chổi” đang hút thuốc, tiện thể giữ giúp Lâm Vũ Sinh cái ba lô.

“Cảm ơn nha.” Lâm Vũ Sinh có chút ngại ngùng.

“Tôi tên là Quý Tích.”

“Jiji?!” Lâm Vũ Sinh há mồm hết cỡ: “Tên trâu bò quá…..”

(Em Sinh hiểu lầm tên của Quý Tích là jiji (鸡鸡) nghĩa là “c** **” của con trai á =))))

Quý Tích cười rung người tàn thuốc theo đó mà rơi xuống đất, lại bị làn gió hơi ẩm ướt thổi bay đi: “Chữ Quý trong chữ mùa (季节), chữ Tích trong dấu vết (痕迹).”

Lâm Vũ Sinh bị những suy nghĩ bẩn thỉu của mình làm cho có chút xấu hổ, gãi gãi đầu rồi cũng tự giới thiệu: “Tôi tên là Lâm Vũ Sinh.”

Lời vừa dứt, bụng của Lâm Vũ Sinh phát ra một tiếng động trời. Hai người im lặng một lát, Quý Tích mở miệng trước: “Cậu chưa ăn cơm à?””

Mặt Lâm Vũ Sinh hơi đỏ lên: “Ừa, tiền của tôi bị lừa mất rồi, cũng không tìm được việc làm.”

Ồ, cũng có nhiều người trẻ giống cậu lắm. Quý Tích giơ tay hút thuốc, vẻ mặt thản nhiên: “Bị lừa mấy ngàn?”

“Hơn ba mươi vạn…” Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng nói.”

“Cướp à?!” Quý Tích đột nhiên quay đầu lại: “ĐM, thảm thật đấy!”

Còn không phải sao, Lâm Vũ Sinh đáng thương kéo khóe miệng xuống.

Quý Tích hút xong điếu thuốc, đưa cho Lâm Vũ Sinh một cái bánh mì và một chai nước: “Chỉ còn cái này thôi, ăn tạm đi.”

Mắt Lâm Vũ Sinh sáng lên, liên tục nói mấy lời cảm ơn, sau đó nhận lấy và ăn ngấu nghiến.

Ánh mắt liếc thấy Quý Tích thỉnh thoảng gãi tay, Lâm Vũ Sinh ngậm bánh mì hỏi: “Dị ứng à?”

“Ừ, hình như tôi bị dị ứng với muỗi, chỉ cần bị đốt là nổi cục to ngay chỗ đó luôn.” Quý Tích không để ý cười nói: “Nhưng mà là dân lang thang mà, làm gì có chuyện không bị muỗi đốt chứ.”

Lâm Vũ Sinh gật đầu, nhanh chóng ăn hết bánh mì, lại uống thêm hai ngụm nước, cảm thấy đã no, cậu lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ màu đỏ: “Thử cái thuốc này của tôi đi, bôi vào là hết ngứa, hơn nữa trên người cậu chỉ cần có mùi này thì sẽ không bị muỗi đốt.”

“Thật hay giả vậy?” Quý Tích không tin lắm , nhưng vẫn nhận lấy bôi lên người: “Cảm ơn nhé!”

Mưa càng lúc càng lớn, chỗ mà Lâm Vũ Sinh định ngủ tạm bắt đầu bị dột nước từ trên xuống, Quý Tích tốt bụng bảo Lâm Vũ Sinh đến ngủ chung lều với mình.

“Vào ngủ đi, ngày mai cậu không phải còn phải đi tìm việc sao?” Quý Tích kéo lều ra: “Lều của tôi to lắm, thêm cậu nữa cũng không thành vấn đề.”

Lâm Vũ Sinh có chút do dự.

“Yên tâm đi, tôi là người tốt.” Quý Tích lấy một chiếc khăn ướt lau sạch những vết bẩn trên mặt, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhưng đẹp trai: “Buổi tối những chỗ này khá là loạn đấy, tôi không dọa cậu đâu, thật sự có người nổi điên lên đấy.”

“Lâm Vũ Sinh nhìn lại những người đang ngủ ngổn ngang trên mặt đất, ai nấy trông đều cao to vạm vỡ, vẫn là Quý Tích trước mắt là nhỏ con nhất, nhỡ đâu… Lâm Vũ Sinh cũng có thể đánh lại được.

“Cảm ơn nhé.” Lâm Vũ Sinh ngại ngùng cười một tiếng: “Chủ yếu là vừa mới bị lừa, có chút sợ. Không phải là có ý nghi ngờ gì cậu đâu.”

“Tôi hiểu tôi hiểu.” Quý Tích xua tay không để ý: “Đi thôi, ngủ thôi.”

Đôi khi Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình thực sự rất giỏi, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng khi nằm trong lều, cậu không muốn khóc, thậm chí còn hơi buồn ngủ.

Rất nhanh Lâm Vũ Sinh đã ngủ thiếp đi, còn Quý Tích bên cạnh cậu ngẩng đầu lên nhìn một cái, cảm thán: “Thật là lạc quan mà…”

_______

Một chú Tinh Tinh: Hôm nay ngày mai đều bị gây khó dễ~

Bình Luận (0)
Comment