Edit & beta: Yan
Đám đầu vàng vẫn còn rất kích động, có vẻ là vì không ưa cái vẻ ngông nghênh của Trọng Dương Hạ, nên nhất quyết không hòa giải, muốn Trọng Dương Hạ phải vào tù.
Lâm Vũ Sinh bước vào, giải thích tình hình với cảnh sát rồi quay sang nói với họ: “Ờm, chào các anh, tôi là bạn của Trọng Dương Hạ, muốn đến để nói chuyện hòa giải.”
Người được gọi là anh Hỏa liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: “Hắn không tự mình đến, lại cho một thằng khác đến hòa giải? Tao không chịu!”
“Đúng đúng, bảo hắn tự mình đến đây quỳ xuống xin lỗi! Còn phải bồi thường cho anh Hỏa một khoản tiền lớn nữa, nếu không chuyện này chưa xong đâu!” Lập tức có đàn em tóc vàng phụ họa: “Xem anh Hỏa của chúng ta bị đánh kìa, vai nở hoa hết cả rồi!”
Lâm Vũ Sinh liếc nhìn vai anh Hỏa, tuy không nhìn rõ vết thương, nhưng băng gạc quấn hết vòng này đến vòng khác, trông cũng hơi ghê người.
Tuy trong lòng biết rõ Trọng Dương Hạ không phải là người chủ động gây chuyện, nhưng vết thương của đối phương bày ra trước mắt, cũng chỉ có thể nén giận giải quyết mọi chuyện.
Lâm Vũ Sinh nở một nụ cười làm hòa: “Bạn tôi tính tình là như vậy đó, cũng không phải cố ý nhằm vào các người. Mọi người xem trời đã khuya rồi, mọi người nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, sớm về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không thể nào!” Anh Hỏa tỏ thái độ rất ngạo mạn, khoanh tay nghênh mặt lên trời: “Anh đây lăn lộn trên đường này chính là vì cái mặt, hôm nay hắn làm tôi bị thương rồi, nhất định phải đích thân xin lỗi tôi!”
“Tôi thay cậu ấy được không?” Lâm Vũ Sinh ngay lập tức hướng về phía anh Hỏa cúi người, một góc chín mươi độ tiêu chuẩn: “Xin lỗi đại ca.”
Thái độ của Lâm Vũ Sinh rất chân thành, khiến anh Hỏa có chút sững sờ, hắn bỏ chân chữ ngũ xuống, đổi sang chân kia gác lên, không ngừng rung đùi: “Tôi đây cũng không muốn làm khó anh, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, anh đi đi, bảo hắn ta vào đây!”
Lâm Vũ Sinh trong màn hình giám sát mím môi, hàng mi dày rậm khẽ rũ xuống, bỗng dưng gợi lên một chút cảm giác đáng thương.
Trọng Dương Hạ ở bên này không nhịn được đứng dậy, cảnh sát vội vàng ra hiệu bảo hắn ngồi xuống: “Này ~ ngồi xuống đi, cậu không muốn nhượng bộ, bạn cậu bằng lòng đứng ra hòa giải thay cậu, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Không liên quan đến cậu ấy.” Trọng Dương Hạ mặt mày u ám, định bước ra ngoài.
“Cửa khóa rồi, nếu cậu dám đá cửa gây sự ở đây, hôm nay cậu có làm lớn chuyện đến đâu đi nữa, thì những gì bạn cậu làm lúc này cũng trở nên vô nghĩa.” Cảnh sát khu vực cười nói: “Ngồi xuống đi, người bạn này của cậu đáng để kết giao đấy, sau này ra ngoài rồi, phải nhớ kỹ những gì đã ngộ ra hôm nay, đừng hành động bốc đồng nữa.”
Trọng Dương Hạ buông thõng tay, ngón tay khẽ động, chậm rãi co lại, hắn quay đầu tiếp tục nhìn vào màn hình giám sát.
Trong màn hình Lâm Vũ Sinh vẫn mỉm cười, đưa tay lên xoa mũi: “Anh Hỏa, anh thấy thế này được không? Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi anh, rồi bồi thường cho anh, chuyện này coi như xong nhé?”
“Không thể nào!” Anh Hỏa cố ý tỏ ra phóng khoáng vuốt tóc, định thể hiện uy phong trước mặt đàn em.
