Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 29

Edit & beta: Yan

Tàn thuốc giữa ngón tay Trọng Dương Hạ bị một cơn gió cuốn đi, rơi lả tả xuống chân hai người.

Hắn chậm rãi nhíu mày, “Tại sao cậu lại ở đây?” 

“Tôi…” 

Lâm Vũ Sinh vừa mở miệng, trong mắt Trọng Dương Hạ chợt lóe lên một tia hung ác, đột ngột đưa tay nắm chặt cằm Lâm Vũ Sinh, giọng nói càng thêm trầm trọng: “Tại sao cậu lại tìm được đến đây?” 

Cằm bị bóp đau, Lâm Vũ Sinh theo bản năng nhón chân, gắng sức nói, “Tôi không có… muốn làm chuyện gì xấu cả.” 

Vẻ mặt Trọng Dương Hạ âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sinh. Hai giây sau, hắn đột nhiên buông tay, giọng nói lạnh lẽo, mang theo uy h**p: “Cậu mà dám có ý đồ gì với bà ấy, tôi sẽ gi*t ch*t cậu.”

“Tôi sẽ không làm vậy.” Lâm Vũ Sinh xoa cằm, giơ ba ngón tay lên: “Tôi đảm bảo với cậu.”

Trọng Dương Hạ hừ lạnh một tiếng.

“Tôi luôn tìm cậu.”

“Tìm tôi làm gì?” Trọng Dương Hạ dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, “Không phải tiền đã trả cho cậu rồi sao, sao, không đủ à?”

“Đủ rồi.” Lâm Vũ Sinh xấu hổ không dám nói chuyện tiền đã bị lừa mất: “Cậu vẫn còn giận à? Về chuyện đã xảy ra ở Hà Hoa Đường ấy.”

Trọng Dương Hạ xoay người muốn đi, như thể một câu cũng không muốn nghe.

“Này!” Lâm Vũ Sinh vội vàng đuổi theo: “Cậu còn chưa trả lời tôi mà.”

“Cút.”

“Tôi không….”

“Con m* nó cậu có thôi đi không?”

Trọng Dương Hạ rõ ràng trở nên bực bội: “Tức giận sao? Mẹ kiếp, tôi không chỉ tức giận, tôi chỉ là đến đó để giải khuây, gặp phải cái đồ ngu như cậu, bị ép ở cùng cậu cả tháng trời, tôi nên vui vẻ sao?”

Lâm Vũ Sinh mở miệng muốn giải thích, Trọng Dương Hạ lại túm lấy cổ cậu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: “Bị người ta lôi từ trên giường xuống, tr*n tr**ng trói lên cây cho người ta vây xem, như một con súc vật, bị ném đá, nhổ nước bọt, hứng chịu những ánh mắt độc địa và sự sỉ nhục, tôi vui vẻ thế đ*o nào được hả?”

Cổ họng bị bóp nghẹt thở, sắc mặt Lâm Vũ Sinh dần dần đỏ lên, cậu giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay của Trọng Dương Hạ để tỏ ý yếu thế.

Đáy mắt Trọng Dương Hạ tràn đầy ghê tởm, buông tay ra rồi lau lau lòng bàn tay, như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.

“Tôi xin lỗi.” Trên cổ Lâm Vũ Sinh lập tức hiện lên dấu bàn tay, cổ họng nhói đau từng đợt, cậu nuốt nước bọt thành khẩn xin lỗi: “Lúc đó tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu, tôi không biết sau này sẽ xảy ra những chuyện đó.”

“Đừng nói với tôi những điều này, tôi không rảnh để nghe.” Trọng Dương Hạ bước đi, giọng nói tan theo gió: “Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Lâm Vũ Sinh như bị tát một cái, trong lòng có chút thất vọng, cậu không dám tiếp tục đuổi theo, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hét lên theo bóng lưng Trọng Dương Hạ: “Trọng Dương Hạ, chúng ta làm lại từ đầu nhé!”

“Cút.”

Trọng Dương Hạ không hề quay đầu lại.

Cậu đã chạy một đoạn đường rất xa đến đây và bị chửi một trận, nhưng may mắn là không phải mang tay không về, Lâm Vũ Sinh đã lấy được số điện thoại thật của Trọng Dương Hạ từ chỗ Trần Diệp.

Cậu không dám liên lạc ngay vì Trọng Dương Hạ vừa mới nổi giận, nếu bây giờ liên lạc thì chẳng khác nào muốn bị hắn chặn.

Cậu suy nghĩ sẽ chờ vài ngày, đợi Trọng Dương Hạ hết giận rồi mới nhắn tin cho hắn.

Nhưng cậu không ngờ rằng rất nhanh gặp lại Trọng Dương Hạ.

Vào chiều thứ hai, Lâm Vũ Sinh đi giao thuốc cho khách hàng, cửa hàng cung cấp cho cậu một chiếc xe điện nhỏ, sau khi giao thuốc xong Lâm Vũ Sinh vừa đi xe vừa hóng gió, miệng thì ngân nga hát. Khi đi qua một nhà hàng nhìn có vẻ rất sang trọng, Lâm Vũ Sinh liếc mắt nhìn, rồi bất ngờ phanh xe lại.

Trước cửa nhà hàng có mấy người đứng đó, Lâm Vũ Sinh nhìn thẳng về phía họ, từ từ trợn to mắt. 

