Edit & beta: Yan
Hai người mặc dù chỉ làm một lần, nhưng Trọng Dương Hạ đặc biệt tàn nhẫn, lạnh lùng lật qua lật lại làm rất lâu mới kết thúc.
Ở bên ngoài, tiếng mưa ào ào không ngớt chú nào.
Trọng Dương Hạ ngậm điếu thuốc sau khi làm xong, cúi đầu yên lặng nghe Lâm Vũ Sinh kể lại chuyện bị lừa, nghe thấy cậu sống ở dưới gầm cầu lâu như vậy, Trọng Dương Hạ phát ra một tiếng “chậc” đầy ẩn ý.
Chỉ tiếc là Lâm Vũ Sinh quá mệt mỏi, chưa kịp tìm hiểu ý nghĩa cụ thể của tiếng ” chậc” này thì đã ngủ thiếp đi.
Hôm đó cậu không ở lại nhà Trọng Dương Hạ qua đêm, sau đó trời mưa cũng tạnh, cậu không tìm được lý do để ở lại, lê cái thân thể đau nhức lên chiếc xe điện nhỏ, mặc quần áo của Trọng Dương Hạ chậm rãi đi giữa dòng xe.
Cậu không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại trong lòng rất vui vẻ. Mối quan hệ giữa người với người có thể từ từ tiến triển, cho dù bây giờ có vẻ như làm bạn giường không rõ ràng, nhưng tình cảm nhất định có thể nảy sinh, cậu có lòng tin có thể tiến xa hơn với hắn.
Một trong những lý do khiến cậu có thêm tự tin, là sau này Trọng Dương Hạ đã chuyển tiền cho cậu.
Sau khi hai người thêm WeChat, Lâm Vũ Sinh thường gửi cho những lời hỏi han ân cần hàng ngày nhưng hắn không trả lời, nhưng cứ hai ba ngày Trọng Dương Hạ lại chuyển cho cậu vài trăm tệ.
Nếu không đồng ý, Trọng Dương Hạ sẽ mặt lạnh đuổi Lâm Vũ Sinh đi, và bảo cậu đừng bao giờ xuất hiện nữa. Yêu cầu này, Lâm Vũ Sinh làm sao có thể đồng ý được!
Nhưng mỗi lần nhận tiền, Lâm Vũ Sinh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì cậu nhận ra rằng 280 tệ mà Trọng Dương Hạ chuyển cho cậu lúc trước, có lẽ là toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn.
Nghe Trần Diệp nói, hai tháng trước khi Trọng Dương Hạ tốt nghiệp đã cãi nhau một trận với cha mẹ không rõ lý do, Trọng Minh vì thế mà giận dữ thu hồi toàn bộ tài sản đứng tên Trọng Dương Hạ, lớn tiếng bảo hắn tự lo liệu cuộc sống của mình.
Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, thật sự là chẳng còn gì cho Trọng Dương Hạ cả, chỉ có căn nhà nhỏ mà Trọng Dương Hạ tự mua hồi còn học trung học là may mắn còn giữ được. Nhưng mà, để sống thì cần tiền, hiện tại Trọng Dương Hạ mỗi ngày đều ở nhà cày game thuê, hút thuốc, uống rượu, ăn đồ ăn nhanh, còn thường xuyên thức đêm.
Ấy vậy mà hắn vẫn thỉnh thoảng chuyển tiền cho Lâm Vũ Sinh, Lâm Vũ Sinh đều không nỡ tiêu một đồng nào.
Lâm Vũ Sinh không còn là thằng ngốc không biết trời cao đất dày ở đầm sen nữa, sống ở thành phố Z này một thời gian, cậu hiểu sâu sắc việc mua một căn nhà ở nơi tấc đất tấc vàng này khó khăn đến mức nào, với thu nhập hiện tại của cậu, dù không ăn không uống cả đời cũng khó mà thực hiện được.
