Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 34

Edit & beta: Yan

 

Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu nhìn Trọng Dương Hạ, trong lòng cảm thấy phức tạp, vừa kinh ngạc vì Trọng Dương Hạ lại có một ngày mở lòng với cậu, vừa đau lòng cho sự lạc lối hiện tại của Trọng Dương Hạ, nhưng cậu lại không biết phải giúp đỡ như thế nào.

“Trọng Dương Hạ,” Lâm Vũ Sinh dừng lại một lát, đứng dậy ngồi d*ng ch*n lên đùi Trọng Dương Hạ, cúi đầu rất nhẹ rất nhẹ hôn lên yết hầu của hắn, thành khẩn mở lời: “Cậu là người tốt nhất trên thế giới này, tôi thích cậu, tin cậu. Tôi xin thề với các vị thần linh, tôi tuyệt đối thật lòng.”

Ngày hôm đó họ im lặng rất lâu.

Lâm Vũ Sinh cúi đầu đã lâu, cảm thấy cổ đau nhức, muốn ngẩng lên một chút. Trọng Dương Hạ đột nhiên đưa tay giữ lấy sau gáy cậu, ấn cậu vào vai mình.

Sau đó, tay của Trọng Dương Hạ không buông xuống nữa, mà ch*m r** v**t v* nơi mà Lâm Vũ Sinh từng để bím tóc vô ưu biện.

Lâm Vũ Sinh vô cùng tin chắc rằng lần này cậu thực sự đã nhận được cái ôm của Trọng Dương Hạ, ngay cả khi Trọng Dương Hạ đang say.

Có lẽ, cậu còn nhận được điều gì đó khác, chỉ là nhất thời không thể nắm bắt chính xác, suy nghĩ kĩ càng.

Cả hai người đều quá mệt mỏi rồi.

Hai người dán sát vào nhau, tiếng thở đều đặn lên xuống, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, lúc trời tờ mờ sáng, Lâm Vũ Sinh mơ màng lẩm bẩm muốn đi làm kiếm tiền, Trọng Dương Hạ giữ lưng cậu lại không cho dậy, nói đã xin nghỉ phép cho cậu ngày hôm nay rồi, sau đó Trọng Dương Hạ bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ.

Ngã xuống chiếc giường mềm mại, Lâm Vũ Sinh thực sự rất buồn ngủ, trở mình một cái rồi lại ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là hai giờ chiều.

“Má ơi!” Lâm Vũ Sinh bật dậy, nhìn sang bên cạnh không có ai.

Cậu vội vàng xỏ dép đi ra ngoài, vừa lúc gặp Trọng Dương Hạ bưng hai bát mì từ phòng bếp đi ra. Nghe thấy tiếng động, Trọng Dương Hạ liếc nhìn cậu một cái: “Qua đây ăn đi.”

Đây là mơ sao? Lâm Vũ Sinh khó tin vỗ vỗ má mình, bản thân lại có thể mơ thấy Trọng Dương Hạ nấu mì cho mình?! Nhưng cảnh tượng này cũng thật quá chân thực rồi……

Đặt bát mì lên bàn, thấy Lâm Vũ Sinh vẫn đứng ngây người ở cửa phòng ngủ như khúc gỗ, Trọng Dương Hạ lại lần nữa mở miệng: “Đồ ngốc.”

Được rồi, không là phải mơ.

Lâm Vũ Sinh lập tức tỉnh táo lại, trong lòng trào dâng một dòng nước ấm, vạn lần không ngờ, có một ngày cậu có thể ăn mì do Trọng Dương Hạ nấu, đây chính là Trọng Dương Hạ đó!

Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu thực sự muốn cho bát mì này vào ngăn mát tủ lạnh để đông thành đá, giữ nguyên mãi mãi.

“Ọc ọc ọc —” “Bụng lúc này phát ra một tràng kháng nghị, Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng đưa tay xoa xoa bụng, nhanh chóng đi tới cầm lấy đũa, ngại ngùng nói: “Tôi dậy muộn rồi, đáng lẽ cậu nên gọi tôi dậy, tôi nấu cho cậu ăn.” 

“Ai làm mà chẳng như nhau.” Trọng Dương Hạ bận đảo mì không mấy để ý.

Trong lòng Lâm Vũ Sinh đã cảm động đến mức sắp rơi nước mắt, Trọng Dương Hạ hôm nay quả thực…… quá khác biệt rồi: “Ừm, hương vị cũng…… ăn được.”