“Anh xem, bồi thường cho anh bao nhiêu thì hợp lý?” Lâm Vũ Sinh lại hỏi.
Tay anh Hỏa đang vuốt tóc khựng lại, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với đám đàn em.
Bọn họ vốn tưởng rằng Trọng Dương Hạ còn trẻ như vậy, đợi nửa ngày cũng không thấy người nhà đến, chắc là loại tiểu lưu manh vô công rồi nghề giống như bọn họ, không có tiền bạc gì.
Lời này của Lâm Vũ Sinh vừa nói ra, thật ngoài dự liệu của bọn họ.
Bây giờ có một khoản tiền bày ra trước mặt bọn họ, chỉ chờ bọn họ ra giá, chỉ có thằng ngốc mới không cần.
“Mày có tiền không đấy?” Anh Hoả không mấy tin tưởng mà đánh giá Lâm Vũ Sinh từ trên xuống dưới, cảm thấy đối phương còn trẻ, ăn mặc lại rất rẻ tiền, không giống người có thể lấy ra bao nhiêu tiền, thế là mở miệng thăm dò:“Đưa tao 5000, chuyện này coi như xong.”
Viên cảnh sát bên cạnh ho khan hai tiếng, chuyện này bọn họ thấy nhiều rồi, giá mà anh ta ra quả thật là hơi cao.
Lâm Vũ Sinh thấy được ánh mắt của cảnh sát, trong lòng cũng đại khái hiểu được cái giá này có chút ảo, hơn nữa điều quan trọng nhất là bọn họ không có nhiều tiền như vậy, Trần Diệp tuổi đã lớn, càng không thể hỏi mượn tiền của bà được.
Đáng thương thay, Lâm Vũ Sinh thực sự không có kinh nghiệm trong những việc như thế này, không biết rốt cuộc bồi thường bao nhiêu mới là hợp lý. Cậu chỉ một lòng muốn cứu Trọng Dương Hạ ra, trước mắt cũng không thể nghĩ nhiều. Suy nghĩ một lát, cậu dè dặt mở miệng.
“2500.” Lâm Vũ Sinh phát huy kinh nghiệm đi chợ ở quê, chặt giá một nửa: “Chúng tôi cũng là người trẻ tuổi, trong tay không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đi vay thôi.”
Dừng một lát, Lâm Vũ Sinh giả vờ khổ sở: “Các anh cũng nên đoán được rồi, nhà hắn không có ai quản lý, nếu các người không đồng ý với phương án của tôi, thì chỉ còn cách để hắn vào tù thôi, nhưng như vậy thì các người sẽ rất thiệt……”
“Cái này……” Đám đàn em nhìn về phía đại ca của mình, trong lòng cũng bắt đầu dao động, dù sao cũng chỉ là đám côn đồ không có thu nhập ổn định, số tiền này đủ để mọi người sống thoải mái một thời gian rồi.
Anh Hoả l**m đi l**m lại cái răng cửa, ánh mắt dừng trên cổ tay Lâm Vũ Sinh, đột nhiên nóu: “Giao dịch nhé, tôi thấy cái vòng của anh rất đẹp, thêm cái vòng này của anh nữa, dù sao đồ bạc cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, anh sẽ không nỡ chứ?”
Lâm Vũ Sinh giật mình, nhìn về phía cổ tay trái của mình. Đây là món quà mà người cha đã qua đời tặng cho cậu……
“Mẹ kiếp, thật sự không nỡ à?” Anh Hoả nhìn bộ dạng của Lâm Vũ Sinh, có chút ngạc nhiên: “Nhiều tiền như vậy cũng móc ra rồi, lại không nỡ cái này sao?”
“Đành vậy thôi.” Lâm Vũ Sinh gượng cười, nhắm mắt lại, nhanh chóng tháo chiếc vòng tay xuống, đưa cho anh Hỏa: “Cho anh, nhưng anh phải hứa với tôi là giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình, đừng làm bạn tôi thêm tức giận nữa, để mọi chuyện được giải quyết suôn sẻ.”
