Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 28

Edit & beta: Yan

Thật ra Quý Tích lớn hơn Lâm Vũ Sinh một tuổi, lại còn giúp đỡ cậu rất nhiều, tiếng “đại ca” này Lâm Vũ Sinh gọi một cách cam tâm tình nguyện.

Hai ngày sau, Quý Tích báo trước với Lâm Vũ Sinh đừng đi tìm việc gì làm, cùng anh ta đi ăn chực.

“Đại ca, chúng ta đi đâu ăn chực vậy?” Lâm Vũ Sinh đi theo Quý Tích vào một khu dân cư cũ. 

Hai người đi trên đường thu hút không ít ánh nhìn, chủ yếu là Quý Tích, ở dưới gầm cầu anh ta còn búi tóc lên, chỉ cần vừa ra khỏi đó, liền xõa mái tóc như cây lau nhà kia xuống, che hơn nửa khuôn mặt, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, còn phải đội cả mũ áo khoác lên, cả người hoàn toàn không nhìn rõ mặt.

Lâm Vũ Sinh đã hỏi anh ta có phải đã từng giết người không, Quý Tích nói không, Lâm Vũ Sinh mới yên tâm.

“Đến rồi cậu sẽ biết.” Quý Tích ngẩng đầu nhìn một tòa nhà dân cư tường đã hơi phai màu: “Đi thôi, lên đó.”

Hai người đến trước cửa phòng 204 tầng 2, Quý Tích giơ tay gõ cửa: “Cô Trần, tôi đến đây!”

Từ bên trong cửa truyền ra một giọng nữ có vẻ hơi già nua: “Ra ngay đây!”

Cửa chính mở ra, bên trong là một người già tóc ngắn hoa râm, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ, ánh mắt ấm áp, nhưng khi mở miệng lại rất hào sảng hoạt bát: “Ôi chao, hôm nay dẫn bạn đến à đầu chổi!”

“Chậc!” Quý Tích bật cười: “Bà có thể đừng gọi tôi như thế được không? Đây là đàn em của tôi đấy, làm tôi mất mặt quá.”

“Được rồi, được rồi.” Trần Diệp nghiêng người để họ vào nhà: “Mau vào đi, tôi đang định rửa rau, hai cháu đến đúng lúc lắm.”

Lâm Vũ Sinh tiện tay đóng cửa lại, chào Trần Diệp: “Chào bà ạ, cháu tên là Lâm Vũ Sinh.”

“Ôi, chào cháu, chào cháu” Trần Diệp cười đến nỗi không thấy cả mắt: “Trông cháu ngoan ngoãn quá, không như cái đầu chổi kia suốt ngày Trần tiểu thư, Trần tiểu thư, không biết trên dưới gì cả.”

Lâm Vũ Sinh và Quý Tích rửa rau, Trần Diệp thì thái thịt ở bên cạnh, ba người từ tốn trò chuyện, Lâm Vũ Sinh lúc này mới biết Trần Diệp là giáo viên cấp ba đã nghỉ hưu, chồng bà đã qua đời, bà sống một mình, và bà quen biết Quý Tích trong một trận chiến giành giật bìa các-tông.

“Ôi chao, cậu không biết đâu, cái thằng đầu chổi kia vừa mới đến đây lang thang, trông nó yếu đến nỗi gió thổi cũng ngã, thế mà còn dám tranh giành bìa các-tông với hai gã đàn ông to con!” Trần Diệp hăng say kể lại trận chiến nảy lửa lúc đó: “Hai gã kia xông lên đánh nó mấy cái liền quật ngã, bà vừa hay đi ngang qua, xông lên một cú móc trái, một đá chân phải, đuổi bọn chúng chạy mất dép!”

“Bà làm như hay lắm ấy!” Quý Tích cười phá lên: “Người ta rõ ràng là sợ bà già rồi lại giở trò ăn vạ thôi!”

“Ha ha ha ha ha…”

Đây là ngày vui nhất của Lâm Vũ Sinh kể từ khi đến thành phố Z, ba người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, làm bốn món mặn và một món canh, Lâm Vũ Sinh ăn hết ba bát cơm đầy.

