Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 30

Edit & beta: Yan

Chửi không đến nỗi nào nhưng những lời mỉa mai châm biếm vang vọng bên tai tất cả những người có mặt ở đây, chuyện của Tỉnh Cẩm và Dương Văn Hiên thì những người có mặt đã sớm biết, lúc này không ai nghĩ ra cách nào để cãi lại Lâm Vũ Sinh.

“Con m* mày!” Gã đàn ông mặc bộ vest xám lúc này mới tỉnh táo lại, lao tới định túm lấy cổ áo của Lâm Vũ Sinh. Trong khoảnh khắc nguy cấp, một đôi chân dài bất ngờ xuất hiện, một cú đá chính xác vào ngực gã ta, khiến gã ta ngã ngồi xuống đất, một chiếc giày da của gã văng ra trông rất xấu hổ.

“Thật là một con chó ngoan, trước đây là của tôi, giờ là của Dương Văn Hiên.” Trọng Dương Hạ nhìn xuống, nói với giọng kiêu ngạo.

Mặc dù câu này đang chửi gã đàn ông mặc bộ vest xám, nhưng những người khác có mặt đều cảm thấy như mình cũng bị tát một cái từ xa, trong lòng rất khó chịu.

Dương Văn Hiên nghiến chặt răng, bộ vest đắt tiền của anh ta dính đầy bụi giấy, hòa lẫn với nước thuốc đông y, nhìn rất kinh tởm, chưa kể đến mùi nước hoa mà anh ta cẩn thận xịt lúc này bị một mùi thuốc đông y hôi hám lấn át, anh ta mạnh tay ném khăn giấy đi, liếc mắt về phía những người khác bên cạnh, ngay lập tức mấy người đó đều lao tới.

Nhìn thấy tình hình không ổn, Lâm Vũ Sinh không kịp nghĩ nhiều, lập tức kéo Trọng Dương Hạ lên ghế sau xe điện, phóng đi một cách nhanh chóng.

“Chào tạm biệt mấy thằng ngu!” Lâm Vũ Sinh lớn tiếng hét lên, cùng với Trọng Dương Hạ nhanh chóng rời khỏi đó.

Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên thành phố, những tòa nhà cao tầng được nhuộm một lớp vàng ấm áp, xe điện chạy qua lại trong dòng xe, những cơn gió ấm áp lướt qua tóc của Lâm Vũ Sinh, thổi vào mặt của Trương Dương Hạ ngồi ở ghế sau.

“Cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về nhé.” Nhân lúc đèn đỏ, Lâm Vũ Sinh quay sang nói với Trọng Dương Hạ.

Trọng Dương Hạ nhíu mày, sắc mặt không tốt, đôi chân dài gác lên bàn đạp một cách khó chịu: “Dừng lại ở ngã tư phía trước.”

“Đừng mà.” Lâm Vũ Sinh khó khăn lắm mới có cơ hội, không muốn bỏ lỡ: “Để tôi đưa cậu về.”

“Cậu có thể bớt quản chuyện người khác được không?”

“Chuyện của cậu sao lại có thể là chuyện khác được?” Lâm Vũ Sinh nghiêm túc đáp: “Tôi không thể chịu đựng việc bọn họ bắt nạt cậu như vậy.”

“Quản tốt bản thân đi.” Trọng Dương Hạ từ bên cạnh Lâm Vũ Sinh, đặt lên tay Lâm Vũ Sinh đang nắm tay lái, Lâm Vũ Sinh bị dọa đến mất sức lực, vì vậy Trọng Dương Hạ liền nắm lấy tay lái xe.

Điều này giống như một cái ôm từ phía sau, Lâm Vũ Sinh nghe thấy trái tim mình đập loạn nhịp không kiểm soát. Chẳng bao lâu, Trọng Dương Hạ đã dừng xe bên đường, bước chân dài bước xuống.

Lâm Vũ Sinh ngớ ngẩn giữ tay lái, và vành tai đã đỏ bừng. Trọng Dương Hạ đứng bên xe, hơi cúi người lại gần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, thu hết vẻ ngượng ngùng và lúng túng của cậu vào mắt.

“Lâm Vũ Sinh.” Mắt của Trọng Dương Hạ sắc như dao nhìn Lâm Vũ Sinh: “Tôi nói lại lần nữa, đừng đến làm phiền tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

Nói xong không đợi Lâm Vũ Sinh phản ứng, Trọng Dương Hạ quay lưng không nhìn lại mà đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Linh Vũ Sinh vẫn dõi theo bóng lưng của hắn biến mất, mãi một lúc sau mới mím môi: “Cmn, mình quả thật vẫn rất thích cái ôm của cậu ấy…”

Dù luôn gặp phải trở ngại, nhưng công sức không phụ lòng người, Trọng Dương Hạ không để ý đến Lâm Vũ Sinh, nhưng không thể không để ý đến Trần Diệp.