“Có hơi mặn” Lâm Vũ Sinh cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, ăn mì một cách ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc trộm Trọng Dương Hạ, phát hiện đối phương hình như cũng cảm thấy không ổn, nhưng lại không muốn mất mặt, tóm lại là vẫn “bình thường” mà ăn.

Hai người lặng lẽ ăn xong mì, Lâm Vũ Sinh cầm bát đi rửa, Trọng Dương Hạ ở phía sau nói: “Sau này vẫn là cậu nấu đi.”

Cuối cùng, lại thêm một câu: “Cùng lắm thì tôi rửa bát.”

Lâm Vũ Sinh vừa đi vừa nhún vai, vai rung lên cuối cùng không nhịn được cười phá lên, khiến Trọng Dương Hạ lại nói thêm một câu: “Đồ ngốc.”

Đợi Lâm Vũ Sinh rửa bát xong đi ra, kinh ngạc phát hiện Trọng Dương Hạ đã thay một bộ đồ vest đen mà cậu chưa từng thấy, đang chải chuốt tóc.

Những đường nét của bộ vest vừa vặn và sắc sảo, ôm gọn lấy thân hình cao ráo của Trọng Dương Hạ, chiếc áo sơ mi trắng ở cổ áo tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ vest đen, làm tăng thêm vẻ nghiêm túc và trang trọng cho sự trẻ trung của hắn.

Bất kể là ai, khi nhìn thấy Trọng Dương Hạ lúc này, đều sẽ bị hắn thu hút ánh nhìn của họ.

Lâm Vũ Sinh lại càng khó kiềm chế hơn, cậu si mê nhìn Trọng Dương Hạ, chậm rãi tiến về phía đối phương. Đợi đến khi cậu đi đến bên cạnh Trọng Dương Hạ, đúng lúc Trọng Dương Hạ thả tay đang vuốt tóc xuống.

“Cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát.” Trọng Dương Hạ búng tay trước mặt Lâm Vũ Sinh: “Tỉnh lại đi, ngây ngốc cái gì.”

Lâm Vũ Sinh ngốc nghếch ngượng ngùng đỏ mặt, ừ hừ đáp lời, rồi ngước mặt lên nhỏ giọng nói: ” Cậu đẹp trai lắm, tôi muốn hôn cậu.”

Thật ra thì đây chỉ là Lâm Vũ Sinh vô tình nói ra tiếng lòng của mình, theo lệ thường thì sẽ không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Nhưng bây giờ Trọng Dương Hạ nhướng mày, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, trong lúc bỏ điện thoại vào túi, khẽ cúi xuống chạm nhẹ vào môi Lâm Vũ Sinh.

“Đợi tôi về cùng ăn tối nhé.”

Nếu có thể đem cả hồi ức bỏ vào tủ lạnh đông thành đá thì tốt biết mấy.

Sau khi Trọng Dương Hạ rời đi rất lâu, Lâm Vũ Sinh vẫn còn ngây người đứng tại chỗ, hồi tưởng lại nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ vừa chạm đã rời lúc nãy.

Họ đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng nụ hôn này là nhẹ nhàng nhất và ngắn ngủi nhất.

Tuy nhiên, đối với Lâm Vũ Sinh, nụ hôn này lại vô cùng khác biệt, nó không liên quan đến t*nh d*c hay tình yêu. Nó chỉ là……có lẽ……hoặc có thể là sự thân mật thoáng qua giữa những người yêu nhau.

Lâm Vũ Sinh sau khi đưa ra kết luận này thì nhận ra mặt mình đỏ bừng, lập tức đứng tại chỗ thực hiện động tác nâng cao hai chân, sau khi hô hấp dần ổn định lại thì bắt đầu đi vòng quanh phòng khách.

Sau đó, cậu dọn dẹp toàn bộ căn hộ của Trọng Dương Hạ sạch bóng, giặt giũ và phơi khô tất cả quần áo, đứng ở ban công nhìn những bộ quần áo ướt đẫm bay phấp phới trong gió, Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Chắc chắn là chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Mình là người duy nhất ở bên cạnh Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ đã cảm động! Nhìn rõ rồi! Đồng ý chấp nhận mình rồi!

Đây thực sự là……thực sự là một chuyện tốt lớn nhất, kinh thiên động địa!