Trọng Dương Hạ đeo tai nghe, bị mấy người phía trước chặn đường. 

“Ồ, đây không phải là anh Hạ sao?” Một gã đàn ông mặc bộ vest xám khoa trương cười lớn: “Mọi người còn không mau đến chào hỏi anh Hạ của chúng ta đi?!” 

Mấy cậu ấm ăn chơi phía sau gã ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười đầy ý xấu: “Anh Hạ, đây là vừa ăn xong cơm à? Hay là đi ngang qua vậy?” 

“Anh xem anh nói cái gì vậy! Anh Hạ của chúng ta bây giờ còn có thể ăn nổi ở cái nơi này sao?”

“Ôi trời! Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, ha ha ha ha…”

Trọng Dương Hạ lạnh lùng liếc họ một cái định đi, nhưng lại bị giơ tay chặn đường.

“Ê ê! Văn Hiên đến đúng lúc đó, mau qua xem đây là ai!” Gã mặc vest chặn đường Trọng Dương Hạ, vui vẻ vẫy tay về phía bên trái.

Dương Văn Hiên đỡ Tỉnh Cẩm xuống xe, đi về phía này. 

Đi lại gần, Dương Văn Hiên mới như nhìn rõ Trọng Dương Hạ, nhẹ nhàng nói: “Dương Hạ? Lâu rồi không gặp, cùng ăn cơm đi?”

Nhóm người này đều là “bạn bè” trước đây từng đi theo, phục vụ Trọng Dương Hạ.

Trọng Dương Hạ tháo tai nghe từ trên tai xuống, giọng điệu lạnh lùng, “Các người đang sủa cái gì đấy?”

“Mày!” Gã đàn ông mặc vest xám nắm chặt nắm đấm, bị Dương Văn Hiên vỗ vỗ vào lưng: “Ê, sao lại giận dỗi với anh Hạ làm gì? Mọi người đều là anh em mà.”

Dương Văn Hiên cười nói với Trọng Dương Hạ: “Dương Hạ, tuy rằng giữa chúng ta đã xảy ra một vài mâu thuẫn, nhưng đều là chuyện đã qua rồi, sau này cậu gặp chuyện gì cần anh em tôi giúp đỡ thì cứ nói là được.”

Nói xong, Dương Văn Hiên hôn lên mặt Tỉnh Cẩm đang cúi gằm mặt, rồi gọi mọi người đi về phía nhà ăn.

“Hê hê, anh Hạ, bọn em vào trước đây, không mời anh đâu, kẻo anh lại không có tiền muốn AA với bọn em thì ngại lắm~”

(“AA” là viết tắt của “All Average”, có nghĩa là chia đều chi phí.)

Gã đàn ông mặc vest xám cười ha hả, đuổi theo bước chân của nhóm người Dương Văn Hiên.

Trọng Dương Hạ đứng bất động tại chỗ, mặt không chút biểu cảm, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo đáng sợ.

“Thằng trà xanh!”

Một tiếng hét lớn ngăn bước chân của tất cả mọi người.

Lâm Vũ Sinh lái xe điện lao tới, nắm hai gói thuốc bắc còn thừa sau khi giao hàng trong tay, giơ tay nhắm vào Dương Văn Hiên, rồi ném mạnh.

Gói thuốc bắc vẽ một đường vòng cung tròn trịa trên không trung, rơi trúng bả vai của Dương Văn Hiên.

“Bộp” – Tiếng gói thuốc bị vỡ, nước thuốc bắc màu đen chảy ướt hết người Dương Văn Hiên.

“Đồ vô liêm sỉ! Làm trà xanh còn dám lớn tiếng khoe khoang hả? Thằng chó!”

Sắc mặt Dương Văn Hiên lập tức tối sầm lại, Tỉnh Cẩm đứng bên cạnh anh ta thì kinh ngạc há hốc mồm: “Lâm Vũ Sinh?! Sao lại là cậu?”

“Sao lại không thể là tôi? Đồ lẳng lơ vô liêm sỉ!”

“Đ.m mày!” Gã đàn ông mặc vest xám thấy vậy liền muốn ra mặt giúp Dương Văn Hiên, nhanh chóng bước tới.

Lâm Vũ Sinh nhanh chóng ném thêm một gói thuốc đông y, lần này rơi trúng đỉnh đầu đối phương, chảy xuống mặt như thể bị người ta đổ phân.

Người đàn ông trong bộ vest xám đứng sững tại chỗ, biểu cảm như thể vừa ăn phải phân, những người còn lại một thời gian không dám động, sợ lại bị ném gói thuốc vào người.

Chỉ có Dương Văn Hiên là hồi phục lại tinh thần trước, anh ta nhận lấy tờ giấy từ Tỉnh Kim và mạnh tay lau vết bẩn trên áo, giọng điệu có phần nặng nề: “Hả, Trọng Dương Hạ, không phải là thằng quê mùa ở Hà Hoa Đường đó sao? Cậu và nó có quan hệ gì? Để người ta đến thành phố Z giao đồ ăn nuôi cậu à? Nói sớm hơn cậu không đủ tiền ăn, anh em tôi sẽ không tiếc cho cậu một miếng đâu!”

“Im miệng đi, thằng trà xanh.” Linh Vũ Sinh tức đến đỏ mặt, tay chân loạn xạ chửi: “Thằng ngu đi ngoại tình!”

Bình Luận (0)
Comment