Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 38

Edit & beta: Yan

 

Lâm Vũ Sinh quá đơn giản, hoàn toàn không thể giấu bất kỳ suy nghĩ nào trước mặt Trọng Dương Hạ. Cậu đã nhịn rất lâu, nhưng vẫn không thể thốt ra một câu nào.

“Xem điện thoại, lái xe đến vị trí này.” Trọng Dương Hạ ngắn gọn nói xong câu này rồi không do dự tắt máy.

Điện thoại rung lên, tim Lâm Vũ Sinh cũng run theo.

Cậu mở WeChat, quả nhiên thấy Trọng Dương Hạ gửi đến một tin nhắn định vị, là một nhà hàng tư nhân có tên là Minh Thăng, ngẩn người một lúc, Lâm Vũ Sinh cầm áo khoác và chìa khóa đi xuống lầu.

Nhà vệ sinh không có ai rất yên tĩnh.

Trọng Dương Hạ hút xong một điếu thuốc, rửa tay xong mới quay lại phòng riêng, vừa bước vào cửa, lập tức có người cười đùa châm chọc:“Ôi, Giám đốc Trọng, có phải người ở nhà gọi điện kiểm tra không?”

Vừa nói ra câu này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trọng Dương Hạ, có tò mò, thăm dò.

Trọng Dương Hạ cười nhẹ, không phủ nhận, rồi nâng cao ly rượu đầy: “Xin lỗi mọi người, ly này để tôi.”

Gần lại một chút, Lâm Vũ Sinh đã đi sai hai lần mới tìm được địa chỉ, cậu đỗ xe ở chỗ đỗ trước cửa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trọng Dương Hạ nói rằng mình đang đợi ở cửa, sau đó chăm chú nhìn cánh cửa lớn của Minh Thăng.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người ăn mặc lộng lẫy bước ra, khoảng bảy tám người, có cả nam lẫn nữ, đều rất trẻ. Trọng Dương Hạ đi ở cuối nhóm, vẻ đẹp nổi bật của hắn khiến mọi người chú ý.

Mọi người lần lượt lên xe, cuối cùng chỉ còn lại Trọng Dương Hạ và một chàng trai trẻ đeo kính đứng lại nói chuyện với nhau, người kia cười và vỗ nhẹ vào cánh tay của Trọng Dương Hạ, có vẻ rất thân thiết.

Lâm Vũ Sinh nhanh chóng mở cửa xe và đi về phía đó.

Cậu mặc một chiếc áo khoác jean tối màu, sau khi đến thành phố Z thì da dẻ trắng hơn một chút, hiện tại để kiểu tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt trong veo và sáng, nhìn thoáng qua đã thấy rõ là một chàng trai trẻ.

“Người này là ai?” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Lâm Vũ Sinh đi đến bên họ nhìn Trọng Dương Hạ với vẻ mặt tò mò.

“Xin lỗi.” Trọng Dương Hạ vỗ đầu Lâm Vũ Sinh: “Đứa trẻ ngốc nhà tôi.”

“À…”

Người đàn ông trẻ tuổi ngẩn ra một lúc, đột nhiên cười: “Hóa ra là vậy, em… em rể, chào em. Haha, vậy hôm nay cứ thế nhé, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi lên xe, nụ cười vốn đã nhạt của Trọng Dương Hạ hoàn toàn biến mất, Lâm Vũ Sinh ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không lên tiếng.

“Về nhà.” Trọng Dương Hạ lên tiếng, bước đi trước.

Lâm Vũ Sinh vội vàng theo sau, không còn lo lắng như lúc đến, bước chân vui vẻ hơn nhiều, Trọng Dương Hạ vừa thừa nhận mối quan hệ tình cảm của họ.

Trời ơi, chuyện này thật bất ngờ! Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lâm Vũ Sinh lái xe chở Trọng Dương Hạ về nhà, trên đường đi, khóe miệng không thể nào hạ xuống, trong đầu toàn là câu “em rể” của người đàn ông trẻ đeo kính, xoay vòng 360 độ.

Trọng Dương Hạ ngồi ghế phụ với vẻ mặt buồn bã, đưa tay xoa thái dương.

Trung Dương Hạ ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt u ám, đưa tay xoa xoa thái dương, liếc nhìn Lâm Vũ Sinh một cái, thốt lên một câu: “Đồ ngốc.”

“Ừm ừm ừm.” Lâm Vũ Sinh gật đầu đồng ý: “Lâm Vũ Sinh tôi là đồ ngốc.” l

Lâm Vũ Sinh thừa nhận mình là đồ ngốc, khiến Trọng Dương Hạ nhất thời không biết nói gì, khóe miệng nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.