Hoàn hồn lại, Lâm Vũ Sinh mới sực nhớ ra gọi điện thoại báo bình an cho Trần Diệp, từ chỗ bà biết được Trọng Dương Hạ đã gọi điện cho bà từ sớm, Lâm Vũ Sinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu lại có chút vui mừng và xấu hổ: “Bà ơi, Trọng Dương Hạ cậu ấy……”

“Sao vậy?” Trần Diệp ở đầu dây bên kia nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Nó bắt nạt cháu à?”

“Cậu ấy hôn con.” Lâm Vũ Sinh thực sự không nhịn được, khóe miệng nhếch lên: “Bà ơi, cậu ấy hôn cháu, có phải là chứng minh cho việc cậu ấy chấp nhận cháu rồi không ạ?”

Trần Diệp ha ha cười lớn, tiếng cười truyền vào tai Lâm Vũ Sinh qua ống nghe, cậu không nhịn được cũng cười lớn: “Bà đừng cười cháu mà, cháu xấu hổ lắm!”

“Không phải không phải, ta không có ý đó.” Trần Diệp từ từ thở ra, nói: “Ta thực sự rất vui, Vũ Sinh à, cháu nghĩ không sai đâu. Cháu trai của bà, bà hiểu rõ, nếu nó thực sự ghét cháu đến thế, đừng nói là hôn cháu, không động tay động chân với cháu đã là may mắn rồi.”

Lâm Vũ Sinh cười cười, nói chuyện xã giao hai câu với Trần Diệp rồi cúp điện thoại.

Trọng Dương Hạ bảo Lâm Vũ Sinh đợi hắn ăn tối, mặc dù trong tủ lạnh vẫn còn rau, Lâm Vũ Sinh vẫn không kìm được việc lấy một ít tiền lẻ trên bàn để đi mua rau, tiện đường đi thăm Quý Tích.

Lâm Vũ Sinh lại kể chuyện này cho Quý Tích nghe một lượt.

“Dừng lại, đừng cười nữa, miệng cậu cứng đơ rồi!” Quý Tích vỗ vào đầu Lâm Vũ Sinh, rất ghét bỏ: “Nhìn cậu kìa, đúng là vô dụng!”

Miệng thì nói vậy, nhưng Quý Tích thực sự vui mừng thay cho Lâm Vũ Sinh. Lúc đầu anh ta làm sao cũng không ngờ, Lâm Vũ Sinh cố chấp, ngây thơ như vậy, thoạt nhìn không có gì nổi bật, lại có thể lay động trái tim của thiếu gia họ Trọng, người tính tình thất thường trong truyền thuyết.

“Vậy sao cậu còn chưa về nhà với thiếu gia của cậu yêu đương đi, lại chạy đến tìm tên lang thang như tôi này làm gì?”

Lâm Vũ Sinh nhăn mặt vì cười đến mỏi nhừ: “Anh đừng nói vậy, anh là đại ca của tôi, có chuyện vui chắc chắn phải chia sẻ với anh rồi.”

“Trọng Dương Hạ mặc đồ chỉnh tề ra khỏi nhà, tôi đoán anh ấy đi tìm việc.”

Quý Tích có chút kinh ngạc: “Đậu má, tỉnh ngộ rồi à? Thế mà lại ra khỏi nhà.”

_________

“Chào anh, Tổng Giám đốc Chu đang họp khẩn cấp, e rằng hôm nay không có thời gian gặp anh” Thư ký ăn mặc gợi cảm, trang điểm rực rỡ nói với Trọng Dương Hạ một cách khách sáo: “Anh xem có cần tôi đặt lịch hẹn khác cho anh không?”

Trọng Dương Hạ đã đợi vài tiếng đồng hồ nhưng cũng không nói gì, dù sắc mặt không được tốt lắm, vẫn hẹn gặp lại với thư ký.

Khi ra khỏi tòa nhà Hưng Thịnh, Trọng Dương Hạ quay đầu lại nhìn, sau đó lên xe rời đi.

Đèn đường vàng của khu dân cư chỉ có thể chiếu sáng từng đoạn đường, Trọng Dương Hạ từ từ đi qua ánh đèn, đột nhiên dừng lại ngước mắt nhìn lên lầu.

Đèn của tầng mười ba đã sáng lên, dù ở rất xa, dường như cũng chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Cạch—-

“Cậu đã về rồi à!” Khi nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Vũ Sinh đang đặt canh lên bàn, liếc nhìn

Trọng Dương Hạ: “Cậu quần áo rồi đi rửa tay xong ra ăn cơm nhé!”

