Edit & beta: Yan
Thì ra Trọng Dương Hạ cũng biết lái xe. Lâm Vũ Sinh ngồi ở ghế sau, cảm thấy làn gió mát nhẹ thật ngọt ngào.
“Bây giờ chúng ta đến chỗ của cậu à?”
“Nếu không thì tôi đặc biệt đến để chở cậu đi hóng gió à?”
Lâm Vũ Sinh cười hai tiếng, vỗ vai Trọng Dương Hạ chỉ đường: “Vậy cậu rẽ phải ở phía trước, tôi về lấy sạc pin.”
Trọng Dương Hạ bật đèn báo rẽ phải: “Đồ phiền phức.”
Kẻ phiền phức vẫn sống trong căn phòng trọ giá 900 tệ một tháng đó.
Nói là phòng trọ, nhưng thực chất chỉ là một cái gầm cầu thang ở tầng một của khu dân cư được sửa lại. Bên trong chỉ kê vừa một chiếc giường và một cái bàn đơn sơ. Đồ đạc của Lâm Vũ Sinh chất đống trên bàn và bên cạnh giường.
Trọng Dương Hạ vừa bước vào cửa đã nhíu chặt mày, dường như không biết phải đặt chân xuống chỗ nào.
“Cậu cứ đứng ở cửa đi.” Lâm Vũ Sinh quỳ trên giường với lấy cái sạc điện trên ổ cắm: “Cậu mà vào đây tôi sợ cậu đụng đầu, cái tường kia nó bị nghiêng.”
Lấy được sạc điện, Lâm Vũ Sinh lại lấy túi nilon bọc một bộ quần áo để lát nữa giặt.
“Đi thôi!” Lâm Vũ Sinh đi đến trước mặt Trọng Dương Hạ.
Đợi vài giây, Trọng Dương Hạ vẫn không tránh ra vẫn đứng chắn ở cửa.
“Sao vậy?” Lâm Vũ Sinh khó hiểu ngẩng đầu lên.
“Thu dọn đồ đạc đi.” Trọng Dương Hạ nói.
Lâm Vũ Sinh giơ giơ chiếc túi trên tay: “Đã thu dọn xong rồi mà, tôi mang một bộ qua là đủ rồi.”
Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp: “Ý tôi là, thu dọn đồ đạc, đừng ở đây nữa.”
“À?” Lâm Vũ Sinh tự mình nhìn quanh một vòng, sau đó mới nhận ra hoàn cảnh nghèo khổ của mình, cậu cảm thấy hơi xấu hổ: “Lúc đó tôi không có tiền, nhưng không sao, chỗ này của tôi gần chỗ làm, mỗi ngày về ngủ một giấc là được ……”
Trọng Dương Hạ bước lên một bước, lấy túi trong tay Lâm Vũ Sinh, lặp lại: “Đi thu dọn đi.”
“Nhưng mà tôi,” Lâm Vũ Sinh hết cách, “Tôi có thể đi đâu ……”
Trọng Dương Hạ hít một hơi, giống như là dấu hiệu của việc sắp nổi giận, Lâm Vũ Sinh rụt cổ lại, không ngờ Trọng Dương Hạ chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cảm thán: “Ngốc đến mức này, lúc đầu lấy đâu ra dũng khí nhất quyết phải ở bên cạnh tôi.”
Lâm Vũ Sinh sững sờ mất bốn năm giây, mới không thể tin được mà lớn tiếng hỏi: “Cậu muốn tôi đến ở cùng cậu hả?!”
“Im miệng!” Trọng Dương Hạ đưa tay ngoáy ngoáy tai: “Dậy sớm một chút sẽ không ảnh hưởng đến việc đi làm của cậu, không muốn đi xe điện thì đi tàu điện ngầm sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”
Thật ra đồ đạc của Lâm Vũ Sinh cũng không nhiều, chỉ là hai cái ba lô mang đến ban đầu cộng thêm một cái vali mua sau này.
Rất nhanh căn phòng trở lại dáng vẻ ban đầu, Lâm Vũ Sinh xách hai cái ba lô ngồi ở phía sau, Trọng Dương Hạ để vali ở phía trước trên chỗ để chân, hai chân miễn cưỡng kẹp lấy, chiếc xe điện nhỏ lại từ từ hòa vào dòng xe, hướng về nhà Trọng Dương Hạ.
