Edit & beta: Yan
Năm thứ hai, Trọng Dương Hạ được thăng chức làm giám đốc, những nỗ lực gian khổ trước đây đã có những thành quả rõ rệt, hắn trở nên điềm tĩnh và quyết đoán.
Trong một giây trước, hắn mỉm cười bắt tay hòa nhã với đối thủ, nhưng quay lưng đi lại thì lại tìm đủ cách để đè bẹp đối phương, những đơn hàng liên tiếp được ký kết.
Ban đầu, Chu Thành không mấy để tâm đến hắn, nhưng giờ đây buộc phải bắt đầu đánh giá cao hắn, trước đây tưởng rằng chỉ là một kẻ vô dụng, không ngờ lại thật sự làm nên chuyện.
Những đồng nghiệp trước đây từng gây khó dễ cho Trọng Dương Hạ giờ đây đều sống trong lo sợ, e ngại rằng một ngày nào đó hắn sẽ trả thù cá nhân, có hai người thậm chí sợ hãi mà xin nghỉ việc, nhưng rõ ràng Trọng Dương Hạ không coi những kẻ nhỏ bé này ra gì.
Hắn bận rộn kiếm tiền.
Kể từ tháng đầu tiên làm việc từ giữa mùa hè, hắn đã duy trì ổn định việc chuyển 20.000 tệ vào tài khoản của Lâm Vũ Sinh mỗi tháng. Lâm Vũ Sinh không tiêu hết số tiền đó nên đã để dành tiết kiệm.
Đôi khi Lâm Vũ Sinh cảm thấy lạc lõng, tiền của họ ngày càng nhiều, nhưng thời gian bên nhau lại càng ít.
Trọng Dương Hạ quá bận rộn, có lúc đi công tác kéo dài 3 – 5 ngày, Lâm Vũ Sinh thỉnh thoảng nhớ hắn quá mới gọi điện, nhưng Trọng Dương Hạ vốn không phải là người dịu dàng thường thì nói vài câu là xong.
Hoặc là có lúc bận rộn đến mức quên không gọi lại cho Lâm Vũ Sinh.
Kể từ khi họ sống chung, thực sự chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn gì, Trọng Dương Hạ sẽ không tự dưng nổi giận, Lâm Vũ Sinh cũng chưa bao giờ gây sự.
Lần đầu tiên Lâm Vũ Sinh cảm thấy không vui, là vào ngày sinh nhật của họ, ngày 7 tháng 7.
Lúc đó Trung Dương Hạ từ nơi khác vội vã trở về, món ăn trên bàn đã được hâm nóng hai lần, hắn mới xách bánh sinh nhật bước vào nhà.
“Có việc đột xuất nên trễ vài tiền.” Trọng Dương Hạ đặt bánh lên bàn trà, đi đến hỏi Lâm Vũ Sinh: “Cậu muốn quà gì?”
Thật ra Lâm Vũ Sinh không muốn món quà nào cả, cậu chỉ quá nhớ Trọng Dương Hạ.
Cậu đã lấy một ít tóc mà hồi đó họ đã cắt ra làm một cái mặt dây chuyền nhỏ, màu đen, rất tinh xảo và đẹp mắt, muốn tặng cho Trọng Dương Hạ như một món quà sinh nhật hôm nay.
Nhưng Lâm Vũ Sinh không để ý cúi đầu xuống, rồi ngẩn người: “Sao cậu không đeo chiếc vòng tay tôi tặng nữa?”
“Cái đó,” Trọng Dương Hạ nâng tay lên dùng ngón trỏ kéo kéo chiếc cà vạt xuống, giải thích một cách bình thản: “Không hợp với bộ vest, tôi cất trong hộp rồi.”
Không biết là do sự đè nén lâu dài hay là vì giọng điệu không mấy quan tâm của Trọng Dương Hạ trong khoảnh khắc này khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy không thoải mái, cậu vô thức nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong túi, không lấy ra.
“À, cũng đúng.” Lâm Vũ Sinh ngơ ngác gật đầu: “Ăn cơm thôi.”
Món ăn đã được hâm nóng hai lần nên hương vị không còn ngon như ban đầu, Lâm Vũ Sinh cảm thấy ăn không có vị, còn Trọng Dương Hạ thì không có cảm giác gì, vừa ăn vừa dùng điện thoại trả lời tin nhắn công việc.