Khi chuẩn bị đi, Trần Diệp còn kéo tay Lâm Vũ Sinh bảo cậu phải thường xuyên đến ăn cơm, đừng ngại ngùng. Lâm Vũ Sinh liên tục gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bà ơi, bà thường ngày phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé, tạm biệt.”

Ra khỏi khu dân cư, Quý Tích lặng lẽ lại gần bên tai Lâm Vũ Sinh nói: “Cậu thấy bà Trần thế nào?”

“Bà rất tốt!” Lâm Vũ Sinh giơ ngón cái lên: “Ở tuổi này rồi mà vẫn lạc quan vui vẻ như vậy, tuyệt lắm!”

“Chì, cậu nghĩ hôm nay tôi đưa cậu đến đây vì lý do gì?” Quý Tích giả vờ khoanh tay đầy bí ẩn: “Tôi không có khả năng giúp cậu tìm Trọng Dương Hạ, nhưng gia đình hắn thì tôi có thể dẫn cậu đi gặp đấy.”

Lâm Vũ Sinh đứng đờ người ra một lát, ngay lập tức đuổi theo Quý Tích ở phía trước.

“Đại ca, anh nói gì cơ?! Bà Trần, bà ấy…”

“Bà ấy là bà nội của Trọng Dương Hạ.” Quý Tích lấy tiền giấy từ trong túi ra, nắm trong tay, cùng Lâm Vũ Sinh đợi xe buýt ở trạm.

“Tôi cũng chỉ tình cờ biết được sau khi quen bà, có điều là bà ấy đã không qua lại với bố mẹ của Trọng Dương Hạ từ lâu rồi, nên tình hình hiện tại thế nào tôi cũng không rõ, manh mối này xem cậu có dùng được không.

 “Anh đỉnh quá!” Lâm Vũ Sinh chân thành cảm ơn Quý Tích: “Cảm ơn anh nhiều lắm đại ca!”

Sống ở đời, quả nhiên bạn bè chính là con đường của bạn.

Lâm Vũ Sinh không lâu sau đó mua hai túi hoa quả rồi lại đến nhà bà Trần.

Trần Diệp đang dọn dẹp nhà cửa, Lâm Vũ Sinh sao có thể để bà làm, vội vàng cầm lấy chổi, quét sàn nhà sạch bóng, tiện tay thay luôn bóng đèn hỏng trong nhà vệ sinh.

Trần Diệp vừa gọt trái cây, vừa nhìn Lâm Vũ Sinh khen không ngớt lời: “Vẫn là Vũ Sinh ngoan!” 

Lâm Vũ Sinh gãi gãi đầu, xách ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Trần Diệp, muốn mở lời nhưng lại không biết bắt đầu thế nào. 

Ánh mắt liếc nhìn xung quanh nhà, Lâm Vũ Sinh thấy trên tủ cạnh tivi bày mấy khung ảnh, phần lớn là ảnh chụp chung của Trần Diệp và chồng, còn có một tấm ảnh cả gia đình, trông có vẻ đã cũ, hơi ngả vàng.

Ở đó, Lâm Vũ Sinh không chỉ nhìn thấy vợ chồng Trần Diệp, còn thấy con trai, con dâu của bà, và cả cháu trai trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi.

Là bản sao thu nhỏ của Trọng Dương Hạ, từ nhỏ đã bĩu môi, không thích cười.

Trần Diệp đặt những quả táo đã gọt vào đĩa, nhìn theo ánh mắt của Lâm Vũ Sinh, giới thiệu: “Đó là đứa con bất tài của tôi.”

Lâm Vũ Sinh mím môi, nhớ đến chuyện của vợ chồng Trọng Minh, chưa nghĩ ra nên nói gì, sợ làm Trần Diệp buồn.

“Có lẽ cháu không biết.” Trần Diệp ngược lại không né tránh: “Cả hai đứa nó đều ngồi tù rồi.”

Lâm Vũ Sinh dừng lại một chút rồi nói: “Bà ơi, bà đừng quá đau lòng.”