Nếu biết trước Trọng Dương Hạ sẽ không nỡ khi nhìn thấy phòng trọ của mình, thì nên sớm tìm cách đưa hắn đến đây.
Lâm Vũ Sinh treo quần áo của mình vào tủ quần áo của Chung Dương Hạ, từ khi về đến nhà, khóe miệng cậu chưa từng hạ xuống, may mà một phòng khác của căn nhà này đã được
Trọng Dương Hạ sửa thành phòng game, giờ thì mình nghiễm nhiên ở phòng ngủ chính với Chung Dương Hạ rồi. Thật sự rất vui.
“Trọng Dương Hạ” Lâm Vũ Sinh treo xong quần áo, kéo cửa tủ lại, quay người hỏi Tròn Dương Hạ đang ngồi trên giường xem điện thoại: “Chúng ta ở chung rồi, có được coi là chính thức là bạn bè không?”
“Nằm mơ đi.” Trọng Dương Hạ không thèm ngẩng đầu lên dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Đừng có được đà lấn tới.”
“Được thôi” Lâm Vũ Sinh không để ý lắc đầu. Điều đó có nghĩa là vẫn còn 0,01 khoảng cách nữa để có thể tiến tới mối quan hệ yêu đương: “Vậy để tôi rót cho cậu một cốc nước uống.”
Lâm Vũ Sinh, người có quyền sử dụng một nửa chiếc giường lớn trong phòng ngủ, đêm nay căn bản không thể nghỉ ngơi tử tế.
Trọng Dương Hạ lúc thì đè cậu xuống đầu giường, lúc thì túm cậu dậy, ấn đầu cậu vào cửa tủ quần áo, từ phía sau tiến vào.
Cánh cửa tủ quần áo phát ra tiếng “ầm ầm”.
Trọng Dương Hạ vẫn rất ác liệt giữ chặt cậu không cho cậu trượt xuống, hà hơi vào tai cậu: “Cậu thích cái tủ quần áo này như vậy sao, hay là cậu cứ ở trong đó đi, mỗi sáng tôi mở cửa ra sẽ ch.ịch cậu.”
Nghe câu này Lâm Vũ Sinh thấy tai mình tê dại, quay đầu lại ngậm lấy miệng của Trọng Dương Hạ.
Thay vì bị cắn, lại bị Trọng Dương Hạ giữ cổ và tước đoạt hơi thở cùng nhịp tim.
Cuộc sống chung hạnh phúc của Lâm Vũ Sinh chính thức bắt đầu, nhưng con đường tìm việc của Trọng Dương Hạ dường như không mấy thuận lợi.
Lâm Vũ Sinh phát hiện mấy lần Trọng Dương Hạ đều mặc vest chỉnh tề ra ngoài, buổi chiều lại trở về với vẻ hờ hững. Sống chung lâu ngày, dù Trọng Dương Hạ không biểu lộ cảm xúc, Lâm Vũ Sinh cũng có thể nhận ra tâm trạng của hắn.
Trọng Dương Hạ không đạt được kết quả mà mình mong muốn, Lâm Vũ Sinh đoán như vậy.
Thế là một tuần trôi qua, vào khoảng bảy tám giờ tối thứ Bảy, Trọng Dương Hạ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Lúc đó cả hai người đang ăn tối, Trọng Dương Hạ đặt đũa xuống, im lặng một lát rồi nói với Lâm Vũ Sinh: “Tôi ra ngoài một lát.”
Ban đầu, Lâm Vũ Sinh còn tưởng rằng hắn chỉ ra ngoài mua đồ gì đó một chút thôi, nhưng không ngờ lại thấy Trọng Dương Hạ mặc vest.
Những chuyện liên quan đến việc Trọng Dương Hạ tìm việc, Lâm Vũ Sinh luôn không can thiệp nhiều, sợ làm hắn phiền lòng, nên chỉ dặn dò Trọng Dương Hạ đi cẩn thận rồi về sớm.
Trọng Dương Hạ bắt taxi đến địa điểm hẹn, là một câu lạc bộ tư nhân. Nhân viên phục vụ dẫn hắn đến một phòng riêng, cúi người rồi đóng cửa rời đi.