“Đương nhiên.” Anh Hỏa vui vẻ nhận lấy chiếc vòng, ngắm nghía hoa văn trên đó, cầm trên tay tung hứng vài cái, rất vui vẻ nói: “Có tiền là làm được việc, điểm này thì tôi biết, anh cứ yên tâm, dù bạn anh có mắng tôi vài câu nữa, tôi cũng nhịn được, cái này gọi là đại trượng phu co được duỗi được!”
Đám đàn em tóc vàng nhao nhao xu nịnh đại ca của mình, Lâm Vũ Sinh không nói gì thêm, cảnh sát thấy tình hình này cũng thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra bạn của cậu đã giải quyết xong chuyện bên kia rồi.”
Trong căn phòng này, viên cảnh sát già nhìn khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại u ám đến đáng sợ của Trọng Dương Hạ: “Cậu thì sao? Vẫn muốn ở lại đây với chúng tôi à?”
Lâm Vũ Sinh vốn tưởng rằng đến đây còn phải tốn công khuyên Trọng Dương Hạ, không ngờ rằng không cần cậu khuyên, Trọng Dương Hạ đã thay đổi thái độ.
Hai người góp tiền trên người lại, chỗ Trọng Dương Hạ chỉ có hơn 1000 tệ, Lâm Vũ Sinh chuyển vào điện thoại của mình, miệng thì nói số còn lại cậu có.
Thực ra cậu làm gì có, trên người cậu tính toán kỹ lắm cũng chỉ gom góp được 800, vẫn còn thiếu một chút. Cuối cùng Lâm Vũ Sinh lén lút vay tiền online, góp đủ chuyển cho anh Hỏa.
Ký xong thỏa thuận hòa giải, ai về nhà nấy.
Đường phố về đêm yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, Lâm Vũ Sinh lái xe điện đưa Trọng Dương Hạ về, vừa đi vừa thì an ủi hắn: “Đừng nghĩ nữa Trọng Dương Hạ, đối phương chỉ là mấy tên côn đồ nhỏ tuổi, không cần phải dây dưa với bọn chúng.”
“Cậu đã nói gì với bọn họ?” Trọng Dương Hạ đột nhiên hỏi.
“Hả?” Lâm Vũ Sinh hơi ngẩn người ra một chút, rồi nhanh chóng cười: “Ôi dào, tôi chỉ đến hù dọa bọn chúng thôi, bọn chúng đòi tiền, tôi bảo là bồi thường 2500 tệ, nhiều hơn thì không có đâu. Bọn chúng vốn dĩ đã thấy tiền là sáng mắt rồi, nên rất thoải mái đồng ý luôn!”
Trọng Dương Hạ nghe xong thì không nói gì nữa, cúi mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
“Về nhà ngủ một giấc thật ngon đi nhé” Lâm Vũ Sinh nhìn vào gương chiếu hậu: “Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi mà, kiếm lại là được.”
Vẫn không nhận được câu trả lời, Lâm Vũ Sinh cũng quen rồi không nói gì thêm, cẩn thận đưa Trọng Dương Hạ về nhà.
“Cậu lên đi.” Lâm Vũ Sinh vẫy tay với Trọng Dương Hạ, cười nói: “Tôi đi đây, cậu có đói không, có muốn tôi mua chút đồ ăn khuya cho cậu không?”
Trọng Dương Hạ tuy đã xuống xe, nhưng vẫn đứng bên cạnh xe cúi mắt nhìn Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh bị nhìn đến có chút không tự nhiên, sờ sờ mặt mình: “Sao, sao vậy? Trên mặt tôi có muỗi à?”
s* s**ng mãi mà không thấy gì, ngược lại cổ tay lại bị Trọng Dương Hạ nắm lấy.
“Cùng nhau lên đi.” Trọng Dương Hạ nói.
Lâm Vũ Sinh ngẩn người một lát, “A” một tiếng, rồi nói: “Tôi… hôm nay tôi không lên nữa, ngày mai được không? Hôm nay muộn quá rồi, tôi không muốn làm…”
“Tôi say rồi.” Ba chữ của Trọng Dương Hạ khiến Lâm Vũ Sinh vứt bỏ hết mọi phòng bị.
Cậu nhớ ra Trọng Dương Hạ uống say quả thật không biểu hiện ra mặt, ngửi mùi rượu này có lẽ là say không nhẹ, lại vừa mới thổi gió, cần có người chăm sóc thì tốt hơn.