“Cũng may, vào trong rồi tôi lại thấy yên tâm hơn.” Trần Diệp thở dài một hơi: “Cái cục diện bây giờ ta đã sớm đoán trước được, giữ được mạng là tốt rồi. Hai đứa nó không nên thân, chỉ tiếc cho đứa cháu của tôi…”

“Để cho hai đứa nó dạy dỗ hỏng cả rồi.”

Nhắc đến Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh vô thức thẳng lưng, cậu khó khăn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không đành lòng lừa dối bà, nên vẫn là chọn lọc kể một bản tóm tắt về chuyện của mình và Trọng Dương Hạ cho Trần Diệp nghe.

Thật ra đây là một quyết định mạo hiểm, đừng nói đến mối quan hệ giữa Trọng Dương Hạ và Trần Diệp hiện giờ như thế nào, Trần Diệp tuổi đã cao như vậy rồi, e rằng ngay cả chuyện đồng tính luyến ái cũng khó mà chấp nhận được.

Nhưng Lâm Vũ Sinh vẫn ôm một trái tim vô cùng chân thành, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, cháu thật sự rất thích cậu ấy, cháu muốn tìm được cậu ấy, sẽ cố gắng hơn nữa.

Trần Diệp ban đầu không nói gì, cúi mắt suy nghĩ rất lâu, sau đó lấy miếng táo vừa gọt hình con cún trong đĩa đưa cho Lâm Vũ Sinh, “Xem ra tất cả đều là định mệnh.”

“Định mệnh ạ?” Lâm Vũ Sinh không hiểu.

“Đúng vậy, ta luôn muốn dùng tình yêu để cảm hóa nó, nhưng tiếc là ta và nó vẫn còn xa lạ, chỉ dựa vào tình yêu của ta là không đủ.” 

Trần Diệp cũng tự cắm một miếng táo ăn, “Con xem, vào thời khắc quan trọng này, con liền xuất hiện.”

“Nhưng mà thằng cháu của ta tính tình không tốt đâu, thích nó con sẽ phải chịu khổ đấy.” Trần Diệp xoa đầu Lâm Vũ Sinh: “Vũ Sinh à, phải suy nghĩ cho kỹ đấy nhé.”

Lâm Vũ Sinh nuốt miếng táo trong miệng xuống, trịnh trọng gật đầu: “Bà ơi, con đã nghĩ rất kỹ rồi, con vẫn muốn thử lại.”

Trần Diệp cười lớn, giơ ngón tay cái với Lâm Vũ Sinh: “Tốt! Có chí khí!”

Hôm đó, Trần Diệp đã nói rất nhiều với Lâm Vũ Sinh, nói về đứa con trai và con dâu không nên thân của bà, nói rằng bà ấy không đồng ý với việc họ vì tiền mà làm mọi việc trái với lương tâm, vì vậy đã đoạn tuyệt quan hệ với họ. Bà nói rằng Trọng Dương Hạ khi còn nhỏ rất ngoan, nhưng bố mẹ hắn không cho phép hắn đến tìm Trần Diệp.

Trọng Dương Hạ khi lớn lên tính tình ngày càng thất thường, ít gặp mặt nên cũng dần xa cách với Trần Diệp, sau khi ra nước ngoài thì càng không có liên lạc gì.

“Sau khi nó về nước đã đến thăm ta một lần.” Trần Diệp hồi tưởng lại và nói: “Lúc đó ta còn chưa biết cha mẹ nó xảy ra chuyện, nó và tôi ăn một bữa cơm rồi đi, không nói gì cả.”

“Số điện thoại sau này của nó tôi cũng không có, không biết bây giờ nó ở đâu, chỉ có thể đợi nó đến tìm tôi thôi.”

Trần Diệp an ủi Lâm Vũ Sinh: “Cháu yên tâm, nó sẽ đến tìm cháu thôi, nhưng Vũ Sinh à, nếu hai đứa không có duyên thì thôi vậy, nếu hai đứa có duyên ở bên nhau…”

Trần Diệp khẽ nở một nụ cười: “Có thể đồng ý với bà không, nếu không phải là lỗi gì quá lớn, con hãy bao dung cho nó một chút.”

