Edit & beta: Yan
Lâm Vũ Sinh sững sờ một lát, đột ngột bật dậy, vừa kéo cái cổ áo sắp tuột vừa lắc đầu liên tục, “Tôi không phải vì cái này… Không chỉ vì cái này! Tôi là thích cậu, thích cậu nên mới tìm cậu, mới muốn cùng cậu tiếp tục.”
“Đừng có lắm lời” Trọng Dương Hạ dừng động tác: “Không làm thì cút.”
Sự việc xảy ra đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lâm Vũ Sinh, nhưng Lâm Vũ Sinh nhớ lại câu nói: người có tâm trạng tồi tệ cần được giải tỏa. Cậu chậm rãi buông tay xuống, quần áo trượt xuống khỏi vai.
Lâm Vũ Sinh từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu ngước nhìn lên Trọng Dương Hạ, hơi thở nhẹ nhàng phả trên quần ngủ của hắn: “Lát nữa em còn phải đi làm, cậu nhẹ một chút.”
Vì ngược sáng, khuôn mặt của Trọng Dương Hạ khuất trong bóng tối, nhìn không rõ. Hắn không nói gì, chỉ ấn vào sau gáy của Lâm Vũ Sinh, chỗ đó đã không còn bím tóc, hắn bèn chuyển sang nắm lấy tóc trên đỉnh đầu của Lâm Vũ Sinh và ấn về phía trước.
Ba mươi phút dài đằng đẵng trôi qua, Lâm Vũ Sinh loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh súc miệng, rửa mặt xong cậu ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, má ửng hồng, môi hơi sưng run rẩy, cổ họng thì càng đau……
Trọng Dương Hạ vốn dĩ sẽ không nghe lời cậu nói, không tiết chế mà dùng hết sức lực.
Trong lòng thở dài một hơi, Lâm Vũ Sinh lau khô tay rồi bước ra ngoài, gắp những chiếc bánh bao nấu hơi mềm cho Trọng Dương Hạ, đặt trước mặt hắn, rồi khẽ nói: “Cậu ăn đi, tôi đi làm đây.”
Trọng Dương Hạ đến cả liếc mắt cũng lười.
Đóng cửa lại sau lưng, Lâm Vũ Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sẽ bị đánh……
Thôi được rồi, bị cái thứ đó đánh cũng coi như bị đánh, cũng coi như là một loại tiến triển.
Chỉ là, Lâm Vũ Sinh nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở nhà Trọng Dương Hạ, những hộp đồ ăn mang về và chai rượu chất đống, còn có sàn nhà đầy tàn thuốc, rèm cửa sổ đóng kín và tiếng game có thể nghe thấy từ bên kia cửa phòng ngủ.
Trọng Dương Hạ dường như rất ít khi ra ngoài.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Vũ Sinh rất nhanh đã quyết định, nếu Trọng Dương Hạ không ra ngoài thì cậu sẽ tự mình đến.
Cậu bắt đầu mang cho Trọng Dương Hạ bữa sáng và bữa tối, vì việc bắt taxi không tiện nên cậu còn đầu tư một khoản lớn mua một chiếc xe điện nhỏ màu xanh lá.
Ban đầu, Trọng Dương Hạ sẽ mắng cậu, không mở cửa cho cậu. Lâm Vũ Sinh thì treo bữa sáng lên tay nắm cửa, đến khi tối đến thì thấy đồ đã bị lấy đi, cậu lại phấn chấn lên.
Có lúc mang bữa tối đến Trọng Dương Hạ cũng không mở cửa, nhưng tối đó Lâm Vũ Sinh không có việc gì, cậu đứng đợi ở cửa, quả nhiên không lâu sau Trọng Dương Hạ với khuôn mặt hầm hầm đã mở cửa cho cậu.
“Con m.ẹ nó, cậu có bị điên không?” Trọng Dương Hạ cau có quay người lại: “Thích ngồi xổm ở cửa thế sao không đi làm bảo vệ đi.”
Lâm Vũ Sinh nắm lấy cơ hội chạy vào, tiện tay đóng cửa lại: “Tôi đã đi phỏng vấn rồi, nhưng người ta chê giọng phổ thông của tôi không chuẩn nên không nhận. Hôm nay tôi mang cho cậu đồ ăn tôi tự làm, tranh thủ đang nóng thì ăn đi nhé.”
Cơm nước bày lên bàn, Trọng Dương Hạ cũng không do dự tự mình ngồi xuống ăn.
Lâm Vũ Sinh đứng bên cạnh nhìn với vẻ mãn nguyện, dường như việc nhìn Trọng Dương Hạ ăn ngon miệng là một chuyện vô cùng vui vẻ đối với cậu
Liên tục đưa cơm nửa tháng, Lâm Vũ Sinh lén lút ghi nhớ mật khẩu cửa nhà Trọng Dương Hạ. Tuy có hơi xâm phạm quyền riêng tư , nhưng dù sao cũng không cần phải luôn đứng ở cửa chờ đợi rồi bị hàng xóm đối diện coi là kẻ trộm nhìn trộm nữa.
