Edit & beta: Yan
Trọng Dương Hạ chính thức đi làm rồi.
Thật ra nghĩ lại khoảng thời gian này mới là vui vẻ nhất.
Lâm Vũ Sinh mỗi ngày đều dậy thật sớm làm bữa sáng, hai người ăn xong liền cùng nhau ra khỏi nhà đi tàu điện ngầm, Trọng Dương Hạ trở nên rất bận rộn, công việc dường như cũng không quá thuận lợi, tính tình vẫn không tốt, cả người trông như lúc nào cũng muốn nổ tung, nhưng cũng không còn nổi nóng với Lâm Vũ Sinh nữa.
Ban ngày Lâm Vũ Sinh làm việc chân tay ở hiệu thuốc, sau giờ tan làm thường xuyên đau nhức toàn thân, có khi mười giờ đã buồn ngủ không chịu được phải lên giường đi ngủ. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại, cậu ấy còn có thể thấy Trọng Dương Hạ cầm máy tính bảng xem tài liệu.
“Sao còn chưa ngủ vậy?” Lâm Vũ Sinh mơ màng bò dậy đi vệ sinh, thấy cốc nước của Trọng Dương Hạ đã cạn, lại rót thêm nước ấm cho hắn.
“Ngủ đi.” Trọng Dương Hạ cúi đầu lướt xem máy tính bảng, ánh sáng trắng chiếu lên khuôn mặt sắc nét của hắn, đôi mắt hơi rũ xuống có vẻ lạnh lùng hơn bình thường, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại, Lâm Vũ Sinh cảm thấy hắn lúc nghiêm túc luôn đặc biệt tràn đầy mị lực.
Bò lên giường nghiêng người đối diện Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh say sưa nhìn, tay không an phận mà luồn vào người hắn.
“Tsk.” Trọng Dương Hạ đánh nhẹ vào tay cậu.
“Đừng xem nữa, muộn vậy rồi, dạo này cậu toàn thức khuya.” Lâm Vũ Sinh dựa qua, vùi đầu vào bụng Trọng Dương Hạ: “Nhớ cậu.”
Từ trước đến nay Lâm Vũ Sinh vốn không hề keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm của mình, cũng không kiềm chế ánh mắt của mình. Trọng Dương Hạ khựng tay một chút, cuối cùng cũng đặt máy tính bảng xuống, cúi mắt nhìn cậu: “Là nhớ tôi hay là nhớ nó?”
“Đương nhiên… đều nhớ.”
Hôm sau hiếm khi cả hai đều không phải đi làm, tối qua làm rất lâu, sáng ngủ dậy muộn hơn một chút, mua rau và trái cây đến thăm Trần Diệp.
“Ôi, đúng lúc hôm nay ta hầm sườn!” Trần Diệp vui vẻ đón hai người vào nhà: “Còn đang định gọi điện cho hai cháu đây.”
“Vậy thì chúng cháu đến đúng lúc rồi!” Lâm Vũ Sinh vui vẻ chui vào bếp, dùng tay quạt quạt cái nồi đang hầm trên bếp lò, mùi thơm của sườn xộc vào mũi, Lâm Vũ Sinh giơ ngón tay cái lên: “Thơm quá bà ơi!”
Trần Diệp vốn định vào giúp rửa rau, bị Lâm Vũ Sinh đẩy ra ngoài, cậu đưa tay lên miệng, nhỏ giọng nói: “Ôi bà ơi, việc trong bếp cứ yên tâm giao cho cháu, bà ra ngoài nói chuyện với Trọng Dương Hạ đi, cậu ấy đi làm bận lắm, hiếm khi có cơ hội đến đây.”
Trần Diệp rửa một đĩa trái cây, đút một quả nho cho Lâm Vũ Sinh, rồi cười và đi ra ngoài.
“Thế nào rồi?” Trần Diệp vừa gọt táo, vừa nói chuyện với Trọng Dương Hạ đang xem ti vi bên cạnh: “Ta đã bảo Vũ Sinh là một đứa trẻ ngoan mà.”
“Là một thằng ngốc thì có.” Trọng Dương Hạ không thèm quay đầu lại.
Trần Diệp bật cười, khẽ đấm vào vai Trọng Dương Hạ: “Cháu đấy, còn nói ghét người ta, ta thấy không giống chút nào.”
Trọng Dương Hạ nghe vậy, quay đầu liếc nhìn phòng bếp, thấy Lâm Vũ Sinh đang chăm chú cắt củ cải trắng, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm bài thi.
“Sự thân thiết giữa người với người luôn có mục đích.” Trọng Dương Hạ quay lại nhìn: “Ban đầu cháu cứ nghĩ cậu ta có mưu đồ gì đó.”
Trần Diệp gật đầu như đã hiểu: “Vậy lúc đó cháu nghĩ thằng bé muốn tiền của cháu? Hay là nhắm vào địa vị của cháu?”
“Hừ,” Trọng Dương Hạ nhếch mép: “Những thứ đó bây giờ cháu không còn nữa, còn gì để cậu ta muốn chứ.”