Bánh ngọt nhỏ và tinh tế, không có viết gì chúc mừng, Lâm Vũ Sinh cắm nến vào, nhắm mắt lại và ước.
Hy vọng Trọng Dương Hạ không bận rộn như vậy nữa, cậu muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn.
Ước mơ của Trọng Dương Hạ là gì nhỉ? Lâm Vũ Sinh hỏi hắn.
“Trẻ con.” Trọng Dương Hạ vỗ đầu Lâm Vũ Sinh: “Thổi nến đi, làm gì linh nghiệm như vậy.”
Cũng đúng, Trọng Dương Hạ chắc chắn không tin những điều này.
Nhưng Trọng Dương Hạ thực sự thích chiếc bánh này, hắn bôi kem lên người Lâm Vũ Sinh, rồi cúi xuống l**m mất.
Ghế sofa trở nên hỗn độn, dính đầy kem và chất lỏng không rõ.
Trong cơn hỗn loạn, Lâm Vũ Sinh vẫn đeo dây chuyền lên cổ Trọng Dương Hạ, thở hổn hển: “Cái này cũng không hợp với quần áo đi làm lắm, sau hôm nay cậu có thể tháo ra để ở nhà.”
Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn một cái, đáp một tiếng, rồi lại nói: “Mua cho cậu một chiếc xe, đậu ở dưới lầu, sau này tự lái xe đi làm nhé.”
“Cậu nói là cậu không chuẩn bị gì mà?!” Lâm Vũ Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại bị Trọng Dương Hạ ấn xuống.
“Ngốc quá.”
Được rồi, sự khó chịu trước đây của Lâm Vũ Sinh rất nhanh đã biến mất, chỉ cần biết Trọng Dương Hạ quan tâm đến cậu.
Trọng Dương Hạ đã tặng cho Lâm Vũ Sinh một chiếc BMW mini, sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng Lâm Vũ Sinh cũng đã lấy được bằng lái xe vào tháng trước, nhưng cảm giác lái xe của cậu không tốt, luôn cảm thấy đường rất rộng nên Trọng Dương Hạ đã chọn cho cậu một chiếc xe nhỏ.
Điều này thực sự khiến Lâm Vũ Sinh cảm động. Nửa đêm, khi Trọng Dương Hạ ngủ thiếp đi, cậu không nhịn được mà lén lút xuống lầu, tìm chiếc xe, nhìn trái nhìn phải, rồi lại sờ vào nó một lần nữa.
Khi cậu trở lại giường và nằm xuống, Trọng Dương Hạ lật người lại và ôm cậu: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi… đi tiểu.” Lâm Vũ Sinh vỗ nhẹ vào cánh tay Trọng Dương Hạ: “Ngủ đi.”
Hai người đàn ông vừa tròn hai mươi ba tuổi ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau, bụng Linh Vũ Sinh kêu ùng ục, nhưng Trọng Dương Hạ thì đang hăng hái đút vào từ phía sau.
“Hay là…?” Linh Vũ Sinh ôm bụng hơi ngại ngùng, cảm thấy có chút phá hỏng bầu không khí: “Chúng ta đi kiếm gì đó ăn trước nhé?”
“Làm một lần thôi.” Trọng Dương Hạ siết chặt cổ Linh Vũ Sinh: “Một lát nữa tôi phải đến công ty.”
Nói như vậy, Linh Vũ Sinh cũng nhanh chóng phối hợp, cậu rất trân trọng từng giây phút ở bên Trọng Dương Hạ. Cuối cùng, trước khi Trọng Dương Hạ ra ngoài, hắn mạnh mẽ m*t lấy cổ Lâm Vũ Sinh, thở hổn hển: “Ch.ế.t thì ch.ế.t ở trên người cậu.”
Lâm Vũ Sinh nào nghe được lời này, ngay lập tức cũng l*n đ*nh.
Thời gian trôi qua cuối cùng cũng vụt mất, sau khi ăn trưa đơn giản, Trọng Dương Hạ đã quay trở lại công ty, Lâm Vũ Sinh dọn dẹp xong nhà cửa, lại ra ban công chăm sóc chậu hoa hồng mới trồng của mình.