Thật may mắn là Trọng Dương Hạ hiện tại đã có nhà, Lâm Vũ Sinh nghĩ rằng nếu họ thực sự ở bên nhau thì có thể sống cùng nhau, như vậy sẽ không cần phải lo lắng về việc mua nhà, có thể tập trung để dành tiền tiêu vào những việc khác.
Lâm Vũ Sinh mỗi ngày vẫn như thường lệ chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho Trọng Dương Hạ, sau khi làm xong còn phải lê tấm thân đau nhức từ trên giường dậy để chuẩn bị trước cơm trưa cho Trọng Dương Hạ vào ngày hôm sau, kiên quyết không để đối phương ăn đồ ăn ngoài.
Thỉnh thoảng khi trời mưa là cả hai người đều vui vẻ làm đến rất khuya, Trọng Dương Hạ cũng sẽ cho phép cậu ngủ lại.
Khi Lâm Vũ Sinh được nghỉ, cậu kéo Trọng Dương Hạ đi ăn cơm cùng Trần Diệp, mặc dù Trọng Dương Hạ vẫn với gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng Trần Diệp rất vui vẻ, dặn dò hai người phải đối xử tốt với nhau.
“Không phải mối quan hệ đó đâu.” Trọng Dương Hạ nói.
“Cháu đừng quan tâm là quan hệ gì, dù sao thì cứ đối xử tốt với nhau đi, cháu đừng có mà bắt nạt Vũ Sinh đấy.” Trần Diệp nghiêm túc nhấn mạnh.
Trọng Dương Hạ nở một nụ cười lạnh, liếc mắt nhìn bóng lưng đang bận rộn trong bếp: “Ai mà bắt nạt được cậu ta? Người mặt dày thì không ai bắt nạt nổi.”
Tiếng nói không nhỏ, Lâm Vũ Sinh nghe thấy hết, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Như vậy còn không tính là mắng đấy, trong lòng cậu hiểu rõ.
Lâm Vũ Sinh thậm chí còn cảm thấy ngày mà hai người xác định mối quan hệ yêu đương đã ở ngay trước mắt.
Thời tiết trở lạnh, mùa thu đã lặng lẽ đến trong lúc mọi người không để ý.
“Đây đâu phải là cách hay?” Quý Tích ngậm điếu thuốc Lâm Vũ Sinh đưa cho, thỏa mãn rít một hơi dài: “Cậu cứ tiếp tục làm công việc sắc thuốc thuê với mức lương 3000 tệ đó, còn hắn thì tiếp tục làm cái nghề cày game thâu đêm suốt sáng không ra khỏi cửa kia à?”
“Em giờ được tăng lương rồi, 3800 tệ.” Lâm Vũ Sinh có chút ưu tư: “Anh ấy làm cày game thuê cũng kiếm được đấy, nhưng mà đúng là hại sức khỏe thật. Giá mà em kiếm được nhiều tiền thì tốt.”
Nếu kiếm được nhiều tiền cậu có thể hào phóng bảo Trọng Dương Hạ đừng cày game thuê nữa, cứ ở nhà ngủ cả ngày cũng được, cậu sẽ nuôi Trọng Dương Hạ.
Nhưng hiện thực tàn khốc, mức lương 3800 tệ không đủ để chi trả cho chi phí sinh hoạt của hai người.
“Cậu cũng đừng lo quá!” Quý Tích thở dài, an ủi: “Hắn hiện tại vẫn đang trong giai đoạn trốn tránh bản thân, qua giai đoạn này sẽ vực dậy tinh thần và bước ra ngoài thôi.”
“Trốn tránh?” Lâm Vũ Sinh có chút căng thẳng, “Nhưng cha mẹ anh ấy đã bị bắt rồi, không còn ai theo dõi anh ấy nữa chứ?”
“Cậu có bị ngốc không thế?” Quý Tích cười, lắc đầu nói: “Cậu thử đặt mình vào vị trí của hắn mà xem, nếu cậu cũng từng là một cậu ấm giàu có, luôn ở trên cao và làm đủ mọi chuyện xấu, nhưng một ngày cha mẹ cậu đột nhiên ngồi tù, thế là cậu trở thành con chuột mà ai trong giới cũng muốn đạp cho một cái, cậu còn muốn ra ngoài không?”