“Ồ, Tiểu Hạ đến rồi à!” Vừa thấy Trọng Dương Hạ, Chu Thành đã cười lớn chào hỏi, vẫy tay với anh: “Đến ngồi cạnh chú Chu này.”
Ánh mắt Trọng Dương Hạ nhanh chóng lướt qua mấy người đàn ông bụng phệ khác trên bàn, hắn gượng gạo nở một nụ cười không rõ ràng với Chu Thành: “Chu tổng.”
“Xem cháu khách sáo chưa kìa!” Chu Thành cười híp mắt: “Mấy lần trước chú có việc nên không gặp được cháu, không giận chú đấy chứ?”
“Không ạ.”
“Thế thì tốt rồi, gọi Chu tổng làm cái gì, chú là chú của cháu! Mau lại đây ngồi, chú giới thiệu cho cháu mấy chú bác khác……”
Trọng Dương Hạ ngồi xuống bên cạnh Chu Thành, chưa được bao lâu đã liên tục uống mấy ly rượu trắng.
Sau đó, Chu Thành và những người khác bên cạnh hăng hái nói về những chuyện làm ăn, khiến Trọng Dương Hạ bị bỏ mặc một bên gần nửa tiếng đồng hồ.
“Xem tôi này!” Câu chuyện tạm thời dừng lại, Chu Thành như thể vừa mới nhớ ra bên cạnh có người, ngại ngùng cười với Trọng Dương Hạ: “Nói chuyện hăng say quá, quên mất cả cháu, Tiểu Hạ, chú mời cháu một ly!”
Uống thêm một ly nữa, đợi Trọng Dương Hạ đặt ly xuống, Chu Thành mới nói: “Thư ký đã nói với chú rồi, Tiểu Hạ à, cháu muốn làm ở vị trí nào?”
Trước đây, Trọng Dương Hạ vốn có tiếng xấu, vợ chồng Trọng Minh đắc tội không ít người trong giới kinh doanh. Bây giờ, trừ khi hắn đến làm việc ở những công ty nhỏ không tên tuổi, còn không thì hầu hết các công ty lớn đều sẽ không nhận hắn.
Mà Hưng Thịnh là một công ty công nghệ bảo vệ môi trường, có tiếng tăm ở thành phố Z.
Sở dĩ Trọng Dương Hạ chọn nơi này là vì Chu Thành từng nhận được sự giúp đỡ của Trọng Minh. Có thể nói, năm đó nếu không có Trọng Minh giúp đỡ Hưng Thịnh một tay, thì Hưng Thịnh không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
Dù có chán ghét Trọng Minh đến đâu, bây giờ Trọng Dương Hạ vẫn phải lợi dụng ân tình mà Trọng Minh đã để lại.
“Chú Chu, cháu nghe theo sự sắp xếp của chú.” Trọng Dương Hạ cụp mắt xuống, trông trưởng thành hơn một chút, không còn giống cậu chủ của nhà họ Trọng ngày xưa nữa.
Chu Thành nở một nụ cười trên khóe môi, nhìn Trọng Dương Hạ hai giây rồi nói: “Vậy nhé Tiểu Hạ, chú sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí có thể kiếm tiền nhanh, đến phòng kinh doanh đi, để người có năng lực dẫn dắt cháu.”
Nếu nói về việc thực sự học được điều gì đó, chắc chắn là các bộ phận như thiết kế, nghiên cứu và phát triển, chế tạo, có thể tiếp xúc với các sản phẩm cốt lõi. Nhưng Chu Thành cũng không nói sai, bộ phận kiếm tiền nhanh nhất là phòng kinh doanh.
Trọng Dương Hạ từ từ siết chặt các ngón tay đặt dưới bàn, rồi lại từ từ thả ra, hắn hít một hơi gần như không thể nhận thấy, sau đó rót một ly rượu kính Chu Thành: “Chú Chu, cảm ơn chú đã cho cháu cơ hội.”
Chu Thành ha ha cười nâng ly, dùng đáy ly chạm vào ly của Trọng Dương Hạ: “Ê, nói khách khí vậy thôi, chú tin cháu sẽ không làm chú thất vọng đâu.””