Về việc này Trọng Dương Hạ không đưa ra ý kiến gì, cũng không thay đổi mật mã. Nhưng sắc mặt ngày càng tệ, giống như dấu hiệu báo trước cơn bão sắp đến.
Thứ bảy thành phố Z có bão.
Hôm nay Lâm Vũ Sinh được nghỉ, cậu dậy thật sớm chạy đi mua bánh bao đậu đỏ cho Trọng Dương Hạ, bánh bao đậu đỏ ở tiệm đó mỗi ngày làm rất ít, người xếp hàng lại rất đông, Lâm Vũ Sinh sau khi tình cờ phát hiện Trọng Dương Hạ thích ăn, thì cứ vài ba hôm lại đi mua một lần.
Vì trời mưa, người xếp hàng rất ít, nên rất nhanh đã mua được, Lâm Vũ Sinh có chút vui vẻ, ôm bánh bao trong lòng rồi đi về phía nhà Trọng Dương Hạ.
Mưa quá lớn, áo mưa cũng không che hết được, đến khi vào thang máy, Lâm Vũ Sinh mới phát hiện tóc, vai áo, tay áo, ống quần đến bắp đùi đều ướt sũng, giày thì khỏi nói, đi một bước là một vũng nước.
Cậu lắc lắc chân, mở cửa, cởi giày để một bên, cũng không dám động vào dép lê của Trọng Dương Hạ, lạch bạch chạy đến trước cửa phòng ngủ của Trọng Dương Hạ, vừa giơ tay định gõ cửa.
Cánh cửa phòng ngủ đột ngột bị kéo mạnh ra, cuốn theo không khí xung quanh Lâm Vũ Sinh vào trong. Trọng Dương Hạ lạnh lùng, nửa khép mắt liếc nhìn Lâm Vũ Sinh, dùng giọng điệu khinh bỉ tột độ thốt ra một câu: “Cút”.
Ngay sau đó, Trọng Dương Hạ lại đóng sầm cửa lại.
Luồng gió vừa mới lùa vào mang theo chút mùi thuốc lá, bị cánh cửa đột ngột đập ra, va vào người Lâm Vũ Sinh.
Có chút đau.
Lâm Vũ Sinh đứng tại chỗ, hai tay nâng bánh bao, rõ ràng rất nhẹ, nhưng cậu lại cảm thấy sắp không cầm nổi nữa.
Thực ra nhiệt độ bây giờ dù có dính mưa cũng không lạnh, chỉ là quần áo ướt dính vào người rất khó chịu, Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình nên quay người rời đi, nhưng thực tế là cậu tự ngược đãi mình mà đứng nguyên tại chỗ.
Mưa trút xuống như thác đổ, dữ dội trút xuống cửa sổ, phát ra tiếng “bộp bộp”, thế giới bên ngoài cửa sổ mờ mịt, chỉ còn lại một mảnh cảnh tượng mờ ảo, xám xịt, cây cối dưới lầu lung lay trong mưa gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bật gốc.
Lâm Vũ Sinh đứng rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi bánh bao đã lạnh ngắt, hai chân cậu cũng mỏi nhừ.
“Trọng Dương Hạ…” Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhìn vũng nước nhỏ dưới chân mình, nước từ trên người c** nh* xuống, sau đó quay người lại, ngồi thẳng xuống vũng nước đó, quần cậu thấm hết nước, cậu dựa lưng vào cửa phòng Trọng Dương Hạ, khẽ nói: “Vừa đến thành phố Z tiền của tôi đã bị lừa mất, tôi chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, tìm việc cũng không ai thuê, mỗi ngày chỉ có thể làm việc nặng nhọc.
“Nhưng lúc đó tôi một lòng chỉ muốn tìm được cậu, tôi không sợ gì cả, sau này bà nội cậu giới thiệu cho tôi công việc, bây giờ tôi mới có tiền mua đồ ăn cho cậu. Đổi món liên tục, vòng quanh thành phố này mua đủ loại thức ăn tươi ngon cho cậu, tôi một chút cũng không thấy mệt, sao hôm nay tôi chỉ mua có mấy cái bánh bao mà lại thấy mệt vậy nhỉ?”
Còn muốn nói gì đó nữa, nhưng có lẽ Trọng Dương Hạ căn bản không nghe thấy, cũng không muốn nghe.
“Tôi về đây. Ngày mai tôi lại đến.”
Lâm Vũ Sinh vừa nói vừa chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy, nhưng không ngờ cánh cửa sau lưng lại đột nhiên mở ra, cậu mất thăng bằng ngã về phía sau.
Trọng Dương Hạ nắm lấy tay nắm cửa, cúi đầu nhìn Lâm Vũ Sinh nằm trên mặt đất với vẻ mặt u ám: “Cậu đã bị lừa mất tiền?”
Không ngờ Trọng Dương Hạ lại mở cửa lần nữa. Lâm Vũ Sinh cố gắng đứng dậy, cúi mắt không dám nhìn thẳng vào hắn. Cậu cảm thấy có chút tội lỗi: “Ừm… toàn bộ số tiền đã bị lừa hết rồi, khả năng cao là sẽ không bao giờ lấy lại được.”