Lâm Vũ Sinh đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra ở trước cửa nhà hàng ngày hôm đó, những khuôn mặt của những kẻ bắt nạt Trọng Dương Hạ hiện lên rõ mồn một trong đầu cậu.
“Trời ạ ……” Lâm Vũ Sinh lẩm bẩm.
Quý Tích dập tắt điếu thuốc, vỗ vỗ tay: “Bất kỳ ai đối mặt với sự khủng hoảng lớn như vậy đều sẽ khó chấp nhận được. Trước đây, hắn là một thiếu gia giàu có quyền thế, trong giới ai mà không cúi đầu khom lưng với hắn chứ? Nhưng bây giờ gia đình hắn đã sụp đổ, những người căm ghét hắn hận không thể giẫm đạp lên mặt hắn ngay lập tức ý chứ. Tôi đoán rằng việc hắn chạy đến Hà Hoa Đường lúc đó cũng có suy nghĩ như vậy thôi.”
Nói đến đây, Quý Tích dừng lại một chút, nhướn mày với Lâm Vũ Sinh, chế giễu nói: “Ban đầu muốn đến một nơi không ai biết để thư giãn và trốn tránh thực tại, kết quả lại gặp phải cậu, xảy ra những chuyện tồi tệ đó. Cũng không trách lúc đầu hắn khó chịu với cậu như vậy, còn bỏ rơi cậu.”
“Nhưng mà còn trẻ mà, cậu phải cho phép hắn đi sai đường, làm những chuyện sai trái.” Quý Tích, người chỉ lớn hơn họ một tuổi thong thả đưa ra kết luận, dáng vẻ thong thả, ung dung như ông cụ non.
Lâm Vũ Sinh cảm thấy tim mình đau nhói từng đợt, những chuyện này dù sao cũng không xảy ra với mình, nên cậu khó có thể tưởng tượng ra Trọng Dương Hạ đã trải qua những chuyện này với tâm trạng như thế nào, và bây giờ lại mang tâm trạng gì khi ở nhà cày game thuê, kiếm những đồng tiền mà trước đây đến nhìn cũng không thèm nhìn……
“Nhưng mà hai người bây giờ dù sao cũng là người yêu của nhau rồi.” Quý Tích đưa ra ý kiến cho Lâm Vũ Sinh: “Cậu phải dùng tình cảm chân thành của mình để làm hắn thay đổi, khích lệ hắn sớm thoát khỏi khó khăn, ra ngoài gây dựng sự nghiệp riêng.”
Thực ra, đây cũng là điều Lâm Vũ Sinh luôn nghĩ trong lòng, không phải là muốn Trọng Dương Hạ kiếm được bao nhiêu tiền, mà là cậu cảm thấy Trọng Dương Hạ không nên tiếp tục sống cuộc sống như thế này nữa.
Trọng Dương Hạ nên là người ở vị trí cao, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Lâm Vũ Sinh để chuyện này trong lòng, chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với Trọng Dương Hạ, tốt nhất là khi cả hai vừa làm xong việc gì đó, tâm trạng của Trọng Dương Hạ còn tốt.
Nhưng cậu còn chưa đợi được cơ hội này thì đã xảy ra chuyện.
Hôm đó, hiệu thuốc Đông y nơi Lâm Vũ Sinh làm việc rất bận rộn, cậu phải ở lại tăng ca nên không thể đúng giờ mang bữa tối cho Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ làm xong việc đã gần 9 giờ, vì gặp phải chuyện bực mình trong game nên tâm trạng rất tệ, sau khi uống hết hơn nửa chai rượu trắng mới thấy tin nhắn Lâm Vũ Sinh gửi từ trước, thế là bực bội khoác áo ra ngoài.
9 giờ rưỡi, Trọng Dương Hạ xách hộp đồ ăn đi vào một con hẻm nhỏ, có mấy tên “đầu vàng” ngồi giữa hẻm uống rượu, la lối chửi bậy.