Hai người về nhà, Lâm Vũ Sinh rất chủ động kéo Trọng Dương Hạ vào phòng tắm, cố gắng dùng mọi cách để quấn lấy hắn, cho đến khi nước nóng trong bình nước nóng cạn kiệt.

Sau ngày hôm đó, Lâm Vũ Sinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn gọi điện thoại khi đến 12 giờ nữa.

Giống như đất khô cằn được một trận mưa kịp thời tưới mát, thì không còn nứt nẻ nữa.

Trọng Dương Hạ đã vượt qua giai đoạn bận rộn này một cách suôn sẻ, có thời gian nhiều hơn một chút, chỉ cần ở nhà, hai người hầu như đều ở trong cùng một không gian.

“Nếu cậu thực sự muốn dính lấy tôi, thì thôi nghỉ việc đi.”

Trọng Dương Hạ đứng trên ban công tựa vào lan can hút thuốc, Lâm Vũ Sinh ngồi xổm bên cạnh chăm mấy bông hoa hoàng yến của cậu,  

hoa đã tàn, chỉ còn lại những chiếc lá xanh tươi tốt.

“Ừ?” Lâm Vũ Sinh cầm cái xẻng nhỏ xới đất, không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn Trọng Dương Hạ: “Tại sao?”

“Đâu phải tôi không nuôi nổi cậu.” Trọng Dương Hạ nâng tay hút thuốc, khói thuốc bị gió thổi bay: “Hút thuốc trên ban công cậu cũng muốn đi theo, như một cái đuôi ấy.”

Kế hoạch nhỏ bị vạch trần, Lâm Vũ Sinh ngại ngùng cười cười, vỗ vỗ vào đất trên tay, “Không thể nghỉ được đâu, đó cũng là công việc của tôi mà.” 

Mặc dù số tiền đó trong mắt Trọng Dương Hạ bây giờ chỉ là con số nhỏ, nhưng tất cả chi phí lớn trong nhà hiện tại đều do Trọng Dương Hạ chi trả, Lâm Vũ Sinh chỉ mua một ít rau, mỗi tháng lương của cậu cơ bản chỉ có thể tiết kiệm được hơn một nửa.

Cộng thêm số tiền mà Trọng Dương Hạ cho mỗi tháng, hiện tại trong thẻ ngân hàng của Lâm Vũ Sinh đã có hơn 20000 tiền tiết kiệm, nhưng quan niệm tiêu dùng của cậu vẫn như khi mới đến thành phố Z. 

Thậm chí những bộ quần áo đẹp trên người cậu cũng đều do Trọng Dương Hạ thuận tay mua, nếu để cậu tự mua, chắc chắn chỉ mua những bộ vài chục tệ để mặc tạm.

Còn Trọng Dương Hạ thì khác, mặc dù không thể so với trước kia khi gia đình họ Trọng chưa sụp đổ, nhưng dù sao cũng không còn sống dựa vào việc chơi game thuê như trước nữa.

Hắn vốn dĩ đã không quen mặc những bộ quần áo dưới bốn con số, giờ đây càng trở nên cầu kỳ hơn. Mỗi ngày trước khi ra ngoài, hắn đều chăm chút tóc tai rất cẩn thận, trông rất hoàn hảo.

Lâm Vũ Sinh thỉnh thoảng cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ Tròn Dương Hạ không bận rộn lắm, thời gian họ ở bên nhau cũng nhiều hơn trước, nhưng đôi khi nhìn thấy Trọng Dương Hạ trong bộ vest giày da, cậu luôn cảm thấy có một sự khác biệt ở đâu đó.

Mặc dù ngủ chung giường nhưng họ vừa gần gũi vừa có khoảng cách.

Cậu vẫn cảm thấy Trọng Dương Hạ ngày càng xa mình, bất kể là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hay sự khác biệt giữa các mối quan hệ mà họ tham gia.

Họ thực sự không có nhiều chủ đề chung, Lâm Vũ Sinh trước đây cảm thấy Trọng Dương Hạ ít nói và tính cách lạnh lùng, nhưng dần dần, cậu nhận ra rằng ngay cả khi Trọng Dương Hạ không phải là người như bây giờ, cậu cũng không biết nên nói chuyện gì với Trọng Dương Hạ.

Nói về thuốc Đông y? Kể về những đồng nghiệp đã ăn cắp thuốc trong cửa hàng? Hay nói về những điều thú vị gặp trên đường đi làm hôm nay, Lâm Vũ Sinh cảm thấy Trọng Dương Hạ không hứng thú với những chuyện vặt vãnh này.

Có lẽ, những khác biệt này đã được định sẵn từ khoảnh khắc họ chào đời, chỉ có điều Lâm Vũ Sinh đến giờ mới dần cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không vì vậy mà nản lòng, dù giữa họ có một vực thẳm khó vượt qua, cậu vẫn sẵn lòng kiên trì tiến gần tới Trọng Dương Hạ, từ trước đến nay cậu không biết quanh co, chỉ biết đi thẳng đến đích.