Lâm Vũ Sinh đương nhiên gật đầu đồng ý, “Bà yên tâm ạ, bà ơi, con sẽ đặt cậu ấy ở vị trí quan trọng nhất trong tim con!”

Trọng Dương Hạ người mà Lâm Vũ Sinh coi trọng cả tháng trời không xuất hiện, may mắn thay Trần Diệp không đành lòng để Lâm Vũ Sinh đi làm công việc tạm thời khổ sở kia nữa, nên đã nhờ người quen giới thiệu cho anh ấy một công việc.

Lâm Vũ Sinh làm việc tại một tiệm thuốc Đông y, phụ trách sắc thuốc, mỗi tháng được 3000 tệ.

Lâm Vũ Sinh làm được một tháng, cuối cùng cũng không phải ngủ gầm cầu nữa, thuê một phòng đơn giá 900 tệ một tháng. 

Cậu muốn đưa cả Quý Tích đi cùng. 

“Không đi.” Quý Tích dứt khoát từ chối cậu.

 “Ở đây tôi tự do hơn nhiều, cậu đừng có lỡ mồm nói với bà Trần là được.” Trần Diệp luôn không biết chỗ ở của họ, hỏi mấy lần họ đều lảng tránh. 

“Anh ở cùng tôi đi.” Lâm Vũ Sinh khuyên anh ta: “Sau này mùa đông đến, anh cứ ngủ gầm cầu mãi cũng không phải là cách.” 

“Cậu không hiểu đâu.” Quý Tích cười hì hì: “Anh đây là đang tận hưởng cuộc sống, ôi dào, cậu đừng lo! Cậu cứ bận việc của cậu đi, nên đi làm thì cứ đi làm, nên theo đuổi người yêu thì cứ theo đuổi, rảnh thì đến tìm anh đây tâm sự là được.”

Khuyên mấy ngày không được, Lâm Vũ Sinh cũng hết cách, để lại 500 tệ và một chiếc sim điện thoại mới làm dưới gối của Quý Tích.

Ở bên nhau lâu như vậy, Lâm Vũ Sinh đại khái cảm nhận được Quý Tích như đang trốn tránh điều gì đó, nhưng cậu không hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật, cách tốt nhất để bảo vệ đối phương chính là không nên tò mò những bí mật không thể nói.

Lâm Vũ Sinh vẫn thường đến thăm Trần Diệp, không chỉ vì Trọng Dương Hạ, mà là vì càng tiếp xúc cậu càng thích Trần Diệp, ở cô ấy cậu cảm nhận được tình thương.

Ngày thứ mười sau khi chuyển vào nhà thuê, Trần Diệp nhắn tin, nói Trọng Dương Hạ đến thăm bà ấy.

Lâm Vũ Sinh lập tức đổi ca với đồng nghiệp, ngay lập tức chạy đến khu nhà của Trần Diệp.

Đến dưới lầu, Lâm Vũ Sinh không dám lên, sợ làm phiền bữa cơm khó mới có được của họ.

Đợi ở dưới lầu khoảng một tiếng đồng hồ, đèn đường sáng lên, Lâm Vũ Sinh mới thấy bóng dáng Trọng Dương Hạ đi ra khỏi tòa nhà.

Áo phông trắng, quần công nhân đen, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, Trọng Dương Hạ hơi cúi đầu rít một hơi, làn khói nhả ra làm mờ khuôn mặt hắn.

“Trọng Dương Hạ.”

Lâm Vũ Sinh chậm rãi bước ra từ bóng tối góc tường, khẽ gọi hắn một tiếng.

Trọng Dương Hạ khựng lại nửa giây, dường như đang nhận biết phương hướng của âm thanh, hoặc là đang suy nghĩ điều gì đó khác, sau đó hắn mới từ từ nghiêng người lại đối diện với Lâm Vũ Sinh, nheo mắt: “Là cậu à.”

Vẻ mặt rất hờ hững, cứ như Lâm Vũ Sinh chỉ là người lạ đã gặp hai lần.

“Là tôi.”

Lâm Vũ Sinh chuẩn bị tâm lý thật tốt, chậm rãi đi đến trước mặt Trọng Dương Hạ, hơi ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi?”

Bình Luận (0)
Comment