(“Đầu vàng”: từ lóng chỉ những người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng)
Trọng Dương Hạ đi xuyên qua đám người đó, không để ý nên đã va phải chai bia trên mặt đất, phát ra tiếng “keng”, bia bên trong trào ra ngoài.
Âm thanh này lọt vào tai đám “đầu vàng”, không hiểu sao lại bị hiểu thành khiêu khích, có hai người lập tức nhảy dựng lên chặn đường Trọng Dương Hạ: “Ê! Mày thái độ ghê nhỉ?”
Trọng Dương Hạ liếc nhìn bọn họ một cái. Đều là những thằng nhóc ngốc nghếch mười bảy mười tám tuổi.
“Đây là đường để đi.”
“Rồi sao?” Thằng nhóc tóc vàng hất hất mái tóc.
“Chó ngoan không cản đường.” Trọng Dương Gạ nói.
Không khí ngưng đọng lại vài giây. Sau đó, một tên “đầu vàng” dài ngồi trên mặt đất ở phía bên kia. “Vụt” một cái bật dậy. Nhảy lên đẩy vào vai Trọng Dương Hạ.
Vì chiều cao không đủ nên dùng tay để chỉ. Giơ cao tay lên, dùng sức ấn cổ tay xuống. Chỉ vào mũi Trọng Dương Hạ: “Giật vài cọng lông đi! Xin lỗi bọn anh một câu!”
Thằng tóc vàng dài này trông có vẻ lớn tuổi hơn những người khác. Khoảng hai mươi tuổi. Trên cổ xăm một chữ “Đế” rất lớn.
Trọng Dương Hạ không thèm để ý tới, xô hai người đang cản đường ra rồi định rời đi.
“Anh Hoả! Xử đẹp thằng nhãi này đi!” Có người hét lên một câu như vậy.
Ngay sau đó, thằng tóc vàng dài nhặt một vỏ chai rượu rỗng trên đất rồi nhắm vào lưng Trọng Dương Hạ mà ném: “ĐM mày!”
Trọng Dương Hạ vội nghiêng người tránh, thằng tóc vàng dài ném trượt, loạng choạng về phía trước mấy bước mới miễn cưỡng xoay người lại được. Mặt nó đỏ bừng, trong lòng cảm thấy mất mặt, thế là ní tức giận hét lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Xông lên cho tao!”
Đám đầu vàng nhao nhao cuống cuồng cúi xuống tìm đồ, đột nhiên, một tiếng chai bia vỡ và một tiếng rên khe khẽ vang lên cùng lúc.
Mọi người đều dừng lại, một lúc sau, một thằng nhóc tóc vàng run rẩy hét lớn: “Đệt! Anh Hỏa của tao bị đánh chết rồi!!”
Tiếng còi báo động từ xa vọng lại gần, ánh đèn đỏ xanh chói mắt.
Khi Lâm Vũ Sinh nhận được tin tức đến đồn cảnh sát thì đã là 3 giờ sáng, cảnh sát đã hoàn thành việc thẩm vấn hai bên.
Thằng tóc vàng dài được gọi là anh Hỏa được đưa đến bệnh viện thì tỉnh lại, sau khi khâu vết thương bị vỏ chai bia đập vào vai cũng đến đồn cảnh sát.
Không phải là vụ việc gì nghiêm trọng, sự việc có thể đơn giản hóa, cảnh sát đề nghị hai bên hòa giải riêng.
Trọng Dương Hạ cười lạnh một tiếng, không đồng ý: “Đâu phải tôi gây sự trước.”
“Sao lại không phải là mày!” người được gọi là anh Hỉa cũng không chịu thua, ôm lấy bả vai đang quấn băng gạc của mình, khoa trương kêu lớn: “Đồng chí cảnh sát, rõ ràng là hắn cố ý đá đổ bia của chúng tôi, còn mắng chúng tôi là chó, đây không phải là gây sự thì là cái gì, anh em của tôi đều có thể làm chứng!”