Trần Diệp vốn đã lo lắng cho cuộc sống hiện tại của Trọng Dương Hạ, vòng vo hỏi thăm hắn mấy lần mới mở lời, Lâm Vũ Sinh thì được lợi, lại từ Trần Diệp biết được địa chỉ hiện tại của Trọng Dương Hạ.

“Có vẻ như là lúc nó học cấp ba vì muốn thuận lợi mà mua một căn hộ nhỏ” Trần Diệp lấy hộp đựng gói bánh bao, chuẩn bị để Lâm Vũ Sinh mang đi: “Ôi, thật trớ trêu, cũng may còn có chỗ này cho nó dung thân, nếu bảo nó đến ở với ta chắc chắn là không chịu đâu……………”

Cầm hai hộp bánh bao đầy ắp, Lâm Vũ Sinh ưỡn ngực, mỉm cười với Trần Diệp: “Bà yên tâm đi ạ, dù cậu ấy có đánh cháu, hôm nay cháu nhất định sẽ để cậu ấy ăn bánh bao do bà tự tay làm!”

“Đứa trẻ ngốc!” Trần Diệp cười lớn đẩy cậu ra ngoài: “Nếu nó đánh cháu, cháu cứ việc phản kháng, đều là cháu của bà, ta đều thấy đau lòng.”

Đứa trẻ ngoan tự nhiên sẽ không để bà nội phải đau lòng, Lâm Vũ Sinh quyết định dù Trọng Dương Hạ có giận dỗi đánh cậu, cậu cũng sẽ không phản kháng.

Nhà của Trọng Dương Hạ nằm trong một khu dân cư bình thường ở quận Tây, cây cối ở đây được trồng khá đẹp. Lâm Vũ Sinh cầm theo bánh bao, nhìn đông nhìn tây để làm quen với xung quanh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, ít nhất Trọng Dương Hạ sống rất tốt, không phải chịu cảnh dãi nắng dầm mưa.

Đến tầng mười ba, Lâm Vũ Sinh cẩn thận nhìn qua số nhà, gõ cửa nhà của Trọng Dương Hạ.

Lúc này đã là trưa mười hai giờ, đúng giờ ăn trưa mà Lâm Vũ Sinh đã tính.

“Cạch——” Cửa được mở ra, bên trong như một cái hố đen, ánh sáng mờ mịt, một mùi rượu nồng nặc xộc vào. Trọng Dương Hạ mặc đồ ngủ, tóc có chút rối, khi nhìn thấy Lâm Vũ Sinh, lập tức muốn đóng cửa lại.

“Ê!” Lâm Vũ Sinh vội vàng nghiêng người chen vào: “Tôi đến đưa bánh bao của bà làm.”

“Cậu có thể cút đi được không?” Trọng Dương Hạ nắm chặt tay cầm cửa, ánh mắt đầy chán ghét: “Cậu có hiểu tiếng người không?”

“Nhà bếp ở đâu?” Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không nghe thấy Trọng Dương Hạ mắng, tự mình bước vào nhà bếp mà hắn gần như chưa bao giờ sử dụng, nhanh chóng đun nước để hấp bánh cho Trọng Dương Hạ.

Trong thời gian chờ bánh chín, Lâm Vũ Sinh lại ra ngoài kéo rèm, ánh sáng chói mắt chiếu vào, ngay lập tức xua tan sự u ám.

Sau đó, cậu bắt đầu dọn dẹp những chai rượu vương vãi trong phòng khách, còn Trọng Dương Hạ thì ngồi trên sofa với vẻ mặt điềm tĩnh hút thuốc.

“Cậu nâng chân lên đi.” Lâm Vũ Sinh cầm túi rác, cúi xuống nhặt chai rượu phía dưới chân Trọng Dương Hạ.

Trọng Dương Hạ khẽ động, đột nhiên dập tắt điếu thuốc một cách mạnh mẽ, thuận thế nắm lấy cổ tay Lâm Vũ Sinh, đè cậu xuống sofa.

Đầu đập vào tay vịn, khiến Lâm Vũ Sinh choáng váng, chưa kịp hồi phục, chỉ nghe thấy một tiếng “xoạt” vang lên, ngực lạnh toát, là Trọng Dương Hạ dùng tay không xé toạc áo của cậu.

“Trọng Dương Hạ!” Lâm Vũ Sinh kêu lên, mắt nhìn xung quanh.

Trọng Dương Hạ đứng trước ghế sofa, mặt lạnh lùng cúc áo ngủ, giọng nói thấp và lạnh lùng: “Cậu thật sự muốn tôi đâm cậu đến vậy à?”

Bình Luận (0)
Comment