Qua hai giây, hắn lại nói thêm: “Ngốc như vậy, cháu nghĩ chắc cậu ta cũng chẳng biết mình đang muốn cái gì đâu.”
“Sao mà biết được?” Trần Diệp gọt táo rất siêu, một dải vỏ táo dài cuộn tròn rơi vào thùng rác: “Có lẽ thứ thằng bé muốn, đã đạt được rồi.”
Trọng Dương Hạ nghe vậy cười rất khẽ, lấy bao thuốc đi ra ban công: “Vậy sao? Ai mà biết được.”
________
“Tôi biết rồi!” Quý Tích vừa ăn sườn mà Lâm Vũ Sinh mang từ nhà Trần Diệp đến: “Thằng nhóc đó chắc chắn là có tình cảm với cậu rồi, ấy chà, vẫn là Vũ Sinh tốt với tôi, còn mang sườn đến cho tôi nữa.”
“Hì hì, tôi vừa hay ra ngoài mua đồ, tiện đường ghé qua thăm anh.”
Lâm Vũ Sinh lấy hai lọ thuốc mang trong túi đưa cho Quý Tích: “Lọ màu đen này là thuốc phòng cảm cúm, dạo này trời trở lạnh rồi, cậu cứ cách mười ngày nửa tháng thì uống một viên. Lọ màu trắng này là thuốc uống khi đã bị cảm, có triệu chứng thì uống ngay một viên là được.”
Quý Tích vui mừng khôn xiết, cảm động giơ ngón tay cái với Lâm Vũ Sinh: “Vẫn là em trai tôi thương tôi nhất! Với cái kiểu của cậu, thằng nhóc kia tìm được cậu đúng là có phúc!”
Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng mỉm cười, lại đồng ý gật đầu: “Chúng tôi là may mắn của nhau!””
“Được rồi, lại vô tình khoe tình cảm rồi, Quý Tích bĩu môi làm bộ làm dáng nói: “Tốt tốt tốt, đại ca chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
“Nhưng anh ấy nói tôi vẫn chưa được “chính thức” mà.”
“Cậu nghe hắn làm gì? Rõ ràng là hai đứa đang yêu nhau rồi, cậu chính là “chính thất”, đừng có đi đòi hắn thừa nhận nữa, cái loại người như hắn mồm còn cứng hơn mỏ gà.”
(Mồm cứng hơn mỏ gà: chỉ người ngoan cố, không chịu thừa nhận.)
Lâm Vũ Sinh che miệng, đỏ mặt nhỏ giọng nhấn mạnh: “Thật ra chỗ đó cũng siêu cứng.”
“Cút đi!!!!”
Lâm Vũ Sinh cười ngốc nghếch cả đường về nhà, bị Trọng Dương Hạ ghì vào sau cửa, m*t đến sưng cổ.
Thôi được rồi, thiếu 0.01 cũng là hẹn hò rồi.
Lâm Vũ Sinh nhắm mắt chịu đựng, lặng lẽ áp sát người Trọng Dương Hạ.
Cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm, một ngày sau một tháng, Trọng Dương Hạ đột nhiên chuyển cho Lâm Vũ Sinh 20.000 tệ, bảo cậu trả tiền đã vay online.
“Sao cậu biết được…” Lâm Vũ Sinh ngẩn người nhìn điện thoại, rồi trợn mắt ngạc nhiên hỏi: “Cậu nhận lương rồi à? Lương cậu cao vậy sao?!”
Không thèm để ý vẻ ngốc nghếch chưa từng trải của Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ điềm nhiên đến bên cậu, đặt lên tay phải cậu một thứ lạnh ngắt.
“Dm……”
Lúc này, Lâm Vũ Sinh kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, chỉ ngây người rất lâu nhìn chiếc vòng tay may mắn mà cậu đã mất rồi tìm lại được, là món quà của bố cậu.
Cả người chìm trong sự ngạc nhiên vui mừng, Lâm Vũ Sinh ngước mắt lên nhìn Trọng Dương Hạ với đôi mắt ướt lệ, hỏi: “Cậu đã làm gì anh Hoả vậy?”
Anh Hoả thích chiếc vòng này như vậy, hơn nữa còn có thù với Trọng Dương Hạ, sao có thể trả lại vòng được?
“Giết rồi.” Trọng Dương Hạ cười lạnh một tiếng.
Lâm Vũ Sinh chớp chớp mắt, há hốc mồm kêu lên một tiếng,: “Không thể nào?”
“Biết là không được vậy mà còn hỏi lung tung”
“Chờ chút” Lâm Vũ Sinh như nhớ ra điều gì đó:“Sao cậu biết tôi đã vay tiền online?”
Trọng Dương Hạ liếc Lâm Vũ Sinh bằng ánh mắt không nói nên lời: “Cậu rốt cuộc có sự hiểu lầm gì về bản thân vậy? Có thể tự cho mình là diễn xuất tốt đến mức không có sơ hở à.”