“Được thôi” Lâm Vũ Sinh nói: “Vậy cậu cứ lên trước đi, tôi đi đỗ xe đã.”
Trọng Dương Hạ không buông tay, cũng không nói gì, Lâm Vũ Sinh hết cách, đành phải để Trọng Dương Hạ lên xe lại, cả hai cùng đến chỗ đỗ xe rồi mới lên nhà.
Vừa vào nhà, Lâm Vũ Sinh quen đường quen nẻo đi pha nước mật ong cho Trọng Dương Hạ, “Cậu ngồi nghỉ một lát đi.”
Trọng Dương Hạ ngồi trên sofa, đưa tay xoa xoa ấn đường, lấy thuốc ra châm, nhìn vị trí phòng bếp qua làn khói lượn lờ.
Rất nhanh Lâm Vũ Sinh đã bưng một cốc thủy tinh trong suốt ra: “Tôi pha cho cậu một cốc để giải rượu, cũng không khó uống đâu, cậu uống đi.”
Trọng Dương Hạ nhận lấy cốc thủy tinh, hất cằm về phía bên cạnh: “Ngồi xuống đây.”
Giọng điệu hiếm khi không mang vẻ thiếu kiên nhẫn hoặc lạnh lùng, nghe có vẻ khá bình tĩnh. Lâm Vũ Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ, nghĩ lại có lẽ là do say rượu, liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh Trọng Dương Hạ: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Trọng Dương Hạ uống xong nước mật ong, cúi đầu nghịch chiếc cốc thủy tinh, tùy ý mở miệng: “Lâm Vũ Sinh, người như tôi có gì đáng để cậu thích?”
Câu hỏi này có chút quen thuộc, Lâm Vũ Sinh nhớ lại hình như Trọng Dương Hạ cũng đã từng hỏi những lời tương tự như vậy khi ở Hà Hoa Đường.
Thế là Lâm Vũ Sinh hắng giọng, định bụng sẽ giống như trước đây tỉ mỉ kể ra những ưu điểm của Trọng Dương Hạ, không ngờ lần này Trọng Dương Hạ lại tự mình mở lời trước.
“Không phải trách cậu, chỉ là tôi ghét chính bản thân mình như vậy.”
“Sao vậy?” Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng hỏi: “Là… có ý gì?”
Trọng Dương Hạ đặt cốc thủy tinh lên bàn, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế sofa, đưa tay lấy mu bàn tay che mắt, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không làm được gì cả.”
Lâm Vũ Sinh chậm tiêu đại khái đã hiểu được ý của Trọng Dương Hạ.
Đối diện với sự tan vỡ của gia đình, Trọng Dương Hạ bất lực, đối diện với cuộc sống đảo lộn, Trọng Dương Hạ bất lực, đối diện với sự sỉ nhục Hà Hoa Đường, Trọng Dương Hạ vẫn bất lực.
Trước đây hắn hô mưa gọi gió, dường như không gì không thể làm được, nhưng trong một thời gian ngắn, hắn mất hết tất cả, những việc trước đây chỉ cần vẫy tay là có thể giải quyết, sau này dù có gào khản cổ cũng không ai để ý.
Có lẽ không phải là chán ghét Lâm Vũ Sinh, mà là cứ nhìn thấy cậu, Trọng Dương Hạ lại nhớ đến bản thân mình, một người chẳng làm được gì. Lâm Vũ Sinh mím môi, cẩn thận giơ tay vỗ nhẹ vào chân Trọng Dương Hạ, vụng về an ủi: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi.”
Trọng Dương Hạ không buông tay phải đang che trên mắt xuống, mà dùng tay trái chuẩn xác giữ chặt lấy Lâm Vũ Sinh, động tác này khiến Lâm Vũ Sinh giật mình thảng thốt, hô hấp cũng vô thức chậm lại.
Trọng Dương Hạ chỉ duy trì động tác giống như nắm lấy, hoặc chỉ là đặt lên mu bàn tay của Lâm Vũ Sinh. Yết hầu của hắn khẽ động, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bản thân tôi vô dụng lại trút giận lên đầu cậu, Lâm Vũ Sinh, tôi như vậy, có chỗ nào đáng để cậu thích?”