“Đúng đúng đúng! Chính là thằng nhãi này không tôn trọng người khác trước!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Rõ ràng là hắn! Anh Hoả của chúng tôi tuy rằng động tay trước, nhưng căn bản là không đánh trúng hắn, nói trắng ra thì cũng chỉ là vung tay vào không khí một chút, hắn ta xông lên là muốn đánh chết người!”
“Nếu không phải anh Hoả của chúng tôi bị choáng vì máu mà ngã xuống trước, không biết chừng hắn đã đánh anh Hoả của chúng tôi thành dạng gì rồi!”
Đám đầu vàng nhao nhao thể hiện sự trung thành, nhất thời ồn ào không chịu nổi.
Lâm Vũ Sinh đến vào đúng lúc này, đám đầu vàng càng lúc càng kích động, cảnh sát đành phải đưa bọn họ đến một phòng khác.
“Cậu thanh niên, cậu đừng có hồ đồ, bây giờ bồi thường chút tiền là xong việc thôi.” Một vị cảnh sát lớn tuổi nói với Trọng Dương Hạ xong lại nói với Lâm Vũ Sinh, người vẫn chưa bình tĩnh vì chạy nhanh đến đây: “Cậu khuyên nhủ đi.”
“Bây giờ xem thì có lẽ chỉ là vết thương nhẹ thôi, có thể hòa giải thì cứ hòa giải đi. Nếu không hòa giải thì bạn của cậu không biết bị giam bao lâu đâu. Nhỡ đâu bên kia giám định thương tật ra thương tích nhẹ thì cái này là phải ngồi tù đó.”
“Nhưng không phải nói là đối phương động tay trước sao?” Lâm Vũ Sinh nhìn kỹ Trọng Dương Hạ từ trên xuống dưới, xác nhận hắn không có chỗ nào bị thương.
Ông cảnh sát nghe vậy thì bật cười, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc đầu vàng đối diện kia tuy rằng động tay trước, nhưng nó thậm chí còn không chạm được vào vạt áo của bạn cậu. Bạn cậu thì lại dùng nguyên chai bia đập người ta ngã xuống đất một cách rõ ràng.”
Thấy không thuyết phục được Trọng Dương Hạ, ông cảnh sát bèn tập trung làm công tác tư tưởng với Lâm Vũ Sinh, nói sự việc theo hướng nghiêm trọng hơn, khiến Lâm Vũ Sinh sợ hết hồn.
“Cậu đừng nghe.” Trọng Dương Hạ ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khi mở miệng có mùi rượu rất rõ: “Muốn làm gì thì làm.”
Trọng Dương Hạ tỏ vẻ mặc kệ không quan tâm, Lâm Vũ Sinh không thể bỏ mặc như vậy, cậu tiến sát lại gần tai viên cảnh sát già, nhỏ giọng nói: “Chú à, chú để cháu đi nói chuyện với họ được không, trước hết đừng cho bạn cháu biết.”
Viên cảnh sát già gật đầu liên tục, chỉ mong hai bên có thể lập tức bắt tay giảng hòa, hóa giải mọi chuyện lớn thành nhỏ.
Lâm Vũ Sinh vừa bước đi, ông ta liền cầm lấy ly thủy tinh của mình uống một ngụm trà, chậm rãi cảm thán: “Haizz, giới trẻ bây giờ đều có hành động bốc đồng, không hề suy nghĩ đến hậu quả gì cả, tặc tặc tặc…”
Nói xong, ông ta cố ý giả vờ như vô tình xoay màn hình máy tính về phía Trọng Dương Hạ, trên màn hình hiển thị chính là hình ảnh giám sát trực tiếp của một căn phòng khác.
_________
Tiểu Trọng: Hào quang của nhân vật chính đâu zồi! Đi đâu rồi! (Dỗi vô cùng!)
Con Tinh Tinh nào đó: Hẹ hẹ! Chị đây sẽ tặng cho cưng cái “lắc tay” bằng bạc.