Vì vậy Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình nhất định không thể nghỉ việc, nếu ở nhà làm một chú chim hoàng yến thực thụ, thì cuộc sống của cậu sẽ trở thành một vũng nước tù, rất đáng sợ.

May mắn thay, Trọng Dương Hạ có lẽ chỉ nói cho có, Lâm Vũ Sinh nói không thì hắn cũng không ép buộc, hút xong một điếu thuốc thì trở lại phòng khách xem tivi.

Để lấy lại một chút thể diện vốn không có, cũng để chứng minh rằng mình cũng có thể không quá bám dính, Lâm Vũ Sinh đã ở một mình trên ban công khoảng hai mươi phút, liên tục đi đi lại lại chọc vào đất trong chậu cây.

Cộc cộc——

Cửa kính ban công phát ra âm thanh, Lâm Vũ Sinh quay lại nhìn, thấy Trọng Dương Hạ khoanh tay, với vẻ mặt thờ ơ ra lệnh: “Đi rót cho tôi một cốc nước.”

Lâm Vũ Sinh nâng tay đầy bùn nhìn một chút: “Cậu tự rót đi, tay tôi bẩn.”

Trọng Dương Hạ không nói gì, nhưng cũng không đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cậu.

Như vậy có nghĩa là không đồng ý, Lâm Vũ Sinh bất lực vỗ tay đi vào, miệng lầm bầm: “Ôi, bây giờ lại không chê tôi dính người nữa à.”

Sau đó, cái mông nhỏ của cậu bị đánh một cái, làm cậu “Ôi” một tiếng suýt nhảy lên, rồi chạy như bay đi lấy nước.

Mùa đông năm nay ở thành phố Z thật khắc nghiệt, hôm trước còn ấm áp như mùa xuân, nhiệt độ duy trì ở khoảng 15 – 16 độ, hôm sau lại đột ngột giảm xuống dưới 1 độ. Sáng dậy ngọn cỏ ở dải cây xanh trong khu dân cư đều phủ một lớp sương trắng tinh.

Cuối năm rồi, Trọng Dương Hạ không tránh khỏi phải bận rộn, khác với những lần trước, thời gian này dường như có vấn đề gì đó khó chịu xảy ra trong công việc, mỗi lần về nhà Trọng Dương Hạ đều nhíu mày như thể có thể kẹp chết muỗi.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy hắn trong cuộc gọi lạnh lùng và nghiêm khắc quở trách cấp dưới vì sự cẩu thả, mỗi khi như vậy Lâm Vũ Sinh thường không lại gần, để tránh làm hắn không vui.

Cẩn thận trong cách đối xử, quan tâm chu đáo, năm nay cũng thuận lợi đến đêm giao thừa.

Đây là năm thứ hai của họ, trong năm này, họ có chút tiền để dàng, chất lượng cuộc sống tăng lên khá nhiều, tình cảm cũng tương đối ổn định.

Có rất ít lần không vui, nhưng đều được giải quyết suôn sẻ.

Lâm Vũ Sinh không có gì mới trong ước nguyện năm mới, vẫn là những điều năm ngoái, nhưng lại thêm một điều.

Cậu hy vọng mình có thể ngày càng gần gũi với Trọng Dương Hạ, hy vọng khoảng cách giữa họ dần dần giảm bớt, cho đến khi nó biến mất.

Khi ước nguyện năm nay, Lâm Vũ Sinh đã thực hiện một cách lén lút, không để Trọng Dương Hạ biết, để tránh việc hắn lại chê bai mình tham lam.

Sau khi cùng Trần Diệp đón giao thừa, Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ khởi hành về nhà.

Ngồi ở ghế phụ của Trọng Dương Hạ, khi đi qua cầu Lãnh Giang, bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, hàng triệu ánh sáng vàng lấp lánh chiếu sáng cả thành phố, cũng phản chiếu trên kính xe và đáy mắt của Lâm Vũ Sinh.

Dưới những sắc màu rực rỡ, Lâm Vũ Sinh hạnh phúc nâng khóe miệng, ngồi thẳng người, lén lút chạm vào tay phải của Trọng Dương Hạ đang để trên tay vịn, sau đó bị Trọng Dương Hạ lật tay nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tôi cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc.” Lâm Vũ Sinh nheo mắt, nói với vẻ mãn nguyện: “Tôi yêu cậu, Trọng Dương Hạ.”

“Tôi biết.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trung Dương Hạ một tay cầm vô lăng, nắm chặt tay của Lâm Vũ Sinh thay cho lời không thể nói ra được.

Bình Luận (0)
Comment