Edit & beta: Yan
Cơn mưa đã âm thầm ngừng lại vào đêm qua, khi Lâm Vũ Sinh tỉnh dậy trong lều, chỉ có một mình cậu.
Cậu giật mình, vội vàng đứng dậy kiểm tra hai chiếc ba lô của mình, may mắn là không có dấu hiệu nào bị động vào.
Kéo mở lều, Quý Tích đang cầm một chiếc cốc đánh răng, thấy Lâm Vũ Sinh ra ngoài, liền lờ mờ chào cậu: “Chào buổi sáng.”
Lâm Vũ Sinh gật đầu, cậu không có đồ vệ sinh cá nhân, đứng đó có phần lúng túng.
“Đây.” Quý Tích đưa cho cậu một chiếc khăn bông mềm: “Cầm cái này đi nhúng nước rồi rửa mặt.”
Lâm Vũ Sinh nhận lấy khăn mặt, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, đồng thời cũng có chút áy náy.
Rõ ràng Quý Tích là một người tốt bụng, vậy mà vừa rồi bản thân thậm chí còn nghi ngờ anh ta.
Rửa mặt xong, Lâm Vũ Sinh phát hiện dưới gầm cầu số người vô gia cư đã giảm đi một nửa, chỉ còn lại vài cái chăn nằm trên đất.
“Đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi.” Quý Tích giải thích cho cậu: “Dù sao thì với chúng tôi không phải lúc nào cũng có đồ để ăn.”
Lâm Vũ Sinh càng cảm thấy áy náy, tối qua cậu còn ăn một chiếc bánh của Quý Tích, đối với người vô gia cư mà nói, đồ ăn vô cùng quý giá: “Tôi… hôm nay tôi sẽ đi tìm việc, nếu tìm được thì tôi sẽ mua đồ ăn cho cậu.”
Quý Tích cười tươi đặt bàn chải đánh răng xuống, sau đó dùng lòng bàn tay xoa xoa trên mặt đất, rồi lấy tay bẩn chà lên mặt, làm cho gương mặt vốn sạch sẽ trở nên bẩn hơn.
“Á?”
“Cậu……………” Linh Vũ Sinh cảm thấy không thể tin nổi: “Đây là làm gì vậy?”
“Ồ!” vỗ tay, nói một cách nhẹ nhàng, “Một chút ngụy trang thôi, đúng rồi, nói cho tôi nghe về tình huống của cậu, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu tìm việc dễ hơn.”
Vậy chẳng phải tốt quá rồi sao, Lâm Vũ Sinh lập tức nói luyên thuyên với Quý Tích một tràng, chỉ thấy lông mày của Quý Tích càng lúc càng nhíu chặt, giọng của Lâm Vũ Sinh cũng dần nhỏ lại, mang theo chút chán nản:”Tình huống của tôi, ở đây khó tìm việc quá phải không?”
“Có chút…….” Quý Tích suy nghĩ một lúc, nói: “Chỉ có thể từ từ tìm, nếu cậu cần tiền gấp thì chỉ có thể đi tìm những công việc tạm thời, giúp người ta dỡ hàng gì đó, lương trả theo ngày, bao ăn trưa. Hoặc cậu làm giống như tôi, có thể tạm thời lấp đầy cái bụng.
“Cậu làm công việc gì vậy?”
“Nhặt rác.”
Không phải Lâm Vũ Sinh coi thường việc nhặt rác, chỉ là cậu muốn tìm Trọng Dương Hạ, vẫn nên tìm một công việc tương đối ổn định sẽ tốt hơn.
Có sự hướng dẫn của Quý Tích, Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng không còn như một con ruồi không đầu nữa, cậu chính xác tìm được công việc tạm thời đầu tiên, giúp người ta dỡ một xe bia, nhận được hai trăm đồng.
Hai tờ tiền nhẹ bẫng được nắm trong tay, đã là buổi chiều, Lâm Vũ Sinh ngồi trên đất nghỉ ngơi, toàn thân mỏi mệt đau nhức, ba lô của cậu vẫn còn ở dưới gầm cầu, Quý Tích nói trước khi tìm được chỗ ở thì có thể ở tạm với anh ta cũng không sao.
Quý Tích thật là một người tốt. Lâm Vũ Sinh đã ăn một hộp mì ăn liền, lại tiêu năm mươi đồng mua một ít bánh mì mang về cho Quý Tích.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã hơn nửa tháng, việc tìm việc làm vẫn không có tiến triển gì.
Công việc tạm thời thì có ngày có ngày không, ngay cả việc thuê một căn phòng cũng trở thành điều xa xỉ.
Lâm Vũ Sinh vẫn ở cùng với Quý Tích chen chúc trong gầm cầu, mối quan hệ của hai người ngày càng tốt hơn.