“Ừm.”

Trọng Dương Hạ vào phòng ngủ, Lâm Vũ Sinh đặt bát canh xuống, có chút nóng, cậu ấn ngón tay vào d** tai để đỡ nóng, nhớ lại biểu cảm của Trọng Dương Hạ vừa rồi, đoán rằng chuyến đi tìm việc ngày hôm nay không suôn sẻ.

Tìm việc vốn rất khó, nhớ lại con đường gập ghềnh của mình hồi trước, Lâm Vũ Sinh càng thương Trọng Dương Hạ hơn.

Trong bữa ăn, cậu gắp thức ăn cho Trọng Dương Hạ, an ủi hắn: “Biết đâu ngày mai cậu sẽ tìm được công việc tốt hơn thì sao, ăn nhiều lên để có thêm năng lượng!”

Trọng Dương Hạ nhướn mày nhìn cậu một cái, đánh giá: “Câu nói đấy lỗi thời lắm rồi.”

Hắn nói khiến những câu chữ trong đầu cậu nghẹn lại, nhưng không tiện nói ra: “Dù sao cậu hiểu ý là được rồi, haha.”

“Không yếu đuối đến thế đâu.” Trọng Dương Hạ đặt đũa xuống, giơ tay lên xoa gáy, ánh mắt từ từ dừng lại trên người Lâm Vũ Sinh đối diện: “Buổi tối có về không?”

“Về chứ, mai còn phải đi làm.” Lâm Vũ Sinh nghĩ tâm trạng Trọng Dương Hạ hôm nay chắc chắn không tốt, theo kinh nghiệm trước đây của cậu, lúc này Trọng Dương Hạ thích ở một mình hơn, cậu nên tránh xa hắn.

Trọng Dương Hạ không nói thêm gì nữa, quay người trở về phòng. Đợi đến khi Lâm Vũ Sinh rửa sạch bát đũa cũng không thấy hắn ra ngoài, Lâm Vũ Sinh đứng trước cửa phòng hắn chào tạm biệt rồi rời đi.  

Xin nghỉ một ngày, đồng nghiệp hôm qua đã thay cậu làm việc nên đã kiệt hết sức, hôm nay Lâm Vũ Sinh bận rộn không ngơi tay, bữa trưa chỉ ăn tạm hai cái bánh mì, đến khi tan làm đã gần tám giờ.

Lâm Vũ Sinh khóa cửa sau, vừa lấy điện thoại ra cúi đầu gửi tin nhắn vừa chuẩn bị đi lấy xe đạp.

[Trọng Dương Hạ, hôm nay tôi bận quá, cậu đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tôi mua đồ ăn cho cậu nhé?]  

Xe điện đậu trong con hẻm gần cửa sau, đèn đường mấy hôm trước còn hỏng, Lâm Vũ Sinh vừa nhắn xong tin nhắn thì bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên thấy có một bóng người ngồi trên xe điện của mình.

“Dm, ai vậy?” Lâm Vũ Sinh hơi căng thẳng, lớn tiếng quát: “Xuống khỏi xe của tôi nhanh lên!”

Bóng người đó không để ý đến cậu, Lâm Vũ Sinh đứng im tại chỗ nhìn quanh tìm thứ gì đó để cầm trong tay làm cũ khí, cậu là người từng sống dưới gầm cầu, biết rõ sự hiểm ác của xã hội này.

Con hẻm quá tối, một lúc không tìm được công cụ gì hữu dụng, Lâm Vũ Sinh hơi chùn bước, lén lút muốn lấy điện thoại ra: “Anh muốn làm gì?! Định ăn cắp xe của tôi à? Tôi nói cho anh biết………”  

“Hừm……” Bóng người đó bỗng lên tiếng: “To gan đến vậy.”

“Xì……” Người đó đột nhiên lên tiếng: “Cậu nhát gan thật đấy.”

“Trọng Dương Hạ?” Linh Vũ Sinh lập tức bật đèn điện thoại, chiếu về phía Trọng Dương Hạ:“Sao cậu lại ở đây?”

Trọng Dương Hạ giơ tay che ánh sáng: “Ngốc quá, lên xe đi.”

_________

Lời tác giả: Ngọt quá! Ngọt quá! Thật sự quá ngọt rồi! (Mặc dù ngọt không kéo dài quá lâu……….)

Yan: Bình yên trước giông bão :~

Bình Luận (0)
Comment