Lâm Vũ Sinh bị chặn họng, ngượng ngùng sờ mũi.
“Ha ha, tôi tưởng mình diễn tốt lắm, tôi định tiết kiệm một chút, hai tháng lương là có thể trả rồi.”
“Bây giờ trả đi.”
“Nhưng chỉ có vay 5000 thôi, sao cậu lại chuyển cho tôi nhiều vậy?” Lâm Vũ Sinh lại hỏi.
Trọng Dương Hạ dần dần không kiên nhẫn nữa, quay người đi về phòng ngủ: “Nói nhiều quá, cầm lấy mà dùng.”
Yêu đương chính là như vậy sao!
Lâm Vũ Sinh nghĩ thầm, hắn đã hiểu và thương cậu, mới cho cậu tiền. Biết được ý nghĩa của chiếc vòng tay, mới tìm đủ cách để giúp cậu lấy lại.
Âu yếm v**t v* chiếc vòng tay trên cổ tay, Lâm Vũ Sinh thì thầm: “Bố ơi, con thật sự rất thích vẻ mặt lạnh lùng nhưng quan tâm của anh ấy!”
“Con cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới!”
“Người hạnh phúc kia” Trọng Dương Hạ đột nhiên lên tiếng từ phía sau Lâm Vũ Sinh: “Có muốn tắm chung không?”
Tất nhiên là phải tắm rồi, tắm bên trái, tắm bên phải, tắm phía trên, tắm phía dưới, tắm bên trong, tắm bên ngoài, tắm bằng tiếng la hét, tắm bằng tiếng khóc, tắm bằng tiếng cầu xin, tắm bằng sự điên cuồng.
Cuối cùng, khi Lâm Vũ Sinh ngã xuống giường và sắp ngủ thiếp đi, vẫn không quên hỏi Trung Dương Hạ chiếc vòng đôi mà mình đã tặng còn không, nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Vũ Sinh mỉm cười nhẹ.
“Lúc đó cậu cũng không ghét tôi đến vậy, nếu không thì cậu đã sớm vứt bỏ nó rồi.”
Lần này Trọng Dương Hạ không lập tức phản bác, im lặng một lúc chỉ nói: “Lúc đó tôi ghét chính mình.”
Lâm Vũ Sinh dần dần ý thức mờ đi, nhưng vẫn sờ tay lên cánh tay của Trung Dương Hạ: “Tôi thích cậu.”
“Biết rồi.” Trọng Dương Hạ nâng tay đặt lên mí mắt của Lâm Vũ Sinh: “Nói nhiều quá.”
Ngay giây tiếp theo, Lâm Vũ Sinh đã rơi vào giấc mộng.
Trong khi đó, Trọng Dương Hạ vẫn chưa có ý định ngủ, hắn nhìn Lâm Vũ Sinh một lúc, rồi lại quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng cong cong, năm tháng bình yên.
Đây là năm đầu tiên của họ, năm nay cuộc sống không quá dễ dàng, họ cũng không phải là người giàu có.
Vào đêm giao thừa, thành phố Z có tuyết rơi, họ đã lái chiếc Volkswagen CC màu đen mà Trọng Dương Hạ mới mua vài ngày trước để cùng Trần Diệp đón Tết.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, trong nhà gia đình sum vầy, thật là một năm tuyệt vời.
Lâm Vũ Sinh hỏi Trọng Dương Hạ có ước muốn gì cho năm mới, Trọng Dương Hạ nói hy vọng Lâm Vũ Sinh có thể trở nên không ngốc nghếch nữa.
Thực ra lý do chính là vì Lâm Vũ Sinh đi thi bằng lái xe, chỉ riêng môn thi số hai đã trượt ba lần.
Ai mà biết được, Lâm Vũ Sinh giỏi chèo thuyền như vậy, mà vẫn không thể nào vượt qua bài thi lùi xe vào bãi?
“Vậy tôi hy vọng bạn vui vẻ, khỏe mạnh, mọi việc đều như ý. Hy vọng mẹ, bà và anh trai tôi cũng vậy, hy vọng tôi có thể thi đỗ bằng lái xe, rồi hy vọng năm sau lương có thể tăng lên bốn nghìn rưỡi, còn hy vọng…”
“Dừng lại.” Trọng Dương Hạ không thể nghe thêm, quay lưng rời khỏi ban công: “Tham lam.”
“Này” Lâm Vũ Sinh cũng đi theo hắn vào trong: “Chờ tôi với, tôi cũng vào.”
Sau này nghĩ lại, Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình nên tham lam hơn một chút, vì cậu mải đuổi theo Trọng Dương Hạ vào nhà, quên mất điều ước muốn có một mối quan hệ tốt đẹp với Trọng Dương Hạ.
________
Anh Hoả: Cả nhà mình ơi, lúc đó là như thế này, tôi thấy thằng nhóc đó, tôi ngay lập tức chuẩn bị thể hiện tài năng, ai ngờ nó lại vứt một đống tiền vào mặt tôi, tôi chỉ có thể đáp lại một câu “Là thật hả bố?”