Hoa búp màu vàng nhạt, gọi là hoa hoàng yến. Bây giờ đang nở rộ, những bông hoa lớn nhỏ rực rỡ rất thu hút ánh nhìn, Lâm Vũ Sinh tưới nước cho nó, một lúc sau tự lẩm bẩm: “Cậu ấy bận quá, vốn định kéo cậu ấy cùng ngắm, để lần sau vậy……
Đáng tiếc, cho đến khi những bông hoa này tàn, Trọng Dương Hạ cũng không có thời gian ngồi lại với Lâm Vũ Sinh để ngắm.
Nghe nói công ty gần đây lại bận rộn với một đơn hàng lớn, Trọng Dương Hạ mỗi ngày ra khỏi nhà rất sớm, đến tận mười một, mười hai giờ đêm mới về.
Ngược lại, hiệu thuốc Đông y nơi Lâm Vũ Sinh làm việc vì buôn bán tốt nên đã thuê thêm một số nhân viên, công việc của Lâm Vũ Sinh lại không mệt mỏi lắm.
Cậu về nhà vào khoảng 6 – 7 giờ chiều, nấu ăn cho một mình, rồi ngồi trên ban công, nhìn bầu trời dần dần tối lại, ánh đèn của hàng triệu ngôi nhà lần lượt sáng lên. Không chơi game, vòng bạn bè cũng rất nhỏ, lại không có sở thích gì khác, thời gian của Lâm Vũ Sinh đều dành cho Trọng Dương Hạ, mỗi khi Trọng Dương Hạ bận rộn, cậu chỉ có thể chờ đợi.
Một đêm mưa nhỏ, vào lúc 12 giờ đêm, Trọng Dương Hạ trở về nhà với mùi rượu nồng nặc.
Lâm Vũ Sinh vội vàng ra đón, nhận lấy chiếc áo khoác ngoài ẩm ướt mà hắn vừa cởi ra: “Sao uống nhiều vậy? Trên bàn có một cốc nước nóng, cậu uống trước rồi hãy đi rửa mặt.”
Trọng Dương Hạ thuận tay vò vò tóc Lâm Vũ Sinh, rồi quay người đi uống nước. Lâm Vũ Sinh chuẩn bị đặt chiếc áo khoác này vào giỏ quần áo bẩn bên cạnh máy giặt, khi nâng tay lên đã tạo ra một làn gió rất nhẹ.
Lâm Vũ Sinh từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại thuốc đông y, vì vậy mũi cậu rất nhạy cảm.
Hiện tại, Trọng Dương Hạ thường dùng một loại nước hoa pha trộn giữa tuyết tùng khô và hương gỗ đàn hương cổ điển, nhưng lúc này Lâm Vũ Sinh lại ngửi thấy một mùi hương bất ngờ không nên xuất hiện, đó là mùi ngọt ngào của dâu tây và hoa nhài trên chiếc áo khoác của hắn.
Mùi hương này, như một cú đánh bất ngờ khiến Lâm Vũ Sinh không kịp trở tay.
Cậu đứng ngây ra tại chỗ, ôm chặt áo khoác, mất khoảng hai phút sau đó cúi đầu xuống, chăm chú ngửi, xác nhận mùi dâu tây nhài không phải là ảo giác của mình.
Mùi hương lưu lại lâu như vậy, rõ ràng như vậy, chắc chắn là đã có sự tiếp xúc rất gần.
“Làm gì vậy?”
Trọng Dương Hạ dựa vào khung cửa nhìn Lâm Vũ Sinh, nghĩ rằng cậu định giặt quần áo: “Vứt đó mai giặt.”
Lâm Vũ Sinh vội vàng ném quần áo vào rổ đồ bẩn, lại nở một nụ cười không tự nhiên: “Uống xong rồi à? Đi rửa mặt đi.”
“Đến đây.” Trọng Dương Hạ nâng tay lên, Lâm Vũ Sinh ngoan ngoãn đi tới, đặt mình vào dưới cánh tay của Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ theo thế mà siết chặt, quay người lại: “Cùng làm đi.”
Thực ra Lâm Vũ Sinh có chút không tập trung, nhưng hơi nước mờ mịt, tầm nhìn bị cản trở, Trọng Dương Hạ khá là say nên cũng coi như làm được một lần.