Quý Tích dùng thuốc mỡ mà Lâm Vũ Sinh đưa để bôi lên chân, anh ta thực sự rất thích loại thuốc mỡ này, từ khi có nó, mỗi ngày bôi một chút, anh ta không còn bị muỗi đốt nữa.
“Tại sao cậu nhất định phải ở lại thành phố Z vậy?” Quý Tích vặn chặt nắp lại, ném cái lọ lên xuống trong tay hai lần: “Tôi thấy ở đây chẳng có gì tốt cả.”
Lâm Vũ Sinh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nỗi buồn bị chôn chặt trong lòng lâu nay dần dần trào lên, cậu thở dài, từ từ kể cho Quý Tích về chuyện của mình và Trọng Dương Hạ.
“Chậc chậc” Quý Tích nghe xong liên tục lắc đầu: “Cậu thích đàn ông à… nhưng rõ ràng đối phương không thích cậu, nếu không sao lại bỏ cậu ở giữa đường.”
“Hơn nữa, theo những gì đã xảy ra giữa hai người, tôi cảm thấy hai người không có khả năng gì, không thì từ bỏ đi, đừng tìm hắn nữa. Thành phố Z lớn như vậy, tìm người đâu có dễ dàng, thật sự chỉ tự chuốc khổ vào thân.”
Thực ra những lý lẽ này Lâm Vũ Sinh cũng hiểu, nhưng cậu vẫn không cam lòng.
“Gặp được một người mình thích thật khó, tôi muốn cố gắng hết sức, tôi luôn cảm thấy chúng tôi vẫn còn có khả năng… Nếu cứ như vậy mà xa nhau, tôi không chấp nhận được.”
Lâm Vũ Sinh nói: “Tôi vẫn muốn gặp anh ấy một lần nữa, cố gắng thêm một chút.”
Quý Tích nghe xong im lặng rất lâu, thở một hơi dài: “Được rồi, chiến sĩ xung phong vì tình yêu, cho tôi biết tên người đàn ông của cậu, tôi sẽ để ý giúp cậu khi có thời gian.”
“Trọng Dương Hạ” Lâm Vũ Sinh nói tên, ánh mắt sáng lên hy vọng: “Anh ấy tên là Trọng Dương Hạ!”
“Cậu nói hắn tên gì?!” Quý đột nhiên nhảy lên, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc: “Trọng Dương Hạ?”
Lâm Vũ Sinh ngơ ngác gật đầu, “Đúng vậy, sao, sao vậy?”
Quý Tích nhanh chóng đi tới, không cẩn thận giẫm phải chân của người nằm bên cạnh, bị mắng một câu, rồi quay lại trước mặt Lâm Vũ Sinh, nghiêm túc nói: “Đừng tìm hắn nữa, các cậu không hợp, cậu thích hắn sẽ không có kết quả tốt.”
Lâm Vũ Sinh nhạy bén nhận ra trong lời nói của Quý Tích có điều gì đó ẩn ý, lập tức truy hỏi: “Cậu biết anh ấy à?”
Quý Tích lắc đầu, “Không tính là biết, chỉ nghe nói qua.”
“Cậu nói cho tôi biết đi!” Lâm Vũ Sinh phấn khích đứng dậy nắm lấy tay Quý Tích, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng: “Quý Tích, tôi thật sự rất nhớ anh ấy, cậu nói cho tôi biết đi.”
Quý Tích khó xử im lặng một lúc lâu, mới từ trong túi lấy ra một điếu thuốc nhăn nheo, cắn vào miệng rồi châm lửa.
Anh ta nhìn về phía Lâm Vũ Sinh, thấy rõ sự khao khát trong đáy mắt cậu lắc đầu với vẻ mặt phức tạp.
“Nhà họ Trọng, rất nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố Z.” Quý Tích nói: “Tập đoàn quốc tế Đông Thăng, từng là công ty dẫn đầu trong số các công ty thương mại quốc tế ở thành phố Z, đó là một sự tồn tại vinh quang của một đế chế. Chủ tịch Trọng Minh và phu nhân Trương Tiểu Đình đều là những nhân vật không thể xem thường, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thủ đoạn sắc bén, gia đình thì cực kỳ giàu có.”
Lâm Vũ Sinh nghe đến đó thì ngẩn người, không ngờ cha mẹ của Trọng Dương Hạ lại lợi hại như vậy.
“Bọn họ chỉ có một đứa con trai, chính là người mà cậu gọi là Trọng Dương Hạ, cũng là một nhân vật nổi tiếng.” Quý Tích khịt mũi: “Từ khi còn mười mấy tuổi đã hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, muốn làm gì cũng được, cha hắn vì để giải quyết những chuyện này mà không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền. Trước đây có người còn lập một nhóm WeChat chuyên bàn tán về chuyện gia đình của những đại gia ở thành phố Z, tên tuổi của Trọng Dương Hạ cứ vài ngày lại xuất hiện trong nhóm đó.”