“Cậu có phải thằng ngốc không vậy?”
Vừa nghe lại hai chữ “thằng ngốc”, Lâm Vũ Sinh lập tức sống lại ngay tại chỗ, sự mệt mỏi ban đầu dường như bay biến hết, trái tim đang chìm xuống cũng từ từ nổi lên.
Quý Tích từng nói người trong thành phố của họ đều gọi đây là “Thiểm cẩu”. Được thôi, thiểm cẩu thì thiểm cẩu, Lâm Vũ Sinh nghĩ ngay, người khác đến gần Trọng Dương Hạ thì cậu không yên tâm.
(“Thiểm cẩu”: là một từ lóng chỉ người si tình, luôn cố gắng làm hài lòng người mình thích một cách mù quáng.)
“Hì hì.” Lâm Vũ Sinh gãi đầu, thành khẩn nhận lỗi, “Xin lỗi nha, tôi đúng là ngốc thật.”
Trọng Dương Hạ khép mắt lại, ánh mắt dừng trên chiếc túi mà Lâm Vũ Sinh đang ôm trong lòng một lát, rồi lại dời đến khuôn mặt Lâm Vũ Sinh: “Cậu muốn gì? Bây giờ tôi không có tiền cho cậu đâu.”
“Tôi không cần tiền.” Lâm Vũ Sinh luôn nhấn mạnh với Trọng Dương Hạ cái này: ” Tôi muốn cậu đó. Bây giờ tôi có thể tự kiếm tiền rồi, tôi sẽ đối tốt với cậu.”
Trên quần áo của Lâm Vũ Sinh in những vết nước loang lổ không đều, chỗ trái chỗ phải, quần cũng vì nước mà trở nên loang màu, tóc tai rối bời trông thật ngu ngốc và đáng thương, nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời, như thể vĩnh viễn không bao giờ tắt.
Trong bóng tối, vẻ mặt của Trọng Dương Hạ không rõ lắm, hắn im lặng một lúc, quay người lại nói: “Không muốn cút thì c** q**n áo ra rồi vào đây.”
Đây là tín hiệu gì?
Lâm Vũ Sinh ngơ ngác chớp mắt, sau vài giây, hít một hơi thật sâu, chạy vào bếp để bánh bao xuống. Sau đó vừa đi vừa cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người, cậu tr*n tr**ng cúi người bỏ quần áo vào máy giặt, rồi ngập ngừng bước vào phòng Trọng Dương Hạ.
Phòng của Trọng Dương Hạ không kéo rèm cửa, nhờ ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ đồ đạc và tông màu trong phòng, là màu trắng và xám đơn giản.
Trọng Dương Hạ đang tựa vào đầu giường hút thuốc, liếc thấy Lâm Vũ Sinh cứ thế tr*n tr**ng bước vào, cười khẩy một tiếng: “Cậu đúng là vẫn vô tư như ngày nào.”
Lâm Vũ Sinh không kiềm chế được thực ra có chút ngại ngùng, vành tai đã sớm đỏ ửng, hai tay có chút luống cuống che trước người.
Trọng Dương Hạ hất cằm về phía phòng vệ sinh: “Đi tắm đi.””
Nước nóng xả lên người, xua tan đi mọi phiền muộn trước đó.
Lâm Vũ Sinh rất vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo cũ mà Trọng Dương Hạ đưa cho, quần áo có hơi dài, Lâm Vũ Sinh xắn hai gấu tay áo lên.
Sau khi tắm xong, Lâm Vũ Sinh vào bếp hâm nóng bánh bao, lấy cho Trọng Dương Hạ ăn, đối phương ăn xong, Lâm Vũ Sinh lại lập tức bưng cho hắn một cốc nước uống, bận rộn ngược xuôi chẳng khác nào một người bảo mẫu.
Trọng Dương Hạ uống xong đi rửa tay, trở về liền đẩy Lâm Vũ Sinh ngã xuống giường.
“Tôi đã bảo cậu đừng xuất hiện nữa, cậu cứ nhất quyết xáp lại gần tôi. Cậu muốn làm gì thì làm đi. Đợi đến khi thấy đủ rồi, chán ghét rồi, thì sẽ biến đi thôi phải không?”
“Bây giờ cậu chọn đi, muốn hay là không muốn?”
Trọng Dương Hạ rất ít khi nói một tràng dài như vậy với Lâm Vũ Sinh, mặc dù câu nói này mang theo sự cảnh cáo, nhưng lọt vào tai Lâm Vũ Sinh, lại chỉ nghe thấy: “Làm……muốn hay là không muốn?”
Câu trả lời là khẳng định, Lâm Vũ Sinh gần như ngay lập tức trả lời: “Muốn”.”
Tình cảm của cậu dành cho Trọng Dương Hạ mù quáng, chấp nhất và không màng hậu quả.
Đối với câu trả lời này, Trọng Dương Hạ dường như không cảm thấy bất ngờ, hắn cúi đầu nhìn Lâm Vũ Sinh một lúc, rồi vùi đầu xuống c*n v** c* đối phương.