Trọng Dương Hạ không nói gì thêm, ngửa cổ uống hết ly rượu, sau đó lại bị Chu Thành kéo đi mời rượu mấy người khác đang ngồi, rồi mới cười vẫy tay với hắn: “Thứ hai đến báo cáo đi, bọn ta là mấy ông già rồi, không giữ cháu ở lại hàn huyên đâu, về nghỉ ngơi đi.”
Trọng Dương Hạ vừa bước chân đi, lập tức có người ở đó chắp tay chào Chu Thành.
“Đúng là anh mà lão Chu, cái cậu ấm này mà anh cũng dám nhận vào ư?”
“Ôi!” Chu Thành không để ý xua tay, ôn tồn cười nói: “Năm xưa Trọng Minh có ơn với tôi, bây giờ con trai anh ta đường cùng đến nhờ vả tôi, tôi sao có thể nhẫn tâm mặc kệ được chứ?”
“Cứ nhận nó đi, có làm được việc hay không thì xem bản lĩnh của nó thế nào.”
Vừa dứt lời, lập tức có người khen Chu Thành có tầm nhìn lớn, tiện thể đoán xem Trọng Dương Hạ có thể ở lại Hưng Thịnh được bao lâu.
Không ai đánh giá cao hắn, mọi người đều cảm thấy hắn không trụ được hai tháng.
Khi Trọng Dương Hạ trở về, cả người nồng nặc mùi rượu, Lâm Vũ Sinh ngửi thấy từ rất xa, vội vàng tiến lên đỡ người ngồi xuống ghế sofa, rồi đi rót nước mật ong mang tới.
“Uống chút đi.” Lâm Vũ Sinh có chút xót xa vỗ vỗ lưng Trọng Dương Hạ, lẩm bẩm: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Trọng Dương Hạ uống được vài ngụm thì ngả người ra ghế sofa, nhắm mắt lại xoa thái dương, trông có vẻ không thoải mái, Lâm Vũ Sinh vội vàng đưa tay cậu ra, tự mình xoa bóp thái dương cho hắn.
Một lát sau, Trọng Dương Hạ chậm rãi mở mắt nhìn Lâm Vũ Sinh.
“Sao vậy?” Lâm Vũ Sinh khẽ hỏi: “Vẫn còn chỗ nào không thoải mái à?”
“Lâm Vũ Sinh.”
“Ừ?”
Trọng Dương Hạ dường như chỉ muốn gọi tên cậu, sau đó liền nhắm mắt lại, giọng nói pha lẫn hơi rượu nóng hổi: “Đừng lo lắng.”
Đừng lo lắng điều gì? Đừng lo lắng công việc của hắn, hay là đừng lo lắng hắn bây giờ say rượu rồi? Lâm Vũ Sinh không rõ, nhưng cũng không nỡ hỏi nhiều, chỉ muốn để Trọng Dương Hạ nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Được, tôi không lo lắng, tôi tin cậu.”
Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của Trọng Dương Hạ, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ: “Cho nên, đừng buồn nữa Trọng Dương Hạ, tôi sẽ mãi ở bên cạnh cậu.”
Đưa tay xoa gáy Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ đột nhiên nói một câu: “Vậy thì để lại kiểu tóc ‘vô ưu biện’ lần nữa đi.”
“Thôi đi.” Lâm Vũ Sinh bị xoa đến hơi ngứa, nhịn không được cười nói,m: “Kỳ lạ thật, ở thành phố lớn của các cậu không có ai để tóc kiểu này cả.”
“Không đúng,” Lâm Vũ Sinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Hai hôm trước ở hiệu thuốc của bọn tôi có một bệnh nhân, tóc bện thành từng sợi nhỏ ấy, gọi là kiểu tóc ‘dreadlocks’ gì đó, hay là tôi để kiểu đấy nhé.”
Tóc bện kiểu “dreadlocks” (tóc bện thành từng lọn nhỏ).
“Cậu định đi làm ca sĩ hát rap đấy à.” Trọng Dương Hạ nói: “Hát cái gì, hát nhạc dân tộc à?”
“Ha ha ha.” Lâm Vũ Sinh bạo dạn lao vào lòng Trọng Dương Hạ: “Hát bài tôi thích cậu.”