Tắm xong nằm xuống giường, hơi thở của Trọng Dương Hạ trở nên ổn định.
Còn Lâm Vũ Sinh thì mở to mắt nhìn trần nhà, mãi không thể bình tĩnh lại.
_________
“Ê, vậy thì cậu thật sự phải chú ý một chút.” Quý Tích nghe những tâm sự khổ sở của Lâm Vũ Sinh sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, không biết đã nhớ đến điều gì, trên mặt anh ta thoáng hiện lên một nỗi buồn, rồi nhanh chóng biến mất: “Bây giờ hắn cũng coi như có chút thành tựu, lại còn đẹp như người nổi tiếng, chắc chắn sẽ có những cô gái xinh đẹp đến tiếp cận hắn.”
“Vậy tôi phải làm sao? Lâm Vũ Sinh thở dài: “Tôi tin rằng anh ấy không phải là người như vậy, nhưng dù sao thì trong giới kinh doanh có nhiều mối quan hệ, tôi chỉ sợ nếu uống rượu có chuyện gì xảy ra…”
“Trường hợp như vậy không ít.” Quý Tích nói: “Đừng bao giờ đánh giá thấp sự xấu xa của con người, trong giới kinh doanh, chuyện dùng thuốc để dụ lên giường là chuyện thường thấy.”
Nói đến đây, hai người im lặng, Quý Tích suy nghĩ một chút rồi an ủi Lâm Vũ Sinh: “Nhưng Trọng Dương Hạ thì khác với người khác, hắn có tính khí thất thường, cho dù có ai đó đến gần, chắc chắn hắn cũng không thèm nhìn đâu. Chỉ cần cậu chú ý nhiều hơn một chút, nếu hắn về quá muộn, cậu hãy chủ động gọi điện cho hắn, nếu không được thì cậu cứ đi đón hắn.”
“Quản lý thời gian chặt chẽ hơn một chút, đừng để những con hồ ly tinh bên ngoài có cơ hội.”
Lâm Vũ Sinh ghi nhớ sâu sắc trong đầu, từ đó chỉ cần Trọng Dương Hạ không về nhà trước 12 giờ, cậu sẽ gọi điện đúng giờ.
Ban đầu cũng không có gì bất thường, Trọng Dương Hạ sẽ nghe máy, cho biết hắn còn khoảng bao lâu nữa mới về, bảo cậu đừng đợi mà ngủ trước nếu thấy mệt.
Nhưng Lâm Vũ Sinh làm sao có thể ngủ được, trên đầu treo một thanh kiếm sắc bén, khiến cậu sợ hãi run rẩy, chỉ đến khi Trọng Dương Hạ về nhà cậu mới có thể yên tâm.
Nhưng qua thời gian, Trọng Dương Hạ bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Tháng 10, thời tiết dần dần trở lạnh, Lâm Vũ Sinh mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, ngồi trên sofa thường xuyên chuyển kênh phim cho đến khi nhìn thấy thời gian ở góc trên bên phải của tivi nhảy đến mười hai giờ.
Anh lập tức cầm điện thoại gọi cho Trọng Dương Hạ.
“Alo” Lâm Vũ Sinh cầm điều khiển bấm nút tạm dừng: “Trọng Dương Hạ, cậu đang làm gì vậy?”
Ở đầu dây bên kia rất im lặng, một lúc sau có tiếng bật lửa, rồi giọng của Trọng Dương Hạ mới vang lên: “Lâm Vũ Sinh, cậu đang làm gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Đã nhiều lần rồi, mỗi lần nói chuyện công việc, 12 giờ cậu đều gọi điện đến.” Trọng Dương Hạ hít một hơi thuốc, thở ra khói, lạnh lùng nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lâm Vũ Sinh theo phản xạ nắm chặt điện thoại, mạnh đến mức đầu ngón tay tái nhợt, cậu mở miệng hít vào hai lần nhanh chóng nói:“Tôi, tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu, dù sao cậu sẽ uống rượu…”
“Dừng lại.” Trọng Dương Hạ cắt ngang: “Tôi đã nói rồi, cậu đừng nói dối trước mặt tôi, thật sự rất ngu ngốc.”