Quý Tích miêu tả sinh động: “Nghe nói tính tình của hắn như quả pháo, động một chút là nổ, điên lên thì ngay cả cha hắn cũng dám ra tay, nói chung là không có tiếng tăm gì tốt. Cha hắn chắc cũng không chịu nổi, sau đó đã đưa hắn ra nước ngoài học.”
Từ lời Quý Tích kể, Trọng Dương Hạ khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy hơi lạ lẫm, như thể người đó không phải là người thích ăn hoa sen chiên và cười mắng Lâm Vũ Sinh là ngốc nghếch ở Hà Hoa Đường.
Huy hoàng của nhà Trọng là điều mà Lâm Vũ Sinh khó mà tưởng tượng nổi.
“Nhưng chỉ vài tháng trước” Quý Tích thần bí che miệng nói: “Nhà họ Trọng đã sụp đổ rồi.”
“Cái gì?” Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu, không thể tin hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Sao lại không?” Quý Tích ngồi thẳng người, lắc đầu vừa nói vừa đếm trên ngón tay: “Lừa đảo huy động vốn, nhận hối lộ, kinh doanh bất hợp pháp… Ôi, tôi không đếm nổi, đại khái mọi việc có thể kiếm tiền thì hai vợ chồng họ đều dám làm, trên đời này đâu có bức tường nào không thể xuyên thủng được, làm việc xấu thì sớm muộn gì cũng bị báo ứng, với việc họ bị bắt, Đông Thăng cũng tiêu luôn.”
“Vậy thì họ… sẽ bị kết án bao lâu?” Lâm Vũ Sinh cảm thấy như có một viên đá đè nặng lên tâm trí, khó chịu, đôi mày rũ xuống, không ngờ nhà Trọng Dương Hạ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Cái này thì tôi cũng không rõ chi tiết cụ thể, nhưng theo tôi thấy, dù mất hết tài sản, họ cũng sẽ phải ở trong tù vài chục năm.” Quý Tích nhìn vẻ mặt của cậu thở dài: “Vì Trọng Dương Hạ chưa bị bắt, nên chứng tỏ hắn không biết và không tham gia vào những chuyện bẩn thỉu của cha mẹ hắn, chỉ là từ một người thừa kế giàu có bỗng chốc trở thành người bình thường.”
“Tôi không có nói là nhà hắn đã sụp đổ thì không nên tìm hắn, mà là con người hắn không hợp với cậu đâu Vũ Sinh.” Quý Tích khó khăn khuyên nhủ: “Cậu thử nghĩ xem, hai người lớn lên trong môi trường, trải nghiệm hoàn toàn khác nhau, phẩm hạnh của hắn cũng không giống người tốt, cậu cứ cố chấp với hắn làm gì chứ?”
“Nhưng,” Lâm Vũ Sinh nhíu mày, khổ sở nói: “Càng nghe cậu nói, tôi càng muốn gặp anh ấy, bây giờ anh ấy chắc chắn rất cần người bên cạnh, anh ấy đã mất hết mọi thứ rồi…”
Đầu óc yêu đương không thể cứu vãn.
Quý Tích tức giận đập tay: “Cậu đúng là… haizzzz!”
“Xin lỗi, Quý Tích.” Lâm Vũ Sinh xoa xoa vạt áo của mình, nghiêm túc nhìn Quý Tích: “Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, tôi rất cảm ơn cậu, nhưng… mẹ tôi nói, yêu một người, chính là phải bất chấp mọi thứ để có được họ, nên tôi vẫn muốn cố gắng thêm một lần nữa.”
“Cậu đúng là đầu bò.” Quý Tích đánh giá: “Cái đầu bò vừa cứng đầu vừa ngốc nghếch.”
Lâm Vũ Sinh cười khổ, đưa chiếc bình nhỏ đỏ cuối cùng trong túi cho Quý Tích: “Đây là bình cuối cùng, khi nào tôi tìm được công việc ổn định, có tiền mua thuốc, tôi sẽ làm cho cậu. Đừng chê, tôi ở đây chỉ có cậu là bạn bè.”
Quý Tích cầm bình thuốc nhỏ, đứng đó im lặng hai giây, sau đó khẽ gõ đầu Lâm Vũ Sinh: “Được rồi, cậu nhận tôi làm đại ca, tôi sẽ giúp cậu tìm hắn.”
________
Tiểu Lâm: Đại ca của tôi là người tốt~
Những người vô gia cư khác: Không, chúng tôi cũng đều là người vô gia cư, sao anh biết hết mọi thứ vậy anh bạn?!